Đi xem mắt !?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Yến: mẹ em nói với chị là ngày mai phải dặn em đi coi mắt đúng giờ!
-Kim: hả!!
Chị không bất ngờ với phản ứng này của cô, nhích người lại, chị cầm tay cô nói
-Yến: Kim à! Bộ em tính ở vậy tới già luôn sao?
Cô khó chịu nhìn chỗ khác nói như đang hờn cả thế giới
-Kim: nếu như em chưa tìm được ai thì ở vậy cũng được ít nhất cũng còn bạn bè người thân!
-Yến: chị biết em muốn gì, em muốn chờ đợi 1 hoàng tử đến để cho em một tình yêu thật sự đúng chứ?
Cô có chút ngại vì suy nghĩ này của cô đúng là có chút hoang tưởng và...trẻ con
-Kim: em...
-Yến: nghe chị, đừng sống trong mơ mộng nữa, nếu có thật thì chị tin chắc hoàng tử sẽ không để công chúa của mình phải chờ đợi lâu như vậy.
-Kim: dù không phải hoàng tử gì đó thì cũng phải là người em thật sự yêu. Với lại em không tin là sẽ có người yêu em thật sự qua việc coi mắt đâu, quen biết lâu năm còn không có kiểu tình yêu như vậy mà.
-Yến: sao em biết được, cứ nhìn vào những người hạnh phúc xem nào, với lại đâu anh ép em cưới liền đâu mà em không chịu vậy?
-Kim: cưới liền hay không cũng không chịu, phí thời gian, phí thanh xuân đã vậy còn không được gì.
-Yến: em chưa bao giờ yêu ai rồi lại nói những lời đó? Chị thật là bó tay với em luôn đấy.
-Kim: thôi chị về phòng đi, em buồn ngủ lắm rồi!
Cô đứng dậy đẩy chị ra khỏi phòng, chị không quên nhắc nhở
-Yến: này! Ngày mai phải đi xem mắt nhớ chưa?
Cô bất lực đành ủ rủ đồng ý
-Kim: rồi rồi, em biết rồi, về phòng ngủ đi bà chị à!
Cô đóng cửa lại, đứng hình 5s trước giường, rồi bùng nổ nhảy lên giường quằn quại như bị tăng xông..
-Kim: áaaaaaa
Cô ngồi dậy lấy gối đập vào đầu rồi nằm xuống ngủ tới sáng luôn...
----------------------
-Nhân: chúc quý khách ngon miệng ạ!
-...: vâng! Cảm ơn anh
-...: chà, view quán này đẹp quá, chụp cho tao vài tấm coi
-...: em ơi cho chị oder!
-...: ê phim hôm qua xem hay ghê á!
-...: ờ, phim Việt Nam càng ngày càng hay á mày!
-...:xin chào quý khách ạ!
Người con gái ăn mặc tưới tắn mở cửa bước vào quán, rồi đi thẳng vào quầy nước
-Mỹ: ủa chị!
-Nhân: sao nay chủ nhật chị không đi chơi xả stress đi?
-Vy: thôi, hôm nay chủ nhật, quán đông khách, chị qua phụ làm chứ!
3 người cười nhẹ
-...: chị ơi! cho em oder ạ
-Vy: à, chào bạn, bạn muốn oder món gì ạ?
-...: lấy em 1 ly soda dâu và 1 cái bánh dâu ạ
-Vy: vâng! Bạn vui lòng ngồi đợi 1 chút nha
-----------------------
* alo, Yến hả con!
Dạ!
Kim nó dậy chưa?
Dạ chưa, sao vậy ạ?
Con kêu nó dậy ăn đi rồi lo sửa soạn, 8h là người ta tới đó!
Dạ! Để con gọi em ấy dậy liền
Ùm, dị cảm ơn con
Vâng*
Chị để tay xuống nhìn về phía phòng của cô rồi thở dài lẩm bẩm
-Yến: chắc con bé nổi điên mất, làm cả tuần giờ mới được ngủ thẳng giấc, vậy mà....Haizzz
Chị đi vào từ từ mở cửa, bước vào phòng rồi đi tới mở rèm cửa cho ánh sáng lọt vào phòng..
-Yến: Kimmmmmm!
-Kim:......
-Yến: dậy ăn sáng!!
Cô vẫn nằm bất động, chị leo lên giường vẫn là chiêu cũ, 1 tay đỡ đầu 1 tay cầm tay cô kéo dậy nhưng...lần này đã thất bại, cô như cộng bún mà ngã xuống giường nằm sải lai...
Chị có chút hốt hoảng lấy tay vả vào mặt và lay người cô...
-Yến: Kim, Kim ơi tỉnh dậy đi em..
Cô bị đánh vào mặt liên tục nên mở mắt xem thử
-Kim: ui da, trời ơi! chị ơi, nay chủ nhật!!
Nói rồi cô lấy mền đắp kín mặt
-Yến: chị biết nhưng mà...
{ý không được, mình mà nói dậy đi xem mắt thế nào nó cũng không chịu rồi lấy lý do mệt để trốn cho xem}
-Yến: Kim à, dậy ăn sáng rồi qua nhà ngoại bé An rước bé đi chơi nè!
-Kim: hoi, em buồn ngủ lắm, chị đi đi
-Yến: lâu rồi bé An chưa gặp em, nó nhớ em lắm đó
-Kim:.....
-Yến: trưa rồi ngủ tiếp, dậy đi em! Buổi sáng phải ra ngoài chơi chứ em ngủ tới trưa ra ngoài nắng muốn chết
-Yến: đi!
Cô thấy chị nói cũng hợp lý 
-Kim: {cũng đúng, không lẽ ngày nghỉ của mình vô vị như vậy!} mở chăn ra nói
-Kim: em biết rồi....chị ra ngoài đi!
-Yến: tốt!
Chị đứng lại cửa phòng nói, rồi đóng lại ra bếp dọn đồ ăn sáng
-Yến: nhanh lên đó!
-Kim: Vâng!!
Cô mặt còn chưa tỉnh hẳn thả mình xuống giường tiếp...
--------------------------
-Mỹ: cảm ơn quý khách!
-Mỹ: chị! Chị làm sáng giờ rồi, ngồi nghỉ xíu đi.
-Vy: ùm, vậy chị ra ngồi nghỉ xíu
-Mỹ: dạ!
-Nhân: chị!
Cô nhẹ gật đầu cười rồi ra ngồi góc yêu thích của mình..
-Nhân: chị Mỹ, hôm nay nhìn chị chủ xinh ghê á!
-Mỹ: shh...chị ấy lúc nào chả xinh
Hai người cười với nhau khiến cho cô chú ý
-Vy: hai đứa, cười gì đó? Nói xấu chị hả?
-Mỹ: có đâu chị, hihi
Cô cười theo rồi tiếp tục uống hồng trà..Mỹ và Nhân thấy cũng không còn ai oder nên đi lại bàn tán gẫu với cô..
-Mỹ: chị!
-Vy: hửm?
-Mỹ: sao dạo này không thấy anh Trường đi cùng chị nữa vậy?
-Vy: anh ấy cũng có việc của anh ấy mà, đâu phải lúc nào cũng đi theo chị được
-Nhân: đúng rồi, đàn ông là phải vậy, chứ đâu phải lúc nào cũng kè kè theo được!
Cô cười nhẹ nhìn Nhân nói,
-Mỹ: ùmmm!
-Nhân: 2 chị!
-Mỹ: gì?
-Nhân: hôm trước em có đọc được một tin trên Facebook!
-Vy: ùm
-Mỹ: rồi sao?
-Nhân: có tin đồn là ca sĩ A đang bắt cá 2 tay!
-Mỹ: gì ghê vậy!
-Nhân: bởi mới nói, con trai giờ tệ quá trời chị ha
2 cô nhìn cậu với thái độ kiểu
-Mỹ: ủa mày là con gì á cưng?
-Vỹ: bóng hả em!?
-Nhân: bậy, 2 chị nói cái dì dị! Em thẳng từ trong trứng chị ơi.
-Nhân: mà chuyện nào thật thì phải nói thật chứ!
-Vy: ờ, thật!
-Mỹ: thẳng từ trong trứng á nha chị
2 người cười trêu ghẹo Nhân, cậu thấy bản thân bị chế giễu bắt đầu vùng dậy
-Nhân: 2 chị! Đừng chọc quê em nữa, các chị cứ bị làm sao ý.
-Mỹ+Vy: haha!
-Vỹ: thôi được rồi, không trêu em nữa
-Mỹ: (phụt cười)
-Nhân: (liếc)
Cô lấy cù chỏ đụng vào tay ra hiệu. Cô như nhận ra điều gì
-Vy: ủa rồi sao 2 đứa không đi làm việc đi, ngồi đây mà nhiều chuyện!
-Mỹ: có ai oder nữa đâu chị!
-Nhân: đúng rồi! Relax xíu đi chị, relax~
-Vy: relax cái đầu 2 đứa, mau làm việc đi, dọn bàn kia đi, còn làm biếng là chị trừ lương ráng chịu!
-Nhân+Mỹ: dạ rồi rồi em làm liền
2 người lục đục đứng dậy làm việc, làm cô bật cười vì sự nhí nhố của nhân viên tuổi teen này,thật nhớ lúc trước, bản thân cô cũng đã rất náo nhiệt và năng động, thời gian đúng là nhanh thật!
-----------------------------
-Kim: em xong rồi, đi thôi chị
Cô vừa đeo túi vừa nói, chị nhìn cô có chút bất ngờ..
-Yến: sao em lại mặc thế này!?
-Kim: sao vậy? Đẹp mà, quan trọng là nó mát với thoải mái
Chị bất lực với cô, quần kaki đen dài, với chiếc áo phông, 1 vài phụ kiện đi kèm...đúng là...
-Yến: thôi em thay đồ đi!
-Kim: sao vậy? Thôi em thấy vậy đẹp rồi, nhanh đi đón bé An thôi!
Chị bỏ chiếc túi xuống đi vào phòng cô, cô khó hiểu, đi theo
-Kim: chị làm gì vậy?
-Yến: để chị phối đồ cho em!
-Kim: hả?...chi vậy? Có 2 chị em mình với bé An mà chị lấy đầm cho em mặc làm gì?
-Yến: không nói nhiều, em mặc cái này rồi chung ta mới đi!
-Kim: chị này thiệt tình! (bỏ đi vào tolet thay đồ)
-Yến: con bé, mua cho nó bao nhiêu cái đầm mà lo đi làm suốt, không mặc lần nào, để đó quài chắc nó mục hết quá!
Chị lấy từ tủ ra một chiếc đầm màu trắng dài qua gối...

Chị nhìn cô vẻ ngỡ ngàng..*không ngờ nó nhìn vậy mà mặc đầm cũng đẹp quá chứ*
Cô còn đang mần mò nhìn chiếc váy trên người, gượng gạo nói
-Kim: có kỳ quá không chị?
-Yến: không, nhìn dễ thương lắm!
-Kim: nhưng mà trời nắng như vậy em mặc cái này thế nào cũng cháy da.
-Yến: umm... Vậy em mặc thêm cái áo khoác này đi.
-Yến: rồi, chúng ta đi.
Trên đường xuống dưới nhà cô cứ liên tục hỏi những điều làm cô thắc mắc nãy giờ
-Kim: sao nay chị lạ quá vậy?
-Kim: chị!
-Yến: im (đưa tay ra kí hiệu *ngừng nói* đi)
Cô đứng hình mất 5s
----------------------------
_Tinh tong...Tinh.....tong.._
Tiếng chuông cửa cứ liên hồi kêu lên, âm thanh đó được kết thúc khi cô bước ra mở cửa...cô nhìn thấy anh thì gương mặt như bị đóng băng bỏ đi vào bếp ăn tiếp bữa sáng. Anh cất giày vào 1 góc đi đến bàn ăn đặt 1 bó hoa xuống, ngồi đối diện với cô.
Anh cũng không biết nên nói gì với cô, hai tay xoa vào nhau căng thẳng, lâu lâu nhìn lên xem cô có chú ý đến mình không..thì bỗng nhiên cô cất giọng
-M.Anh: anh đến đây làm gì?
Câu hỏi của cô làm anh có chút chột dạ, ngập ngừng nói
-Minh: anh....anh chỉ muốn đến thăm em thôi!
-M.Anh: vậy thì mời anh đi cho, cuộc sống của tôi hiện tại rất ổn, không cần anh phải quan tâm đâu.
-Minh: anh...anh biết anh sai, nhưng...
Cô bỏ muỗng xuống, gương mặt kiềm chế sự nghẹn ngào nói
-M.Anh: chẳng phải chúng ta đã kết thúc rồi sao? Bây giờ thì anh có thể làm những gì anh muốn rồi đó, anh đi về đi!
-Minh: em..cho anh 1 cơ hội nữa được không, anh đã hiểu được cảm giác thiếu em nó thật sự...tệ hơn những gì anh nghĩ.
Cô cười hất nên
-M.Anh: cơ hội, tôi cho anh bao nhiêu cơ hội rồi hả!! (tức giận)
-M.Anh: sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh còn có thể mặt dày đến đây để xin cơ hội sao?
Cô cười cho số phận mình rồi đi ra mở cửa
-M.Anh: đừng để tôi phải nhìn thấy anh thêm 1 lần nào nữa.
Anh từ từ đứng dậy đi ra, dừng lại nhìn cô 1 chốc rồi bước hẳn ra ngoài...
Cô đóng cửa lại, đứng bất động, đôi mắt rưng rưng nhớ lại quá khứ...
/một năm trước/
Cô đi tìm anh khắp mọi nơi vì sợ anh nghĩ quẩng mà làm vậy, đêm hôm đó khá lạnh vì mưa vừa tạnh, cô dừng lại tại 1 công viên nghỉ mệt.
Cô vô tình liếc mắt nhìn qua bên đường thì không tin vào mắt mình, trực tiếp đi qua hỏi rõ
-M.Anh: chuyện này là sao?
Anh với bộ dạng say xỉn nhìn cô khinh bỉ nói
-Minh: ức...sao là sao...em muốn chửi tôi nữa sao? Muốn leo lên đầu tôi trước ức..mặt bạn bè tôi nữa hả!
Anh đập bàn tức giận, trong khi tay vẫn còn ôm eo 1 người phụ nữ
-M.Anh: anh nói cái gì vậy anh Minh, em chưa bao giờ coi thường anh cả..
-Minh: em im đi, từ khi công ty phá sản, được cái danh trả hết nợ cho tôi nên cô không coi tôi ra gì nữa hết.
-Minh: trong khi bạn bè tôi nè, cô thấy không, tụi nó dù biết là ức...tôi vô dụng nhưng mà..ức..tụi nó vẫn sẵn sàng chơi với tôi, không ai coi thường tôi hết...
-M.Anh: anh đừng nói nhảm nữa, mau về nhà đi!
Cô đi lại nắm tay anh đi
-Minh: trời ơi!
Anh vung mạnh tay làm chai rượu trên bàn vỡ văng vào chân cô chảy máu.
-Minh: ức...tôi nói cô không hiểu hả..tôi không muốn bị coi thường nữa, ức...nói thẳng là tôi muốn ly dị với cô...
Cô bất ngờ vì lời nói này, gương mặt cưng đơ nhìn anh
-M.Anh: anh Minh, anh nói gì?
Anh cười khẩy, lấy tay chỉ vào mặt cô nói
-Minh: cô nhìn xem, một cô giáo cấp 3, có 1 thằng chồng thất nghiệp,vô dụng chắc làm cô xấu hổ lắm hả!?
-Minh: thế thì buông tha nhau đi,..ức..dù sao giờ tôi cũng có người mới rồi ức...thế nhá!
Nói rồi anh cười sảng khoái ngồi uống tiếp với mọi người, trước mặt vợ mình mà anh không ngại hôn người con gái khác...
----------------------------
-Kim: chị ơi! Xe tới rồi nè!
-Yến: ờm..em lên xe trước đi, chị nghe điện thoại cái đã!
-Kim: vâng!
*alo,
Dạ sao vậy dì?
Con bé đi chưa?
Dạ giờ tụi con đi nè dì!
Ờ ờ 2 đứa tranh thủ nha, thằng bé tới rồi đó!
À vâng con biết rồi ạ.*
Chị vừa bước lên xe đã nghe thấy câu hỏi của cô
-Kim: ai gọi chị mà lâu vậy?
-Yến: không có gì đâu, bác tài đi thôi.
----------------------------
-Mỹ: chị chị!
-Vy: hửm?
-Mỹ: chị thấy anh đang ngồi 1 mình ngay của sổ không?
Em vừa nói vừa chỉ vào một chàng trai trông khá trẻ, dáng vẻ khá gầy được che đi khi anh mặc một bộ vest lịch lãm, ngồi uống ly cafe mắc nhất quán, để trên đùi một cái ipad.
-Mỹ: quaoo, đẹp trai quá!
-Vy: con bé này lại mê trai!
-Mỹ: xì..bộ chị không thấy đẹp hả? Hay tại anh Trường làm chị mù quáng rồi?
-Vy: làm gì có, chỉ là chị thấy...(liếc nhìn Mỹ) cũng đẹp..
2 chị em phì cười thì Nhân bất ngờ đi ngang qua, đôi mắt dán vào hai cô, ngồi xuống rồi nhìn chàng trai.
-Nhân: cũng bình thường!
2 người nhăn mày nhìn cậu
-Mỹ: bớt ganh đi!
-Nhân: há, ai thèm ganh, em đây với vẻ đẹp này thì không việc gì mà ganh tị với ai..
-Vy: mắc ói thiệt!
Cậu tụt mood chắt lưỡi nhìn cô
-Nhân: chị!
-Mỹ: haha, dừa lắm
-Vy: cho chị xin mày.
-Nhân: thiệt chứ bộ!
-Vy: thế mày có ghệ chưa!?
Câu hỏi của cô gây cho cậu một vết thương lòng, Mỹ thấy vậy liền phá lên cười sảng
-Nhân: em chưa!
-Vy: đấy, rõ ràng.
-Nhân: nhưng mà anh kia cũng có ghệ đâu? Coi chừng là...
-Mỹ: im liền! Nếu chưa có người yêu thì càng tốt, chị đây sẽ hành động!
-Vy+Nhân: cái gì?
-Mỹ: ...sao 2 người kích động vậy? Dù sao em cũng chưa có người yêu mà
-Vy: em tính đuổi khách của chị đi hay gì vậy Mỹ.
-Mỹ: chị! Cứ tin vào em, em sẽ không bạo được như chị đâu nên...
-Vy: em nói gì? Chị bạo á?
Mỹ cười chạy vào trong quầy trốn cô
-Vy: con bé này!
-Nhân: ủa rồi chạy vô trong luôn.
-Nhân: chị, hay chị thử lại nói chuyện....
Cái liếc mắt của cô làm cậu rén đi vào quầy.
-Vy: mấy cái đứa này.
Tinh...
* em đang làm gì vậy?
Em đang ở ngoài quán nè
Em ăn sáng chưa?
Em ăn rồi, sao anh không làm việc đi, nhắn tin cho em làm gì?
Anh nhớ em!
Em cũng vậy
Sếp gọi anh vào rồi, tối gặp lại
Vâng!*
Cô mỉm cười nhìn ra ngoài nhăm nhi ly nước
----------------------------
-Yến: tới rồi bác tài, dừng đây đi!
Cô vì chăm chú vào điện thoại nên khi nhìn ra từ cửa sổ bất ngờ nhìn chị nói
-Kim: ủa? Sao lại đi uống nước? Chẳng phải chị nói rước bé An hả?
-Yến: xuống xe trước đã!
Hai cô bước xuống xe nhưng chiếc xe không có dấu hiệu rời đi
-Yến: em vào đi!
-Kim: hả?
-Yến: chị nói em vào đi, người ta chờ em lâu lắm rồi đó.
-Kim: ai?
-Yến: tình yêu của em!
-Kim: tình yêu của em?
-Yến: (gật đầu)
-Kim: tình yêu gì của em...
Cô bỗng nhận ra gì đó điên cuồng muốn leo lại lên xe, nhưng bị chị giữ chặt lại
-Yến: nè! Coi như chị xin em đấy! Đi xem mắt cho đàng hoàng có được không hả?
-Kim: không, never, không bao giờ!!
-Yến: vậy thì đừng có về nhà mẹ em nữa!
Nghe vậy cô mới bình tĩnh đứng im nhìn chị với vẻ mặt cầu khẩn..
-Kim: chị ơi! Em không muốn đâu mà...
-Kim: à, hay chị cứ nói với mẹ em là không hợp, thế là xong, mẹ em tin chị lắm luôn á.
Chị không thể nhịn được sự quá quắc này liền nghiêm túc nói
-Yến: em nói là mẹ em tin chị! Vậy em nghĩ chị có thể nói dối mẹ em sao?
-Kim: ờ ha! (tỉnh ngộ)
-Kim: ơ..cơ mà chị, cho em lên xe đi...em...có có đối tượng rồi!
-Yến: (khoanh tay) ai?
-Kim: ờm...um....thì....là..anh Hải, là anh Hải đó chị biết mà! Hìiii
-Yến: òooo, chị biết chứ!
Cô lên mặt nói
-Kim: thì đó!
-Yến: ùm. Chị biết ghệ ẻm tên Hân đó!
-Kim: um...hả? Gì! Sao chị biết!?
-Yến: không xàm nữa, nãy giờ em làm mất thời gian lắm rồi đó, mau vào đi
Chị đẩy cô đến trước cửa rồi, nhanh chân đi vào xe vẫy tay mãn nguyện
-Yến: bái bai, xem mắt vui vẻ nha!
-Kim: chị! Chịiiiiiii
---------------------------
-Ánh: không biết 2 đứa nó đến chưa nữa!
Bà sốt ruột lấy điện thoại điện
*alo, Yến con, 2 đứa đến chưa?
Dạ rồi!
Sao rồi, ổn không con
Chắc sẽ ổn mà dì, dì cứ yên tâm nha
Ờ ờ, vậy dị cảm ơn con*
-Minh: mẹ còn quyết tâm vậy luôn hả?
-Ánh: gì?
-Minh: con nói rồi, thôi bỏ đi mẹ ơi, nó lớn rồi để nó tự lo đi.
-Ánh: mày thiệt tình á, mày chị mà không quan tâm gì đến em gái, trong khi con Yến nó khuyên được con bé đi rồi đó!
-Minh: mẹ ngộ, con cũng ép nó đi nhiều lần rồi mà nó có chịu đâu, thôi dẹp luôn.
-Ánh: mày kì!
-Minh: mẹ mới kì á.
-Minh: nè!
-Ánh: gì, gì nữa đây?
-Minh: hí, trông dùm con đi, con với anh Duy đi ăn sáng
Chị bé một bé gái tầm 2 tuổi ra cho bà, bà vui vẻ trêu đùa với em bé.
-Ánh: ờ, còn thằng tôm
-Minh: nó còn ngủ trên lầu á mẹ, để con đi ăn rồi mua đồ ăn cho nó luôn!
-Ánh: ùm, đi đi!
-Minh+Duy: mẹ con đi!
---------------------------
Cô thấy cô gái nào đứng trước cửa quán liền kêu cậu ra mở cửa cho khách
-Vy: Nhân!
-Nhân: dạ?
-Vy: ai đứng trước cửa quán mà không vào kìa, em ra xem thử đi.
-Nhân: (ngó ra xem) à dạ
---------------------------
-Kim: haizzz, thiệt tình luôn á
-Kim: thôi vô đại vậy!
Cô đẩy cửa vào cùng lúc cậu bên trong, vì cô đang giữ cửa bên phải, không để ý bên trái nên khi quay qua cô giật mình vì chàng trai đứng kế bên.
-Kim: !!!
-Nhân:.....
-Kim: hi, chào (cô cười rén rồi bước vào tìm người)
Trước khi chị đi, chị đã chỉ cho cô người đó, vì anh ngồi ngay cửa sổ nên cũng không mất thời gian tìm..cô ngập ngừng không muốn đi lại.
-Mỹ: Nhân!
Tiếng gọi đột ngột của Mỹ làm cậu tỉnh lại,
-Nhân: ha...hả?
-Mỹ: làm gì đứng như trời trồng vậy?
-Nhân: hm không có gì!
Cậu nhìn cô cười ngại, Mỹ theo hướng mắt của cậu thì thấy một cô gái khá dễ thương.
-Mỹ: trời ơi! Thằng này, sao không kêu khách oder.
Mỹ tính đi lại hỏi cô thì
-Nhân: thôi thôi, chị để em đi cho!
Phản ứng của cậu làm Mỹ nhận ra gì đó mà cười.
-Nhân: chào quý khách, không biết quý khách muốn oder món gì ạ?
-Kim: ò,.lấy cho tôi loại nước mới nhất ở đây đi.
-Nhân: vâng, quý khách vui lòng đợi 1 chút!
-Kim: (gật đầu cười) vâng!
Cô bước đến bàn ngồi đối diện anh,
-Khải: chỗ này có người rồi!
-Kim: hả?
-Khải: tôi nói cô ra chỗ khác ngồi đi!
-Kim: ơ ..ờ!
Cô tính rời đi thì cùng lúc anh ngước mặt lên cầm ly nước, nhìn thấy cô anh liền lập tức bỏ ly nước xuống nói
-Khải: ủa, Kim!
Cô nghe anh gọi thì nhìn anh ngơ ngác *chẳng phải mới đuổi tôi đi sao?*
-Khải: (cầm ipad để qua 1 bên) anh xin lỗi, anh tưởng người khác.
Cô ngồi ngay lại, vẻ mặt còn hơi hoang mang,
-Kim: không sao đâu.
-Khải: à, em uống gì để anh gọi cho
-Kim: em gọi rồi!
-Khải: umm,
Vì lần đầu gặp mặt nên có chút ngại ngùng, cô vốn dĩ cũng không muốn tìm hiểu gì nên im lặng nhìn xung quanh quán. Anh thấy cô có vẻ không chú ý đến mình, bắt đầu giới thiệu
-Khải: anh tên Khải, 25 tuổi, hiện đang làm chủ một nhà hàng nổi tiếng ở quận 7. Còn em!
-Kim: ờmm,...hả 25?
-Khải: ùm...còn em?
-Kim: *mẹ này thiệt tình*
-Kim: tôi 27 tuổi, làm nhân viên văn phòng, và lớn hơn....cậu 2 tuổi...
-Nhân: nước của quý khách đây ạ!
-Kim: vâng, cảm ơn.
Cô cầm lên uống, ánh mắt dè chừng mong chờ cuộc xem mắt này sẽ bất thành.
-Khải: tôi biết! Mới đầu tôi cũng ngại quen người lớn tuổi hơn, nhưng...nghe mẹ tôi nói thì tôi thấy quen người lớn tuổi cũng không sao
-Kim:*lớn tuổi gì? Làm như bà già 70 hay gì!*
Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình
-Khải: nè cô! Sao vậy?
-Kim: ờ, không sao (cười trừ)
-Khải: em thấy anh thế nào?
-Kim: *Anh? Anh cái đầu mày chứ anh?*
Anh nhìn cô mong chờ, nhưng có vẻ cô đang khó ở, anh cầm ly cafe lên uống.
-Kim: nói thật thì tôi không thích người nhỏ tuổi hơn mình đâu!
-Khải: vì sao? Tôi có thể tự kiếm được nhiều tiền không ăn bám bạn gái, không rượu chè hút thuốc.
-Kim: *tỏ ra trưởng thành gì chứ? Nếu chính chắn rồi thì phải tự đưa ra quyết định rồi, lại còn bị mẹ thuyết phục nữa!* không phải, ý tôi là quen người nhỏ tuổi hơn giống chị em vậy đó!
-Khải: chị em?
-Kim: ùm...
-Kim: à không, chị em ở đây là tôi là chị, cậu là em á, chứ không có ý nói cậu bê đê.
Thấy sự thẳng thắn này của cô cậu cũng có chút hoang mang. Bỗng có cô gái đi đến bắt chuyện phá tan bầu không khí ngượng ngùng của 2 người.
-Vy: Kim?
Nghe tiếng gọi tên mình cô lập tức nhìn lên
-Kim: o....ờm.
-Vy: Gia Kim đúng chứ?
-Kim: ờ...đúng rồi, tôi tên Gia Kim, có chuyện gì hả?
Cô gái ngồi xuống kế bên vui vẻ tiếp chuyện
-Vy: hèn chi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net