20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy vai kề vai, đắp cùng một tấm chăn gối cùng một cái gối đầu, quy củ nằm trên giường. Thương Tế Nhụy trên phương diện tính sự này bẩm sinh lạnh nhạt thế nào Trình Phượng Đài vẫn chưa biết rõ, thế nhưng đổi thành một người khác nhu thuận an tĩnh nằm bên cạnh như vậy hắn tuyệt đối đã sớm hóa thành sói đói vồ mồi, cắn xé thỏa thuê, chỉ duy đối với Thương Tế Nhụy mới có một phần nhẫn nại này. Trong hư vô mờ mịt nói đủ loại lời tâm tình ngọt ngào văn nghệ cảm tính, hắn có đôi khi quay đầu lại cũng thấy buồn cười —— rõ ràng là một lão lưu manh trơn trượt như bôi mỡ, một đường tửu sắc tài khí quá quan trảm tướng, có đôi khi bản thân cũng cảm thấy chính mình quá đậm hơi tiền, vậy mà hiện tại còn cùng người này giả ngây thơ thẹn thùng hệt như vị thành niên! Nếu như bị nhóm người Phạm Liên biết được tuyệt đối sẽ cười đến não xuất huyết.

Trình Phượng Đài nói: "Thương lão bản, em luôn hỏi tôi nhìn trúng em điểm nào. Tôi sao... có lẽ là từ khi nghe em nói em có thể vì sư tỷ mình mà chết, tôi liền có thêm vài phần kính trọng với em, một phần chân tình chấp niệm này của Thương lão bản đánh trúng vào tim tôi."

Thương Tế Nhụy trầm mặc một hồi, nói: "Những lời đó đến giờ em cũng không thu hồi." lại im lặng lúc lâu, mới nói: "Chẳng qua là... vẫn cứ là người ban đầu ấy."

Trình Phượng Đài cảm thấy quá mức sốt ruột, còn có một chút bồi hồi: "Người kia nếu là tôi thì tốt biết bao nhiêu! Tôi nhất định sẽ đem em nâng trên tay ngậm trong miệng, không để trái tim em chịu thương tổn dù chỉ một chút. Em cần có người chăm nom săn sóc, không phải loại chăm sóc phủ áo thêm chăn mà là săn sóc từ đầu quả tim."

Thương Tế Nhụy cũng thở dài: "Em cũng cảm thán, người kia vì sao không phải là Nhị gia!"

Trình Phượng Đài nói: "Tiểu hý tử, chính là phúc mỏng đi?"

Thương Tế Nhụy ai oán nhắm mắt lại: "Đó cũng là mệnh đi..."

"Nếu để tôi gặp em từ sớm, tôi nhất định dùng sức chiếm lấy em, đối xử tốt với em, khiến em không còn thời gian tương thân thương ái cùng sư tỷ, chỉ có thể đi theo tôi." Trình Phượng Đài hít sâu một hơi: "Bất quá cái này cũng khó nói, thật không nhất định ai đến trước sẽ được trước, chuyện tình cảm này chính là khó đoán."

Thương Tế Nhụy gật đầu tán thành: "Tri kỷ là duy có một người, hơn nữa lần đầu luôn tốt đẹp nhất."

Trình Phượng Đài nghe y nói như vậy liền biết hành trình còn dài, tiền đồ chưa rõ. Trong thế giới cảm tình của Thương Tế Nhụy tựa hồ không cần những loại nhân vật như tình nhân thân nhân gì đó, y chỉ cần một tri kỷ bao hàm hết toàn diện, duy có tri kỷ là có thể vượt trên mọi người, gánh nặng nghìn cân. Trình Phượng Đài tạm thời tranh thủ được một vị trí bổ sung cho tri kỷ nhưng có chân chính thay thế được không còn phải nói sau, hắn không khỏi oán hận đến dùng tay đấm giường.

"Tôi thực sự đố kỵ với sư tỷ của em, có thể chiếm được một trái tim mà nàng không thể hiểu thấu, sau đó còn vứt đi."

"Nhị gia, bằng không đợi kiếp sau. Kiếp sau em liền quên nàng, ai em cũng không nhìn, chỉ đợi ngài, chúng ta sạch sẽ đơn độc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến với nhau."

Thương Tế Nhụy nói rất nghiêm túc, phảng phất là quyết định đưa ra sau khi tự hỏi cực kỳ thận trọng.

Trình Phượng Đài cười cười: "Vậy lúc uống canh Mạnh bà em phải nắm giữ liều lượng cho kỹ, vừa phải quên nàng lại phải nhớ kỹ tôi. Bất quá nếu như lúc chúng ta đầu thai bị tách ra thì sao? Cách xa vạn dặm, thành người của hai quốc gia, cả đời đều khó thể gặp nhau."

"Em liền vì Nhị gia hát một khúc《Phạm trương kê thử 》. Hồn cưỡi âm phong, vạn dặm trở về."

Thương Tế Nhụy nói đến câu cuối cùng đã sa vào cái thiết đặt kiếp này kiếp sau kia, thanh âm vừa mềm vừa run, tám chữ ấy như gọi ra thẳng từ buồng tim mang theo một tia nhiệt khí lâm ly. Trình Phượng Đài cũng tỉnh lại từ trong sự tưởng tượng mặc sức hoang đường kia, mí mắt chớp chớp hai lượt, khóe miệng có chút ý cười khinh miệt.

"Kỳ thực, Thương lão bản, tôi tuy rằng tin vào quỷ thần báo ứng nhưng lại không tin cách nói kiếp sau gì gì đó." Trình Phượng Đài quay đầu nhìn gò má của Thương Tế Nhụy, nhìn đến y khẽ rũ mi: "Tất cả chỉ nhìn kiếp này, chỉ có kiếp này mới là thực sự. Chuyện kiếp này không làm được vậy cái gì cũng đừng nói nữa, kiếp sau, kiếp sau ai còn nhận thức ai đâu? Linh hồn của tôi đến giờ đều bị em nhốt ngoài cánh cửa!"

Gọi Trình Phượng Đài một tiếng Nhị gia, hắn quả thực là làm ra được xứng với tiếng gia này, miệng mồm bá đạo, khí thế ép buộc, hắn đâu dự đoán được lần biểu lộ ý chí này ngược lại sẽ đắc tội với Thương lão bản. Thương Tế Nhụy mất hứng, cũng không phải vì cái gì khác mà chỉ vì tính tình trẻ con, theo lời của y nói y liền cao hứng, ngược lời của y, y sẽ mất hứng, Thương Tế Nhụy trong lòng nghĩ: 《Phạm trương kê thử 》 là tuồng hay đến thế nào chứ! Tôi hát cho ngài nghe ngài còn dám không vui, lại dám bác bỏ ý của tôi! Buồn cười!

Thương Tế Nhụy chuẩn xác bắt lấy bàn tay Trình Phượng Đài trong chăn, đặt lên bụng của mình, Trình Phượng Đài cảm thấy bàn tay ấm áp, trong lòng rung động liền nín thở mà đợi, không ngờ tiểu hý tử còn có thể chủ động đâu.

Thương Tế Nhụy nói: "Nhị gia, ngày hôm qua đã muốn nói với ngài, diễn kịch chân chính cũng không phải dùng giọng mà dùng khí, ngài vuốt thử bụng của em, nơi này là khí hải, em hát hai câu ngài liền biết." Đều do Trình Phượng Đài phá vỡ cảm hứng lãng mạn của y, y chỉ có thể đổi đề tài, hoàn toàn cho rằng cả đêm nói chuyện ca xướng là đủ, nào biết ý nghĩ hạ lưu của Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài chạm được một khối noãn ngọc hy thế, thật lâu không thể tiếp lời.

Thương Tế Nhụy nói: "Nhị gia, ngài rốt cục có muốn nghe hay không nha?"

Trình Phượng Đài nuốt nuốt yết hầu nghẹn đắng, nói: "Muốn... muốn... em hát đi." Nói xong cũng mất hết can đảm nhắm nghiền hai mắt.

Thương Tế Nhụy vì thể hiện sự khác biệt của dùng 'giọng' và dùng 'khí' còn đặc biệt chọn một vai lão sinh để hát, y bình sinh thích nhất Gia Cát Lượng, khai giọng liền hát 《Thất nhai đình 》, lão sinh khí thế cực đủ, tuy rằng theo tuồng tích đoạn này giọng hát phải áp chế thoi thóp nhưng so với những vở cùng thể loại thì vẫn vang dội hơn một ít.

Tiểu Lai vốn đang mở to mắt trên giường nghĩ tâm sự, cân nhắc nếu hiện tại vun cho Thương Tế Nhụy một mối hôn sự, trong nhà có đương gia thái thái cầm giữ y có thể cũng sẽ không bị loại người tà ma ngoại đạo không chút đứng đắn như Trình Phượng Đài bắt lấy. Nghĩ tới nghĩ lui không khỏi thở dài, bất chợt nghe được một đôi lời hát của Thương Tế Nhụy, ngưng thần nghe kỹ, đúng rồi—— Hán triều Gia Cát phò ấu chủ há thể không lo! —— Thương Tế Nhụy ở bên kia thật là đang cùng Trình Phượng Đài nói diễn nha!

Lông mày Tiểu Lai buông lỏng, đạp đạp chăn yên tâm đi ngủ.

Thương Tế Nhụy vừa khai giọng liền không nhịn được, trực tiếp đem phần diễn của Gia Cát Lượng đều hát ra một lần. Trình Phượng Đài trước giờ từng nghe thấy sự tích quang huy của Gia Cát Lượng nhưng lại không hiểu lắm, trải qua đêm nay hắn cũng coi như hiểu biết rõ ràng, ngay cả lão bà của Gia Cát Lượng tên Hoàng Nguyệt Anh hắn cũng biết.

Trình Phượng Đài bình luận: "Thảo nào Gia Cát Lượng vẫn luôn thủ thừa tướng phủ không chịu về nhà, cho tôi một người vợ xấu như vậy tôi cũng không muốn về."

Thương Tế Nhụy cực kỳ sùng bái Gia Cát Lượng, lập tức phản bác: "Cũng không phải người nào đều giống ngài! Thừa tướng sẽ không!" Bỗng nhiên lại cười hỏi: "Nói vậy Nhị nãi nãi cũng là rất xấu sao, khó trách ngài không muốn về nhà."

Trình Phượng Đài hiếm lạ liếc mắt, Thương Tế Nhụy hiện tại còn biết chế nhạo hắn, đúng là quá tốt rồi, đêm nay tuy rằng không thể làm thành chuyện tốt nhưng trên phương diện cảm thình thật sự có bổ ích, cố ý trêu chọc: "Thái thái nhà tôi cậu không biết sao? Quan ngoại đệ nhất mỹ nhân! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng tôi còn cho rằng đó là một pho tượng ngọc Quan âm giữa giá rét đâu, chân cũng nhũn cả ra, nhóm tiểu gia bích ngọc mắt nhỏ mũi nhỏ ở Thượng Hải sao so được cùng nàng ấy."

Thương Tế Nhụy thốt ra: "Thật là xinh đẹp như vậy sao? So với tôi thì thế nào?"

Trình Phượng Đài nhíu mày liếc y một cái: "Em là nam hài tử, so với nữ nhân làm gì."

Thương Tế Nhụy lại thích cùng nữ nhân so sánh, bên này cùng nữ nhân so mỹ bên kia cùng nam nhân so anh tuấn. Y ở trên đài giả nữ nhân tuyệt đối là không thể nữ nhân hơn, giả nam nhân liền oai hùng khí thế không ai sánh nổi, vậy nên sau khi xuống đài rồi cũng không quá rõ ràng mình là nữ hay nam, hình như cũng chưa từng có loại khái niệm này, tựa hồ có thể tùy tiện biến ảo, ý nghĩ của y chưa bao giờ bị bó buộc trong nam nữ khác biệt. Vậy nên chợt nghe được Trình Phượng Đài nói như vậy, gương mặt thoảng qua một tia thần sắc khinh thường.

"Ngài cứ ở ngoài qua đêm như vậy, Nhị nãi nãi có ghen không nha?"

"Có chứ, trước kia tôi định thú một phòng di thái thái, Nhị nãi nãi đã rất ghen tỵ, cuối cùng tôi chỉ đành bỏ qua."

Thương Tế Nhụy nghe thoáng cái liền hưng phấn, nằm nghiêng trên giường ánh mắt sáng loáng theo dõi: "Mau kể cho em nghe đi."

Trình Phượng Đài trở mình ngáp dài: "Nói cái gì, mệt rồi, mai kể cho em."

"Ngày mai thật sẽ kể chứ?"

"Khẳng định kể." Trình Phượng Đài nói: "Sao tự nhiên lại hứng thú với chuyện của tôi như vậy, trước giờ cùng đánh mạt chược bao nhiêu lần em cũng chưa hề hỏi một câu nhàn thoại về tôi."

Thương Tế Nhụy nghiêm túc nói: "Bởi vì ngài trước đây và ngài hiện tại đối với em là không giống nhau."

Trình Phượng Đài nghe được câu này liền cao hứng, nhéo nhéo mũi Thương Tế Nhụy, thiếu niên này hệt như một tiểu hài tử vậy, vừa chọc liền vui vẻ, xoa y hai cái liền cười hì hì: "Nhị gia, vậy ngài ở chỗ em qua đêm, Nhị nãi nãi có thể ghen với em không?"

Trình Phượng Đài suy nghĩ một hồi, nói: "Sẽ không. Tôi với em là tri kỷ, không phải loại quan hệ như đám nữ nhân bên ngoài."

Mặc dù Trình Phượng Đài đã có tâm tư đen tối với đêm nay, thế nhưng hiện tại nằm cạnh Thương Tế Nhụy lâu rồi tạp niệm trong lòng cũng trừ đi, có thể đem hai chữ tri kỷ nói ra bình thường bằng phẳng. Kỳ thực ngay cả Trình Phượng Đài cũng không rõ bản thân đối với Thương Tế Nhụy là có ý tưởng gì, cũng không phải loại quan hệ chỉ cần đè đối phương lên giường da thịt thân cận là thỏa mãn, ngược lại còn muốn đoạt lấy tất cả của y, ngoại trừ thân thể còn muốn triệt để giữ chặt thâm tâm. Nói là tri kỷ quả thực rất đúng.

Thương Tế Nhụy suy nghĩ nói: "Ngài và nữ nhân bên ngoài còn có loại quan hệ đó... Em nên vì Nhị nãi nãi hát một tuồng 《Kim Ngọc Nô bổng đánh bạc tình lang》!"

Trình Phượng Đài thật sự có chút mệt nhọc, lầm bầm kéo chăn đắp lên người: "Lại nói xấu tôi, tôi chính là xem Nhị nãi nãi như Bồ tát để cung đâu! Còn bạc tình..."

Thương Tế Nhụy mặc kệ hắn, thật sự lả lướt hát lên, Trình Phượng Đài nghe nghe rồi ngủ mất, Tiểu Lai ngủ nhẹ, lần nữa bị tiếng hát của Thương Tế Nhụy đánh thức, dụi mắt nhìn ra ngoài trời thấy vẫn còn tối, cười thầm —— Đêm nay Trình Phượng Đài chính là không công một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net