9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Tế Nhị mặc trang phục Gia Cát Lượng lên sân khấu, Trình Phượng Đài hoàn toàn không nhận ra đối phương, phải qua một hồi mới phát hiện chút manh mối. Tuy rằng hắn nghe không hiểu ngón giọng này nọ, thế nhưng Trình Phượng Đài cũng coi như đã hiểu chỗ hơn người của y là ở đâu. Thương Tế Nhị giống hệt như một ngôi sao điện ảnh hàng đầu, người khác diễn kịch nhiều lắm là diễn cái gì như cái ấy, y chính là diễn cái gì liền biến thành cái ấy. Sau khi thay đổi trang phục lên sân khấu, từ dáng đi, cách phẩy quạt, biểu tình gương mặt hoàn toàn là Khổng Minh tái sinh, ba thước đài cao khóa lại một Ngọa Long.

Ngọa Long trên sân khấu đã sắp chết, thế nhưng không biết vị đại gia nào đánh hồ cầm lại không chịu cho chết, tiếng đàn cao vút tự do tự tại, bất chợt lên cao như cánh bằng lướt gió chín vạn dặm, hốt nhiên xuống thấp như thác đổ thẳng cao ba nghìn thước, khiến Thương Tế Nhị giận đến bộc lộ bất mãn qua lời hát. Kim bộ trưởng cũng nhóm khách nhân nghe hát đều nhíu mi, cái này nếu là biểu diễn tại phủ của Tào Tư lệnh người kéo đàn đã sớm bị lôi ra xử bắn, chắp chắp vá vá cũng coi như cho qua, đến một đoạn từ khóc vô cùng trứ danh "Ta vốn là kẻ tản mạn tại Ngọa Long cương" đại gia kéo đàn càng muốn chương hiển bản lĩnh, nhịp điệu dồn đập không gì sánh được khiến Thương Tế Nhị vốn đang chìm trong điệu hát bi thương uyển chuyển không có chỗ xen mồm. Bất quá xét đúng lương tâm mà nói, người này dù sao cũng là đại đệ tử của Hà Thiếu Khanh, công phu kéo đàn quả thực đứng đầu, một đoạn nhạc tự do mà kéo bên dưới có không ít người bắt đầu trầm trồ khen ngợi. Nhạc công kéo ra được danh tiếng liền trở về đúng nhịp gốc, chậm rãi mà kéo, thế nhưng Thương Tế Nhị lại không hát nữa.

Y xoay người nhìn về phía nhạc công, tháo râu giả xuống, giọng điệu dày nặng nói: "Ngươi, không thể làm như vậy."

Nhạc công ngẩn ngơ, Kim bộ trưởng cũng những người khác đều hưng phấn nhìn lên sân khấu, Trình Phượng Đài cũng là thoải mái xem trò vui. Nhạc công đúng là có chút vượt qua, thế nhưng Thương Tế Nhị hiện tại là muốn làm như thế nào đâu?

Y chậm rãi giáo dục: "Lúc sinh tiền Hà đại thúc vẫn thường nói, nhạc đệm phải nương theo giọng hát, không thể lấn lướt tiếng hát của người trên đài, tự tiện thay đối nhịp khúc. Huynh đài một lòng chương hiển hồ cầm của mình, lớn tiếng đoạt chủ hùng hổ dọa người, kéo đàn thành như vậy muốn người khác làm sao hát được cơ chứ? Nếu không tẫn hết trách nhiệm, thủ đúng bổn phận thì đừng lên đài biểu diễn."

Đạo lý Thương Tế Nhị nói là đúng đắn, thế nhưng trước mặt nhiều người lớn tiếng chỉ trích như vậy đúng là không chừa thể diện cho nhạc công. Gã nhạc công này vốn là cậy tài khinh người không coi ai ra gì, lúc này cũng không chịu yếu thế, chậm rãi đứng dậy vắt chiếc khăn trắng đệm hồ cầm lên vai, mắt say lờ đờ nói: "Ta còn tưởng là tên tiểu tử chưa mọc đủ lông nào ở nơi này lớn tiếng sỉ nhục tiền bối, hóa ra là Thương đại lão bản. Ngài cũng đừng nói, Thương lão bản mặc dù không đọc được bao nhiêu sách vỡ nhưng lời nói đúng là như châu tựa ngọc."

Trình Phượng Đài cũng cảm thấy Thương Tế Nhị rất biết dùng thành ngữ, cư nhiên ngồi ở dưới đài gật đầu biểu thị tán thành.

"Bỉ nhân bất tài, theo tiên sư học kéo đàn mười hai năm lại không biết cái gì là nương theo điệu hát, cái gì là không át giọng hý tử." Nhạc công nghiêng đầu, tâm tư khinh rẽ nói: "Nghe ngôn ngữ vừa rồi của Thương lão bản hẳn cũng là có sâu xa cùng tiên sư, hơn nữa còn từng xưng danh 'Văn võ côn loạn không lo, lục tràng thông thấu' . Nếu ngài nói vậy không bằng hôm nay thừa dịp chư vị quan gia rảnh rỗi, ngài liền trực tiếp kéo một đoạn để ta có thể kiến thức đôi chút." Nói xong liền giũ tấm khăn trên vai xuống choàng lên vai Thương Tế Nhị, cũng dúi hồ cầm vào tay y.

Thương Tế Nhị không ngờ đối phương lại làm như vậy, có chút hối hận vừa rồi đã nói quá sắc bén trêu chọc hán tử say này, hiện tại chỉ đành đâm lao theo lao. Y đứng trên đài hát hý khúc, cho dù có mười vạn người ở dưới xem cũng có thể bình tĩnh như thường, thế nhưng chỉ cần không hát nữa, y bị một người nhiều nhiều đôi chút liền thấy không quá tự nhiên. Giống như hiện tại y chân tay luống cuống cứng đờ trên sân khấu, gương mặt nóng bừng, cũng không phải không thể kéo đàn, thế nhưng nếu tiếp tục như vậy rất có thể sẽ đắc tội Kim bộ trưởng, khiến lần biểu diễn tại nhà này tan rã trong không vui.

Kim bộ trưởng lại cười vang nói: "Nếu như vậy Thương lão bản liền kéo một đoạn đi, coi như thưởng cho chúng ta."

Kim bộ trưởng đã lên tiếng, Thương Tế Nhị cũng không thể nói gì hơn, xoay người nhún thắt lưng với khán giả bên dưới, ngồi xuống ghế trải khăn lụa lên vai, thật sự chuẩn bị kéo đàn. Bầu gánh đứng trong cánh gà trong lòng vô cùng hối hận, hắn đã sớm biết nhạc công là một gã hoang đàng, ngày tết khó tránh khỏi muốn uống rượu, bản thân vì sao còn phải hồ đồ kéo đối phương đến đây. Vừa nháo như vậy, đắc tội Kim bộ trưởng chỉ là chuyện nhỏ, nhân gia nói sao cũng phải trở về Nam Kinh, không có gì đáng sợ, thế nhưng nếu đắc tội Thương Tế Nhị vẫn luôn danh tiếng đề thăng này, chỉ sợ gánh của hắn sau này không có cơm để ăn nữa!

Bầu gánh đoán rằng Thương Tế Nhị hát hý khúc là đại gia, kéo hồ cầm đại khái cũng chỉ là tầm thường, nhiều lắm là kéo ra mấy đoạn có hình có dạng cho mọi người nghe một chút, sau đó hắn liền đứng ra khoa trương khen ngợi vài câu là có thể xuống đài, vậy nên vội vàng chạy đến bàn bạc cùng đối phương: "Thương lão bản, ngài xem thế nào."

Thương Tế Nhị suy nghĩ một chút, nói: "Gọi người hát Phàn Lê Huê lúc nãy ra đây, bảo nàng tùy tiện chọn một bài lưu thủy sở trường."

"Ngài có chọn điệu nào chăng?"

Y nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Đều được cả."

Bầu gánh trừng to hai mắt nhìn y, trong lòng nói đúng là nghé con không sợ cọp! Ngươi cũng không biết tự lượng sức mình tranh chút thể diện, bên dưới đều là đại gia hiểu chuyện, chỉ cần đàn sai một nhịp liền có thể bị người chỉ ra, sau đó cả thành Bắc Bình này sẽ xem đó như trò cười, cái khuôn mặt nhỏ kia phải đặt vào đâu mới đúng chứ? Ta hỏi ngươi một câu như vậy cũng là hảo tâm!

Vì vậy lại hỏi một lần: "Thương lão bản, hôm nay ở đây cũng có vài vị khách quen đều thích kéo hồ cầm, lỗ tai chính là kén chọn tột cùng! Nếu không ngài chọn một điệu sở trường cho bọn họ nghe?"

Thương Tế Nhị thở dài một tiếng: "Đã nói đều được, đại thúc mau đi thôi."

Bầu gánh gật đầu một cái, lòng nói được rồi, vị này so với vị vừa rồi còn ngông cuồng hơn, nếu không sao cổ nhân vẫn nói tuổi trẻ khí thịnh, ngựa non háu đá. Thật muốn bị mất mặt cũng là do bản thân tự ngông cuồng, không thể oán người khác!

Phàn Lê Huê đã tháo trang sức được phân nửa, diễn phục trâm cài gì đều sạch sẽ, lúc này cũng không kịp lại đội lên, chỉ lung tung khoác một kiện áo bào màu hồng đào đã vội vàng trở lên sân khấu, may mà trang dung trên mặt còn chưa lau, có thể miễn cưỡng xem được. Nàng nhẹ giọng nói với Thương Tế Nhị : "《Sửu phối 》. Cường đạo hưng binh lai tác loạn."

Thương Tế Nhị gật đầu một cái, dây đàn dưới tay khẽ động, tiếng nhạc như nước chảy tuôn ra quấn quýt cùng tiếng hát của nữ đào không chút kẽ hở, đây chính là thứ nhạc đệm mà vừa rồi y nói, đúng là như bóng với hình, lấp đầy những chỗ tiếng hát không với lên được lại không hề lấn át giọng đào. Trình Phượng Đài nghe cũng không ra cái gì, chỉ cảm thấy phi thường lưu sướng, nhẹ nhàng uyển chuyển, mà Phạm Liên bên kia lại nghe được vô cùng say mê, đầu tóc lắc lư không ngừng, Trình Phượng Đài hỏi: "Thế nào, tốt?"

Phạm Liên nói: "Cũng không phải tốt bình thường, thật không ngờ y còn có thủ đoạn này!"

Mười câu lưu thủy ngắn ngủi róc rách mà qua, khách nhân đứng dậy vỗ tay khen hay, cũng không biết là hướng về giọng hát hay tiếng đàn mà tán thưởng. Sau đó toàn trường đều hướng mắt nhìn nhạc công, muốn xem đối phương tỏ vẻ bái phục như thế nào, gã kia đỏ mặt tía tai ôm quyền hướng về Thương Tế Nhị nói một câu: "Lĩnh giáo!" Dứt lời cũng không thèm cầm lại đàn mà xoay đầu đẩy vội mọi người, một mực chạy đi mất dạng.

Một trận huyên náo này, người đứng dậy nháo sự là Thương Tế Nhị thế nhưng mọi người dưới đài còn cao hứng hơn cả y, nhất là bầu gánh nọ còn vội vàng giúp Thương Tế Nhị phủi áo châm trà, quả thực đã xem y như một thứ bảo bối sống trăm năm không gặp được một lần.

Kim bộ trưởng vẫy tay gọi Thương Tế Nhị xuống tới, cười nói: "Thương lão bản đúng là đa tài!"

Đây là một câu tán dương, mặt của Thương Tế Nhị lại nóng lên, ngoan ngoãn đứng yên nói: "Quấy rầy nhã hứng của Kim bộ trưởng, trong lòng thật sự băn khoăn."

Kim bộ trưởng cười tủm tỉm nhìn y một chút, ngữ điệu chợt chuyển, đột nhiên nói: "Cũng đúng, nhạc công tuy rằng có sai nhưng chỉ sai trong vai trò của gã. Thương lão bản vừa đứng ra như vậy liền quấy rối cả sảnh đường đâu."

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, không ngờ Kim bộ trưởng lại chợt làm khó đễ Thương Tế Nhị như vậy.

Thương Tế Nhị cũng ngẩn ngơ, thế nhưng nhanh chóng giữ thần sắc tự nhiên đáp: "Hoa hồng cho dù đẹp cũng cần có lá xanh tôn lên, chuyện trên sân khấu chính là một vòng kéo một vòng, một người làm lỗi những người khác sao có thể phát huy tốt được? Bổn phận của người đứng trên sân khấu là phải dốc sức phô bày bản lĩnh, không phải che lấp cái xấu cho nhau, hồ lộng khán giả, chắp vá cho qua."

Kim bộ trưởng nghe được lời này trên mặt không khỏi có mấy phần kinh ngạc, tám chín phần tán thưởng, gật đầu thật sâu: "Đúng, ngươi nói đúng." Hôm nay từ lần đầu nhìn thấy Thương Tế Nhị hắn đã cảm thấy người này khi diễn kịch có mấy phần phong vận của Ninh Cửu Lang, hiện tại nghe kiến giải của y đúng là có thể đánh đồng cùng người nọ, tự đáy lòng không khỏi tán thưởng một phen, lại nói: "Nếu như người người đều có thể không màn gian nan, không ham an nhàn như ngươi mới đúng là không làm nhục chí khí cương cường của một hành nghiệp, như vậy Trung Hoa chúng ta mới có thể muôn đời cường thịnh."

Trình Phượng Đài và Phạm Liên liếc nhìn nhau, cũng không biết Kim thọt chân này là vô tình hay cố ý, một câu kia giống như đang nói cho hai người bọn họ nghe, khiến cả hai sượng sùng không biết nên đáp lại thế nào, rốt cục vẫn là gừng càng già càng cay.

Kim bộ trưởng lại quay đầu nói với bầu gánh: "Bảo bọn họ tiếp tục diễn, ta và Thương lão bản có chuyện muốn nói."

Bầu gánh vội vàng bảo hạ nhân nâng một cái ghế lên cho Thương Tế y ngồi, sau đó lập tức an bày nhân thủ lên đài. Kim bộ trưởng đã không còn tâm tư nghe hát, chỉ một lòng trò chuyện với Thương Tế Nhị: "Vừa rồi xem Tiết Kim Liên có vài tư thái ta chưa từng thấy qua, chẳng hay từ đâu mà đến?"

Thương Tế Nhị biết Kim bộ trưởng từng là tri kỷ của Ninh Cửu Lang, cũng là một người hiểu hý kịch, bởi vậy trong lòng liền nhiều hơn vài phần kính trọng, nói: "Đó là kẻ hèn tự thêm, không biết có lọt vào mắt ngài?"

Kim bộ trưởng liên tục gật đầu: "Vô cùng tốt. Theo ta nói,không bằng sau này đều chiếu theo như vậy mà diễn." Lại cười nói: "Ngươi và Cửu Lang đều cùng chung chí hướng, Cửu Lang trước giờ cũng luôn nói muốn sửa tuồng thế nhưng y lại nhát gan, tuân thủ quy củ, nhiều lắm chỉ là tân trang đôi chút, mãi đến khi gặp ngươi mới bắt đầu chăm chú sửa tuồng. Ta nhớ mấy năm trước ngươi và Cửu Lang có cùng nhau diễn《Đế nữ hoa 》 có đúng hay không? Có người nói vở đó viết rất tốt, tư thái động tác đều nhất giai." Kim bộ trưởng phảng phất đang nhớ lại chuyện buồn cười gì đó, cười nói: "Khiến Tề vương gia xem đến càng si mê, nói lời mơ hồ đắc tội Quốc dân đảng. Từ đó đủ thấy vở này đúng là đủ hỏa hậu."

Thương Tế Nhị nói: "Vở là do Đỗ Thất viết, kẻ hèn cùng Ninh Cửu Lang thêm vài đoạn làn điệu."

"Đáng tiếc khi đó ta ở Nam Kinh nên bỏ lỡ, nghe người ta nói sau này các ngươi còn đi Thiên Tân diễn vở này cho Hoàng thượng xem?" Kim bộ trưởng than thở: "Còn nói, khi ngươi hát đến 'Giang sơn nhà ai dài muôn đời' Hoàng thượng liền khó?"

Lần phụng chiếu tiến hý kia đối với Thương Tế Nhị cũng là một chuyện vô cùng quang vinh, hiện tại cách lúc Thanh triều bị diệt còn chưa qua bao lâu, dư uy hoàng gia còn ở. Nhóm hý tử hát chính là Đế vương binh nghiệp, diễn chính là tài tử giai nhân hào môn khuê tú, bọn họ ăn bát cơm do cổ nhân lưu lại, không khỏi có một loại thái độ tôn sùng kính phục với cựu triều ăn sâu bám rễ. Do đó việc biểu diễn khi ấy đối với Thương Tế Nhị cũng là bình sinh đệ nhất quang vinh, sau đó Tuyên Thống đế không chỉ trực tiếp khen ngợi y mà còn thưởng cho y một cây quạt dát vàng khảm mẫu đơn hồng mai, mặt quạt còn có thơ do hoàng đế đề và một ấn tư chương.

Thế nhưng Thương Tế Nhị hiện tại lại tỉ mỉ hồi tưởng thật lâu, nói: "Kẻ hèn cũng không biết ngày đó Hoàng thượng có khóc hay không, lúc kẻ hèn ca diễn chưa bao giờ để ý việc khác."

Lúc y ca diễn, Tuyên Thống đế cũng chỉ là một khán giả dưới đài. Trình Phượng Đài âm thầm kinh ngạc, khẩu khí của tiểu hý tử này không ngờ còn lớn như vậy!

"Hiện tại còn diễn 《Đế nữ hoa 》sao?"

Thương Tế Nhị đáp: "Cửu Lang đi rồi thì vở đó cũng để không."

"Đây là vì sao?"

"Người khác diễn phò mã nói thế nào cũng không diễn được phong tư như Cửu Lang."

Kim bộ trưởng trầm ngâm một lát lại hỏi: "Cửu Lang và ngươi còn có liên hệ?"

Phạm Liên nháy mắt ra hiệu cho Trình Phượng Đài nghe ngóng bí mật của người khác, kỳ thực không cần hắn nhắc nhở thì Trình Phượng Đài cũng đã chăm chú mà nghe.

"Nhờ hồng phúc của ngài, Cửu Lang hết thảy đều tốt, hiện tại cổ họng đã không còn như xưa, một chút cũng không hát được, mỗi ngày đều cùng Tề vương gia chơi bài."

Trình Phượng Đài và Phạm Liên đều nghĩ tiểu hý tử này đúng là không đầu óc, người của cả Bắc Bình đều biết Kim bộ trưởng và Ninh Cửu Lang từng có một đoạn tình trường. Tuy rằng tình này cũng đã thành hồi ức, thế nhưng y trắng trợn nói ra lạc thú nhân sinh của Ninh Cửu Lang như vậy, trong lòng Kim bộ trưởng sẽ khó chịu đến cỡ nào chứ.

Chỉ là Kim bộ trưởng cũng không đổi sắc, còn ra vẻ vui mừng nói: "Như vậy là tốt rồi. Y hát cả đời, cũng nên nghỉ ngơi một chút." Đang nói chợt có người hầu chạy đến thỉnh Kim bộ trưởng đi nghe một cú điện thoại quan trọng từ Nam Kinh, Kim bộ trưởng liền nói một câu cáo lỗi rồi đứng dậy rời đi. Hắn vừa đi rồi, nụ cười trên mặt Thương Tế Nhị cũng lập tức linh hoạt hẳn lên, Trình Phượng Đài kéo kéo tay của y dúi vào chiếc ghế vừa rồi Kim bộ trưởng ngồi, Thương Tế Nhị ôi một tiếng cười nhẹ, mà Phạm Liên ngồi bên cạnh cũng đã sớm rót một ly rượu chờ y.

Phạm Liên thở phì phò hạ giọng cười nói: "Nhị ca nhi, cái miệng này đúng là không thể khinh thường! Chỉ có cậu là thủ bổn phận! Nhìn xem, cậu vừa nói vài câu liền khiến lão thọt kia có cớ châm chọc hai huynh đệ ta!"

Dứt lời lập tức ép Thương Tế Nhị ngửa đầu uống rượu, Thương Tế Nhị không hiểu gì hét lại hồ đồ uống oan một ly, thậm chí uống có chút nhanh còn bị ho khan. Trình Phượng Đài liền cầm một phần mứt hoa hồng ngâm mật đưa đến bên miệng y, Thương Tế Nhị lập tức ngậm vào, cơn ho cũng chậm rãi ngừng lại.

"Thương lão bản, ăn ngon không?"

"Ừ. Ăn ngon."

"Còn muốn sao?"

Thương Tế Nhị giống như một hài tử thích ngọt, nhìn chằm chằm hắn gật đầu: "Muốn!"

Kỳ thực mâm đựng mứt vẫn luôn ở trên bàn trà, vươn tay cầm liền có, cũng không cần được Trình Phượng Đài đồng ý mới có thể ăn. Thế nhưng Thương Tế Nhị  ở bên ngoài vô cùng câu nệ, một chút cũng không dám động, vừa bị hù liền hoảng sợ.

Trình Phượng Đài nói: "Cậu nói cho chúng tôi biết một việc của Kim bộ trưởng, cả mâm này liền tùy tiện để cậu mang về từ từ ăn."

"Chuyện gì chứ?"

Trình Phượng Đài cười híp mắt nhìn Phạm Liên, Phạm Liên cũng đại khái đoán được, cười đến vô cùng dâm tà. Trình Phượng Đài nói: "Cậu xem, Kim bộ trưởng nói ba câu liền không rời Ninh Cửu Lang, tình cảm trước kia của bọn họ đến tột cùng là thế nào, cậu mau nói cho chúng tôi biết."

Thương Tế Nhị nghe vậy liền thấp giọng nói: "Tôi không biết đâu."

"Cậu sao lại không biết? Cậu và Ninh Cửu Lang không phải có giao tình cực mật sao?"

"Chuyện này tôi thật sự không biết." Thương Tế Nhị thầm nghĩ, đây là chuyện cực kỳ riêng tư của Cửu Lang, dù tôi có biết cũng không nói với các người! Nói rồi các ngươi lại đem chuyện truyền ra khắp bàn mạt chược, hủy danh tiếng của Cửu Lang!

"Kim bộ trưởng sắp về rồi, tôi phải đi hóa trang lại!"

Trình Phượng Đài kéo chặt tay áo của Thương Tế Nhị không buông, mà Kim bộ trưởng quả thật đang khập khiễng quay lại, y vừa sốt ruột liền đứng bật dậy. Món diễn phục này hiển nhiên kém mấy thứ đồ riêng của y, chất liệu đại khái đều không bền chắc, vừa bị giằng co như vậy liền roẹt một tiếng rách lìa.

"Nhị gia! Xem ngài kìa! Đây là diễn phục mượn của người khác nha!"

Trình Phượng Đài còn chưa kịp nói gì tiểu hý tử đã giật phần vải áo trong tay hắn ra, ảo não chạy mất. Phạm Liên vỗ tay vịn cười to: "Tỷ phu, còn chưa phân đào đã đoạn tụ trước rồi."

Trình Phượng Đài xùy một tiếng: "Lộn xộn cái gì." Trong lòng cũng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Kim bộ trưởng lảo đảo nghiêng ngã cuối cùng cũng đến nơi, vừa ngồi xuống liền thở dài giống như đã mệt muốn chết rồi: "Liên ca nhi lại cười cái gì? Ngày hôm nay chỉ có thế chất là cao hứng nhất."

Phạm Liên thu lại nụ cười, ho khan hai tiếng nghiêm túc xem kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net