Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-July: wow, dễ thương vậy!

-July: ủa mà em thấy trước giờ anh có trang trí gì ở đây đâu, lúc ở Thụy Sĩ em để con vịt bông anh còn khó chịu nữa. (nghịch mô hình)

-Andrew: cái đó là anh được tặng thôi!

-July: ai tặng?

-Andrew: bạn.

-July: nam hay nữ đó?

Anh cố tình lơ câu hỏi của cô, nhưng nó lại khiến cô nóng lòng hơn

-July: ai vậy anh?

-Andrew: ngồi yên, nếu thích thì lấy cái đó về chơi đi, em ồn quá!

-July: xía! vậy em sẽ lấy cái này, anh giữ cái đó, mỗi người một con coi như quà đôi hihi!

-Andrew: tùy em vậy!

Anh vừa quẹo trái đã thấy cô đang vừa đi vừa ăn, anh ngó lại xem định de xe lại nhưng...lý do gì chứ? anh suy nghĩ rồi tiếp tục chạy đi

-Kim: mỏi chân quá à!

-Huy: ủa Kim!

-Kim: ỏ...Huy!

-Huy: làm gì ở đây vậy?

-Kim: tôi đang đi tới công ty nè!

-Huy: à, tôi cũng đang đến công ty!

-Kim: hay quá cho tôi đi nhờ với, tiện đường mà phải không?

-Huy: ùm, mà bà không đi bộ tập thể dục tiếp hả?

-Kim: ai tập thể dục vậy? tại không có xe nên đi bộ thôi

-Huy: ủa bình thường tôi thấy bà bắt xe mà

-Kim: um cũng sắp đến rồi, bắt xe nữa thì tốn tiền!

-Huy: ờ (cười), vậy lên đi!

-Kim: nón đâu?

-Huy: ý chết, tôi đi xe đó giờ có một mình à nên có một cái nón thôi.

-Kim: à thôi không sao, chạy nhanh mà.

-Huy: thôi bà đội của tôi đi.

-Kim: còn ông?

-Huy: tôi mặc áo này có nón.

-Kim: ờ, cảm ơn nha!

-Huy: ôm chặt nha!

Câu nói của anh làm cô khoái khoái chảy nước miếng, mặt đỏ bừng, nhưng..phải giữ liêm sĩ, cô chỉ nắm áo 2 bên eo, được crush cho mượn nón, được chở đi nhờ thì còn gì bằng, ngay khoảnh khắc này cô chỉ muốn công ty xa thật xa. Anh đang dừng phía đối diện để July mua nước thì cảnh này được Andrew nhìn thấy.

-July: đi thôi anh!

-Andrew: ùm.

-----------------------------------------------------------

Cô xem bài tarot để xem công việc, 

-Vy: bài nói mình làm ở quán ăn hả!

Cô thấy vậy liền đi xin việc ở quán TeTan

-...: em xin vào vị trí gì?

-Vy: dạ nhà hàng mình còn thiếu vị trí nào ạ?

-...: hmm, còn thiếu 1 vị trí bếp 2 vị trí pha chế

-Vy: dạ em xin vào vị trí bếp!

-...: rồi ok hồ sơ của em cũng rất tốt, em đi theo chị.

Cô đi theo chị chủ vào khoảng bếp thăm quan và hướng dẫn cô

-...: em học nhanh lắm, ngày mai đến làm việc luôn nha!

-Vy: dạ em cảm ơn chị!

Cô vừa bước ra cửa đã va vào anh, cô bất ngờ quay sang hỏi chị

-Vy: ủa chị, cái anh đó là??

-...: à thằng Trường, nó làm ở đây đó em!

-Vy: *rồi xong*

-...: em quen nó hả?

-Vy: chắc không! *nói nhỏ*

-...: ờ, em về đi!

-Vy: dạ chào chị 

Trên đường đi cô lẩm bẩm

-Vy: làm gì mà oan gia dữ vậy trời!

Cô đang đi thì đột nhiên dừng lại, trước mắt cô là tên khốn nạn đó với một cô gái đang ngồi trong quán nô đùa. Thấy anh nhìn mình, cô liền tỏ vẻ không thấy gì, ưỡn người bước đi. 

------------------------------------------------------

-Minh: Mai Anh!

Cô chưa kịp bước vào trong nhà đã nghe tiếng kêu của anh, cô quay lại thấy anh đang bước đến tức giận nói

-M.Anh: anh Minh!!!

-Minh: hả?

-M.Anh: anh quên là em với anh bây giờ không còn liên quan gì với nhau hả?

-Minh: ùm anh sắp quên mất luôn đó!

-M.Anh: vậy em nhắc rồi đó, anh nhớ lại đi!

Cô bước vào nhà, đóng mạnh cửa lại

-Mai: anh Minh!

-Minh: à ờ, hả? ủa sao em tới đây?

-Mai: em qua rủ anh đi ăn nè!

-Minh: thôi anh no rồi!

-Mai: ơ...

Anh bỏ vào nhà, Mai cũng theo chân anh, cô bên trong thấy được tất cả thầm nghĩ

-M.Anh: *có người mới rồi mà còn...* (tức)

-----------------------------------------------------------

-Tuấn: chào anh!

-Khiêm: à chào bác sĩ!

Anh bước đến khám và xem xét tình hình của chị, Khiêm thấy anh khám xong liền hỏi

-Khiêm: con bé sao rồi bác sĩ?

-Tuấn: tạm thời thì tình hình vẫn ổn, anh nên trò chuyện với bệnh nhân để thúc đẩy bệnh nhân mau tỉnh hơn. 

-Khiêm: vâng, tôi cảm ơn bác sĩ!

Anh gật đầu rồi bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Hưng đang lấp ló, anh mở lời

-Tuấn: người nhà của bệnh nhân đang bên trong, tôi nghĩ anh không nên vào!

Nói rồi anh bỏ đi, lời anh nói rất giống với những gì bà Hồng nói nhưng lý do lại khác nhau, bà Hồng không cho anh đến thăm vì sợ anh bị đánh và sợ 2 người sẽ bị kiện, còn Tuấn thì chỉ sợ anh làm người nhà kích động. Hưng đứng bên ngoài 2 tay cấu xé nhìn chị nằm từ xa. 

-Khiêm: haizz, anh biết nói gì với em đây?

-Khiêm: từ khi em rời khỏi nhà, tính đến nay cũng đã gần 10 năm rồi, gần 10 năm nay anh và em không nói chuyện, không chia sẻ gì với nhau như lúc nhỏ nữa. Còn nhớ lúc nhỏ em hay bệnh lắm, rất sợ đau mỗi lần chích thuốc kháng sinh, em khóc đòi anh phải ôm em mới chịu.

-Khiêm: vậy mà chẳng hiểu tại sao lớn lên em lại lì như vậy? tại sao là để người ta đánh mình đến nông nỗi này. Đúng là ngốc

Lời tâm sự của anh khiến bản thân anh rơi lệ, Hưng bên ngoài cũng rơi nước mắt rời khỏi. Anh vừa đi vừa suy nghĩ lại bản thân, 

-Hưng: *cô ấy rất sợ đau, vậy tại sao mày lại làm cô ấy đau đến như vậy chứ?! thằng khốn này, mày đúng là thằng khốn nạn*

~~~

Tuấn ngồi trong phòng làm việc riêng đang viết gì đó thì dừng lại, suy nghĩ về hoàn cảnh của bệnh nhân lúc nãy...

-Chi: thưa bác sĩ, bác sĩ Trương đang tìm anh ạ!

Anh gật đầu rồi đi theo cô gặp bác sĩ Trương.

-Trương: Tuấn!

-Tuấn: dạ, sao vậy anh?

-Trương: nhà anh dạo này có chút chuyện nên đã xin trưởng khoa nghĩ vài ngày để giải quyết chuyện gia đình, em coi giúp anh các bệnh nhân phòng 6, 10, giường bệnh số 4 phòng 23 và phòng chăm sóc đặt biệt phòng 18 nha.

-Tuấn: dạ, em hiểu rồi!

-Trương: ùm, anh cảm ơn chú mày nha

-Tuấn: có gì đâu.

Bác sĩ Trương rời đi, 2 tay để trong túi áo thở ra.

--------------------------------------------------------------------

-Kim: ây da, cảm ơn nha!

-Huy: ùm không có gì, vào làm đi bái bai

-Kim: bai,(vẫy tay)

Hôm nay có thể nói là ngày hạnh phúc nhất trong tháng này, cô vui vẻ bước vào thang máy bấm nút, đứng bên trong bung lụa, lan tỏa sự đáng yêu khắp thang máy

-Kim: ôm chặt vào nha!

-Kim: vào làm đi bái bai, á!!

-Kim: dễ thương quá..

*Ting*

Cửa thang máy dần mở ra, trước mắt anh là....con điên nào vào công ty đây? cô nhìn thấy có người liền dừng lại mọi hành động đứng nghiêm cúi mặt như không có gì xảy ra, anh cau mày nhìn cô, cô mặt cô đỏ bừng, cô tính đổi thang máy thì đúng lúc anh bấm lên tầng! cô sợ va chạm liền lùi lại phía sau.

Cô khóc trong lòng nhiều chút, ngay bây giờ cô chỉ muốn đánh anh ta mất trí nhớ thôi. Anh thấy cô vậy liền nói

-Peter: tôi không thấy gì nhiều đâu!

Cô lập tức ngước lên nhìn anh, nhục càng thêm nhục nghĩ

-Kim: *không thấy gì nhiều là thấy rồi còn gì nữa!*

Thang máy đến nơi anh tính nhường cho cô đi trước nhưng cô cứ gục đầu, thấy thế anh hiểu chuyện liền rời đi trước, cánh cửa gần đóng lại cô mới dám đi ra

-Kim: *nhục quá nhục, Kim ơi mày làm cái gì vậy*

Cô vô hồn đi lại bàn làm việc, chị Quyên và anh Hải thấy cô liền hỏi thăm

-Quyên: sao vậy em?

-Hải: gì mà nhìn chán vậy?

-Quyên: em bệnh hả? nhìn mặt em đỏ quá!

-Kim: em không sao, em mới đi xiếc xong hơi nhục thôi!

Cô nhìn chị và anh thì phụt khóc ôm chị Quyên, anh thấy vậy cười hả hê, chị Quyên cũng không thể nhịn cười được với cô em này. 

-Hải: hahaha!..

-Hải: hừm, chị! chị! (khều)

-Hải: sếp tới sếp tới!

-Quyên: sếp tới (vỗ nhẹ vào lưng cô)

Cô ngôi nghiêm lại, chấn chỉnh tóc tai trang phục

-Peter: thì ra người ngồi chỗ này là cô!

Nghe vậy cô ngước lên nhìn, đôi mắt mở to kinh ngạc đứng bật dậy, không phải vì so đo với anh mà là chào sếp

-Kim: chào Tổng Giám Đốc ạ!!

Ông ngạc nhiên nhìn cô, anh đứng kế bên nói

-Peter: cô chào ai vậy?!

Cô nhăn mặt nói, 

-Kim: thì chào Tống Giám Đốc chứ ai? anh là thư ký của giám đốc đúng không?

-Kim: (đưa tay ra) chào anh!

Anh khó chịu nhìn chỗ khác, cô không thèm để ý liền nhìn ông Sidan cười, chị Quyên dựt áo cô nói nhỏ

-Quyên: cậu ta là sếp đó, không phải thư kí!

-Kim: hả? chị nói gì vậy?

-Quyên: chị nói....

-Peter: cô! đi theo tôi!

Anh đi vào phòng trước cô nhìn theo thắc mắt nói

-Kim: gì vậy?

-Hải: tiêu em rồi Kim ơi!

-Kim: sao vậy?

-Quyên: cái cậu em nói là thư kí đó, thực ra là Tổng Giám Đốc, còn người em nhận là Tổng Giám Đốc thực ra là thư kí!

-Kim: nói gì rối nùi à, thôi để em vào xem anh ta nói gì!

-Hải: haizz, xác định tháng này nghèo rồi

-Hải+Quyên: Haizzz

~~~

Cô bước vào phòng của Tổng Giám Đốc, thấy Sidan đang đứng kế bên chiếc ghế có người ngồi, cô thấy sai sai nhìn vào bảng tên

-Kim: Peter!

-Peter: ùm, là tôi!

-Kim: chưa hiểu lắm!

-Peter: loại người chậm tiêu này sao có thể được nhận vào công ty vậy?

-Kim: nè, cái gì mà chậm tiêu, quá đáng vừa thôi!

-Kim: giám đốc mà là người vô duyên như anh á hả! đùa sao?

-Sidan: đúng vậy, cậu ấy là Tổng Giám Đốc đấy!

Cô nghe xong ngơ luôn, load chắc cũng lâu, cười trừ nói

-Kim: giỡn quài!

-Sidan: không phải giỡn đâu!

Cô nhận thức được sự nghiêm trọng, nụ cười đã tắt, gương mặt sương trân nhìn anh vui vẻ nói

-Kim: chào mừng Tổng Giám Đốc hí hí, công nhận nhìn anh trẻ thật đó, không nghĩ anh là Giám Đốc luôn haha! đúng là người trẻ có tài.

......

-Kim: ùmm (gục mặt)

Đời cô coi như tàn từ đây...

----------------------------------------------------------------

6:45 am 

Cô vừa bước ra khỏi ra thì đúng lúc anh cũng đi ra, 2 người chạm mắt nhau vài giây cô liền bỏ đi, anh đi theo cô nói

-Minh: giờ này tối rồi em tính đi đâu vậy?

-M.Anh: đi đâu kệ em!

...

Thấy anh cứ đi theo mình cô bực bội nói

-M.Anh: anh đi theo em hoài vậy?

-Minh: đi theo kệ anh

Sự ngang ngược của anh khiến cô bất lực, cô bước vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ dùng, anh thì cứ kè kè đi theo, giả vờ xem đồ dùng. 

-M.Anh: cho tính tiền!

-...: của con hết 137 

-M.Anh: dạ

Cô đang lấy tiền thì ông chủ nhìn 2 người nói

-...: 2 con mới cưới sao! nhìn hạnh phúc thật đó. (cười)

Cô nghe vậy liền liếc nhìn anh

-M.Anh: dạ đây, con cảm ơn! (bỏ đi trước)

-Minh: chào chú, vợ con đó chú, xinh ha chú

-...: ừ haha.

Anh chạy theo cô cùng về nhà nói

-Minh: tính ra lâu lắm rồi chúng ta mới cùng đi dạo đêm ha

-M.Anh: anh mơ hả? ai đi dạo với anh?!

-Minh: em lạnh không?

-M.Anh: không!

Hỏi vậy thôi chứ anh cũng có mặc áo khoác đâu mà choàng cho cô. Cô dù liếc anh, cố tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng cô đang rất vui, nói nhỏ

-M.Anh: oan gia ngõ hẹp!

Anh nghe thấy liền cười nhẹ, 2 ngưới cứ cùng nhau đi về nhà, hít thở không khí buổi tối, khung cảnh này thật đẹp.

---------------------------------------------------------------------

Ở nhà Vy đang nhớ lại những gì chị quản lý chỉ lúc sáng, nấu ăn ghi chép lại, ngày mai đi làm cô phải làm tốt, phải thành công để dằn mặt thằng tồi tệ đó. Ơ mà còn...tài xế taxi

-Vy: haizz, chắc không sao đâu, đúng là oan gia thiệt!

-Vy: mà...anh ta cũng đẹp trai chứ bộ

Cô vừa đảo cơm chiên vừa cười ngốc.

--------------------------------------------------------------

-Khiêm: Kim!

-Kim: dạ, chị sao rồi anh?

-Khiêm: vẫn chưa tỉnh nữa!

-Kim: um, thôi anh về nghỉ ngơi đi, em ở lại với chị được rồi!

-Khiêm: ùm, để anh về lắm rửa thay đồ rồi chạy vô.

-Kim: dạ

-Khiêm: à mà, em nè!

-Kim: dạ?

-Khiêm: bác sĩ nói nên trò chuyện với bệnh nhân thì sẽ kích thích bệnh tình chị tốt hơn đó! 

-Kim: dạ em hiểu rồi, anh đi đi.

-Khiêm: ùm cảm ơn em.

Anh rời đi, cô để ít trái cây và đồ tẩm bổ cho chị, cứ ngỡ chị đã tỉnh cô đã mua rất nhiều thức ăn, nhưng không thể để lâu, đúng lúc cô chưa ăn tối mò mò ăn chút thức ăn

-Kim: chị à, em nói thật là tính mua cho chị đó, chị xem toàn đồ ăn chị thích. Mà chị chưa tỉnh dậy nên em sẽ xử chúng giúp chị nha.

Cô nắm tay chị nhìn ngắm chị, tâm sự một lúc lâu, trên bàn cũng toàn là vỏ thức ăn, cô tính đi vứt rác thì thấy Hưng đang ngồi bên ngoài, cô mặc kệ đi lại thùng rác rồi trở vào phòng như không thấy gì.

-Kim: chị à, chị mau khỏe lại để còn trừng trị những người đã hại chị ra nông nỗi này nha.

Anh bước vào đứng trước cửa nhìn chị nằm trên giường, Kim nhìn đôi mắt anh bị bụp, đỏ hoe, cũng hiểu được anh đã khóc rất nhiều. Khoảng cách xa nhất chính là gần ngay trước mắt nhưng không thể chạm đến. 

-Kim: em nghĩ chị đang rất cần lời xin lỗi từ anh đó!

Cô đứng lên nhường ghế cho anh ngồi, anh run rẩy đi đến ngồi xuống, nước mắt không kiềm được mà rơi, anh mau chóng lau đi, tay để lên má chị nhẹ nhàng nói

-Hưng: anh xin lỗi em!

-Hưng: anh xin lỗi em nhiều lắm! 

-Hưng: lúc nhỏ em rất sợ đau...chích thuốc kháng sinh cũng làm em sợ, vậy mà anh lại...

Cô đứng kế bên cũng đau lòng đôi mắt rưng rưng, 2 tay anh nắm chặt lấy tay chị chạm vào trán nhắm mắt cầu nguyện

-Hưng: *em phải mau khỏe lại, anh xin em đó!*

Trôi qua vài phút bên nhau thì Khiêm bước vào phòng, thấy cảnh này liền chạy lại đẩy anh ngã xuống đất.

-Khiêm: mày tới đây làm gì nữa!! mày muốn nhìn em gái tao tàn tạ vậy sao!?

-Khiêm: mày biến liền trước khi tao đập mày.

Kim nghe vậy, t hấy mọi chuyện nghiêm trọng liền đỡ anh dậy đưa ra cửa bệnh viện nói

-Kim: anh về đi, coi như đây là lần cuối anh đến gặp chị ấy. Nếu anh thương chị thì chị ấy sẽ không có ngày ôm nay đâu.

Cô nói rồi bỏ đi lên trên, bây giờ anh khóc anh hối hận thì có thay đổi được gì không chứ?!, sẽ chẳng ai tha thứ cho anh như chị nữa, sẽ không ai bao dung với anh nữa. Không một ai!

--------------------------------------------------------------------

6:30am /quán TeTan/

Cô thay đồ rồi vào bếp, hỏi bạn nữ kế bên

-Vy: bạn ơi.

-Vân: Hửm?

-Vy: người tên Trường làm trong đây khi nào đến vậy?

-Vân: à em ấy chắc 7 giờ mới đến đấy!

-Vy: à, mà cậu ấy bao nhiểu tuổi ha? 

-Vân: nó á hả, nó 25 tuổi.

Cô như chết lặng, vậy mà trước giờ kêu anh, thì là ra một đứa nhóc 25 tuổi

-Vy: vậy bạn mấy tuổi?

-Vân: tôi 26!

-Vy: vậy xưng bằng chị em ha, chị 27 tuổi.

-Vân: vâng chào chị.

-Vy: *nhỏ hơn mình, phải kêu bằng chị, bỏ qua dụ taxi thì tính ra mình cũng trên cơ nó rồi còn gì!, haizz không có gì phải nhục, bình thường, relax*

Sau vài phút thì anh đến, vào bếp anh nhanh chóng đeo tạp dề lấy mảnh giấy ghi chú dán phía trên bắt tay vào nấu ăn. Cô thấy anh không chú ý gì đến sự xuất hiện của cô, làm việc nhanh nhẹn khiến cô có chút để ý.

Nhìn dáng vẻ khi nấu ăn của anh cũng không tệ chút nào, cô bị anh thu hút lúc nào chẳng hay, Vân thấy vậy liền đi lại nói

-Vân: chị ơi! 

-Vân: chị!!

-Vy: ha..hả?

-Vy: sao chị đứng đó vậy? đơn nè chị làm đi!

-Vy: ờ!

Cô cũng bắt tay vào công việc đây là đơn của cô nên cô rất chăm chút trang trí đĩa thức ăn.

-Vân: bàn số 7 xong chưa?

Vy nhìn vào mãnh giấy ghi chú có ghi số 7 lên tiếng

-Vy: xong rồi!

-Vân: bắp xào, miếng cua, canh...ơ còn rau salad với đậu nữa!

-Vân: Trường em qua phụ chị ấy đi, bàn số 7 đợi lâu rồi!

-Trường: dạ!

Trường nhanh tay làm trong một nốt nhạc, cô ngây người luôn, sau vài tiếng thì khách mới giản  bớt, anh lúc này không để ý cô, còn cô cứ có cảm giác anh đang xa lánh mình. Anh ra bàn ngồi nghỉ ngơi, cô cũng ra ngồi kế bắt chuyện

-Vy: chào em!

Trường lườm cô nói

-Trường: ai em cô!?

-Vy: chị lớn tuổi hơn em mà!

-Trường:....

-Vy: em chạy taxi mà? bỏ chạy taxi rồi hả?

Anh khó chịu bỏ đi, để cô ngồi đó với nỗi quê độ...

---------------------------------------------------------------------------

Tan trường, trên đường về lại tiếp tục chạm mặt anh đang tưới cây ngoài sân, anh cũng cùng lúc nhìn sang nở nụ cười tỏa nắng, cô lập tức quay vào nhà. 

-M.Anh: gặp hoài vậy trời! 

Thấy anh không còn dè chừng mình nữa, cô điện hỏi Kim vì đêm đó Kim là người tỉnh táo nhất

*alo

gì vậy?

mày đang làm gì á?

Tao đang làm việc, sao?

Tao hỏi cái này được không?

ừm, hỏi đi

hôm tụi mình đi nhậu á, mày đưa tao về có thấy tao quậy gì không?

tao đâu có đưa mày về!

hả? chứ ai!

chồng yêu mày đưa về mà, không nhớ hả?!

điên hả, chồng yêu gì của tao?

Kim kể hết mọi chuyện cho cô nghe, cô như chết ngất tại chỗ, 

thôi nha tao làm việc, bye

ờ..ờm...bye*

-M.Anh: Trời ơi!!! (la)

Mỗi lần xỉn là cứ làm mấy chuyện mất mặt,...đúng là...thường thì 7 giờ tối cô sẽ đi ra ngoài thư giản, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô đi ra công viên gần nhà đi dạo.Cùng lúc thì gặp anh

-Khoa: chào!

-M.Anh: ủa! thầy cũng đang đi dạo hả

-Khoa: ùm, ở nhà hơi ngột ngạt!

-Khoa: hay là,..ở ngoài chúng ta cứ xưng hô bình thường đi, tôi thấy xưng thầy cô hơi không được tự nhiên lắm

-M.Anh: ừm (cười)

-Khoa: hình như chồng cũ của em ở nhà đối diện đúng không?

-M.Anh: ùm!

-Khoa: có bất tiện gì không?

-M.Anh: cũng không bất tiện gì, dù sao mọi chuyện cũng chấm dứt rồi!

Nghe vậy anh cũng an tâm phần nào, đi được nửa đường anh thấy xe bánh tráng nướng liền rủ

-Khoa: nè, ăn bánh tráng nướng không?

-M.Anh: ừm, lần này em trả tiền nha

-Khoa: ừm

2 người đi lại mua 2 cái, cùng nhau ăn ngon lành

-M.Anh: ngon thiệt, nhớ lúc nhỏ em cũng thích ăn bánh tráng nướng lắm!

-Khoa: anh cũng vậy, nhất là vừa nướng xong ăn nó nóng nóng

-M.Anh: ùm, coi chừng phỏng đó!

Ăn xong 2 người tiếp tục đi dạo thì thấy xe bắp nướng, 

-M.Anh: thơm quá.

-Khoa: bây giờ ai chạy lại xe đó trước thì xe được người kia bao 2 cây, chơi không?

-M.Anh: chơi luôn, sợ gì anh

-Khoa: ùm ùm!

2 người vào thế, chạy đến nơi ông chú hết hồn luôn, cô vừa thở vừa nói

-M.Anh: em..thắng rồi nha!

-Khoa: chú ơi lấy cho con 3 trái!

-M.Anh: em nói anh nghe, hồi cấp 2 em từng tham gia đội chạy marathon đó

-Khoa: anh biết mà, chỉ là anh muốn xem em còn giữ phong độ không thôi!

-M.Anh: (cười)

Hai người vui vẻ cùng nhau dạo phố cùng nhau ăn vặt đêm, nhìn vào không khác gì cặp đôi đang yêu nhau.

---------------------------------------------------------------

Cô ăn cơm ở nhà mẹ, trên đường về nhà ghé vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ cho tủ lạnh đỡ trống. Đi dạo một vòng đã mua đủ đồ cô đi lại tính tiền, vừa đi vừa ăn.

-Thủy: đừng lại! (đánh tay anh)

-Andrew: dạ!

Kính xe mở ra, giọng của một người phụ nữ phát ra làm cô dừng bước, nhìn kĩ

-Thủy: con gái!..nhớ dì không?

-Kim: à dạ con chào dì!

-Thủy: ùm, con đang đi đâu đó?

-Kim: dạ con đi về.

Dì bước xuống xe nói 

-Thủy: làm việc cả ngày thì tối cũng phải để thời gian đi chơi chứ!

-Thủy: nào! con vào xe đi, thằng Thịnh chở con đi vài vòng rồi về!

-Kim: dạ sao được ạ?, còn dì thì sao?

-Thủy: dì uống nước phía đối diện với bạn dì, con cứ lên xe đi không cần ngại!

Dì đẩy cô lên xe, cô chưa kịp phản ứng thì dì đã đóng cửa lại, anh ngồi bên trong nghe hết mọi chuyện cũng bó tay với dì.

-Andrew: thôi, mẹ tôi nói sao làm vậy đi!

-Kim: ò!

Xe lăn bánh chạy, dì đứng nhìn hài lòng cười nhẹ....Cô nhìn thấy trên bệ xe chỉ còn 1 mô hình hỏi..

-Kim: ủa! sao còn có một con vậy?

-Andrew: tôi cho July 1 con rồi!

-Kim: July? em ông hả? mà tôi nhớ ông con út mà?

-Andrew: ùm, July tôi quen biết lúc ở Thụy Sĩ.

-Kim: (gật đầu)

Cô mở cửa kính hít thở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net