Xuyến xao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gary dựa lưng vào thanh chắn đặt bên trong khi thang máy di chuyển xuống tầng 1 còn Ji Hyo thì đứng trước anh.Anh nhìn quang quất vào không gian chật hẹp rồi dừng mắt lại trên đỉnh đầu của cô.Bầu không khí xung quanh hai người yên tĩnh đến nỗi anh tưởng như có thể nghe thấy cả nhịp tim của mình.Chợt nhớ ra điều gì đó,anh lên tiếng,phá vỡ sự im lặng:

_Còn có cả táo và nước ép táo nữa!

_Hả?_Ji Hyo giật mình quay lại vì tiếng nói của anh,buột miệng.

Gary cau mày,anh nghiêm giọng lại một cách bực tức:

_Kính ngữ của em đâu?

_Dạ?_Ji Hyo biết mình lỡ lời liền vội vàng sửa lại.

Cơ mặt Gary dãn ra dễ chịu,giọng nói mềm đi ngay sau đó:

_Ý tôi là trong tủ lạnh còn có táo và nước ép táo nữa!Tôi ăn chúng mỗi buổi sáng nên lúc nào cũng sẵn trong tủ!

_Anh chỉ ăn sáng như vậy thôi ạ?Hèn gì......._Ji Hyo cố gắng nín cười hỏi lại anh và buông một nhận định không đầu không cuối.

_Hèn gì sao?_Gary thắc mắc hỏi lại cô,bỗng thấy lòng gợn lên chút lo lắng.

_Hèn gì khi tham gia RM anh mãi không hiểu luật chơi!Nguyên nhân sâu xa cũng là vì thiếu chất!_Ji Hyo nhìn thẳng vào anh và giải thích lý do.Ngẫm nghĩ một lúc,cô nói tiếp:

_Khẩu phần của anh còn nghèo nàn hơn con Golden của em nữa!

_Golden?_Gary ngây ngốc nhắc lại,chợt nghĩ đến con chó không mấy thân thiện với bộ lông màu vàng đang chiễm chệ trong nhà anh.

_Ôi!Em quên giới thiệu anh với nó rồi!Chả trách khi nãy nó cứ gầm gào mãi.Thôi.....

Ji Hyo kêu khẽ một tiếng khi nhận ra sơ xuất của mình.Định nói rằng lát nữa sẽ giới thiệu hai người với nhau thì ngay lúc đó cửa thang máy bật mở.Bên ngoài là gara xe.Ji Hyo cắn môi lưỡng lự,đôi chân không muốn bước ra.Đang là thời gian tan tầm,để nhiều người bắt gặp cô và anh đi với nhau thì thể nào cũng có nhiều lời đồn không hay.Rủi mà họ phát hiện ra cô và anh còn sống chung nữa thì tệ lắm!Ji Hyo cứ đứng im trong thang máy,mặc cho anh đã bước ra bên ngoài đợi cô từ lúc nào.

Gary đứng một lúc thì không thấy cô ra liền ngó vào,liền thấy khuôn mặt do dự đầy lo lắng của cô.Gary cau mày một chút rồi chợt nhận ra ý nghĩa của biểu hiện bất thường đó.Anh hóp bụng vào,đẩy một luồng hơi lên và bật cười thành tiếng,cười đến chảy cả nước mắt.Anh đưa ngón trỏ lên gạt dòng nước ứa ra,nhìn dáng điệu ngây ngốc của cô.Ji Hyo thắc mắc nhìn lại anh: "Có gì đáng cười cơ chứ?".

_Em cứ ra đây đi!Để thang máy kêu váng lên rồi kìa!_Gary chìa tay ra và nói.Ji Hyo thấy anh thúc giục như vậy liền nắm lấy bàn tay anh.Khoảng khắc tay hai người chạm nhau,cô chợt nhận thấy lòng bàn tay của anh rất ấm,rất dịu dàng.

_Em không cần lo lắng gì hết!Khu này mọi người đều rất quen thuộc với tôi.Tôi cũng chỉ giống một người bình thường ở đây thôi,sẽ không ai tò mò chuyện gì đâu!Tôi hứa đấy!_Gary trấn an cô,bàn tay vẫn nắm chặt cô khi cả hai bước ra xe còn cô thì lẽo đẽo đi theo anh.Anh ấn chìa khóa và mở cửa xe .Ji Hyo leo tót lên ghế lái phụ còn anh thì vòng ra trước để cầm lái,đóng cửa xe và thắt lại dây an toàn.

_Dây an toàn của em!_Gary nhắc Ji Hyo khi thấy cô không có ý định thắt nó.

_Siêu thị có gần không ạ?Nếu gần thì không cần thắt đâu!_Ji Hyo chống chế,vẫn không có ý định làm theo lời anh.

_Dây an toàn của em!_Gary vẫn nhất quyết nói.Tay anh bám chặt vào vô lăng tỏ thái độ sẽ không nhích một phân nào nếu cô chưa cài dây an toàn cẩn thận.

_Vâng!_Ji Hyo phụng phịu làm theo,cô đóng nút lại và nhìn anh với thái độ khiêu khích.

Gary mỉm cười lắc đầu và nhấn ga.Anh thường có thói quen lái xe rất nhanh nên chưa gì kim đồng hồ đã nhảy lên 60km/h.Ji Hyo trợn mắt khi thấy anh không có ý định giảm tốc độ liền vội vàng nhắc anh và ngồi dính chặt vào ghế:

_Anh ơi chậm lại chậm lại!

_Thế nên tôi mới nhắc em cài dây an toàn._Gary trơ tráo trả lời cô rồi đánh tay lái.Anh nhìn cô co rúm lại mắt cứ chăm chăm nhìn về phía trước thì chột dạ.Sức ấn của anh xuống chân ga cũng nhẹ bớt,anh không tăng tốc nữa mà giữ nguyên ở con số 40.Ở RM mỗi khi đi với khách mời hay cầm lái anh cũng luôn phải chú ý đến đồng hồ đo km,không thể tùy tiện như khi đi một mình được.Cũng vì lí do đó nên anh không bao giờ được giao trọng trách lái xe,giao cho anh chẳng an toàn chút nào!

Siêu thị (thật ra là cửa hàng tiện lợi) ở gần khu anh ở nên rất nhanh sau đó hai người tới nơi.Ji Hyo chỉ đợi anh dừng xe là tháo dây an toàn rồi leo bắn ra khỏi chỗ.Cô kệ mặc anh loay hoay tìm chỗ đậu xe còn mình thì vội vội vàng vàng lao vào bên trong.

May mắn cho cô là bên trong chỗ chứa thức ăn to đùng này chỉ có mỗi cô và nhân viên bán hàng,thêm Gary sắp sửa bước vào nữa là vỏn vẹn ba người.Cô nhân viên lấy tay che miệng khi nhận ra cô.Ji Hyo mỉm cười cúi đầu chào và cô ấy hấp tấp đáp lại.Lôi ra một chiếc điện thoại,cô ấy lúng túng muốn xin chụp hình với Ji Hyo và cô chấp nhận điều ấy một cách dễ dàng.

Gary đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cô đang chu môi phồng má chụp ảnh với fans thì trợn mắt.Anh không thể tưởng tượng rằng cô cũng có dáng vẻ này.Cô nhân viên nhìn thấy anh thì hét lên nho nhỏ.Màn hình điện thoại của cô để hình nền chính là anh.

Gary dùng ngón tay trỏ đặt trước môi mình và "suỵt" nhẹ.Cô gái gật đầu lia lịa và lấy tay che miệng lại,vẻ mặt xúc động không che dấu.Gary vẫy nhẹ Ji Hyo ra và nói:

_Em muốn mua gì thì mua đi!Tôi đứng đây chờ!

_Anh đẩy xe đẩy đi!Em vừa lựa đồ vừa đẩy làm sao được?_Ji Hyo chỉ vào chiếc xe bên cạnh và nói với anh.

_Được rồi!Đi đâu trước đây?_Gary tóm lấy chiếc xe đẩy bên cạnh và hỏi cô.

_Ra quầy thịt trước đi anh!_Ji Hyo nhìn quanh cửa hàng rồi chỉ xuống phía dưới.Gary gật đầu và đẩy xe theo cô.

Gary chầm chậm theo cô và nhìn cô lựa thức ăn.Anh và cô qua quầy thịt,rẽ vào quầy đồ khô rồi vòng xuống quầy rau củ.Gary nhìn Ji Hyo lựa thoăn thoắt rồi quẳng đồ đầy vào trong xe thì giật mình.Anh chợt nhận ra một điều rất đặc biệt: Ji Hyo chọn thức ăn...rất tùy tiện!Cô không thèm nhìn tên và trọng lượng,chỉ nhìn sơ qua bên ngoài rồi thẳng tay liệng vào giỏ xe với dáng vẻ "cóc thèm quan tâm"!Hơn nữa hình như còn lựa rất nhiều đồ ăn vặt các loại.Gary chợt thấy rất rất hồ nghi về khả năng vào bếp của cô!Xem chừng...cô nấu ăn...chắc cũng không giỏi lắm đâu!

_Ji Hyo à em biết chắc tối này sẽ nấu gì không đấy?_Gary hỏi cô khi thấy cô bắt đầu nhét vào xe một đóng đồ Tây các loại từ bơ,sữa,váng sữa,phô mai,phô mát,thịt nguội,xúc xích hun khói....đè lên đống đồ ăn Hàn.Anh sợ sệt khi nhìn đống thức ăn chẳng có vẻ liên quan gì đến nhau.

_Em biết mà!_Cô chắc chắn đáp lời anh khi nhét đầy táo vào một chiếc túi to đùng._Anh thích ăn táo nên em mua luôn mấy cân!Khi anh cần là có luôn,không sợ thiếu.

_A!_Ji Hyo hứng chí vui vẻ khi nhìn chiếc xe ngập đầy thức ăn._Xong rồi!Thanh toán thôi!

Gary đẩy chiếc xe về quầy thu ngân.Chỉ lòng vòng với cô đúng một lần quanh đây mà giỏ hàng đã nặng lên mấy cân rồi.Anh đặt núi thức ăn lên quầy và nhìn vào chúng.Gary bật cười và đọc to những "món hàng" chiếm phần lớn trong xe đẩy của anh:

_Bánh gạo!Bánh quy ngọt!Bánh quy mặn!Thịt bò khô!Snack tôm!Snack cua!Snack mực!Khoai tây chiên giòn!Khoai lang chiên giòn!Khoai môn chiên giòn!Thịt bò khô!Thịt bò xé sợi!Mực khô rim!Mực khô xé sợi...!Cái gì nữa đây?...Kẹo bơ!Socola!Kẹo sữa cứng!Kẹo sữa mềm........!Trời ạ!

Anh quay lại phía cô đang mím môi giả bộ ngó đi chỗ khác,chỉ còn biết lắc đầu.Rút cuộc là cô lo cho anh không có thức ăn để ăn hay lo cho cái tật ăn vặt của cô đây nữa?Anh giơ gói hàng màu xanh đỏ trên tay lên và cố gắng nín cười.Đôi môi run run,anh hỏi cô:

_Chip chip trẻ em!.....Thật đấy à?!

_Ngon mà!_Ji Hyo giật nó từ tay anh và đặt lên quầy hàng.Cô nhân viên nhìn hai người thỉ không khỏi tủm tỉm và ngạc nhiên.Cố gắng chú tâm vào công việc của mình,cô đọc mã vạch cho gói chip chip.Ji Hyo thấy gói kẹo được đẩy ra bên cạnh thì tóm lấy và bóc vỏ,cho tọt một miếng vào miệng.

_Ngon thật mà!_Cô hét lên nho nhỏ với anh khi anh trợn mắt nhìn cô.Gary chán nản lắc đầu và rút ví.Cô nhân viên đọc số tiền trên máy và gói đồ cho anh,nhét hóa đơn vào bên trong.Gary trả bằng tiền mặt và cúi đầu chào sau khi tặng cho cô một bức hình chụp chung,một cái ôm thật chặt và không quên nhắc cô giữ bí mật việc anh và Ji Hyo đến đây hôm nay.Cô nhân viên đỏ mặt ngẩn ngơ nhìn theo lưng anh,dự cảm rằng đêm nay chắc sẽ mất ngủ.

Ji Hyo nhởn nhơ với gói kẹo và chạy lên phía trước còn Gary thì một mình xách 4 túi hàng đầy ngập mà một nửa là đồ ăn vặt của cô.Anh mở cốp sau xe và tống chúng vào một góc rồi đóng lại.Leo lên xe,anh nhìn sang bên cạnh.Ji Hyo vẫn say mê ăn gói kẹo,dây an toàn đã được cài sẵn.Cô thấy anh nhìn cô thì cãi lại,tâm trạng thoải mái hơn rất rất nhiều:

_Em thắt dây an toàn rồi!

Gary không nói gì chỉ gật đầu nhè nhẹ.Anh bật đèn xe và lái ngược lại trục đường đến đây.Ji Hyo khe khẽ liếc gương mặt của anh,chợt nhận ra nó cũng rất ưa nhìn.Cô không nghĩ rằng mình lại cảm thấy thật sự rất vui vẻ khi ở cạnh anh!Những lo lắng,bực bội,sợ sệt trước khi đến đây hoàn toàn biến mất,thay vào đó là thiện cảm không ít dành cho anh.Gary dường như không để ý đến cô,anh vẫn tập trung vào lái xe và thỉnh thoảng để ý đến đồng hồ km.Ji Hyo thấy vui vẻ trong tim,không nhận ra môi mình đang nở một nụ cười rất hạnh phúc.

_Tao về rồi đây!

Ji Hyo hét lên khi bước vào trong nhà và Gary theo sau cô.Anh cài cửa lại và trở vào trong bếp,đặt đống đồ lên bàn.Cô thì lao bắn vào trong phòng để tìm Golden trong khi anh mở chạn bếp và tống đống đồ khô cũng đồ ăn vặt của cô vào đó.Hai ngăn tủ to đùng của anh lập tức đầy nhóc những thứ lỉnh kỉnh.Gary xếp lại cho gọn ghẽ và đóng tủ lại.Anh tiếp tục mở tủ lạnh và xếp những thử còn lại vào bên trong,bỏ thịt lên ngăn đá.Đang định bỏ chỗ táo vào hộp rau củ thì anh nghe thấy cô hét thất thanh:

_GOLDEN!!!!

Gary vội vàng vứt chỗ táo xuống đất,cuống cuồng chạy ra phòng khách.Trước mặt anh,Golden đang thè lưỡi gương đôi mắt đen láy lên nhìn Ji Hyo đầy thích thú,thỉnh thoảng lại sủa khẽ lên những tiếng vui vẻ.Anh đưa mắt nhìn sang Ji Hyo đang tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt,đôi mắt mở to và miệng thì há hốc.Đột nhiên có dự cảm không lành!Anh hướng đôi mắt xuống phía tay cô,suýt thì đứng tim!

Trên tay Ji Hyo là "một thứ gì đó" màu vàng tơ tớp bởi vô số vết răng giằng xé mà không nói cũng biết là của ai.Gary ngỡ ngàng đến cứng họng.Phải mất rất lâu sau đó,anh mới nhận ra rằng "thứ gì đó" đấy chính là chiếc áo khoác da đắt tiền anh để lại trên sô pha trước khi ra khỏi nhà.Không dám tin vào mắt mình nữa,anh vội vã dùng mắt tìm kiếm trên ghế...Quả thật,áo khoác của anh đã không cánh mà bay!

_Golden!Mày làm cái trò gì vậy?_Ji Hyo đau khổ mắng con chó.Golden nghệt ra khi thấy vẻ mặt của cô.Đôi tai vểnh lên liền cụp xuống,nó không nghĩ rằng cô lại mắng nó.

Ji Hyo thở dài,mặt đỏ bừng vì vừa tức giận vừa xấu hổ.Cô không ngờ Golden lại hành động như thế.Bình thường nó không bao giờ phá phách đồ đạc như vậy,không hiểu sao hôm nay lại giằng nát áo của anh.Ji Hyo ngần ngại lúng túng quay qua Gary,lúc này thất thần không nói được điều gì.

_Em....em xin lỗi!Không biết tại sao nó lại làm thế nữa!

Cô giơ chiếc áo trước mặt Gary.Anh nhìn thấy hình dạng thảm thương của nó thì chỉ còn biết bật cười đau khổ.Thân áo lỗ chỗ những vết răng và rách thảm thương,một chiếc cúc bạc tán ở cổ tay không biết bay đi đâu mất.Anh thậm chí còn nhìn được phía bên kia xuyên qua những lỗ thủng lớn nhỏ.Ji Hyo cúi gằm mặt xuống khi anh đưa tay đón vật tàn tạ kia từ cô.

Gary nhìn chiếc áo của mình rồi nhìn Golden.Đôi mắt nó giương lên nhìn anh đầy thách thức.Chắc nó nghĩ rằng anh đang bắt nạt cô nên mới căm thù anh như vậy.Golden nhe hàm răng trắng ởn ra,mặc kệ tiếng Ji Hyo quát mắng bên cạnh.Nó chờ cơ hội để tấn công anh.

Gary mỉm cười mềm mỏng và kéo ống quần ngồi xuống.Golden lùi lại phòng thủ khi thấy anh tiến sát hơn vào mình.Gary thở nhẹ và đặt chiếc áo xuống dưới nó:

_Đằng nào cũng vậy rồi!Cho mày đấy!

Golden kinh ngạc nhìn anh.Nó mở tròn đôi mắt cứng đơ với biểu hiện không hề dự kiến này.Bên cạnh,Ji Hyo cũng há hốc miệng.Cô vẫn tưởng với cá tính của anh thì anh sẽ mắng nó tơi tả,không biết chừng còn mắng cả cô nữa.Ji Hyo thất thần nhìn anh khi anh mỉm cười nói với cô:

_Đừng mắng nó nữa!Lỡ rồi thì bỏ qua đi!Chắc bị nhốt ở nhà buồn chán quá nên như vậy.Lần sau tôi sẽ treo đồ cẩn thận hơn.

_Anh....không...giận à?_Ji Hyo lắp bắp nói.

_Giận gì?Mất rồi thì mua lại cái khác!Tức giận cũng đâu bắt nó đền được!Phải không?_Gary nhìn Golden và trả lời một cách thoải mái.Anh thậm chí còn vuốt bộ lông của nó.Golden cũng vì quá bất ngờ nên chẳng có phản ứng gì với anh.

_Golden!Tao là Gary!Giờ đây chúng ta sẽ sống cùng một nhà!Với nhau!Sau này mày và tao sẽ cố gắng hòa hợp hơn nhé!Và riêng mày cũng phải cố gắng không được nhai hay gặm cắn bất cứ thứ gì nữa nghe không?Đâu phải lúc nào tao cũng mua lại ngay được!_Gary nhẹ nhàng nói với Golden khi đưa tay vuốt vuốt nó.Con chó nằm im và rên ư ư khi anh gãi đầu mình,nằm bẹp xuống đất.Nó dùng tai che mắt lại và tiếp tục kêu ư ư.

_Gary à..em....._Ji Hyo ấp úng.

_Thôi!Không sao đâu.Cái áo này cứ để đấy,sau này dùng để lót chỗ cho Golden vậy!Tôi đói rồi!Em mau nấu cơm đi.

Gary mỉm cười và bước vào bếp.Anh nhặt những quả táo dưới đất và tiếp tục công việc của mình.Ji Hyo đứng chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng anh.Cô sợ hãi cảm thấy,trong trái tim nhỏ bé của mình,từng nhịp đập xao xuyến run rẩy không ngừng,không ngừng.....







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net