21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mỗi ngày Thương Tế Nhụy đều là sáu giờ sáng rời giường, thức dậy uống cạn một chén trà xanh rồi bắt đầu luyện giọng luyện công phu, sáng nay vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có người, trong lòng vừa ngọt lập tức nhào vào lòng Trình Phượng Đài mềm mại cọ cọ. Trình Phượng Đài đã quen sống về đêm, chưa đến giữa trưa là không tỉnh được, sáng sớm tuyệt đối buồn ngủ gắt gao, lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng hoàn toàn không để ý đến phần diễm ngộ này. Thương Tế Nhụy cọ cọ một lát, thứ đồ chơi trong quần kia dần dần cứng lên, nóng bỏng đè nặng trên bụng Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy ôm đối phương thật chặt không dám cử động nữa thế nhưng trong lòng lại phi thường phấn khởi, có một loại khoái hoạt trước giờ chưa từng biết đến chậm rãi sôi trào.

Tiểu Lai đợi lâu hơn ngày thường một khắc cũng không thấy Thương Tế Nhụy ra tới, liền ôm chậu rửa mặt tự mở cửa vào phòng, cũng thuận tiện nghiêng người liếc nhìn trên giường, đặt chậu xuống liền đi. Thương Tế Nhụy đợi thứ đồ chơi kia ngoan ngoãn lại cũng xuống tới, bắt đầu mặc quần áo rửa ráy, sau đó lại ghé vào giường lòng đầy chờ mong muốn nhìn Trình Phượng Đài thức dậy, thế nhưng Trình Phượng Đài vẫn cứ dây dưa không tỉnh khiến Thương Tế Nhụy cảm thấy thật thất vọng, Tiểu Lai lại ở ngoài cửa thúc giục nên y chỉ đành ra ngoài luyện công.

Từ sáng sớm ngõ La Cổ đã rất náo nhiệt, phần lớn là nhóm tiểu thương len lỏi trong các ngõ hẻm làm buôn bán, bán điểm tâm, bán rau xanh, bán quả hồng còn có mài dao mài kéo... Bách tính mọi nhà sáng sớm vừa mở cửa đã có thể mua được rất nhiều thứ, mà tiếng rao hàng của nhóm tiểu thương kia cũng là vô cùng êm tai. Bắc Bình là vương đô tiền triều, có không ít hào môn đại viện, tiếng rao của nhóm tiểu thương phải xuyên qua được từng tầng ngói đỏ gạch xanh, êm ái dễ nghe mới có sinh ý để làm, năm dài tháng rộng rèn luyện ra được một cổ họng rộng thoáng hồn hậu, chất âm êm ái lượn lờ, hơn nữa cũng không biết là ai giúp bọn họ biên lời rao hàng, vần luật lanh lảnh dễ nghe, từ ngữ cũng đơn giản đẹp đẽ. Mỗi ngày khi nắng sớm vượt qua tường thành chiếu khắp cố đô, bọn họ là nhóm người diễn vở mở màn cho thành Bắc Bình.

Thương Tế Nhụy kéo chân tay luyện lộn nhào xong liền hai tay chống nạnh đứng giữa sân luyện giọng, y nổi tiếng văn võ toàn tài, công khóa buổi sớm cũng là gấp đôi người khác. Lúc họ vừa tới Bắc Bình, Thương Tế Nhụy mỗi sáng đều phải chạy đến dưới Thiên đàn luyện giọng, sau này dọn về ngõ La Cổ cách Thiên đàn quá xa y cũng có chút lười biếng liền trực tiếp ở nhà luyện. Rạng sáng năm giờ, chân trời còn chưa hửng, trong Thương trạch đã là y y nha nha vang dội, phảng phất quỷ kêu lại phảng phất giống như có giết người, khiến láng giềng kinh hãi chửi đổng, liên danh kháng nghị. Thế nhưng Thương Tế Nhụy nào quan tâm mấy việc này, y thà rằng bị láng giềng mắng chửi cũng lười rời thành tìm một khối đất tống, sau đó Tiểu Lai lại nhạy bén phát hiện, mỗi ngày khoảng sáu giờ sáng đều có một nhóm tiểu thương đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, thật là một tầng yểm hộ cực tốt, giọng của bọn họ còn lớn hơn Thương Tế Nhụy, vả lại khi ấy đa số hàng xóm đều đã rời giường. Từ đó Thương Tế Nhụy bắt đầu sửa lại thói quen sinh hoạt, mỗi ngày dậy trễ một giờ, cùng nhóm tiểu thương đồng loạt công tác.

Thương Tế Nhụy vừa cao giọng gọi lên, đầu bên ngoài con đường tựa hồ hòa thành với y cũng gọi một tiếng: "Ai~ Bánh chiên hôn~ Bánh trứng gà, bánh đậu đỏ, bánh tương thịt đê~ Nhân ngọt nhân mặn đều có đê~~"

Ngỏ La Cổ tọa lạc tại thành nam Bắc Bình, chính là nơi dân cư tụ hợp, đại khái cũng chỉ có tòa Vương gia phủ của Trình Phượng Đài là hạc giữa bầy gà có thể lên được mặt bàn. Tiểu thương nơi này rao hàng cũng là nhập gia tùy tục, khô cằn lại ương ngạnh, lời rao cứng rắn trực tiếp như một cây gậy lớn thọc thẳng vào lỗ tai người khác, rất có ý tứ của chiêng trống Tần xoang.

Thương Tế Nhụy ánh mắt chợt sáng, giọng nói treo cao một tầng, vị đại gia bán bánh kia không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức rao: "Hài tử ăn bánh trứng gà, sang năm thi đậu trạng nguyên công đê~ Cô nương ăn bánh đậu đỏ, ra cửa không cần phải thoa son đê~ Nam nhân ăn bánh nhân thịt, tay chân khí lực mạnh như trâu đê~"

Từ một đoạn này mà xem, bác trai bán bánh nướng có thể một lần thét ra nhiều chữ như vậy không cần lấy hơi, hiển nhiên đã vượt Thương Tế Nhụy một bậc. Thương Tế Nhụy nghiêng nghiêng đầu, tìm ra một đoạn trong 《Xuân thu đình 》 có nhịp điệu nhanh nhất, từ ngữ khó hát, khảo nghiệm làn hơi ngâm ra, hai người so đo một hồi, từ đầu nam đến đầu bắc đánh cả mấy hiệp cũng không phân thắng bại. Thương Tế Nhụy thầm nghĩ thật tốt, tìm khắp Thủy Vân Lâu cũng không tìm ra được một người hát lão sinh tốt như vậy, trước giờ đúng là phố phường đa kỳ sỹ, đáng tiếc đã chọn sai nghề.

Tiểu Lai bưng ấm trà ở bên cạnh hầu hạ, bất đắc dĩ mỉm cười thở dài, hý tử luyện công buổi sáng là muốn khai âm luyện khí, mà mỗi ngày Thương Tế Nhụy chỉ cần bị người trêu chọc liền vui vẻ biến thành hát trích đoạn tuồng tích, thảo nào hiện tại hàng xóm đối với bọn họ chính là vô cùng nhiệt tình. Người này là danh giác nha, mỗi ngày đều biểu diễn ở nhà cho bọn họ nghe, đổi thành ai cũng mừng húm vui vẻ.

Hai người ở bên này đánh lôi đài, nhóm hàng xóm chỉ nghe được giọng không thấy tận mặt thích chuyện náo nhiệt thỉnh thoảng lại hét vang một câu khen tốt đổ dầu vào lửa, Thương Tế Nhụy càng nghe càng phấn khởi, y chính là dựa vào cổ họng kiếm cơm, nếu như chất giọng còn thua một người dựa tay nghề ăn cơm, như vậy sau này còn có thể lăn lộn ở Bắc Bình được sao? Đến một trận cuối cùng, Thương Tế Nhụy sử dụng đòn sát thủ, đem "Khiếu tiểu phiên" đẩy đi ra. Y rốt cục là chuyên nghiệp, khí đủ hơi dày mà hát, bác trai bán bánh nướng bên kia tường vừa nghe liền tắt giọng.

Thương Tế Nhụy đợi một chốc cũng không nghe được bác trai bán bánh rao tiếp, liền thu thế liễm khí nhấc ấm trà lên thấm giọng, nhìn Tiểu Lai cười hắc hắc không ngừng. Tiểu Lai biết y muốn nghe cái gì, khích lệ nói: "Thương lão bản nhà ta trước giờ so giọng không hề thua ai, gặp ai cũng không sợ."

Thương Tế Nhụy dào dạt đắc ý: "Đó là đương nhiên!"

Chợt nghe vài tiếng gõ cửa, Tiểu Lai chạy đến mở liền thấy một cái túi giấy ngấm dầu, thấp thoáng đằng xa còn có bóng lưng của bác trai bán bánh đang gánh hàng đi khuất. Tiểu Lai mở túi giấy ra nhìn, bánh chiên mỗi loại hai cái, gộp lại cũng được một túi lớn, vội vàng hướng về bác trai gọi: "Này! Trở về! Trả tiền cho bác đây!"

Bác trai cũng không quay đầu lại, cất giọng nói: "Tặng Thương lang ăn bổ giọng!"

Hóa ra vị này biết Thương Tế Nhụy ở đây nên mới cố tình chạy đến so cao thấp, bại trận rồi còn rất có phong độ lưu lại bánh chiên cho Thương lang ăn. Tiểu Lai mở túi ra cho Thương Tế Nhụy xem, lộ vẻ tiếc hận, một túi bánh tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng đối với những người buôn bán nhỏ cóp nhặt từng xu mà nói cũng không tính ít ỏi. Chỉ là trong lòng Thương Tế Nhụy lại thản nhiên, y lên đài hát xướng đổi đồng đại dương, dưới đài dùng giọng hát đổi bánh chiên, tất cả đều giống như nhau, là dùng thực lực đổi phần thưởng, hoàn toàn không đuối lý.

Thương Tế Nhụy cầm một cái bánh nhân thịt ra ăn, chợt nghe bác trai bán bánh ở đằng xa rao: "Bánh chiên chính tông lão Ngưu gia~ Da giòn nhân nhiều bánh thơm dầu ~ Thương lang ăn cũng khen ngon miệng đê~"

Thương Tế Nhụy sửng sốt một chút, khóe môi còn dính chút bột bánh, mờ mịt nói: "Tôi nói như vậy khi nào."

Tiểu Lai phì một tiếng cười khúc khích, nghiêng đầu đưa khăn tay cho y chùi miệng, trong ánh mắt có một loại tâm tình thương tiếc. Thương Tế Nhụy một hồi thông minh một hồi ngốc, lúc thông minh vừa điểm liền thấu, cái gì cũng không làm khó được y, khi ngốc rồi ngay cả một đứa trẻ cũng không bằng, trong đầu giống như thiếu cây gân. Người như vậy nàng sao có thể yên tâm, Tiểu Lai nàng chính là cả đời cũng không muốn gả người, nguyện ý lưu lại xem chừng y.

Trình Phượng Đài đứng tựa cửa, vươn dài cơ thể đánh ngáp, cái ngáp này động tĩnh cực đại hệt như muốn cắn người. Tiểu Lai lại lập tức đem mặt xụ xuống lạnh ngắt, một chút biểu tình cũng không lộ, đáy mắt cũng hoàn toàn tĩnh xuống, nhét túi giấy vào tay Thương Tế Nhụy rồi rời đi. Thương Tế Nhụy cầm bánh chiên đến trước mặt Trình Phượng Đài hiến vật quý: "Nhị gia rời giường rồi? Cho ngài ăn này!"

Trình Phượng Đài cầm một cái bánh đậu đỏ, nhai nhai: "Người chết cũng bị em làm ồn ào đến tỉnh!"

Thương Tế Nhụy không phục lắm: "Túi bánh chiên này là em đấu giọng đổi về!"

Trình Phượng Đài khẽ nhấc mi nhìn bánh chiên trong tay một chút, cắn ngụm lớn cười nói: "Ồ? Thật không tệ, sau này nếu không lên sân khấu hát tuồng cũng không đến mức chết đói. Nào, Thương lão bản, rót cho Nhị gia chén nước."

Trình Phượng Đài dùng ngữ điệu người ta sai khiến con cháu sai sử Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy thanh thúy đáp một tiếng rồi lục tục chạy vào phòng rót một chén trà nóng, hai tay nâng chén lắc lư chạy về, còn sợ mình chạy chậm một chút Nhị gia hắn sẽ bị bánh chiên làm nghẹn. Trình Phượng Đài nhìn bộ dạng hoạt bát sôi nổi này của y thật sự không khác biệt gì với hai đứa con trai trong nhà, vừa ăn sáng xong cơn buồn ngủ lại nổi lên, đá rơi giày ngã xuống giường ngoắc ngoắc Thương Tế Nhụy: "Thương lão bản, cùng tôi ngủ nướng một chút?"

Thương Tế Nhụy hoàn toàn không buồn ngủ nhưng vẫn cởi xiêm y nằm xuống cạnh Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài khoác tay lên eo y, chóp mũi dựa vào lồng ngực, nhắm mắt như đang ngủ. Thương Tế Nhụy buồn chán chơi với sợi tóc đối phương, chơi một hồi, dưới sự ảnh hưởng của tiếng ngáy từ Trình Phượng Đài cũng chậm rãi ngủ mất.

Hai người bọn họ ngủ nướng một trận mãi đến sau giờ ngọ, Tiểu Lai nấu cơm xong tự mình ăn trước cũng không gọi. Lão Cát thật ra lại tri kỷ, đã đi theo Trình Phượng Đài chừng mười năm, đối với thói quen sinh hoạt của ông chủ là nắm rõ như lòng bàn tay, trực tiếp véo giờ đi tới. Trình Phượng Đài vừa mở mắt đã nghe giọng của Lão Cát ở bên ngoài vang lên: "Nhị gia, tôi có mang quần áo cho ngài thay đổi."

Trình Phượng Đài lẩm bầm một tiếng tỏ vẻ đã nghe được, sau đó bắt đầu quấn giường, Thương Tế Nhụy cũng theo hắn cùng nhau quấn giường. Lão Cát đợi lâu thấy cửa vẫn không mở liền ngồi dưới mái hiên tán gẫu với Tiểu Lai. Tiểu Lai chán ghét Trình Phượng Đài nên cũng chán ghét cả tùy tiện của hắn, thấy Lão Cát đúng giờ lại có chuẩn bị mà đến, hiển nhiên vì Trình Phượng Đài thường xuyên ngủ lại bên ngoài, người hầu bên cạnh thấy nhiều quen nếp mới có thể bình tĩnh thành thục như vậy. Do đó cô hoàn toàn không thèm phản ứng, khiến Lão Cát không khỏi xấu hổ.

Thương Tế Nhụy ở trên giường vỗ vỗ ngực Trình Phượng Đài: "Nhị gia đứng dậy đi, em đói bụng."

Trình Phượng Đài vươn tay xuống dưới xoa xoa bụng y: "Ừ, đúng là hóp vào rồi." Sau đó bàn tay càng xoa càng đi xuống, Thương Tế Nhụy che đũng quần, xoay người kêu: "Ôi chao, ngài làm gì đó!"

Trình Phượng Đài cười xấu xa nói: "Sáng sớm là nó chọc vào tôi phải không? Tôi phải giáo huấn nó một chút." Nói xong luồn tay sờ loạn cù loạn bên dưới Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy vừa né tránh vừa cười đến kêu to: "Không có không có không có! Không phải nó, thật không phải nó! Ôi! Ngài mau buông ra!"

Y cũng không thật sự định chạy trốn khỏi ma trảo của Trình Phượng Đài, ngược lại mang một loại tâm tư dục cự còn nghênh. Tiểu Lai ở bên ngoài nghe y kêu to như vậy cực kỳ nóng lòng, vừa sốt ruột liền đẩy Lão Cát tiến vào.

Lão Cát lảo đảo vài bước rồi lập tức đứng vững, đem đồ vật trong tay đặt xuống bàn: "Nhị gia, ngài chậm rãi thay, tôi ở bên ngoài chờ." Sau đó xoay mặt một trăm tám mươi độ về phía sau, sải bước ra ngoài. Không trách được Trình Phượng Đài đi đâu đều gọi người này, quả là cơ linh lại có ánh mắt.

Đồ vật Lão Cát đưa tới cho Trình Phượng Đài gồm quần áo, caravat, kem dưỡng da vân vân, Trình Phượng Đài thản nhiên rửa mặt thay quần áo, cả người đều bóng loáng thơm ngào ngạt. Thương Tế Nhụy nhìn bộ tịch của đối phương, thật sự là một tiểu bạch kiểm, còn muốn trêu chọc một phen. Thương Tế Nhụy tuy rằng ở trên sân khấu diễn nữ nhân nhưng xuống đài rồi lại không quá chú ý, một kiện trường sam có thể mặc ba năm, đến nay vẫn còn đang mặc, đầu tóc cũng chưa bao giờ bôi dầu bóng.

Trình Phượng Đài soi soi mình trong gương, nói: "Em thấy tôi phiền phức, đổi thành em vợ tôi còn phiến toái hơn! Dầu bôi tóc không phải hàng Pháp không cần, dùng sẽ nhảy mũi."

Thương Tế Nhụy gật đầu: "Nhóm công tử ca các người đều là như vậy, trang sức phụ kiện từng món thành bộ, còn có mặt mũi chỉ trích nam đán là thố nhi gia."

Trình Phượng Đài cười nói: "Bôi chút đồ vật lên mặt cũng không gọi là thố nhi gia." Hắn kéo Thương Tế Nhụy lại đặt ngồi lên chân mình, Thương Tế Nhụy không chút phòng bị liền bị người khống chế, "Ngồi trên đầu gối mới tính."

Thương Tế Nhụy cười mắng hắn hai tiếng, hai người lại đùa giỡn một hồi. Trình Phượng Đài phát hiện sau đêm qua chính mình đối với Thương Tế Nhụy cũng tùy ý hơn rất nhiều, trước kia hắn sẽ không dám đùa giỡn đề tài này cùng đối phương, sợ y sẽ xấu hổ. Trách không được mọi người đều nói tình cùng chăn gối, hóa ra dù chuyện gì cũng không làm, chỉ là đắp chăn trò chuyện cảm tình cũng có thể tăng mạnh.

Trưa nay Tiểu Lai nấu canh rau và thịt kho củ cải, Trình Phượng Đài hiển nhiên không ăn mấy món này của cô, gõ gõ giày tây kéo vai Thương Tế Nhụy: "Đi! Chúng ta đi ra ngoài ăn! Thương lão bản muốn ăn gì?"

Thương Tế Nhụy bị hắn một đường kéo đi, nhìn cũng không thèm nhìn bàn thức ăn kia: "Chúng ta đi Thiên kiều chơi đi! Em mời Nhị gia ăn mỳ xào tương!" Quay đầu lại nói: "Tiểu Lai! Năm giờ chiều tôi sẽ trực tiếp đi rạp hát, em ở đó chờ tôi."

Trình Phượng Đài nghe được lời này cũng rất lễ phép quay đầu mỉm cười: "Ôi! Tiểu Lai cô nương! Đa tạ chiêu đãi đa tạ chiêu đãi, Trình mỗ xin cáo từ."

Tiểu Lai tức chết với bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net