9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky thật ra không về, cô đứng nấp ở một căn hẻm nhỏ cách nhà hàng vài mét chờ Freen.

Một lúc sau, thấy Freen bước ra ngoài, cô thấy chị không lên xe mà đi thẳng về phía trước, không biết là đi đâu nên cô cũng rón rén đi theo sau.
Freen rẽ vào một tiệm coffee nhỏ.
À !! Chắc là mua nước uống.
Cô đứng bên ngoài, đưa hai tay lên mắt tạo thành vòng tròn áp sát vào mặt cửa kính nhìn Freen.
"Nè cô kia, làm gì rình mò ở đây vậy ?". Bác bảo vệ đi đến hỏi làm Becky giật mình.
Freen lúc đang đợi lấy phần nước của mình thì vô tình xoay ra cửa và nhìn thấy Becky đang nói gì đấy với bác bảo vệ ở đó.
Xui.
"Cháu....cháu đang đợi bạn ạ"
"Đợi bạn kiểu gì mà rình rập như thế, đã vậy còn ăn nói lấp ba lấp bấp, tôi báo cảnh sát đó nha"
"Không phải, cháu thề, cháu thề". Becky chấm ngón tay trỏ vào lưỡi rồi giơ lên trời.
Bác bảo vệ nhẹ dạ cả tin, nghe vậy rồi cũng bỏ qua.
Becky thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn lại vào bên trong.
"Ủa ??"
Freen đã biến mất.
Ngó ngược ngó xuôi, cô nhìn thấy Freen đã đi tít ở đằng xa liền lật đật chạy theo.
Chị dừng lại ở một chiếc ghế ven đường và ngồi xuống đó.
Ở khu này rất vắng người, bây giờ trời đã gần tối nên chẳng có ai đi lại.
Freen ngồi hướng mắt ra dòng sông còn Becky thì đứng nấp ở gốc cây lén nhìn chị.
Cô thấy Freen cầm ly nước lên hớp một ngụm rồi thở ra một làn khói dài.
Becky nghĩ thầm.
Chắc là Freen đang lạnh lắm, không hiểu sao Freen không về nhà mà lại ra đây ngồi.
Cô cởi chiếc balo đặt xuống chân rồi cởi luôn chiếc áo khoác dày cộm của mình.
Becky rón rén từng bước, từng bước một tránh tạo nên tiếng động đi đến phía sau ghế, cũng là phía sau lưng Freen. Cô nhẹ nhàng thò tay lên đặt chiếc áo bên cạnh chị.
Chợt Freen động đậy.
Cô giật mình ngồi thỏm xuống đất, tay ôm đầu giấu đi gương mặt, đến thở cũng không dám.
????
Làm như nấp như vậy là người ta không thấy.
Sau một lúc không thấy động tĩnh gì Becky mới từ từ ngước mắt lên nhìn.
Freen lại biến mất, chỉ còn mỗi chiếc áo của mình là vẫn còn ở trên ghế.
"Làm trò gì vậy ??"
Freen lù lù phía sau phát ra âm thanh làm Becky một lần nữa giật bắn người.
Cô đứng lên miệng lấp ba lấp bấp.
"À...tại....tại....."
"Theo dõi tôi sao ?"
"Không...không có". Cô lắc đầu liên tục.
"Còn chối nữa hả ?". Freen lớn tiếng.
Lại giở thói ăn hiếp người ta.
"Không dám". Becky cúi đầu nhận tội.
"Nói xem ! Tại sao lại theo dõi tôi ?"
"Tại...tại chỉ muốn nhìn chị một chút". Becky nói lí nhí trong miệng.
"Ai cho nhìn"
"Xin....xin lỗi". Cô cúi gầm mặt, không cho thì không nhìn nữa.
"Sao lại muốn nhìn ?"

"Vì....vì nhớ chị"
"Sao lại nhớ tôi"
"Tại....vì....vì...chị đừng hỏi nữa, thật sự không biết trả lời thế nào cả". Becky nói nhưng vẫn chưa dám ngước lên.
Freen nén cười.
"Đồ ngốc"
"Còn cái này là gì đây ??". Freen chỉ tay vào chiếc áo khoác.
"Vì lúc nảy nghĩ là chị lạnh nên....cho chị mặc"
"Tôi lạnh còn mấy người không lạnh hả ?"
"Lạnh nhưng......nhưng chị lạnh quan trọng hơn"
"Sao lại quan trọng hơn ?"
Cứ thích hỏi khó người ta.
"Vì...."
"Bảo là muốn nhìn mà, thì cứ nhìn đi"
Becky sợ sệt từ từ ngước mắt lên nhìn chị.
Cô nhìn chị một lúc thật lâu.
Freen cũng nhìn cô.
Hai người cứ thế nhìn nhau đến phát ngượng.
"Đủ rồi !! Không cho nhìn nữa". Freen đỏ mặt vội quay sang hướng khác.
Becky không muốn, cô còn muốn hôn nữa cơ.
"Muốn nhìn thì cho nhìn rồi, giờ đi về đi"
"À...ừm.."
Becky ậm ừ rồi quay lưng đi.
Người gì mà....?
Người ta chỉ nói thế thôi ai ngờ đi thật.
Ý Freen muốn là tự miệng Becky phải nó ra điều gì đó.
Thiệt Freen muốn chạy đến đánh cho đồ ngốc ấy một cái.
Đi được vài bước chợt Becky xoay người lại.
Làm Freen đang tức giận nhìn theo cũng giật mình một lần nữa xoay mặt đi.
Becky tiến lại chỗ chị.
Freen mừng thầm.
Chắc không chịu nổi nên đến nói muốn quay lại chứ gì .
Tui đồng ý liền.
Freen cố gắng kìm nén không biểu lộ sự vui sướng ra bên ngoài, nàng vẫn quyết tâm giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng ấy mà chờ đợi.
Còn ba bước nữa.
Hai bước.
Một bước.
Và..
Becky lướt ngang qua nàng như một cơn gió.
Cô đi thẳng đến gốc cây ở đằng kia lấy chiếc balo của mình.
Xém tí nữa là quên mất !!
Anh Bob nói đúng mà, ngoại hình cho dù có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa... ngốc thì vẫn mãi là ngốc.
Becky đeo balo lên vai rồi lại đi lướt qua nàng một lần nữa.
Freen tức muốn điên.
Chẳng lẽ nàng bây giờ phải nói ra trước.
Người ta cũng có liêm sĩ chứ bộ.
"Yahhhhhh"
Thôi vứt đi, không liêm sĩ gì hết.
Nghe tiếng kêu Becky liền đứng lại.
"Kêu tôi hả ??". Cô quay nhìn Freen, chỉ tay vào mình.
"Chứ ở đây có mấy người, không kêu em thì kêu ai"
"À...ừm....có chuyện gì ??"
Freen hậm hực đi đến chỗ Becky, xòe tay ra trước mặt em.
"Trả tiền lại cho tôi"
"Tiền....tiền gì ??"
"Tiền quần áo, giày dép, điện thoại, tiền kính, tiền xăng tôi đưa em đến trường rồi tiền làm cái tóc màu vàng này cho em, tiền tôi bỏ phí thời gian một tuần qua để ở bên em nữa"
Gì đây ?? Tính chia tay rồi đòi quà hả ? Chơi gì kì vậy ?
"À...ừm....tổng cộng bao nhiêu ?". Becky nhăn nhó.
"Một triệu bath"
"Cái gì ?? Sao nhiều quá vậy ?"
"Tôi không biết !! Trả nhanh cho tôi"
__
Becky moi chiếc điện thoại trong túi ra đặt lên tay Freen.

"Trả cho chị này !! Quần áo giày dép ngày mai tôi sẽ gom lại đem trả hết cho chị"
Becky đưa hai tay lên mắt tính moi cả kính áp tròng ra đưa cho Freen.
"Điên hả ?". Freen giật mình đẩy tay em.
"Tôi lấy ra trả lại cho chị"
"Em nghĩ sao vậy ? Trả lại cho tôi làm gì tôi cũng đâu có sử dụng, tôi cần tiền mặt, một triệu nhanh lên". Freen đung đưa cái tay trước mặt Becky còn vẩy vẩy làm cô khó xử.
"Tôi....tôi không có tiền, hay ngày mai tôi bán nhà rồi trả lại cho chị"
"Nhà của em thì được bao nhiêu tiền, không có tiền thì bán thân đi"
"Bán được hả ??". Becky ngây ngô hỏi.
"Tất nhiên"
"Nhưng ai lại đi mua tôi chứ ?? Mua về để làm gì ?"
"Ừ thì tôi mua, coi như trừ nợ vậy !!". Freen khoanh tay trước ngực, còn làm bộ ra dáng chảnh chọe.
Becky đứng gãi đầu.
Hỏng biết có nên bán hay không đây ta.
Thấy Becky cứ ngơ ngơ ra đấy mà bực bội.
"Yahhhh Becky Armstrong !! Em có não không vậy ?"
"Có !! Ở trong này này". Becky chỉ chỉ lên trán.
"Vậy tại sao lại không hiểu ý tôi đang muốn nói gì ??"
"Tôi...."
"Mấy ngày qua em có thèm nhớ đến tôi không ?"
"Có !! Ngày nào tôi cũng nghĩ đến chị, tôi không thể tập trung học hay làm việc, không còn được nghe chị mắng nữa cảm thấy trống vắng lắm"
"Vậy sao lại không biết gọi điện, hay đi tìm tôi, có biết là tôi đã chờ em không ?"
"Hôm nay tôi đã tâm sự với anh Bob, anh ấy bảo tôi nên đi tìm chị rồi nói là tôi yêu chị, tôi đã đi xin ông chủ cho tôi nghỉ hôm nay, tôi tức tốc chạy đến chỗ chị nhưng vừa ra đến cửa thì đã gặp chị ở đấy....."
"......chị nói là tháng sau chị kết hôn mà !! Tiểu thư nhà giàu sẽ không bao giờ yêu một đứa nhà nghèo lại ngốc nghếch như tôi đâu, tôi biết đẳng cấp của chị khác xa tôi"
Becky cố gắng nói ra hết tâm tình của mình.
Chợt cô lùi xa Freen ra một bước.

"Tôi cũng sẽ không mơ tưởng nữa đâu"
"Tiền của chị tôi sẽ......ưmmm...."
Không để Becky nói hết câu Freen đã tiến đến kéo đầu em xuống ấn môi mình vào môi em.
Cũng mấy ngày rồi không được hôn, nàng nhớ đôi môi này chết đi được, nàng cuồng nhiệt chủ động mút máp, một lúc sau Becky mới đáp trả.
Cả hai luyến tiếc rời nhau khi không khí dần cạn kiệt.
"Em là đồ ngốc !!". Freen vòng tay qua eo em siết chặt.
"Đừng kết hôn có được không ?". Becky cũng ôm chị vào lòng, cô thật sự rất nhớ chị.
"Không"
Nghe thế Becky đành im lặng, cô không nói gì nữa.
"Sao không trả lời ?"
Freen đẩy Becky ra nhìn vào mắt em.
"Dù sao thì Andrew cũng rất tốt, anh ấy lại là đàn ông nên chị kết hôn với anh ấy như thế là quá tốt rồi, chỉ cần chị hạnh phúc là được"
Freen cười khổ, sao con người đang đứng trước mặt nàng lại ngốc thế không biết.
"Chỉ cần chị hạnh phúc là em vui sao ? Em chắc chứ ?"
"Ừm". Becky gật đầu.
"Có nghĩa là sau đó em sẽ quen người khác sao ?"
"Không !! Không đâu, sợ lắm rồi". Becky lắc đầu liên tục.
"Sợ cái gì ??". Freen nhíu mày.
"Sợ phải như thế này ! Cảm giác rất tệ"
"Đồ ngốc !! Vậy chị cưới Andrew nhé !"
Becky không trả lời, cô chỉ gật đầu.
"Hôm đấy em nhớ đến chung vui !! Giờ chị về đây". Freen đeo túi xách lên rồi rời đi.
Becky vẫn đứng yên ở đó, cô không quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy rất đau, cổ họng nghẹn lên từng cơn một. Không chịu nổi nữa, cô ngồi phịch xuống ghế, những giọt nước mắt bắt đầu tuông rơi, còn rất nhiều nữa là đằng khác. Nước mắt có tuông ra bao nhiêu thì Becky Armstrong ngốc nghếch lại đưa tay lên quẹt đi hết bấy nhiêu, lâu lâu còn phát ra tiếng nấc cứ như một đứa trẻ. Đến bây giờ cô mới biết đây chính là cảm giác thất tình.
Freen không rời đi, nàng chỉ vờ như thế. Nàng chỉ đi vài bước rồi đứng lại đấy nhìn Becky xem em ấy sẽ vui thế nào như cách em ấy nói. Quả đúng là đồ ngốc Becky Armstrong ấy cố gắng kiềm nén chờ nàng đi khuất thì ngồi đấy mà bật khóc một mình.
Freen tiến lại đứng trước mặt em.
"Bảo là vui mà... sao lại khóc ?"
Becky giật mình nhanh chóng lấy tay quẹt quẹt mặt mũi rồi ngước lên.
"Không có"
"Còn nói xạo nữa hả ? Đi về"
Freen kéo Becky về lại nhà hàng nơi nàng đỗ xe. Nàng chở Becky về nhà em, trên xe cả hai không nói tiếng nào, Becky vẫn còn đang rất buồn.
"Cảm ơn chị !! Chị về cẩn thận"
Đến nhà Becky vội gỡ thắt an toàn ra rồi mở cửa xe đi nhanh vào trong, quay đi thì nước mắt lại tuôn trào, vừa khóc nấc vừa lò mò moi chiếc chìa khóa trong túi ra rồi mở cửa, nhưng khi chiếc cửa vừa mở ra thì người chui vào trước là Freen chứ không phải cô.
Freen không nói không rằng đi một mạch vào trong.
Becky đứng ở ngoài cố gắng chùi đi hết những giọt nước mắt sót lại trên má rồi mới bước vào.
"Sao chị không về ??"
"Về đâu ?? Đây là nhà chị mà"
Becky ngơ ngơ nhăn mặt.
"Chị đi tắm đây"
Freen nói rồi đi thẳng vào phòng cô, nàng tự mở tủ lựa quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Freen là bà nội thứ hai của cô nên cô chẳng dám nói gì.
Tầm nửa tiếng sau Freen mới bước ra, Becky thì đang dọn dẹp lại bàn học của mình.
"Đi tắm đi"
Freen nói rồi tiến lại giường ngồi.
Becky quay sang nhìn Freen, chị ấy đang mặc chiếc áo phông rộng của cô mà hình như
......Freen không có mặc quần.
"Nhìn cái gì ?? Nhanh lên"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC