Open!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHUNG CƯ SUPPER'S
-Yến: Kim ơi! Dậy đi em trễ rồi.
Tiếng nói từ nhà bếp vọng vào phòng thì nghe có vẻ không si nhê gì để mà dùng với mục đích đánh thức một người ngủ say vì mệt mỏi.
Chị Yến dọn bữa sáng ra bàn, cười tươi, bất giác nhớ ra vẻ mặt thay đổi đi vào phòng cô
-Yến: Kim, Kim à dậy đi em (lay nhẹ)
Cô có vẻ rất muốn dậy nhưng vì quá mệt nên dính chặt vào giường, chỉ hừm hừm vài tiếng rồi thôi
-Yến: trễ lắm rồi đó, dậy ăn sáng rồi đi làm nè em!
Chị nhẹ nhàng 1 tay cầm tay cô, 1 tay thì bợ lưng cô đỡ dậy như em bé vậy. Cô vì cử chỉ này của chị đành ngồi dậy, nhíu mày để mắt nhìn rõ hơn để tỉnh dậy
-Yến: dậy, ra ăn sáng rồi đi làm
Cô dụi mắt, rồi trả lời với giọng còn ngái ngủ
-Kim: dạ em biết rồi!
-Kim:.....
-Kim: ủa dép em đâu?
Chị Yến cũng theo quán tính nhìn xuống sàn tìm
-Kim: à đây!
Chị Yến cười nhẹ nhàng vỗ đầu cô rồi đi ra ngoài
Hai người bắt đầu thưởng thức bữa sáng, cô ngửi mùi thôi đã biết nó rất ngon rồi.
-Kim: um, ngon quá!
-Yến: ngon thì ăn nhiều vào, ăn cả rau nữa
Chị gấp cho cô 1 ít rau, nhìn cô ăn ngon miệng chị cảm thấy rất vui
Cô nhìn chị rồi lo lắng nói
-Kim: chị...chị ở đây luôn đi, đừng về nữa
Chị nghe thấy vẻ mắt liền thay đổi, có chút...nghẹn
-Yến: em không hiểu đâu
-Kim: sao lại không hiểu? Em lớn rồi, và em thấy việc anh ấy làm với chị là không đúng (tức giận nói)
Gương mặt chị khó xử, nghẹn ngào rất ấm ức, cô nắm lấy tay chị lo lắng nói
-Kim: chị! Suy nghĩ kĩ đi, bé An còn nhỏ, con bé không thể sống với môi trường như vậy được
-Kim: chị nghe em đi, chị rất xinh, diệu dàng và ân cần, chị xứng với những người tốt hơn anh ta rất nhiều mà, sao chị cứ phải....
Chị cầm tay cô ngước mặt lên nói
-Yến: Kim à! Khi nào em có chồng em sẽ hiểu, tình yêu là sự hi sinh em à, với lại bé An cũng cần có cha, ai lại yêu một người đã có con hả em?
Trên đường đi làm trong đầu cô đều là những lời nói của chị Yến, một người lương thiện sao lại dính với loại đàn ông đó được chứ?Haizz....
Tinh...cô quẹt thẻ rồi ngồi vào bàn làm việc, mệt mỏi mở máy tính, kiểm tra tài liệu.
-Quyên: Kim!
-Kim: dạ?
-Quyên: chị có thằng cháu cũng đẹp trai lắm, hay chị làm quen nó cho em nha!
Cô nghe tới liền nhìn chị đồng nghiệp ngồi kế bên, tâm trạng như muốn từ chối ngay và luôn
-Kim: dạ? Dạ thôi, thôi không cần đâu chị ( đưa 2 tay từ chối)
-Quyên: sao vậy em? Cháu chị nó giỏi lắm, ngoan lại tốt tính nữa, nó đi qua nước ngoài học tập rồi tự kinh doanh luôn chị.....
-Kim: chị Quyên!
Chị đồng nghiệp nhìn vẻ mặt của cô cũng hiểu  quay lại làm việc
-Kim: [ngày nào cũng nghe chắc điên quá] thở dài
Kế bên truyền đến âm thanh đối thoại của chị Quyên và bà đồng nghiệp ngồi sau lưng
-Phúc: cô Quyên!
-Quyên: dạ?
-Phúc: trùng hợp là nhà tôi cũng có đứa cháu gái nó cũng 25 tuổi rồi, hay là...
-Quyên: à cũng được đó cô, cháu con cũng đến tuổi lấy vợ rồi, cho chúng nó xem mắt thử, hợp thì con với bác làm thông gia với nhau
Hai người cười đùa với nhau
-Kim: ( chán nản) [mấy người này thiệt là]
Giờ ăn trưa cô vừa ăn vừa nhìn ra cười sổ ngắm làn đường bên dưới xe cứ chạy qua chạy lại, việc không ai có thể cản được chính là sự tàn nhẫn của thời gian, cô đã không còn là 1 cô bé ngây thơ, vô nghĩ như học sinh cấp 1, hay là 1 cô học sinh cấp 2 hồn nhiên, nhiệt huyết, cũng không tươi tắn, tình cảm như thời cấp 3...Đổi lại một cô gái có trách nhiệm, suy nghĩ cũng chính chắn hơn
---------------------------
-Trung: cô Mai Anh!
Tiếng kêu từ sau lưng làm cô đứng lại từ từ quay lưng
-M.Anh: thầy Trung?
Anh đi lại chỗ cô
-M.Anh: có chuyện gì vậy thầy?
-Trung: tôi muốn hỏi cô là em học sinh lớp cô chủ nhiệm, tên Thiên, đã 5 ngày rồi chưa đi học, tôi muốn hỏi là cô có biết vì sao em ấy nghỉ không?
Cô vẻ mặt lạ lùng nhìn thầy nói
-M.Anh: tôi cũng không rõ, em ấy thường xuyên nghỉ học nên tôi cũng có chút lo lắng, chắc tan trường tôi sẽ phải đến nhà em ấy một chuyến.
-Trung: ùm vậy để tôi...
-Khoa: thầy Trung!
Giọng nói từ đâu vọng tới làm 2 thầy cô bất ngờ, vô tình ngắt lời thầy Trung
-Trung: ờ...um có chuyện gì vậy thầy?
-Khoa: cô Tuyết đang kiếm thầy đó
-Trung: (bất ngờ)..sao cổ lại kiếm tôi?
-Khoa: em không rõ nhưng chắc là ký một vài hồ sơ gì đó á thầy!
-Trung: à tôi hiểu rồi, chào 2 thầy cô tôi đi trước.
Hai thầy cô nhìn nhau có chút ngại
-M.Anh: không việc gì nữa thì, chào thầy tôi về lớp trước
-Khoa: um, chào cô..
Tiếng gót giày chạm lên đất, cộng với bộ áo dài thước tha, mái tóc suôn mượt đi trên phía hành lang của trường học, quả là một hình ảnh đẹp về người phụ nữ Việt Nam.
Cô vừa đi vừa ngắm cảnh sân trường vào tháng 9 trời hôm nay có vẻ mát ánh nắng cũng nhẹ nhàng không quá gắt, tiếng ồn ào được dập tắt hẳn khi cô bước vào lớp
-Lớp trưởng: cả lớp
Cả lớp đứng dậy, vài em còn đùa giỡn, vài em nghiêm túc nhìn cô. Cô gật đầu, cả lớp liền hiểu ý ngồi xuống chỗ của mình, cô đi lên bục giảng, lấy giáo án bắt đầu buổi học như bao ngày,
-M.Anh: cả lớp đã hiểu hết chưa?
Nhìn xuống phía dưới, em thì gật đầu em thì trả lời hiểu, cô cười nhẹ bước tới bàn giáo viên cầm lấy cuốn sách toán lớp 11, từ từ đi đến bảng lớp, tay còn lại cầm cục phấn viết đề lên bản
-M.Anh: rồi, các em làm bài này đi
Nhìn học sinh bên dưới chăm chú viết đề cô an tâm ngồi xuống ghế, cô cũng nghiêm túc nhìn vào bài làm rồi nhìn ra cửa sổ
Mới ngày nào cô còn là học sinh ngôi bên dưới, vậy mà bây giờ nhanh thật thoáng chốc đã là cô giáo dạy toán cấp 3...
Cô quay mặt vào, nhìn đám học sinh bên dưới thật là nhớ thời còn đi học, cái thời mà cô vẫn là đứa học trò tinh nghịch thoải mái bung nhảy. Cô cười vì cái sự trẻ con lúc ây của mình, vẻ mặt thay đổi khi cô nhìn trúng một em học sinh đang giơ tay muốn lên bảng giải bài.
-M.Anh: um, em lên làm đi!
Cô chăm chú nhìn học trò của mình, thoáng nghĩ. [cô cũng đã từng là một cô bé năng nổ như vậy].
----------------------------
-Hải: Kim! Anh ngồi đây được không?
Cô có chút bất ngờ nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu
-Kim: anh ngồi đi

-Hải: waa! Hôm nay nhà bếp công ty mình nấu bữa trưa nhìn ngon thật
Anh nhìn đĩa thức ăn rồi nhìn cô thắc mắc hỏi
-Hải: sao em không ăn đi!
Cô chỉ nhìn anh rồi cười từ từ thưởng thức món ăn, cùng lúc chị Quyên cũng cầm đĩa thức ăn đến ngồi kế bên cô làm cô có chút bất ngờ
-Quyên: hai đứa biết tin gì chưa
Hai người nhìn chị rõ là không biết chuyện gì, vẻ mặt lơ ngơ của cô lắc đầu
-Hải: chuyện gì vậy chị?
-Quyên: hôm qua chị đi mua ít đồ cho con chị, chị gặp ông Vũ
Cô gật đầu mong chờ
-Hải: rồi sao nữa
-Quyên: ổng có vợ có con rồi mà đi với con nào á, nhìn xinh lắm
Hai người bất ngờ
-Hải+Kim: thật hả chị???
-Quyên: thật chứ sao không thật, bởi vậy người giàu có thì thiếu gì con gái đẹp bám vào, tưởng ổng đó giờ hiền lành chung thủy ai ngờ được ổng là con người như vậy đúng không mấy em?
-Kim: chị nói sao chứ em thấy trưởng phòng không phải loại người vậy đâu
-Hải: em thì cũng thấy ổng lạ lạ
Chị thấy có người đồng tình liền nói với giọng khẳng định, vỗ bàn nói
-Quyên: thấy chưa! Đến cả cậu Hải đây là con trai còn nói vậy mà, em còn non lắm Kim ơi!
Vì hành động của chị làm cô hơi giật mình, vẻ mặt chán nản, tiếp tục ăn cơm
-Quyên: bởi vậy chị mới nói với em biết bao nhiều lần rồi, có ghệ có chồng đi em, cho nó khôn lanh hơn, chứ em thấy không hồi đó thằng Hải nó khù khờ có biết gì đâu, tự nhiên có người yêu xinh đẹp thì càng ngày càng khôn nè em thấy không
Anh ngồi đối diện 2 người chăm chú nhìn chị Quyên nói rất hợp lý liên tục dùng vẻ mặt cảm thán đó gật đầu tán thưởng
Bỗng anh nhìn rõ phía sau lưng 2 người vẻ mặt có chút hốt hoảng, còn cô thì cứ giữ vẻ mặt bất cần đời ăn cơm, lâu lâu gật đầu vài cái cho có lệ
-Quyên: em hiểu không?
-Kim: dạ dạ, em hiểu rồi..
-Quyên: hiểu rồi thì chiều chị dẫn đi gặp thằng cháu
Cô nghe đến đây bị sặc cơm đến đáng thương, hốt hoảng uống nước, nhìn chị với ánh mắt đầy sợ hãi
-Kim: chị!!!
Chị đang ăn cơm cũng bị giật mình với cô
-Quyên: cái gì vậy con nhỏ này!
-Kim: chị đừng nói chuyện đó nữa mà
-Quyên: sao lại không, chị là đang giúp em tìm một người tốt phù hợp đó, chứ không như thằng cha kia, lăng nhăng...
-Hải: chị
-Quyên: khó ưa nữa, cũng lạy trời cho ổng bị đánh ghen 1 lần cho chừa...
Anh nhanh chống đứng lên, nhìn chị lớn tiếng gọi
-Hải: chị Quyên!!!
Chị ngưng lại nhìn anh
-Quyên: gì?
Anh đưa ngón trỏ lên miệng như ra hiệu 'chị im đi'
-Vũ: cô Quyên!
Chị vô tư quay lại, mặt không còn một 1 giọt máu, nhanh đứng bật dậy vẻ mặt khỏ xử, cô nhìn cách hành xử của chị thấy có chút lạ, nhìn về hướng ánh mắt của chị, sặc lần 2 nhanh chống đứng dậy
-Kim: sếp..sếp!
-Quyên: sếp đến lúc nào mà em không biết vậy
Nói nhỏ dần, đầu chị không dám nhìn vào mắt trưởng phòng
-Vũ: các người mà biết tôi đến thi2 tôi đâu thể nào nghe được mấy chuyện tốt đẹp mấy người nói về tôi ( mỉa mai)
-Kim, Quyên, Hải: sếp...
-Vũ: 3 người đi theo tôi
-Quyên:.....
-Hải:....
-Kim: dạ? Em có nói gì đâu sếp?
-Vũ: không nói nhiều, đi!
Cô nhìn 2 con người từ từ ngước mặt, tỏ thái độ hối hận
-Kim: chị, anh nữa, tại 2 người đó ( tức giận bỏ đi)
Hai người nhìn nhau ủ rủ đi theo
--------------------------------
Reng....reng...
-M.Anh: cả lớp nghỉ
Cô vừa nói cả lớp đứng lên chào cô rồi nhanh chống đi chơi, cô cười bước ra cửa lớp, thấy một cô bé lớp cô chủ nhiệm
-M.Anh: Trúc!
Cô bé đứng lại nhìn cô giáo của mình
-Trúc: dạ cô?
-M.Anh: cô thấy em với Thiên cũng hay chơi chung
-Trúc: dạ, có gì không cô?
-M.Anh: em có biết lý do tại sao mà em Thiên nghỉ lâu vậy không?
Cô bé ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn cô trả lời
-Trúc: dạ..em cũng không biết nữa, bộ...có chuyện gì hả cô?
Cô chỉ lắc đầu cười trả lời
-M.Anh: ùm..không có gì đâu em đi chơi đi
-Trúc: dạ, em chào cô
Cô bước đi về phòng giáo viên, ngồi nghỉ ngơi 1 chút
-Trung: cô Mai Anh!
-M.Anh: dạ chào thầy
Thầy ngồi kế bên cô nói tiếp chuyện lúc nãy ở hành lang
-Trung: hay để tôi đi cùng cô Mai Anh đi đến nhà em Thiên..
Cô nhìn thầy vẻ bất ngờ cố chút ngại
-M.Anh: dạ, không cần đâu thầy tôi có thể tự đi, với lại đây cũng là chuyện của lớp tôi thầy đừng...
Thầy nghe vậy liền khó chịu nói
-Trung: em ấy là học sinh của tôi mà
Thầy nhìn cô suy nghĩ nhiều liền cười nói
-Trung: cô đừng nghĩ nhiều vậy, chỉ là đi đến nhà học sinh hỏi thăm thôi mà
Cô bắt đầu thấy phiền cô đứng dậy nói
-M.Anh: dạ không cần đâu ạ, em đi trước chào thầy
Thầy nhìn về hương cô vẻ mặt phải nói là khá....đểu.
-Khoa: thầy Trung, em mời thầy
Anh từ đâu đi đến ngồi vào chỗ lúc nãy của cô hai tay cầm 2 ly cafe để xuống bàn
-Trung: à cảm ơn thầy
Hai người nhăm nhi hương vị cafe ngon lành, anh nhìn thầy nói
-Khoa: thầy Trung này!
Thầy để ly xuống bàn nhìn anh trả lời
-Trung: sao thầy?
-Khoa: bé Bo dạo này sao rồi ạ?
-Trung: à thằng bé vẫn khỏe, có gì không thầy?
-Khoa: dạ không có gì chỉ là em thấy thằng bé rất dễ thương và năng nổ y như thầy vậy
Thầy vì lời nói ngụ ý khen ngợi của anh mà nở mũi cười nói
-Trung: haha, cảm ơn thầy
Anh cười nhưng có vẻ không tự nhiên lắm, hai tay cầm tách cafe bỗng nghiêm túc nói
-Khoa: thầy đừng để ý cô Mai Anh nữa!
Câu nói này của anh làm tim đen của thầy trúng 1 mũi tên, thầy liền nhiền anh với vẻ tức giận
-Trung: hửm....sao chứ? Thầy nói gì
-Khoa: thầy là người rõ nhất nên..., tôi xin phép đi trước
Thầy nắm chặt cóc cafe làm tràn ra bàn, không thể nói gì, chỉ lặng lẽ nhớ về quá khứ...
Anh đi ra ngoài thì bắt gặp cô Mai Anh đang ngồi phía hành lang bên trái đọc sách, anh bước chân lên định tiến tới nhưng....anh suy nghĩ lại rồi quay lưng bỏ đi
-Phụng: cô Mai Anh!
Cô ngước lên nhìn, khẽ cười
-M.Anh: chào cô
-Phụng: sao cô không vào phòng giáo viên ngồi?
Cô nhìn về phía phòng giáo viên rồi lẵng lặng nhìn cô Phụng nói
-M.Anh: dạ thôi, trong phòng ngột ngạt lắm.
Cô Phụng chỉ cười rồi đưa cafe cho cô
-Phụng: cô uống đi
-M.Anh: dạ?
Cô Phụng cầm tay cô nhét cafe vào lòng bàn tay vỗ vỗ
-M.Anh: dạ, cảm ơn cô nhiều
-Phụng: cô và cậu Minh sao rồi?
Cô đang tính uống thì câu hỏi của cô Phụng làm cô khựng lại, nghẹn ngào không thể nói, cô Phụng không chú ý nét mặt mà nói tới
-Phụng: tôi cũng biết cậu ấy cũng có phần sai nhưng...
-M.Anh: cô! Cảm ơn cô về ly cafe này, tôi lên lớp trước đây, để xíu hết giờ chơi tôi phải 1 mạch lên lầu 3 thì mệt lắm, chào cô
Cô đứng lên cầm túi nói, cô Phụng cũng không nói nữa, cười rồi gật đầu
-Phụng: ùm...chào cô
Cô đi lên bật thang, trong đầu cô toàn là suy nghĩ về người đó....từng bước nặng nề gần như muốn kiệt sức. Không chú ý đường đi người cô đột nhiên muốn khụy xuống.. Tiếng bước chân của người đàn ông đang chạy vội đến đỡ cô
-Khoa: cô Mai Anh! Cô sao vậy?
Cô vì giọng nói này mà quay về thực tại nhìn, giấu vẻ mặt thất thần đi
-M.Anh: hmm...thầy Khoa, cảm ơn thầy tôi không sao.
Cô lấy tay của mình gỡ bàn tay đang đỡ cô ra, tiếp tục bước đi, anh đứng phía dưới quan sát cô rồi cũng rời đi
----------------------
Ba người từ phòng trường phòng ra, vẻ mặt ủ rủ còn cô không ngừng chỉ trích hai người
-Kim: anh chị vui chưa?
Hai người nhìn cô hối lỗi
-Quyên: chị xin lỗi
-Hải: anh xin lỗi em
-Quyên: nhưng mà.. Em có bị trừ lương đâu chứ!
Cô nhìn chị vẻ mặt bất ngờ không nghĩ đến là chị sẽ nói vậy với mình
-Kim: chị! Vì hai người mà cơm chưa kịp ăn giờ phải tăng ca nữa đây, tự nhiên bị liên lụy à,em đã nói là chị đừng nhiều chuyện nữa rồi mà
-Quyên:......
-Kim: haizz thôi bỏ đi
Cô bỏ đi về phòng 2 người ở đó cứ đùng đẩy nhau
-Hải: tại chị đó
-Quyên: cái thằng này, em cũng nói thêm vô mà
-Hải: tại chị nói em mới có chuyện nói thêm đó
-Quyên: ai mượn
-Hải: không biết đâu, tại chị
-Quyên: tại em
-Hải: tại chị
-Quyên: tại em
-Vũ: tại 2 người!!
2 người hốt hoảng
-Vũ: tôi trừ lương 2 người còn nhẹ quá hả?
-Hải: amm, thôi chào sếp em đi làm đây
Anh đẩy nhẹ chị rồi bước đi, chị không giữ thăng bằng quay sang nói
-Quyên: cái thằng này...
-Quyên: (cười khẽ) tôi cũng đi làm việc đây chào sếp.
-----------------------
-Ánh: anh, xem xem thằng bé này được không?
-Sơn: ùm, cũng được nhưng sao nhìn ẻo lạ vậy?
-Ánh: bậy bạ, thằng bé là gầy chứ không phải ẻo lả
-Sơn: rồi rồi, mà dù sao cũng phải hỏi ý con chứ
-Minh: ba mẹ đang làm gì đó
Chị đi ngang qua 2 người đến nhà bếp đặt đồ vừa đi chợ xuống bàn, rồi đi lại ngồi gần 2 người
-Ánh: mẹ đang tìm rể đây nè
-Minh: trời ơi, tưởng gì, mẹ biết con Kim nó đi xem mắt bao nhiêu lần rồi chưa?
-Ánh: nhiêu?
-Minh: 8 lần rồi! Mà nó có ưng được ai đâu
-Ánh: (chắt lưỡi) thằng này chắc chắn được
-Minh: đâu cho con xem..
-Ánh: thấy chưa, cao ráo đẹp trai, có công việc ổn định, quá tốt
Chị nhìn vào chán nản lắc đầu
-Minh: con cá với mẹ luôn, thế nào nó cũng không chịu đâu
Nói rồi chị bỏ đi, câu nói cộng với giọng điệu chắc nịt làm 2 người có chút hoang mang
-Ánh: nhỏ này, em mày nó 25 tuổi rồi mà chưa có 1 mối tình vắt vai nữa
-Ánh: mẹ quyết định rồi, chọn thằng bé này đi.
----------------------
-Quyên: Kim! Còn giận chị hả?
Chị đi đến với chiếc bánh dâu nhỏ xinh trên tay đưa cho cô
-Quyên: đây, cho em nè, ăn đi!
Cô nhìn chị, nhịn không được cười vì sự dễ thương của chị rồi cầm lấy
-Kim: em cảm ơn nha.
Chị nhìn sắp tài liệu trên bàn nói
-Quyên: nè em, em có thấy ổng đang làm khó dễ chúng ta không chứ, ổng ngồi sau lưng chúng ta, rõ biết là em không tham gia vào chuyện nói xấu mà vẫn.....
-Kim: chị à! Em làm nhiêu đây là đủ rồi (mệt mỏi)
Vì cô nên chị bụm miệng lại, cầm sắp tài liệu lên mở lời
-Quyên: đây, để chị và thằng Hải phụ em cho
-Kim: thôi không cần đâu, chị còn phải về lo cho nhà cửa mà, anh Hải cũng còn bạn gái nữa nên....
Chị và Anh thấy cô nói thế thì rất thương nhưng, cô hiểu được vậy cũng đúng, chị cũng để xuống xoa đầu cô rồi sắp xếp đi về
-Quyên: ùm, fighting!
Chị nắm chặt tay làm kiểu cố lên, cô thấy vậy cũng làm ký hiệu đó rồi nhìn chị rời đi.
-Hải: mai gặp lại, bye, cố lên nha em
-Kim: vâng
------------------------
Cô đứng trước cổng trường chờ xe taxi đến
-...: em chào cô
-M.Anh: chào em
-...: chào cô 
-...: chào cô ạ!
-M.Anh: (gật đầu)
Xe đến, cô từ từ ngồi vào, chiếc xe chạy đi liền nhìn thấy sau đuôi là một chiếc xe máy, chạy theo sau.
--------------------------
Trời bắt đầu tối dần, từng người ra về, cô thì chăm chú làm xong việc càng nhanh càng tốt.
Cô mỏi mệt thả lưng về sau vương vai, không chút sức lực nhìn về phía sắp tài liệu...
-Kim: haizz, mệt quá dị
Tiếng điện thoại làm cô giật mình, vì giờ này trong công ty chỉ có mình cô nên cô có sự đề phòng cao là chuyện đương nhiên
-Kim: á!!
phù~
-Kim: hết hồn à!
Cô cầm điện thoại lên,
-Kim: mẹ??..
*alo
Alo con đi làm về chưa?
Con..con về rồi, sao vậy mẹ?
À, con lo ngủ sớm đi mai đi coi mắt nha con!
Dạ?
Không có nói nhiều, thằng bé này mẹ...
Mẹ à! Con nói rồi, con chỉ quen và cưới người con muốn thôi, dù xem mắt 100 lần cũng vậy à..
Thằng bé này thật sự rất ổn, con đi thử đi
Con không muốn đâu mà mẹ!
Mày tính không lấy chồng luôn hay sao?
Vâng!
....
Không nói nữa mai mà mày không tới thì đừng lại đây nữa!!
Tít~tít~~
Mẹ! Mẹ!!*
Cô từ từ hạ tay xuống, ném điện thoại lên bàn, hai tay để sau gái hét lên.
Cô bỏ mạnh tay xuống vô tình quơ trúng bàn làm cô đau điếng.
-Kim: xhhh, ** **
-Kim: cuối tuần rồi mà cũng ráng có chuyện xui cho được!!
Cơn đau bắt đầu kết thúc, cô bình tĩnh đứng dậy sắp xếp đồ đạc bỏ vào balo, cầm balo đứng dậy, nhìn cả phòng nói với giọng tuyên bố
-Kim: tối nay nhất định phải ngủ cho đã mới được...
Cô dụi mũi rồi bước đi về
-------------------------
_Cạch_
Tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa dần mở ra, một bàn tay mò vào công tắc để mở đèn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, chiếc cặp để yên phận kế bên
|Vài tiếng trước|
Chiếc taxi dừng lại trước một con hẻm nhỏ, cô nhìn thấy qua cửa kính của xe, rồi quay vào đưa tiền
-M.Anh: à, cảm ơn anh, tiền đây!
Chiếc xe rời đi, cô bước vào sâu con đường trong hẻm. Khu này thật sự mà nói là một khu dành cho dân lao động nghèo, cô đi từ từ sâu vào trong thì nghe thấy tiếng ồn, giống tiếng đám trẻ la hét vậy...
-...: mẹ nó! Thằng ngu này (đá vào người)
Cậu bị đá ngồi dưới đất, tay ôm bụng, vẻ mặt cầu xin
-...: cho tao chơi 1 ván nữa thôi!!
-...: biến!!
Cậu bò lại chỗ người đó, cầm tay van xin
-...: yên tâm đi, 1 lần này nữa thôi là tao ăn chắc!!
Người đàn ông vẻ mặt khó chịu, từ từ nhìn xuống tên thảm hại, vung mạnh tay rồi, đạp tiếp vào ngực cậu. Chân vẫn giữ trên ngực, vừa nói vừa đè mạnh theo sự phẫn nộ..
-...: thằng chó, nợ mày còn chưa trả tao được mà dám xin tao cho mày chơi chùa? Để tao nhắc lại cho mày nhớ 3 ngày nữa mà mày còn chưa trả tao 80 triệu thì mày liệu hồn 2 cái thân chó đó của mày!
Cậu bị đạp đến khó tở 2 tay giữ chân của hắn không ngừng rên rỉ. Hắn nói rồi, co chân lại phủi phủi chiếc giày rồi bỏ đi
-...: đi tụi bây!
Cậu cố gắng hết sức để đứng dậy, tay phải lom khom bám víu những vật xung quanh, tay trái vẫn còn để trên ngực, cậu dần bước ra cửa, ánh sáng làm cho cậu càng thảm hại hơn... Nhìn trái nhìn phải thì...
-Thiên: cô..!?
Trời tối dần, cậu ở công viên chờ đợi...
-M.Anh: nè, em ăn chút gì đi
Cô đưa cho cậu 1 ổ bánh mì và 1 ly nước, cậu không dám nhìn cô chỉ nhanh chống cầm lấy ổ bánh mì ăn ngon lành, cô thấy vậy vẻ mặt có chút lo lắng.
-M.Anh: ngon không?
Cậu gật đầu lia lịa
-M.Anh: ba mẹ em....họ có biết em...như thế này không?
Cậu khựng lại, cầm ly nước lên uống để trốn tránh câu hỏi
-M.Anh: nhìn em như thế này... Rất giống với một người..
Cậu nheo 1 mắt bị bầm tím nhìn cô.
-Thiên: ai vậy cô?
Cô cười trừ nói
-M.Anh: không có gì, em ăn tiếp đi
Ai lại đi nói chuyện xấu đó cho học sinh của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net