19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Nhị gia muốn nghiêm túc đùa hý tử đương nhiên là sẽ có thái độ đùa hý tử. Thương Tế Nhụy là nam hài tử hát hý khúc Trung Hoa, từ nhỏ giả trang cổ nhân tiền triều trong tuồng tích, quanh thân lượn lờ khí chất cổ phong, rất trang nhã rất tươi mát, hoàn toàn khác với nhóm vũ nữ minh tinh tây hóa mà hắn từng giao du trước đó. Thế nhưng bất luận là nam hý tử hay nữ hý tử, thậm chí là hý tử ngoại quốc, muốn phủng họ đại thể chỉ có một con đường. Trình Phượng Đài đã vượt qua vạn bụi hoa, đối với những đường lối này từ sớm đã rành rẽ thành thục, phàm là ngày có Thương Tế Nhụy diễn hắn liền trực tiếp đưa sáu lẵng hoa lớn đến trước cửa Thanh Phong đại hý viện, phần lạc khoản chỉ để hai chữ 'Nhị gia'. Làm như vậy suốt vài ngày, Thương Tế Nhụy bởi vì chưa bao giờ quan tâm mấy thứ phô trương này nên cũng không nói một lời tạ ơn, càng không biểu hiện đặc biệt hưng phấn, ngược lại cậu em vợ Phạm Liên thì giận đến giơ chân.

Phạm Nhị gia chờ đúng mười một giờ trưa chặn Trình Phượng Đài ngay trên giường, hắn biết đi sớm một chút người này chưa tỉnh, chậm một chút lại không gặp được mặt. Trình Phượng Đài hiện tại đã không đi đánh bài, hằng đêm đều tìm Thương Tế Nhụy tỏ bày tâm sự, thân mật trò chuyện đến hừng đông. Trời lạnh như vậy hai người lại thích đi dạo khắp nơi, dù cóng đến tai mũi đỏ hồng cũng không chịu tan, trong lòng còn có vô số lời muốn nói, đến khi về nhà đã là nửa đêm gần sáng. Hôm nay Trình Phượng Đài còn đang nửa ngủ nửa tỉnh ở trên giường, nghe có người vào phòng liền tưởng người hầu, ấm ách nói: "Vắt cái khăn nóng cho tôi."

Phạm Liên ngồi xuống mép giường, biểu tình giận dữ nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài chờ nửa ngày không thấy động tĩnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy Phạm Liên liền nhắm mắt lại khẽ trở mình, hướng lưng về phía hắn: "Có việc gì?"

Phạm Liên trầm giọng nói: "Anh nói anh đùa hý tử thì cứ đùa, sao lại còn kéo tôi vào?"

Trình Phượng Đài mơ hồ ậm ừ một tiếng: "Có ý gì?" Hắn thật sự không nhớ rõ đã từng ngỏ lời muốn cùng cậu em vợ dùng chung Thương Tế Nhụy vào lúc nào.

Phạm Liên nói: "Anh đưa lẵng hoa cho Thương Tế Nhụy, viết cái gì bên trên?"

"Viết 'Nhị gia', thì thế nào?"

"Anh là loại đại nhân vật gì! Ngay cả họ cũng lười thêm! Chẳng lẽ Bắc Bình này chỉ có mình anh là Nhị gia? Người khác không phải Nhị gia sao?"

Trình Phượng Đài chậm rãi trở người trong chăn: "Cậu cũng là cậu cũng là. Ôi chao? Cậu cũng là hàng đệ nhị, làm sao vậy đâu, Nhị gia?"

Phạm Liên đem chuyện nói ra, nói xong cũng không khỏi buồn cười. Hóa ra hôm nay hắn vội vàng chạy tới chỗ Thương Tế Nhụy xin hai vé xem kịch, muốn mời một học sinh nữ có khí chất văn nghệ nồng đậm mà gần đây vừa quen biết đến nghe. Vừa tới Thanh Phong đại hý viện đã thấy một hàng lẵng hoa ký tên Nhị gia, trùng hợp còn gặp mấy gã bạn bè xôi thịt chạy đến chào hỏi, bởi vì thấy bên cạnh hắn có một thiếu nữ xinh đẹp nên vừa chào hỏi xong cả bọn liền thần sắc ám muội, đánh mắt đưa mày. Nữ học sinh vừa thấy đầu óc nháy mắt xoay chuyển, đem những tình tiết kinh điển trong văn chương phái uyên ương hồ điệp ra liên tưởng, bước tới chỉ vào một lẵng hoa hỏi Phạm Liên: 'Phạm nhị gia, vé hôm nay là ngài mua?'

Phạm Liên nói: 'Thương lão bản tự mình đưa.'

Nữ học sinh lại hỏi: 'Ngài và Thương lão bản quen biết từ lúc nào?'

Phạm Liên nói: 'Quen biết đã lâu, trước kia từ lúc ở Bình Dương đã quen biết'

Nữ hài tử cười lạnh nói: 'Đúng là nói lời thật lòng, từ sớm tôi đã nghe Phạm nhị gia năm đó ở Bình Dương từng truy cầu Thương Tế Nhụy, đáng tiếc Thương Tế Nhụy yêu Tưởng Mộng Bình không thèm nhìn lại. Sau này Thương Tế Nhụy nhập Bắc Bình, ngài cũng không quản xa xôi mà đến, cuồng dại không đổi. Chỉ là ngài không nên một bên xum xoe Thương lão bản một bên lại đã kích ngài ấy! Phạm Liên, tôi khinh thường ngài!'

Nữ học sinh nói xong còn kích động ném túi xách trên tay một cái, quay đầu dẫm giày cao gót lộp cộp rời đi, thậm chí còn không thèm ngồi xe của hắn. Phạm Liên trơ mắt nhìn theo bóng lưng đối phương, yên lặng cảm thán miệng lưỡi nhân gian đúng là muôn màu muôn vẻ, sau đó liền đem món nợ này tính lên đầu tỷ phu mình, đem Trình Phượng Đài chặn trong chăn trút giận.

Trình Phượng Đài nghe xong việc này cũng cười đến đau bụng, dùng tư thế cá chép lộn mình ngồi dậy, y phục đều không thèm khoác lên liền xuống giường rót trà uống. Mọi người đều nói không có lửa sao có khói, chuyện gì cũng có nguyên nhân, thế nhưng việc này đúng là không hiểu vì sao, vòng vèo vài vòng lại đột ngột lôi cả cậu em vợ của hắn tiến vào. Nếu lại kết hợp sự thật mà tưởng tượng một chút, nói Thương Tế Nhụy và Thường Chi Tân có chút tình tố không thể để người biết coi như còn đáng tin, nói Thương Tế Nhụy và Phạm Liên... đối phương rốt cục làm sao nghĩ ra được? Cười nói: "Mặc kệ người khác nói như thế nào, tôi tin cậu và Thương Tế Nhụy tuyệt đối trong sạch. Cứ yên tâm, tôi không đánh cậu."

Phạm Liên nghĩ thầm, ngươi đánh ta cái gì, ta mới là người phải đánh ngươi! Vừa muốn cãi lại chợt thấy Nhị nãi nãi bước vào, nàng vốn đoán giờ này trượng phu đã tỉnh, dẫn theo vài nha đầu mang dụng cụ rửa mặt cùng cơm trưa đưa qua. Phạm Liên ở trước mặt tỷ tỷ tự nhiên cái gì cũng không thể nói, nén giận ngồi xuống cùng Trình Phượng Đài ăn uống, vừa ăn lại vừa nghe tỷ tỷ quở trách: "Nhị đệ, dạo gần đây cậu lại chơi đùa thứ gì mà kéo theo cả tỷ phu cậu mỗi ngày đều đến khuya khoắt mới về nhà. Người vừa ngã xuống giường gà bên ngoài đã gáy, đây cũng quá kỳ cục rồi."

Nhị nãi nãi đối với tiểu trượng phu nhà mình đặc biệt bao che khuyết điểm, phàm là những chuyện hắn không tốt đều do đệ đệ liên lụy. Kỳ thực vì những việc đi đêm không về này Phạm Liên không biết đã bị trách oan bao nhiêu lần, hắn đều coi như gió thoảng qua tai, chỉ có lần này huynh đệ hai người đều là trong lòng có quỷ, hơn nữa còn không phải một con quỷ dễ đùa giỡn, nghe vào trong tai ít nhiều có chút biến sắc.

Trình Phượng Đài nâng chén canh lên uống, liếc mắt nhìn Phạm Liên, khẽ tằng hắng một tiếng, ý tứ là 'Giữa hai ta chuyện gì cũng có thể đùa giỡn, trước mặt tỷ tỷ nhà cậu tuyệt đối không thể để lộ'. Phạm Liên cũng liếc mắt nhìn lại, cực kỳ không tình nguyện xốc tinh thần lừa dối Nhị nãi nãi. Nhị nãi nãi cũng giống như trước đây dễ dàng bị hai người lừa gạt qua mặt, nàng đương nhiên cũng biết Phạm Liên nói không thật, chỉ là trong lòng không bận tâm. Lúc hai người vừa tân hôn, nàng từng vì cái tính tình phong lưu này của Trình Phượng Đài mà hung hăng tức giận mấy lần, đối phương lại là khi gây gỗ thì thu liễm, xong rồi lại chứng nào tật ấy. Hiện tại lấy nhau đã lâu, hài tử trong nhà cũng nhiều, mấy thứ bực bội trong lòng kia liền phai nhạt, lão phu lão thê muốn cãi nhau cũng không trông vào chuyện này mà cãi. Huống chi hào môn đại hộ nào lại không như vậy? Nói trắng ra lại có vẻ thái thái không hiền không đức.

Ăn cơm xong, Nhị nãi nãi thu thập chén đũa lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn huynh đệ hai người, cơn giận của Phạm Liên cũng qua, khoanh tay cùng Trình Phượng Đài mỗi người hút một điếu thuốc sau bữa cơm. Hắn nghĩ vừa rồi còn nói dối tỷ tỷ, trong lòng hiếm khi dâng lên chút hổ thẹn: "Tỷ phu, không cần tôi nói anh cũng biết, Thương Tế Nhụy không giống những người trước đây anh từng trêu chọc."

Trình Phượng Đài thật muốn khen đối phương một câu nhạy bén, đắc ý nói: "Đây là đương nhiên."

Phạm Liên dừng một chút, nói: "Cũng không phải ý đó, những người trước đây anh trêu chọc chỉ cần cho ít tiền là có thể đuổi đi, bất quá cũng chỉ là tiêu pha mấy đồng đại dương. Thương Tế Nhụy lại khác, một khi điên lên liền không chịu người bày bố, danh tiếng của y cũng lớn, vừa có động tác gì thiên hạ đều biết." Phạm Liên hất cằm về phía cửa: "Nếu gây ra chuyện gì, chỗ tỷ tỷ phải ăn nói thế nào?"

Lời này chính là nói vào tâm khảm của Trình Phượng Đài, mọi người đều biết Thương Tế Nhụy là một nửa kẻ điên, một khi lên cơn tuyệt đối sẽ ồn ào đến khiến đối phương thân bị danh liệt mới tôi, không dễ xử lý. Vậy nên mọi người có thể xem xét y, nghị luận y, đem y cung xa xa trên sân khấu nhưng tuyệt đối luôn sợ y động phàm tâm, lần nữa quấy rối thiên địa tam giới. Thương Tế Nhụy dù có trăm nghìn kẻ ủng hộ, nhưng chỉ có Trình Phượng Đài là đủ dũng cảm chân chính yêu y.

Trình Phượng Đài dùng một loại tư thế trầm trọng rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra: "Điểm ấy tôi cũng nghĩ tới. Tôi đã sớm biết trên núi có hổ mà vẫn cứ xông lên, đứng dưới tường đổ như vậy quả là dũng khí phi phàm!"

Phạm Liên bị lời này làm cho giật mình, hắn cũng giống với Trình Phượng Đài, bình thường đều là con buôn thế tục, bất quá cả hai đều từng được giáo dục kiểu Âu Tây, hiểu rõ cảm tình cũng có chiều sâu, đeo theo một loại ý vị lãng mạn mà thương nhân bình thường không có được. Giả như cổ lãng mạng kia bị kích thích, chân tình thật sự động tới tuyệt đối không phải là gặp dịp thì chơi, tùy tiện vui đùa một chút. Hắn rất hiểu cảm nhận hiện tại của Trình Phượng Đài, vậy nên than thở: "Không phải là có dũng khí hay không mà là có động chân tình hay không."

Trình Phượng Đài liên tục gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi luôn cảm thấy cậu nói chuyện đặc biệt sâu sắc, thẳng vào hạch tâm."

Phạm Liên hừ lạnh: "Đừng có nịnh nọt tôi, quấy rầy tôi với người đẹp có thể bỏ qua như vậy sao?"

Trình Phượng Đài dập dập điếu thuốc nghĩ thầm, muốn bồi thường còn không dễ dàng sao: "Cậu không phải luôn thích giọng nói ngọt ngào của nữ nhân bến Thượng Hải à? Năm ngoái tôi phủng một ca sỹ nữ gọi là Rose cậu có nhớ không? Cô ấy trước kia cũng có chút danh tiếng ở Bách Lạc Môn, hiện tại tôi có Thương Tế Nhụy rồi cũng không đoái hoài cô ta nữa, cậu liền mang đi thôi!"

Phạm Liên cười nhạo nói: "Chuyện này cũng là có thể sang tên?"

Trình Phượng Đài nói: "Cứ nói là tôi bảo cậu đến, tuyệt đối thành."

Phạm Liên nửa tin nửa ngờ, trước khi đi còn nói: "Nếu tôi bị người ta làm bẻ mặt trở về, tôi liền phá hôi chuyện của anh và Thương Tế Nhụy."

Trình Phượng Đài thầm nói, đợi tôi và Thương Tế Nhụy thật sự thành rồi cậu hẳn cân nhắc.

Mười giờ tối hôm đó, Trình Phượng Đài vẫn đúng giờ đón Thương Tế Nhụy rời kịch viện, muốn đem chuyện cười vừa nghe hôm nay kể lại với y. Hắn vẫn luôn không dám đi sớm, trước kia hắn thường nói nói cười cười cùng nhóm nữ hý tử trong hậu trường, hiện tại lại sợ Thương Tế Nhụy đa tâm nên mới tránh né. Lần này phỏng chừng nhóm hý tử đều đã rời đi Trình Phượng Đài mới băng qua ngõ tối tiến vào phòng hóa trang.

Thương Tế Nhụy vì muốn hẹn hò cùng tình lang nên cả Tiểu Lai cũng đuổi đi, hiện tại đang ngồi trước gương ngửa đầu nhắm hờ hai mắt, chậm rãi dùng dầu cải tẩy trang. Y nghe được tiếng cửa mở liền biết là Trình Phượng Đài, vậy nên vẫn ngồi bất động, chỉ là khóe miệng bất giác cong lên. Trình Phượng Đài cười híp mắt, cởi bao tay bước đến sau lưng y, nhẹ nhàng xoa bóp đôi vai mềm mỏng kia, cảm giác được lớp vải trong tay đều hơi ẩm nhẹ: "Xem em kìa, cả người đều là mồ hôi."

Thương Tế Nhụy bị xoa đến cực hưởng thụ, cười nói: "Hết cách rồi! Chỗ này âm thịnh dương suy, nhóm nam giác đánh võ không tốt, nhóm tỷ tỷ tư thế ngược lại không sai nhưng thể cốt thì không chịu nổi."

Trình Phượng Đài khuyên nhủ: "Có cơ hội cứ mua mấy hài tử hát kịch võ, đừng sợ dùng tiền, so với tự mình vất vả kiếm chút tiền trinh ấy thì tốt hơn nhiều."

Thương Tế Nhụy thuận miệng đáp ứng, đè bàn tay Trình Phượng Đài trên vai mình lại nói: "Nhị gia vì sao không thường đến nghe em hát nữa?"

Thương Tế Nhụy tinh thần rất tốt, cùng Trình Phượng Đài lăn lộn đến nửa đêm, hôm sau vẫn cứ theo lẽ thường lên đài hát xướng, Trình Phượng Đài lại không thể rời giường sớm để cùng y làm việc, cười nói: "Không phải mỗi ngày tôi đều tặng hoa cho em sao?"

"Em cần hoa thì có ích gì, em muốn ngài đến xem."

"Được, sau này tuồng của em tôi đều xem."

Bọn họ nhắc đến giỏ hoa, Trình Phượng Đài lại có một đoạn chuyện vui kể với y, đem việc xui xẻo Phạm Liên lấy lòng vị Miss tân thời kia thêm mắm dặm muối mà kể, Thương Tế Nhụy cười đến cả người run lên, dầu cải trên mặt cũng rơi xuống cổ, y liền nhanh chóng lau chùi trang điểm, cười nói: "Vận đào hoa của Phạm Nhị gia vẫn không tốt lắm, năm đó ở Bình Dương mọi người đều biết ngài ấy coi trọng cô nương nào cũng không thành công, chẳng trách hiện tại đều chỉ có thể luồn cúi tại chỗ yên hoa." Nói nói, vừa khom lưng rửa mặt vừa có chút tiếc rẻ hỏi: "Như vậy, sau này cũng không để lạc khoản 'Nhị gia' nữa sao?"

Trình Phượng Đài không chút để ý: "Sao lại không được? Tôi chính là mặc kệ hắn."

Bọt nước trên mặt Thương Tế Nhụy còn chưa lau khô, quay đầu lại cao hứng cười với đối phương, gương mặt ướt át mềm mại càng lộ ra hàng mày sắc nét, tuấn tú thông minh. Thương Tế Nhụy luôn nói năm nay mình mười chín, thế nhưng y là bị mẹ mìn bán đến gánh hát vậy nên tuổi tác sợ rằng không đáng tin, bởi vì đám mẹ mìn kia thường khai gian hai tuổi cho hàng hóa để dễ bán ra. Trình Phượng Đài nhìn mặt mày của đối phương thật giống một hài tử, gò má chưa kịp nở nang, viền môi kiều nộn, nhiều lắm chỉ là mười sáu mười bảy, đợi vài năm nữa khi y chân chính trở thành một nam nhân trưởng thành lại không biết bộ dáng sẽ anh tuấn ra sao.

Thương Tế Nhụy nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Trình Phượng Đài liền ngoan ngoãn áp vào ngực hắn cọ một chút, đem bọt nước trên mặt đều lau vào áo ba đờ xuy, Trình Phượng Đài ôm ngang hông thiếu niên hôn nhẹ lên đỉnh đầu, Thương Tế Nhụy lại chôn mặt vào ngực hắn, giống như động vật nhỏ rúc tìm hơi ấm, đây chính là động tác thân mật nhất của hai người cho đến tận bây giờ. Cả hai đều là người từng qua phong nguyệt, vốn dĩ đã hiểu nhau thân cận đến mức này, dựa theo tiến trình trước giờ đã sớm uyên ương thân mật đồng sàng cộng chẩm tận hưởng vui sướng, thế nhưng bởi vì thái độ của cả hai với người kia đều là trân quý thận trọng, vậy nên chợt trở nên ngượng ngùng ngây thơ chưa từng thấy. Thương Tế Nhụy trước kia từng nói phải suy nghĩ một chút, hiện tại cũng không biết đã nghĩ xong chưa nhưng Trình Phượng Đài lại không hỏi, hắn cũng thích cùng Thương Tế Nhụy trò chuyện tâm sự, không nóng nảy việc kia, hoàn toàn là tác phong quân tử.

Mỗi đêm chờ Thương Tế Nhụy rời khỏi hý viện, hai người sẽ xuyên qua khí trời rét đậm dạo quanh hồ Hậu Hải tản bộ nói chuyện phiếm. Trình Phượng Đài vốn là một người thích nói chuyện, Thương Tế Nhụy cũng không phải kiểu ít lời, hai người chỉ cần tìm được đề tài liền có thể nói liên hồi không dứt, ba bốn giờ vẫn chưa xong. Lão Cát ở phía sau lái xe theo mở đền soi đường cho bọn họ, cố tình hai người này một mảnh mặt đỏ tai hồng, tứ chi bách hài tràn ngậm xuân ý, hoàn toàn không thấy lạnh lẽo, Lão Cát nhìn ngược lại còn thay bọn họ khó chịu. Lão không hiểu được Nhị gia vì sao đột nhiên đổi tính chơi trò ngây thơ của nhóm học sinh niên thiếu, chỉ nắm tay trò chuyện thì có ý tứ gì? Tiểu hý tử kia xem ra đã mắc câu, hiện tại không nên tìm một khách sạn vui vẻ cả đêm sao?

Thương Tế Nhụy chợt dừng lại, cúi đầu hắt xì hai tiếng, Trình Phượng Đài lập tức giúp y chỉnh lại khăn quàng, cười nói: "Đợi trở về tôi tìm cái áo khoác lông chồn của mình ra tặng em, mềm mại lại ấm áp, Thương lão bản mặc lên tuyệt đối xinh đẹp."

Thương Tế Nhụy xoa xoa mũi, cười nói: "Như vậy nhìn rất giống nhà giàu khoe khoang."

Trình Phượng Đài nói: "Tôi mặc là khoe khoang, Thương lão bản mặc là con thỏ tinh."

Lời này vừa ra khỏi miệng Trình Phượng Đài liền hối tiếc, Thương Tế Nhụy là một hý tử, thân phận mẫn cảm, hắn vì sao còn cố tình đem con thỏ ra so sánh với y đâu? Tuy rằng lúc Trình Phượng Đài nói lời này trong lòng cũng không tồn ý nghĩ kia nhưng cũng không khỏi ngưng thần nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy hiển nhiên không nghe ra hàm nghĩa khác trong lời này, nhăn mũi cười nhẹ, cực kỳ thiếu đầu óc, cười đến Trình Phượng Đài xuân về hoa nở, không nhịn được yêu thích ôm chằm lấy y.

Thương Tế Nhụy vỗ vỗ lưng Trình Phượng Đài, cười nói: "Nhị gia, chúng ta nên về rồi, chỉ là em còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngài."

Trình Phượng Đài nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian không còn sớm nhưng bản thân cũng là nuối tiếc còn chưa muốn rời khỏi tiểu hý tử, liền ghé vào bên tai Thương Tế Nhụy mập mờ nói: "Thương lão bản, bằng không, đêm nay em chứa chấp tôi đi?"

Ánh mắt Thương Tế Nhụy sáng lên: "Nhị gia, em đã trông mong những lời này của ngài thật lâu."

Đôi mắt Trình Phượng Đài cũng sáng lên, mọi người đều nói y lưu manh, hiện tại còn gặp một kẻ chậm hiểu: "Đã sớm trông mong sao không chịu nói sớm đâu?"

"Bởi vì cảm thấy ngài thoạt nhìn hỉ hả, đối với ai cũng nhiệt tình nhưng kỳ thật không dễ thân cận, vậy nên không dám mời ngài."

Cái quan điểm này của Thương Tế Nhụy thật sự rất đúng, Trình Phượng Đài thấy ai cũng tỏ vẻ thân thiết, thế nhưng cái thân thiết này chỉ là một loại phong cách của hắn, kỳ thực không liên quan đến cảm tình sâu cạn. Trình Phượng Đài nắm tay của y, thương tiếc một phần cẩn trọng này, nói: "Em phải biết, đối với tôi em luôn là đặc biệt."

Thương Tế Nhụy lại bị cảm động.

Lão Cát lái xe đến đầu bắc ngõ La Cổ, theo lệ cũ tiễn Thương Tế Nhụy về nhà, không ngờ Nhị gia nhà mình lại đột nhiên phân phó: "Chú về ngủ trước đi, sáng mai lái xe đến đây chờ tôi, Nhị nãi nãi có hỏi thì nói tôi ở Phạm công quán đánh bài." Nói xong chân sau cũng đã xuống xe, cùng Thương Tế Nhụy vào cửa, mà vào trong rồi sẽ phát sinh chuyện gì cũng không cần suy nghĩ nhiều, đều hiểu.

Trình Nhị gia cùng hý tử cộng độ đêm xuân, không biết vì sao người bàng quan như Lão Cát lại đặc biệt vui mừng, yên lặng gật đầu thầm nghĩ: Ôi chao! Đây là được rồi! Đây mới là Nhị gia nhà ta! Cũng không thể tốn công suốt mấy ngày nay lại không bắt được một tiểu hý tử như vậy.

Tiểu Lai là thiếu nữ lại đơn độc chờ ở nhà, vẫn luôn đem cửa khóa đến rất cẩn thận, lỗ tai của cô cũng thính, Thương Tế Nhụy chỉ cần nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng cô liền nhanh chóng chạy ra mở cửa. Đêm nay vừa mở cửa, chưa kịp hỏi Thương Tế Nhụy một tiếng ấm lạnh đói no chợt thấy phía sau có một người theo vào.

Trình Phượng Đài cười tươi lấy lòng: "Tiểu Lai cô nương, đã quấy rầy rồi, thực sự ngại quá." Trình Phượng Đài đối với Tiểu Lai đặc biệt khách khí, bởi vì biết nha đầu này không giống tầm thường, cùng Thương Tế Nhụy tuy có danh chủ tớ nhưng tình như huynh muội, rất có phân lượng. Càng không bình thường chính là nàng cư nhiên mắt lạnh nhìn hắn, Trình Phượng Đài còn chưa từng gặp qua phụ nữ không thích mình đâu!

Trong mắt Tiểu Lai mang theo không thể tin tưởng và tức giận nhìn Thương Tế Nhụy, thậm chí còn có một tia đau lòng. Thương Tế Nhụy trước giờ mặc kệ thân mật với ai đều là qua đêm ở nhà người khác, chưa bao giờ mang người về nhà, Trình Phượng Đài này rốt cục là thứ gì chứ!

Thương Tế Nhụy thấy Tiểu Lai hình như nổi giận thế nhưng y lại không hiểu dỗ người, chỉ có thể đứng đó xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng: "Em đi nấu chút nước nóng mang qua để tôi tắm, tôi còn phải nói tuồng cùng Nhị gia đâu!"

Trình Phượng Đài cũng cười cười với Tiểu Lai: "Đúng, chúng tôi là nói chuyện tuồng tích!"

Tiểu Lai muốn nói: 'Cùng loại người hạ lưu như ngươi đêm hôm khuya khoắc ở cùng một phòng thì có thể nói tuồng tích gì? Không phải 《Cầm thiêu 》 chính là 《 U cấu 》* rồi.' Bên ngoài vẫn cứ mặt lạnh không đáp một lời đi nấu nước nóng, thái độ thật sự lạnh như trời đông giá rét, băng tuyết vờn quanh.

(Hai vở tuồng kể chuyện nam nữ yêu đương trái với quy tắc phong kiến, theo cách nhìn của người hiện đại thì không có gì, nhưng theo người xưa đây là 'dâm thư', kiểu 'Hồng lâu mộng' và 'Truyện Kiều' ngày xưa cũng không phải sách cho tiểu thư khuê các đọc.)

Trình Phượng Đài nói: "Tính tình Tiểu Lai cô nương thật ghê gớm, sau này muốn tìm nhà chồng chỉ sợ khó khăn."

Thương Tế Nhụy vẻ mặt ngờ nghệch khó hiểu: "Cũng được mà, con bé từ nhỏ chính là như vậy —— tâm tính thật ra đều rất tốt." Lại ngoan ngoãn kéo tay Trình Phượng Đài: "Ngoài trời lạnh lẽo, Nhị gia vào nhà ngồi thôi."

Đây là một tòa tứ hợp viện loại nhỏ, Thương Tế Nhụy ở nhà giữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net