Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Hyo mở tủ lạnh và bắt đầu công việc nấu ăn trong khi Gary đi tắm.Cô mang ra thịt gà,kim chi ngâm,rau cải,trứng,thịt bò,cà rốt,hành tây,tỏi tây và một số loại rau củ khác.Cô bỏ gà vào bồn rửa và xả nước lạnh vào,bắt đầu công đoạn sơ chế.Trong đầu mường tượng ra những món ăn sắp sửa sẽ nấu,cắn môi dưới và lè lưỡi.Tài nấu ăn của cô....cũng không giỏi lắm đâu......mà nói thực ra là cô không biết nấu ăn!Cô chỉ biết làm một số món rất rất đơn giản,hầu hết là cho mọi thứ vào rồi luộc lên là xong!Cô sống một mình mà.Đồ hộp các loại,thức ăn đóng gói bán sẵn,đồ khô và nước lọc là những lựa chọn tối ưu nhất cho khẩu phần ăn của mình.Lúc ở cửa hàng tiện lợi cô lớn tiếng với anh vậy thôi chứ thực ra trong lòng run lắm,vì cô có biết nấu gì đâu!Cầm gói kim chi trên tay,cô thở dài đắn đo,không biết quẳng nó vào nồi hay ăn sống nữa.

_Hay gọi cho mẹ nhỉ!_Cô lẩm bẩm,vẫn cầm gói kim chi trên tay và dán mắt vào đó.Chợt nhớ đến những lời trách mắng mà mẹ cô hay nói khi dạy cô làm bếp: 

"Con gái gì đâu không....!Làm con cá để mà rán thôi cũng không biết đường mà bóc mang ra nữa!....Cái đấy là ĐƯỜNG!MUỐI nằm ở bên phải kia kìa!....Bỏ cái lọ đấy xuống,đấy là lọ MÌ CHÍNH rồi!MUỐI là lọ có nắp đậy màu đỏ cơ mà!ÔI ĐẦU TÔI!!!Sau này tôi biết nhìn mặt bà thông gia thế nào với đứa con gái này bây giờ???"

_Nó đều màu trắng mà!Nếu đường màu vàng,muối màu đỏ,mì chính màu đen thì con còn lâu mới nhầm!Ji Hyo nhăn nhó lẩm bẩm và lắc mạnh đầu để tống dòng hổi tưởng đáng hổ thẹn ấy văng khỏi cô."Không gọi đâu!Nếu gọi lại mất công bị mắng!Hơn nữa giờ mẹ đang bận chăm bố!Đã không giúp được gì lại gây thêm chuyện ra!Nhất định không gọi đâu!!!"_Cô hạ quyết tâm và hét lên:

_GARY OPPA???

_Hưm?_Anh đáp lại lời cô ngay sau đó.

_Anh muốn ăn kim chi nấu hay kim chi để nguyên?_Ji Hyo rụt vai lại sau câu hỏi của mình và lè lưỡi lần nữa.Cô bí cách đành dồn cái quyết định này sang cho anh.

_Cái đó em quyết định dùm tôi đi!_Gary nói vọng lại,ý cười rõ rệt trong giọng của anh.

_Tao phải làm gì bây giờ?_Cô xì xào với con Golden khi nó lượn lờ bên cạnh cô,vẫn tha cái áo rách tơ tướp của anh theo.Golden nhìn cô,ánh mắt mắt nó nheo lại đầy ẩn ý.

_Mày đừng có mà quá trớn!Tao nấu ăn tệ mới nuôi mày béo như con heo thế này đấy!_Ji Hyo xấu hổ nổi khùng khi Golden trêu trọc tài nấu bếp của mình.

Con chó quay ngoắt lại và chạy vào phòng khách,không thèm cãi cọ với cô.Buổi sáng nó đã được cho ăn no đến thở còn không nổi rồi nên bữa tối nay nếu có phải nhịn thì cũng chằng thấm tháp gì với nó.Mà trường hợp nó phải nhịn sẽ không bao giờ xảy ra vì nó vẫn còn hộp thức ăn khô đầy ụ cơ mà.Nhưng con Golden không lo về việc đó!Nó đang bất mãn về việc cô chê nó béo!Chê nó béo là xúc phạm đấy nhé!Nó không béo!Chỉ mũm mĩm thôi!

Ji Hyo vung một cú đấm lên không trung theo bóng lưng nguây nguẩy của nó khi bỏ đi.Thở dài bỏ gói kim chi xuống,cô quyết định sẽ để nguyên như vậy.Giải pháp an toàn nhất cho cô vào lúc này.

Cô mở chạn của anh và tìm một chiếc nồi to nhất để nhét cả con gà vào.Cô không chặt gà đâu!Cô mà chặt nó là con gà sẽ rách nát và bầy hầy không khác gì cái áo da tội nghiệp của anh mất.Dồn sức vào tay và ấn chặt con gà nằm gọn trong chiếc nồi,cô đổ nước lạnh vào và thả mớ rau cải đã nhặt sẵn vào bên trong.Cùng một lúc!

Đặt nồi lên bếp,cô phủi tay khi chuẩn bị xong nồi canh.Tiếp theo là món ăn đi kèm.Ji Hyo chống tay vào hông và nhìn chỗ thức ăn ngon lành tươi rói trước mặt.Cô sẽ làm gì đây?

Ji Hyo nhún vai và cầm 6 quả trứng thả thẳng vào nồi canh gà với vẻ bất cần.Sau đó cô bắt đầu thái thịt bò.Chiếc dao nằm trong bàn tay cô mà cô cảm giác như cầm một khúc gỗ.Cô thái mãi,thái mãi mà không được nổi lấy một lát thịt nào.Bực tức giơ con dao lên trước mặt,cô cau có nhìn thẳng vào nó,đôi má của cô đỏ lựng cả lên.

Cô...cầm dao ngược!Lưỡi dao sắc thì cô lại hướng lên trên và thái thịt bằng lưỡi còn lại.Ji Hyo ngây ra nhìn vào vật sáng bạc trên tay.Làm thế quái nào mà cô lại cầm dao ngược được cơ chứ?Cúi đầu bất lực và đặt con dao xuống bếp,cô bật cười với chính mình.Sự xấu hổ dần dần choán hết tâm trí của cô.Ji Hyo không chịu nổi nữa hét lên:

_A!!!!

_Chuyện gì thế Ji Hyo?_Giọng Gary hốt hoảng vọng ra.

_Không có gì ạ!Em....nhấc vung nồi mà quên lót tay!_Cô liếc mắt lên và nói dối.

_Có sao không?Anh ra ngay đây!_Giọng Gary vang lên vội vã.Cô nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

_Không cần đâu ạ!Anh cứ tắm đi!Em không sao đâu mà!

Ji Hyo hốt hoảng chối bay biến.Để anh ra bây giờ thì hỏng bét hết cả.Anh mà nhìn thấy đống đổ nát trong bếp này thì cô chỉ có chui vào phòng tắm mà nằm bẹp dí ở đấy với con Golden vô tích sự mà thôi!Hít một hơi thật sâu,Ji Hyo quay lại với công việc đầy rủi ro của mình.Đặt tay lên ngực,cô tự cổ vũ bản thân:

_Được rồi!Chỉ là nấu ăn thôi!Cứ cho mọi thứ vào và nấu lên là xong!Bình tĩnh nào Ji Hyo!Mày làm được mà.

Và Ji Hyo thái thịt lại từ đầu.Công nhận là lần này dễ dàng hơn thật.Cô thái ra một vốc thịt to đùng và quẳng con dao vào bồn rửa bát.Chợt nhớ ra các loại rau của cũng cần phải thái nhỏ,cô lại chép miệng lôi con dao ra.

Rửa sạch cà rốt,hành tây và tỏi tây,Ji Hyo mang chúng ra gọt vỏ và thái lát.Món thịt bò xào này là một trong những món cô có thể làm mà không phải là luộc hay hấp.Ji Hyo bóc một củ tỏi và đập dập.Đặt một chiếc chảo lên bếp,cô đổ dầu ăn và trút đống tỏi vào trong.Cô đổ thịt vào và xào chín tới rồi đổ hỗn hợp rau củ vào theo.Ji Hyo đảo qua lại mấy lần rồi với tay tìm lo muối.Nhưng đáng ghét là mấy lọ gia vị màu trắng khác cũng được anh xếp chung với nhau,thành ra cô tìm không nổi.Thức ăn trên bếp đang sôi mà cô thì lại mắc kẹt ở đây với đám gia vị chết tiệt này,thật không biết nên khóc hay nên cười nữa?

_Em tìm gì?

Ji Hyo giật mình khi nghe thấy giọng Gary đầm ấm vang lên rất gần.Cô quay lại thì thấy anh đang đứng ngay sau lưng cô,mái tóc ướt sũng và thân trên để trần.Anh vừa tắm xong và chỉ cuốn một chiếc khăn tắm màu trắng hờ hững ở hông.Ji Hyo đỏ mặt vội vã cụp mắt xuống và hét lên:

_Anh đang làm gì vậy???

_Tôi có làm gì đâu?_Gary ngạc nhiên hỏi cô và đứng im,thắc mắc tại sao cô lại hét lên như vậy.

_Anh mặc như thế là sao???_Cô quay lưng lại phía anh,gương mặt nóng đến nỗi tưởng như hai má cô đang bốc hơi.

_Tôi vừa tắm xong mà!Đang định đi vào phòng lấy quần áo thì thấy em tần ngần ở đây nên qua hỏi em cần gì thôi!_Gary lập tức hiểu ra nên mỉm cười phân trần.

_Em không cần gì cả!Anh mau đi mặc quần áo đi!_Cô vẫn tiếp tục hét lên với anh.

Gary bật cười và quay đầu bước vào phòng ngủ và thấy con Golden đang nằm đè lên chiếc áo của anh ở đấy.Gary nhìn nó và thấp giọng nhắc:

_Cái này không cắn được nha!Nếu mà mày giằng khăn tắm của tao ra là ăn đòn đó!

Golden nhìn anh với vẻ "kệ xác ông" và tiếp tục nhai cái áo.Gary cau mày bước qua nó để có thể vào trong.Anh mở tủ và bật cười thoải mái.Một cảm giác thích thú mới mẻ hiện lên trong anh.

Bên trong tủ,quần áo của anh bị Ji Hyo dẹp gọn vào một bên để nhường chỗ cho quần áo của cô.Gary đưa tay chạm vào những bộ trang phục lạ lẫm đó và lần giở từng cái một.Tay anh chạm vào một cái váy với những đường cắt may cầu kỳ và rối rắm thì không khỏi thắc mắc: "Cô ấy mặc những cái này như thế nào nhỉ?".Cảm giác thôi thúc và tò mò bám lấy anh vì đây là lần đầu tiên trong nhà anh có quần áo của phụ nữ.

Gary khó khăn lắm mới dứt mắt ra khỏi đống đồ của cô để chọn quần áo cho mình.Anh lồng chiếc áo phông oversize màu đen tuyền và chọn một chiếc quần ngắn ở nhà.Vuốt vuốt mái tóc ướt lướt thướt,anh bước ra ngoài.Con Golden nhìn chiếc khăn tắm anh cầm trên tay khi bước qua nó,ư ư trong họng.Gary kéo vội chiếc khăn lên và mắng:

_Không!!!

Ji Hyo cuối cùng cũng thở lại được bình thường."Gary thật là.....!"_Cô lắc đầu xua những hình ảnh không mấy đứng đắn kia ra và vỗ nhẹ hai má nóng bừng.Trong tâm trạng bối rối,cô vớ đại một hộp màu trắng và cho hai thìa cà phê vào chảo thức ăn thơm phức của cô.

_Em nấu cơm chưa?_Gary hỏi cô và ngồi vào ghế ăn.

_Ôi em quên mất rồi!_Ji Hyo giật thót mình và vỗ tay vào trán.

_Để tôi làm cho!

Gary đứng lên và cầm lấy xoong cơm.Anh mở bao gạo,bỏ hai bát gạo vào trong và mang đi vo.Đo nước bằng đốt ngón tay của mình,anh bỏ vào nồi cơm điện và ấn nút.Xong đâu đấy,anh bước ra phía Ji Hyo và nhìn vào thành phẩm từ nãy tới giờ cô lăn lộn trong bếp.

_Em nấu gì vậy?_Gary thắc mắc hỏi khi không nhận ra nổi món cô đang nấu.

_Lát nữa anh sẽ biết!_Ji Hyo trả lời,tránh không nhìn vào mắt anh.Không phải là cô giữ bí mật gì đâu mà là chính cô cũng không biết gọi món cô đang nấu là gì nữa.

Gary gật đầu và thay cô dọn bàn ăn,không hỏi gì thêm nữa.Hai người im lặng cùng nhau chuẩn bị cho bữa ăn tối,khoảng khắc có cảm giác giống như một gia đình nhỏ.Vợ nấu ăn,chồng phụ bếp,cảm giác rất bình yên.....!

.....

Nhưng đó là khi món ăn chưa được dọn lên!!!

Gary trợn mắt khi nhìn đống thức ăn trên bàn,không hiểu sao lại cảm thấy giống như đang xem một bộ phim kinh dị trực tiếp.Món "canh gà" của cô thiếu nước đến nỗi không biết có nên gọi là canh hay không?Trong cái bát to đùng là nguyên một con gà có cái cổ vươn dài,trọc đầu và há hốc mỏ nhìn anh với cặp mắt nhắm nghiền,bên cạnh là đống rau cải nhũn toét đã ngả sang màu vàng.Gary nuốt nước bọt câm nín khi nhìn chiếc đĩa với 6 quả trứng luộc được cô "ưu ái" để ngay trước mặt anh và bên cạnh là đĩa thịt xào lạ nhất mà từ bé đến giờ chưa bao giờ anh được diện kiến.Nhướn lông mày lên cao hết cỡ có thể,Gary ấp úng hỏi cô:

_Ji Hyo à!Em có chắc là em nấu đúng cách không đấy?

_Chắc mà!_Ji Hyo mở to mắt cãi lại,mặt lại đỏ lên.Cô xấu hổ đến chết mất!!!

Gary liếm môi nhìn biểu hiện gương mặt cứng đơ đang đỏ rần rần của cô và lắc đầu,chỉ còn biết cười đau khổ.Lần này thì anh chắc chắn rằng cô THẬT SỰ KHÔNG BIẾT NẤU ĂN!!!

Ji Hyo nhìn biểu hiện của anh càng thêm thẹn thùng.Cô phụng phịu ngồi xuống và đột nhiên muốn khóc.Nhắm nghiền đôi mắt của mình lại,Ji Hyo cố dỗ nhưng giọt nước đang ương bướng chảy ra.Nhưng cô không làm được.Rút cuộc cũng khóc mất rồi....!

Gary nhìn cô xấu hỏ quay ra khóc nhè thì bối rối.Anh vội vàng vàng cầm bát lên,chan đầy canh vào trong đó.Đưa lên môi mình,anh bỗng nhớ đến cảm giác ớn lạnh khi uống song hòa trà với trứng hôm nào.Nhưng Ji Hyo đang buồn như vậy,nếu không dỗ nhanh xem chừng có khi cô dám khóc lụt nhà anh quá.

_Ngon mà!Ngon lắm đó!_Gary nhắm mắt nhắm mũi nuốt ực chén canh vào bụng và rùng mình!_"Ji Hyo à!Bây giờ anh mới là người muốn khóc đây này!".

_Thật á?_Cô nhìn thấy anh ăn đồ của cô liền lập tức nín khóc.Cô cười toe toét hỏi lại.

_Ừ!Ngon lắm đó!_Gary gật đầu miễn cưỡng và cầm một quả trứng luộc bỏ vào miệng._Anh rất thích ăn trứng luộc!Nhất là khi tắm xong.

_Vậy anh mau ăn thêm đi!Em nấu nhiều lắm đó!_Ji Hyo lập tức hoạt bát hẳn lên.Cô tóm lấy bát của anh và chan đầy canh vào đó.

_Được rồi!Được rồi!_Gary đau khổ nhìn dáng vẻ của cô.Lúc này thì anh chẳng khác gì Gary ngốc nghếch còn cô thì là Át chủ bài tinh quái của RM.

Uống bát canh "kinh dị" của Ji Hyo lần thứ 3,anh bỗng cảm thấy trong người không ổn.Gary cau mày lại để nhận biết chính xác cảm giác của bản thân và toát mồ hôi lạnh.Bụng anh....đau quá!Gary há miệng ra để thở,cố gắng trấn tĩnh rằng đó chỉ là cơn đau bình thường mà thôi.Nhưng không ổn!Bụng anh càng ngày càng đau.Gary tóm chặt lấy áo,mắt anh hoa lên.Ji Hyo bên cạnh cũng nhìn thấy biểu hiện của anh liên vội vã hỏi:

_Gary à!Anh sao vậy?

_Bụng tôi....có vấn đề!_Gary hổn hển nói,gắng sức để chống lại cơn đau âm ỷ trong mình.

_Gary!GARY!!!

Ji Hyo gọi to tên anh nhưng anh không đáp lại.Gary gục xuống bàn và nghiến chặt răng vào nhau.Cô hốt hoảng cuống cuồng tìm điện thoại và bấm ba con số,hét lên khi đầu dây bên kia trả lời:

_LÀM ƠN CHO XE CẤP CỨU ĐẾN TẦNG 7 CHUNG CƯ [...]!!!MAU LÊN Ạ!!!!

.....

Bệnh viện R-phòng hồi sức.

Ji Hyo nhìn người đàn ông đang thiếp thiếp trên giường bệnh,nở một nụ cười hối lỗi.Lời bác sĩ phụ trách vang lên trong đầu cô:

_Anh ấy bị rối loạn tiêu hóa do ăn thức ăn bị công!Sau này không nên nấu chung canh cải và thịt gà,sẽ dẫn đến lạnh bụng và thổ huyết.Bệnh nhân lại ăn trứng ngay sau đó nên bị đầy bụng.Chúng tôi đã tiến hành rửa ruột cho bệnh nhân rồi!Nghỉ một đêm sáng mai là có thể xuất viện.

Ji Hyo cúi đầu và lí nhí:

_Xin lỗi anh Gary!Thật sự xin lỗi anh!!!

Mới có ngày đầu tiên cô đến mà đã gây cho anh bao nhiêu chuyện.Nào là con chó của cô phá hỏng đồ đạc của anh,bây giờ thì anh bị cô hại phải vào viện.Ji Hyo cảm thấy trong lòng không khỏi hổ thẹn.Sáng mai anh tỉnh lại biết ăn nói với anh sao đây???

_Gary à!Sao anh biết em nấu tệ mà còn cố tình ăn làm gì?

Cô nhẹ giọng oán trách.Cô hiểu anh cũng vì sợ cô buồn nên mới làm như vậy,giống y như anh khi ở RM.Luôn luôn làm mọi thứ miễn là cô được vui vẻ.Ji Hyo bật cười và kí nhẹ vào đầu anh:

_Anh!Đồ ngốc!!Ngốc nhất nhất nhất!

Ji Hyo mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.Trong vô thức,Gary cũng siết tay mình lại,rất chặt.Nở một nụ cười mệt mỏi trên môi,anh bỗng cảm thấy như rất,rất an bình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net