THUỲ TRANG CỨU EM (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

công ty Thuỳ Trang kí được hợp đồng lớn nên phất lên như diều gặp gió.Vinh quang,giàu có cũng kèm theo sự cố gắng,mệt mỏi
công ty đang được đà phát triển nên gần đây Thuỳ Trang cắm mặt vào công việc,không biết sáng đêm.Chăm lo cho công ty mà quên ăn quên ngủ.Lan Ngọc có giúp đỡ nhưng cũng không được nhiều,mọi công việc đều phải qua Thuỳ Trang xử lí
-Trang à,ngủ đi,trễ rồi đó
Lan Ngọc nũng nịu đến bên bàn làm việc Thuỳ Trang không ngừng nỉ non
-em ngủ trước đi,chị còn vài việc chưa xử lí xong
-hừ,chị bỏ bê em rồi
Lan Ngọc đứng dậy,đi ra giường ngồi ịch xuống,sắc mặt khó chịu thấy rõ
-em phải thông cảm cho Trang chứ,việc công ty dạo này nhiều không xuể.Trang không chậm trễ được
-Trang kiếm tiền,cưới em
không kịp nói thêm thì Lan Ngọc đã chen lời phản bác
-chị làm như chị là cô sinh viên,lên phố lập nghiệp vậy á
-bây giờ chị có phải là nghèo khổ gì đâu
Nghe Lan Ngọc trách móc,biết mèo nhỏ đã giận.Thuỳ Trang tiến tới ôm em từ sau,nhỏ giọng an ủi
-chị muốn tốt cho em
-đợi khi mọi thứ ổn thoã,điều đầu tiên Trang làm là sẽ cưới em
-em đợi được Trang không?
Lan Ngọc im lặng không lên tiếng,Thuỳ Trang hụt hẫn buông cái ôm ra
-em đợi được
Thuỳ Trang quay lại nhìn,khuôn mặt phấn khởi nắm lấy tay em không ngừng xác thực

-thiệt hả,em đợi Trang thiệt sao
-không,em đùa
-em đợi người khác
-em chắc chưa
-chắc
nghe Lan Ngọc trả lời xong,Thuỳ Trang cười nhẹ,đưa tay ra không ngừng chọt lét em
-chắc chưa ,em chắc chưa
-hâh...haha em...giỡn,hâhha..chị bỏ em ra đi
-lần sau còn nói vậy nữa không
-không,không dám nữa
     đang giỡn thì điện thoại Lan Ngọc hiện cuộc  gọi đến,em vội cầm máy đi ra ngoài
1 lúc sau em vào với vẻ mặt lo lắng,môi run run,mặt có chút tái
-em sao vậy
-không...không có gì
-chị xong việc thì đi ngủ sớm nha
-em ra ngoài có việc
-nhìn đồng hồ đi
-bây giờ gần 12h điêm rồi đó
-em tính đi đâu,trông em gấp gáp vậy
-em...em có chuyện riêng
-chị ở nhà ngủ sớm nhé,không cần chờ
Lan Ngọc vội vàng đi đến lấy áo khoác rồi rời khỏi nhà.Thuỳ Trang nhìn theo bóng lưng mà không khỏi sốt ruột.Linh cảm chị có gì đó không tốt,trong người bồn chồn lo âu.
Bản thân cũng đã đuối sức,chị quyết định đi tắm rồi về giường chờ em
tíc tắc....tíc tắc

bây giờ cũng đã điểm đến 1h sáng.Bóng dáng Lan Ngọc còn chưa thấy đâu.Thuỳ Trang lo lắng đi tới đi lui trong phòng không biết bao nhiêu lần
gọi điện thì không liên lạc được,tin nhắc cũng chẳng thấy trả lời.Chị chạy xuống sân,lấy xe phóng đi tìm em.Thay vì lo lắng chờ đợi thì chọn cách đi kiếm sẽ ổn thoả hơn
khắp con phố vẫn còn khá náo nhiệt,chị chạy mọi chỗ để tìm Ngọc.Không có tung tích khiến chị hơi nản
-alo,chị xin lỗi em vì gọi vào giờ này,nhưng mà Ngọc có đến chỗ em không?
-hưm...không á chị...giờ này còn gặp gỡ gì chứ
-chị cảm ơn em
Thuỳ Trang cúp máy,chị gọi hết người này đến người khác nhưng ai cũng trả lời rằng không biết.Chị bắt đầu hơi nản
Thuỳ Trang gục đầu vào vô lăn bất lực thì trên máy có 1 tin nhắn lạ từ số không xác định gửi đến
[chắc bây giờ chị khổ sở tìm kiếm bé yêu của mình nhỉ]

Chị đọc dòng tin nhắn mà không khỏi sôi máu,liền giơ tay bấm về nút gọi.Chị gọi nhưng bên kia không có hồi âm,chị có dự cảm không lành cho chuyện này
không lẽ,Lan Ngọc bị bắt cóc hả?
Thuỳ Trang nghĩ kĩ,Lan Ngọc là người có tính tình dễ mến,trước giờ em cũng nói rằng bản thân không có hiềm khích với ai
vậy lí do đâu để em bị bắt cóc,Thuỳ Trang bối rối,chị chạy xe trở về nhà
Trung Anh sau khi nghe chị thì lập tức đi kiểm tra bảo chị không cần lo.Thuỳ Trang chờ đợi,chị định báo cảnh sát nhưng trong tay không có bằng chứng gì
Lan Ngọc chỉ mới mất tích thì làm sao có thể báo án.Ngồi ở ghế sofa chị đã ngủ lúc nào không hay.Có lẽ do công việc dạo này quá nhiều,đồng hồ sinh học thay đổi lớn nên chị ngủ đi lúc nào không hay



--------------------------
sáng sớm Thuỳ Trang tỉnh dậy,tay cầm lấy chiếc điện thoại.Lại 1 tin nhắn được gửi đến từ số ngày hôm qua
[chắc chị đã lo cho bé yêu của mình nhiều lắm nhỉ]
[tụi bây là ai?tụi bây đang giữ Lan Ngọc phải không]
cuộc gọi thoại đến
alo?
-Thuỳ Trang à,em yêu chị chết đi được
-Lan Ngọc đâu
-à,cô ta đang được chăm sóc "đặt biệt" ở đây rồi
-chị có muốn nghe tiếng không
.....
-THUỲ TRANG CỨU EM
câu nói vừa thốt ra kèm theo 1 tiếng chát rõ to,Thuỳ Trang xác định được đó là Lan Ngọc thì không khỏi nổi lửa
-thả cô ấy ra
-sao vậy được,chị biết em đợi lâu lắm mới có dịp này hong
-muốn gặp lai nó thì tối nay 7:00 ở nhà hàng Kandde nhá,em sẽ đến
-còn nếu không thì em vẫn còn cách khác
-em sẽ gửi từng bộ phận của con ranh này đến nhà cho chị
-moa,em cúp máy đây

Thuỳ Trang rơi vào trầm tư,rõ ràng là bị bắt cóc,giọng mới nảy...?quả thật là của Ngọc.Nhưng giọng người phụ nữ nói chuyện cùng cô là ai? Thuỳ Trang không tài nào nhớ được chỉ nhớ rằng chất giọng này rất quen,hình như đã nghe qua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net