10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đảo mắt đã hết tết, người buôn bán trên đường bắt đầu đông đúc, gánh hát cũng khai trương lại. Cuối năm Phạm gia bảo lại giao sổ sách tới, theo quy củ cần gia chủ tự mình hạch toán và sao chép lại một lần, Phạm Liên ham chơi nên gác qua một bên, kéo đến khi không kéo được nữa chỉ đành mỗi ngày ôm bàn tính mà sống, quả thực vô cùng bận rộn. Duy chỉ có Trình Phượng Đài là dù có ăn tết hay không vẫn chơi bời lêu lổng, hơn nữa càng là rảnh rỗi đến yên tâm thoải mái, ai cũng đừng mơ có thể gây một chút phiền phức cho hắn.

Bất quá Phạm Liên bận rộn liền không có ai bồi Trình Phượng Đài xằng bậy, một mình hắn đúng là quá mức nhàm chán, cả ngày đi lòng vòng ở nhà. Có lần hắn đến nhà bằng hữu xem một tuồng kịch, mặc dù xem không hiểu nhưng lại khiến hắn nhớ đên Thương Tế Nhị. Giọng của hý tử trên đài rõ ràng không trong vút được như y, hóa trang cũng không đẹp bằng Thương Tế Nhị, nhớ đến từ lần trước vô tình xé rách diễn phục của đối phương, hai người cũng đã có vài tuần không gặp, chẳng lẽ tiểu hý tử đã ghi hận rồi? Trình Phượng Đài liền muốn kéo người ra ngoài chơi một chút, thuận tiện bồi một món quà, tiểu hý tử hàm hậu lại ngốc nghếch, vừa chọc liền đủ vui vẻ, đúng là vô cùng khả ái.

Thương Tế Nhịhiện tại đang trú diễn ở Thanh Phong đại hý viện, bởi vì y thích sửa tuồng mà đại hý viện vốn tương đối hiện đại, có thể tiếp thu hành động này của y. Cho dù sửa ra tỳ vết gì cũng sẽ không có những loại hung khí như ấm trà, nước sôi xuất hiện, huống hồ sân khấu ở nơi này vừa cao vừa xa, khán giả muốn cầm mấy thứ kia chạy tới cũng là khá trắc trở, đối với Thương Tế Nhị mà nói quả thực là lựa chọn an toàn.

Thanh Phong đại Hý viện là kiến trúc dạng tháp đồng hồ kiểu Tây Dương, có một lối đi nhỏ tối đen nối thẳng vào hậu trường và phòng hóa trang. Trước kia khi Trình Phượng Đài có quan hệ ái muội với một nữ minh tinh đã tìm hiểu rành rọt cấu tạo của nơi này, hơn nữa hắn và y hiện tại cũng coi như quen thuộc, không cần mấy lễ nghi rườm rà, dứt khoát bảo Lão Cát tài xế đậu xe ở cửa trước, bản thân thì đi qua lối đi nhỏ kia trực tiếp tìm người. Còn chưa gõ cửa đã nghe bên trong có giọng nữ thét to "Ai làm kỹ nữ thì tự mình biết! Đừng làm như người không biết việc gì! Ngủ hết một vòng cũng không tranh được một vai cho ra hồn gì! Cái bộ dạng dâm đãng kia cũng đòi diễn Thôi Oanh Oanh? Ta phi!"

Một giọng nữ khác vỗ bàn: "Thôi Oanh Oanh không dâm đãng cũng chẳng thông đồng được Trương sinh! Cái miệng ngậm c*c của cô còn muốn diễn Thôi Oanh Oanh?"

"Đánh rắm thì đi chỗ khác! Anh thấy tôi ngậm?"

"Cô đương nhiên muốn ngậm! Chỉ là bộ dạng quá mức dọa người, ai sẽ thưởng cho cô một cây gậy chứ?!"

Các nàng một câu cao hơn một câu, những lời mắng ra càng lúc càng thô tục, quả thực giống như đám tỷ muội trong kỹ viện cãi nhau. Giữa những tiếng mắng nhiếc đó còn hỗn loạn lời khuyên can của kẻ khác, còn có thanh âm xốc bàn và đồ sứ vỡ, có vừa khóc vừa la, đủ loại thanh âm, chỉ là không nghe được bầu gánh Thương Tế Nhị ở nơi nào.

Trình Phượng Đài thầm nghĩ đúng là tới không đúng lúc, Thương Tế Nhị chưa gặp được đã nghe được đầy lỗ tai cái gì côn cái gì gậy, nghe đến đũng quần cũng sắp cứng rắn. Đang chuẩn bị rời đi lại nghe có người nức nở nói: "Thương lão bản, ngài nói một câu đi nào!"

Thương Tế Nhị giống như đã hữu khí vô lực lên tiếng: "Tôi nói rồi đấy chứ, tôi bảo các nàng đừng ồn ào nhưng các nàng nào chịu nghe tôi!"

"Nhưng ngài là bầu gánh Thủy Vân Lâu mà!"

"Bầu gánh có tác dụng gì?" Thương Tế Nhị bình tâm tĩnh khí nói: "Chuyện này các vị tỷ tỷ tự mình thương lượng, xong rồi báo lại cho tôi. Tiểu Lai! Tiểu Lai! Em nhớ kỹ ai đập vỡ thứ gì, đợi khi phát tiền tiêu hàng tháng thì đúng giá trừ lại!"

Lời này vừa ra, mặc dù tiếng mắng còn chưa dừng lại nhưng thanh âm đổ vỡ đã tuyệt tích.

"Cứ cãi nhau như vậy thật không tốt! Lời nói cũng khó nghe! Người nào cũng chẳng giống Thôi Oanh Oanh." Người đang cãi nhau căn bản không để ý hai câu không đến nơi đến chốn này của y, Thương Tế Nhị vừa lẩm bẩm càm ràm vừa đẩy cửa ra ngoài, bất chợt nhìn thấy Trình Phượng Đài thì không khỏi ngẩn ra, nghĩ đến việc xấu trong nhà bị người này nhìn thấy liền có chút ngượng ngập.

"Nhị gia, ngài sao lại tới đây..."

Trình Phượng Đài nhẫn cười nói: "Thương lão bản, có rảnh ăn một bữa cơm chứ?"

Thương Tế Nhị đang là bụng trống lửa giận đầy, không chỗ để đi: "Có! Chúng ta lập tức đi thôi!"

Tiểu Lai từ bên trong đuổi tới, liếc nhìn Trình Phượng Đài rồi trở tay đóng chặt cửa, thấp giọng nói với Thương Tế Nhị: "Các tỷ ấy còn chưa tranh ra kết quả đâu?"

Thương Tế Nhị nói: "Vậy bảo các nàng tìm chỗ đất trống nào đó đánh một trận, ai đánh thắng tôi nghe người đó. Tôi phải đi!"

Trình Phượng Đài thật không nhịn được nữa, bật cười ôm vai Thương Tế Nhị đưa đi, vừa cười vừa nói: "Thương lão bản, cậu thật thú vị."

Thương Tế Nhị đại khái cũng cảm thấy mình rất thú vị, gật đầu cười hắc hắc: "Hôm nay ngài sao có thời gian đến xem tôi thế này?"

"Lần trước tôi không phải đã xé rách diễn phục của cậu sao? Mời cậu một bữa cơm đạm bạc tạ tội."

Thương Tế Nhị lơ đễnh thở dài, cười nói "Chuyện kia tôi sớm đã quên!"

Vào trong xe, Trình Phượng Đài hỏi: "Thương lão bản muốn ăn cái gì? Dẫn cậu đi nhà hàng Lục Quốc ăn cơm tây có được không?"

Thương Tế Nhị vừa nghe ăn cơm tây liền không vui, thế nhưng vẫn gật đầu một cái. Y chính là như vậy, có thể cùng người quen trêu đùa nhưng chỉ có thể biểu đạt chủ ý với những người thân cận. Hiện tại Trình Phượng Đài chỉ mới đến tầng trêu đùa lẫn nhau, còn chưa thể biểu đạt chủ ý, vậy nên Trình Phượng Đài muốn an bày thế nào cũng được, đến nhà hàng rồi cũng liền tùy Trình Phượng Đài gọi món.

Trình Phượng Đài nhìn thanh niên thành thục sử dụng bộ đồ ăn trước mặt, hỏi: "Thương lão bản cũng thường đến đây ăn sao?"

Thương Tế Nhị nói: "Trước kia từng ăn một lần ở chỗ Tào Tư lệnh." Y rất thông minh, cái gì gọi thế nào, sử dụng ra sao chỉ cần nói qua một lần liền nhớ. Năm đó Trình Mỹ Tâm còn cố ý dùng cái này khiến y xấu mặt, nào ngờ y vừa liếc mắt nhìn người khác dùng một lần liền nhớ, chỉ có vài món dụng cụ đơn giản như vậy nói sao cũng không khó học hơn tư thái lúc lên sân khấu, mà những tư thái đó y cũng học không quá ba lần liền thành thục.

Trình Phượng Đài cũng biết chuyện nhà Tào Tư lệnh ăn cơm tây tuyệt đối là chủ ý của Trình Mỹ Tâm, nhân tiện nói: "Lúc cậu ở chỗ Tào Tư lệnh, tỷ tỷ của tôi có làm khó cậu không?"

Thương Tế Nhị bật cười nói: "Đây là khẳng định nha!" Lại giương mắt nhìn Trình Phượng Đài, ngẫm lại dù người này có thân thiện với mình hơn nữa cũng là đệ đệ của Trình Mỹ Tâm, người người đều nói sơ không bằng thân, vậy nên những câu tiếp theo cũng không nói nữa.

Trình Phượng Đài cười nói: "Cậu liền thông cảm cho tỷ ấy một chút! Tôi khi còn nhỏ cũng không ít lần bị tỷ ấy chen lấn hoặc ném đồ vật, huống chi là cậu?"

"Thực sao? Nàng thế nào?"

"Đồ chơi thú vị đều là của tỷ ấy, đồ ăn ngon cũng là của tỷ ấy. Đợi lớn hơn một chút, tôi ở trường học có quen bạn nữ nào tỷ ấy cũng sẽ về cáo trạng với phụ thân, muốn phụ thân phạt tôi."

Tâm lý Thương Tế Nhị lập tức thăng bằng.

"Bất quá tôi cũng không dễ khi dễ. Sau khi tôi biết được liền bắt một con chuột sống ném vào ngăn tủ của tỷ ấy, khi tỷ ấy mở ra liền bị con chuột trực tiếp nhảy lên mặt bấu víu, khiến tỷ ấy sợ đến sốt cao hồi lâu."

Thương Tế Nhị vui vẻ cười rộ lên, vừa tưởng tượng một chút đã thấy vô cùng giải hận.

"Đó cũng chỉ là chuyện khi còn bé, trưởng thành rồi liền không như vậy." Trình Phượng Đài nghĩ thầm, sau khi trưởng thành Trình Mỹ Tâm đều là âm thầm hại người, công phu ngoài mặt làm được vô cùng hoàn hảo, chẳng để lộ ra chút nhược điểm nào. "Thương lão bản, cậu lại đối phó với sự khi dễ của tỷ ấy như thế nào?"

Nếu như đổi thành hai người khác, một là huynh đệ ruột một là nam sủng đã rời nhà, làm sao cũng không thể trò chuyện những việc này. Thế nhưng Trình Phượng Đài hỏi đến thẳng thắn, Thương Tế Nhị lại có chút thiếu đầu óc, hai người thẳng ruột gặp nhau liền không có chút kiêng kỵ nào.

Thương Tế Nhị nói: "Tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh ngài Tư lệnh, một bước không rời. Nếu Tư lệnh không có ở nhà tôi liền trốn vào phòng trên lầu, không để tỷ tỷ ngài tìm được."

Thảo nào mỗi lần Trình Mỹ Tâm nhắc đến Thương Tế Nhị đều là một bụng oán khí, nếu như sớm có cơ hội giơ tay chém xuống tội gì nghiến răng nghiến lợi ghi nhớ. Nàng dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể trực tiếp đầu độc Thương Tế Nhị trong nhà của Tào Tư lệnh, nhiều nhất chỉ là cho đối phương chút sắc mặt và châm chọc vài câu. Thương Tế Nhị vừa không có lòng tranh giành ngôn ngữ, tâm tư cũng không quá nhạy bén, càng không biết làm nũng không biết cáo trạng, nếu không cũng chẳng bị Trình Mỹ Tâm chèn ép rời đi.

"Vậy sao còn phải rời khỏi Tư lệnh phủ?"

"Vì tôi muốn ra ngoài biểu diễn ."

"Tào Tư lệnh chịu thả cậu đi?"

"Ngay từ đầu không chịu." Thương Tế Nhị đặt dao xuống, dùng tay làm thành hình khẩu súng: "Ông ấy chỉ súng vào đầu tôi, hỏi tôi muốn ở lại hay muốn diễn kịch, tôi nói muốn diễn kịch, ông ấy liền thả tôi đi."

Trình Phượng Đài thật sự vô cùng bội phục cái tính yêu kịch hơn mạng này của Thương Tế Nhị.

Thức ăn trên bàn hết một đĩa đổi một đĩa, món ngon tinh xảo đặt trên đĩa sứ trắng, kỳ lạ là mùi hương của thức ăn không quá nồng, bốn phía yên tĩnh, nhóm người phục vụ đứng xuôi tay trong góc. Trình Phượng Đài đã sớm quen hoàn cảnh như vậy, ăn đến vô cùng thoải mái, Thương Tế Nhị chỉ qua loa lấy lệ cũng không dùng nhiều, Trình Phượng Đài lại cho rằng hý tử phải giữ gìn dáng người nên không dám ăn nhiều.

Món chính là thịt bò năm phần chín, Thương Tế Nhị dùng dao cắt thịt bò ra thành miếng nhỏ, chỉ là rốt cục cũng không ăn vào, lắc đầu nói: "Máu này cũng có thể coi như phẩm màu bôi mặt rồi..."

Trình Phượng Đài vừa nuốt ngụm rượu suýt nữa đã phun ra, nhìn một chút thịt bò trong đĩa của mình nhưng cũng không cảm thấy quá sống: "Món này chính là như vậy, chỉ cần thịt bò chọn được tốt thì ăn vào cũng không thấy tanh. Thương lão bản ăn không quen?"

Thương Tế Nhị miễn cưỡng ăn một miếng nhỏ, nhai nhai lại không cảm thấy có vị gì ngon: "Người nước ngoài thật đáng thương, mỗi bữa đều ăn mấy thứ chưa chín kỹ này, thảo nào bọn họ muốn đánh tới."

Trình Phượng Đài cười nói: "Nghe cậu nói kìa, giống như bát quốc liên minh đánh tới là vì muốn đoạt thịt bò chín với chúng ta vậy."

Thương Tế Nhị nghe cũng tự nở nụ cười: "Có lẽ mọi thứ của chúng ta đều tốt hơn bọn họ, vậy nên bọn họ mới muốn đoạt."

"Cái này cũng không sai." Trình Phượng Đài nghiêm túc gật đầu: "Nghe nói năm đó người nước ngoài nhìn thấy một bồn núi đá tạo cảnh cũng hiếm lạ suốt nửa ngày, gặp được bình hoa sứ mỏng càng là cực kỳ khó lường. Thế nhưng cậu có biết bọn họ hứng thú nhất là cái gì sao?"

"Cái gì chứ?"

"Bọn họ thích thú nhất là tiểu hý tử của Trung Hoa ta, nhất là giống như Thương lão bản, làm nam lại có thể giả nữ giống đến như vậy."

"Nhị gia, ngài lại chọc tôi."

"Nào phải là trêu chọc! Kỳ thực bọn họ vốn dĩ cũng có ca sỹ như vậy, thiếu niên trước khi vỡ giọng liền bị thiến, sau này cả đời thanh âm đều là cao vút trong trẻo, so với nữ nhân còn cao hơn."

Thương Tế Nhị suy nghĩ rồi nói: "Giống như các thái giám của Nam phủ."

"Thế nhưng cũng chỉ có tiếng nói là còn nghe được, trang điểm lên diễn vai đào liền kém xa! Chỗ của bọn họ không có nam nhân diễn nữ nhân còn xuất sắc hơn cả nữ nhân. Đại sứ Tây dương đến Trung Hoa vừa nhìn thấy, ôi chao! Mở to mắt! Cả viện tử đều là tiểu hý tử eo lưng thon nhỏ hoa dung nguyệt mạo, giọng nói ngọt ngào tư thái mềm mại, đôi mắt lấp lánh trong suốt, hơn nữa đều là nam nhân chân chính kiện toàn đầy đủ! Cậu nói xem cái này không hiếm lạ còn cái gì hiếm lạ! Lập tức khởi hành về nước, báo theo thực tế cho Hoàng thượng của bọn họ."

Thương Tế Nhị nghe đến không hứng thú ăn cơm, hồi hộp hỏi: "Thật sao! Sau đó lại thế nào?"

"Sau đó à, chính là bát quốc liên minh xua quân tới."

"A?!"

"Bát quốc liên minh tới chủ yếu là muốn đoạt hý tử, thuận tiện mới cướp vàng bạc tài bảo, dùng để xây cho Hoàng thượng của bọn họ một..." Trình Phượng Đài lại áp sát một chút, nói: "Một cái lồng vàng lớn như Thanh Phong đại hý viện vậy, đem hý tử giam ở bên trong, hóa trang xinh đẹp ngày đêm hát khúc cho bọn họ nghe. Những vương công quý tộc kia nghe đến cao hứng liền ném thức ăn vào cho các hý tử kia."

Câu chuyện Trình Phượng Đài kể vô cùng ly kỳ, Thương Tế Nhị đến bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói tới, khẽ cau mày: "Đây cũng không phải thật đâu..." Năm đó Ninh Cửu Lang còn ở trong cung, thế nhưng y trước sau đối với một đoạn lịch sử này vẫn là ngậm chặt miệng không kể, thậm chí vừa nghe đến liền biến sắc, chẳng lẽ là thật sao!

"Tôi nói bí sử cho cậu nghe cậu còn không tin, không tin thì không tin thôi, nào, ăn cơm."

Cả bữa cơm Thương Tế Nhị đều ăn không ngon miệng, y giống như vừa nghe xong một câu chuyện liêu trai, trong lòng không khỏi thảng thốt, còn may mắn bản thân sinh chậm chừng mười năm có thể né qua một kiếp. Lại may mắn Ninh Cửu Lang có Tề vương gia cứu, không bị người nước ngoài giơ đuốc cầm gậy cướp đi, quả thực hoàng thiên tại thượng, cát nhân thiên tướng. Món tráng miệng cuối cùng là bánh pudding vô cùng ngon miệng, Thương Tế Nhị ăn đến tỉnh thần hỏi Trình Phượng Đài: "Đây là cái gì?"

Trình Phượng Đài nghĩ nghĩ, nói: "Đây là đậu hũ hạnh nhân của người Tây dương."

Thương Tế Nhị khen ngợi: "Cái này làm thật tốt! Không có chút mùi đậu nào."

Trình Phượng Đài đã gạt hý tử gạt đến phát nghiện.

Bởi vì bữa cơm này ăn không no nên Trình Phượng Đài còn muốn đưa y đi ăn thêm, lần này lại nói cho chính y chọn. Thương Tế Nhị nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cực ngượng ngùng nói: "Vậy chúng ta đi ăn mỳ quán Hồ ký đi."

Trình Phượng Đài nghe tên thật xa lạ, Lão Cát lại rất quen thuộc với quán mỳ này, mỳ xào tương ở đó thật vô cùng nổi tiếng, liền trực tiếp lái xe đến. Sau khi dừng xe còn lót tót đi theo hai người Trình Thương, dự định cũng ăn một chén mỳ nóng.

Bởi vì là khách quen nên tiểu nhị cũng nhận ra Thương Tế Nhị, lên tiếng chào đón, vô cùng mừng rỡ: "Ôi chao! Thương lão bản! Ôi chao! Còn một vị đại gia! Thương lão bản có mấy hôm không ghé qua rồi! Còn chưa bắt đầu diễn đã bận như vậy sao? Hai vị gọi cái gì?"

Thương Tế Nhị quay đầu nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài không đợi y hỏi liền nói: "Ta không ăn." Thương Tế Nhị lấy ra mấy đồng tiền: "Như cũ. Một chén mỳ xào tương, một chén canh chua cay. Còn dư lại cậu cầm lấy, bất quá cậu đừng..."

Còn chưa kịp ngăn lại tiểu nhị đã cao giọng kêu to: "Ây da! Đến đây! Một chén mỳ xào tương, một chén canh chua cay, Thương lão bản thưởng hai xu nha!"

Y thở dài một hơi, tự mình tìm vị trí ngồi xuống, Trình Phượng Đài sờ sờ mặt bàn, nắn vuốt ngón tay, phát hiện bàn ghế nơi này đều đóng một tầng cặn dầu, trong cửa tiệm nóng rát khói dầu không thông khí, khiến cho nơi nơi đều ám khói dầu, quả thực không có chỗ ngồi sạch sẽ. Bất quá Trình Phượng Đài mấy năm nay đã từng qua núi vượt sông, phá ba quan ải chém sáu bến tàu, cũng không yếu ớt như năm đó còn ở Thượng Hải, thoải mái ngồi xuống lông mày cũng không thèm cau, rót một chung trà vừa nguội vừa chát ra thấm giọng.

Lão Cát ở bên cạnh nhìn, trong lòng thầm nói đúng là Nhị gia nhà ta, chỉ cần ngồi xuống đã có đủ phong phạm, quả thực không khác gì ngồi trong nhà hàng cơm tây.

Có một nhóm phu khuân vác chân đất mắt toét nghe tiểu nhị thét to đều tự ôm chén đi qua, Trình Phượng Đài quay đầu nhìn thấy không khỏi hoảng sợ. Thế nhưng bọn họ tựa hồ đều là người quen của Thương Tế Nhị, hoàn toàn không khách khí cùng ngồi xuống bàn, quả thực chẳng xem Trình Phượng Đài vào trong mắt, tận dụng mọi thứ chen chen lấn lấn, Trình Phượng Đài cũng không có cách nào so đo cùng bọn họ, chỉ đành nhích nhích rồi lại dời dời. Có một đại hán hình như là kéo xe, trời vẫn còn lạnh thế nhưng đã sớm kéo cao tay áo để lộ bắp thịt rắn chắc, hắn một chân dẫm lên băng ghế Thương Tế Nhị đang ngồi, vừa hút mỳ sồn sột vừa nhìn y. Thương Tế Nhị híp mắt cười gật đầu với đối phương, nụ cười kia còn không khác gì nụ cười thường thấy trong những buổi tụ hội, thậm chí so khi gặp được Chu Sở trưởng còn phải rộng rãi hơn, Trình Phượng Đài quả thực muốn thay Chu Sở trưởng ảo não.

"Thương lão bản! Ngài khỏe chứ!"

"Khỏe, anh cũng khỏe."

"Gần đây đang chuẩn bị tuồng mới gì?"

"Không tính mới, chỉ hơi sửa một chút. 《Tây sương ký》."

"Gì?"

"Là 《Hồng nương 》."

"Hồng nương tốt! Hồng nương tốt! Ha ha! Là hát thế nào đâu? 'Tiểu thư nha! Tiểu thư ngươi đa phong thái!' " Đối phương bóp giọng học một câu, hiển nhiên là không quá giống khiến mọi người cười to ầm ỹ.

"Hát thế nào? Thương lão bản hát một đoạn cho mọi người nghe đi mà!"

"Đúng nha! Hát mấy câu đi mà!"

"Thương lang này, đừng xấu hổ! Hát mấy câu đi!"

Bọn họ vừa ồn ào như vậy, nhóm thực khách không biết Thương Tế Nhị cũng vây đến, Trình Phượng Đài thầm nghĩ hỏng rồi, một đám đại lão gia thô kệch ồn ào như vậy lại không biết đúng mực, tiểu hý tử da mặt mỏng tuyệt đối sẽ thẹn quá thành giận.

Thương Tế Nhị quả nhiên chậm rãi đỏ mặt, đỏ đến tận vành tai nhưng không thấy ý tứ tức giận. Vừa lúc tiểu nhị bưng mỳ lên chạy tới cứu tràng: "Các người tém tém lại! Đừng thấy Thương lão bản tuổi trẻ thành thật liền thích chèn ép người ta, nếu Thương lão bản không tới nữa phải làm sao! Quán mỳ này của tôi còn phải dựa vào Thương lão bản làm cho rạng rỡ đâu!"

Mọi người đều không chịu thuận theo, mỗi người một tiếng đòi nghe hát.

"Không hát cho các người nghe, tôi đói bụng rồi, phải ăn mỳ." Thương Tế Nhị vừa trộn mỳ vừa nói: "Các người vẫn là thành thật đi rạp hát nghe kịch đi, vừa có hóa trang còn có tiếng hồ cầm, thuận tiện còn có thể giúp tôi kiếm chút tiền vé."

Đám đông vẫn dây dưa ăn vạ, có người nói không có tiền mua vé, có người nói không đợi nổi, trăm phương nghìn kế trêu đùa Thương Tế Nhị. Thương Tế Nhị lúc còn nhỏ từng phải chịu đói, trong lòng có cái gút, bởi vì mỗi khi y ăn cái gì cho dù có sức mạnh hoành tảo thiên quân cũng không lay động được y, mặc kệ người bên ngoài có chọc ghẹo thế nào y cũng có thể vùi đầu vào chén ăn uống, đợi sau khi khoan khoái ăn xong rồi mới lau lau khóe miệng ngượng ngùng cười với Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài cũng cười với y, hai người đứng dậy rời đi, thế nhưng mọi người còn chưa chơi đủ, đè vai không cho Thương Tế Nhị đứng dậy.

"Thương lão bản! Đừng mà! Đã lâu không gặp, trò chuyện thêm một chút đi!"

Thương Tế Nhị no đến nấc lên: "Tôi còn có bằng hữu ở đây!"

Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc: "Thương lão bản tùy ý." Ăn ngon không gì hơn bánh chẻo, trêu đùa không gì qua hý tử, tâm tư của những người này Trình Phượng Đài đều hiểu.

Nhóm lao động này bắt đầu tùy ý xoa nắn Thương Tế Nhị, bọn họ bắt đầu đùa giỡn lên liền không giống nhóm lão gia thái thái nhà giàu, những lời thô tục trắng trợn không thiếu thứ gì, một chút đúng mực cũng không giữ. Từ hoa mai trong sân Thương Tế Nhị rốt cục có phải do yêu tinh biến thành đến y dự định khi nào cưới vợ, Tiểu Lai có phải tiểu tức phụ của y không đều dám hỏi.

"Thương lão bản còn cần tức phụ làm gì? Có người tận mắt thấy cây hồng mai trong viện y đến đêm trăng tròn liền hóa hình người đến nghe Thương lão bản hát hý khúc."

"Nam yêu vẫn là nữ yêu?"

"Nữ yêu còn tốt, nếu là nam yêu chẳng phải liền đem Thương lão bản thu làm của riêng rồi!"

Mấy lời hạ lưu này thỉnh thoảng cũng nghe được vài câu, Trình Phượng Đài có vài lần đã cho rằng y phải tức giận, không ngờ tiểu hý tử ngoại trừ đỏ mặt thì rất bình tĩnh, có hỏi có đáp, cùng nhóm người kia trêu đùa ầm ỹ, thỉnh thoảng còn làm nũng một chút giả khờ một chút, so với thái độ trong những buổi tụ họp phú quý thì hoàn toàn khác hẳn khiến Trình Phượng Đài chợt dâng lên vài phần kính trọng. Tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net