28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay Thương Tế Nhụy được mời hát tại An vương phủ, nếu xét kỹ ra thì Trình Phượng Đài cùng người nhà này còn có quan hệ cực kỳ xa xôi, hình như là một vị cô nãi nãi của Phạm gia nhận lão phúc tấn của An vương làm mẹ nuôi, đến ngày lễ ngày tết Phạm gia và An vương phủ đều đi lại rất chuyên cần, chỉ là Trình Phượng Đài lại không quá để tâm. An vương ở quan ngoại có đất, dê bò như mây, cùng chuyện làm ăn của Trình Phượng Đài là hai con đường tách biệt, hơn nữa Trình Phượng Đài cũng không quen nhìn bộ tịch cao cao tại thượng giống như bản thân vốn dĩ tài trí hơn người của đám quý tộc Mãn Thanh kia, mỗi người đều là ưỡn ngực thu bụng giống như còn đang đợi kẻ khác dập đầu với bọn họ. Nếu không phải có Thương Tế Nhụy, sinh nhật của lão phúc tấn hắn nhiều lắm chỉ là chuẩn bị một phần lễ đưa qua, tuyệt đối sẽ không trình diện.

Thọ yến bắt đầu từ sau ngọ, Trình Phượng Đài rời giường cũng đúng lúc đi sang ăn cơm. An vương gia là đại hiếu tử, sinh nhật của ngạch nương hắn liền tự mình ra ngoài bậc thang trước viện đứng đón khách, thấy Trình Phượng Đài cũng có chút ngoài ý muốn, không biết Trình nhị gia vì sao bỗng nhiên nể tình như vậy. Hai người hàn huyên một trận lại không lời nào để nói, An vương gia liền xách Phạm Liên ra gán cho hắn, để hai người tự mình đi chơi.

Phạm Liên thấy hắn càng thêm ngoài ý muốn: "Tỷ phu! Sao anh lại tới đây! Nào, đến đây ngồi."

Trình Phượng Đài ngồi vào bên cạnh, cười nói: "Dù sao cũng không phải vì cậu." Hắn ngẩng đầu liếc nhìn lão phúc tấn mặc đồ đỏ tía bên kia: "Cũng không phải vì lão bà này."

Phạm Liên thở dài, rót trà cho Trình Phượng Đài: "Nghe anh nói vậy tôi thật thương tâm, còn thương tâm thay cả lão phúc tấn nữa."

Trình Phượng Đài cười hai tiếng nhìn quanh một vòng, đa số đều là gương mặt quen thuộc lại không thấy Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy vốn có quan niệm no nghỉ đói hát, hơn nữa trước khi hát hý khúc còn có rất nhiều công tác chuẩn bị phải làm, sợ là không có thời gian nhàn rỗi ngồi xuống dùng bữa.

Thọ yến mở màn, Phạm Liên và Trình Phượng Đài ăn ăn uống uống, cùng đám người quen danh quý nói chuyện phiếm vài câu, sau đó liền đến màn tân khách mời rượu lão thọ tinh. An vương lão phúc tấn ngồi ngay ngắn tại ghế trên, tóc như chỉ bạc tướng mạo nở nang phúc hậu, bởi vì hôm nay là ngày lành nên trên má còn đồ hai mảng son nom có chút quái dị. Bên cạnh nàng là hai nha đầu xinh đẹp mặc kỳ trang[1], một ôm chó Bắc Kinh một đỡ long đầu quải trượng mạ vàng, ngay cả đám nha đầu bên cạnh đều là trâm vàng đeo ngọc, lăng la tơ lụa, thật có chút ý vị phô trương của Từ Hy thái hậu năm đó.

Bọn tử tôn An vương phủ bởi vì nhân số đông đảo nên được chia làm năm nhóm dập đầu cho lão phúc tấn, khách nhân bao thành một vòng tròn chiêm ngưỡng tràng diện náo nhiệt này, ngoài miệng liên tục ca ngợi. Dựa theo bối phận mà nói, Phạm Liên dường như cũng có thể dập đầu cho lão phúc tấn, Trình Phượng Đài thọc chỏ vào Phạm Liên, khóe mắt treo một tia khiêu khích khinh miệt nhìn đối phương: "Thế nào, ngươi cũng lên một chút?"

Nếu Trình Phượng Đài không nói câu này, Phạm Liên còn thật đúng là sẽ lên dập đầu, nếu Trình Phượng Đài đã nói hắn sao có thể để người này thỏa mãn. Liếc ngang một cái, thu lại ánh mắt trợn trắng, tiến lên dùng nghi lễ thần tử gặp Hoàng thượng phủi phủi hai tay áo tây trang, quỳ một gối xuống chắp tay nhìn lão phúc tấn: "Lão phật gia, ngài vạn phúc kim an thọ tựa thanh tùng! Liên nhi đến chúc thọ cho ngài."

Phạm Liên rốt cục là Phạm Liên, Phạm nhị gia trong tranh đấu gia tộc thành công đánh bại chư vị di nương, thúc bá, đường huynh đường đệ mở một đường máu mà ra, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, quyết đoán như gió, hạn độ vừa vặn, nhận chuẩn nhân tâm mà đánh. Một cái xưng hô một cái động tác hoàn toàn bắt lấy tâm can của lão phúc tấn, cả đời này của nàng ngóng trông nhất là có thể giống như vị thẩm thẩm Thái hậu kia, vậy nên sau khi Mãn Thanh rơi đài, tất cả quy cách trong nhà đều chiếu theo Hoàng cung mà đổi. Thế nhưng dù nàng ước ao cả đời, đây vẫn là lần đầu tiên có người tán tụng nàng như vậy.

Lão phúc tấn híp mắt nhìn người, nha đầu vội vàng dâng lên kính mắt, bây giờ lão phúc tấn mới nhìn rõ, cười không khép miệng nói: "Liên ca nhi! Lúc nãy cũng không đến đây trò chuyện với ta! Chỉ biết ăn thịt uống rượu!"

Phạm Liên nói như đang làm nũng: "Nào có a! Liên nhi là đang bồi tỷ phu đâu!"

Lão Phúc tấn nói: "Tỷ phu của ngươi, vậy chính là cô gia của Phạm đại cô nương rồi?"

Phạm Liên nói: "Đúng vậy!" sau đó cười hì hì nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài ở trong lòng đang thầm mắng người này không biết xấu hổ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy liền gấp gáp chạy ra nịnh hót, không ngờ trong nháy mắt hắn lại bị Phạm Liên lôi ra trở thành tiêu điểm của mọi người. Hắn không còn cách nào, chỉ phải cầm một ly rượu bước lên phía trước, cười nói: "Thọ tinh, vãn bối chúc thọ người! Chúc người hằng năm đều có ngày này!"

Trình Phượng Đài một hơi uống sạch rượu trong ly, lão phúc tấn ngồi ghế trên vươn tay ngoắc ngoắc, hắn có chút lúng túng bước lên hai bước, khi đến nơi dù hắn đã khom lưng vẫn có vẻ quá cao, lão phúc tấn liền bắt lấy cổ tay hắn kéo xuống, mặt đối mặt chăm chú quan sát, tuyệt đối là trình độ như đang muốn bắt rận. May mà mặt mũi của Trình Phượng Đài cũng chịu được cân nhắc, lão phúc tấn chậc lưỡi tán dương: "Cô gia chính là tướng mạo đường đường, rất xứng đôi với Phạm đại cô nương! Xem hàng mi, cái mũi này này, thật tốt! Thật trắng trẻo!"

Khóe miệng của Trình Phượng Đài đều co giật, Phạm Liên thì cười sắp ngất.

Tiết mục tiếp theo của thọ yến là xem kịch, trong hoa viên đã dựng sẵn sân khấu, cái sân khấu này tự nhiên không giống cái lần trước Trình Phượng Đài dựng trong nhà, mọi thứ đều hoa lệ và tỉ mỉ hơn rất nhiều, lan can sơn son khắc hoa, bên trên còn có mái che, phía dưới là một loạt đèn chiếu sáng, xem ra đã chuẩn bị cho việc nghe hát suốt đêm. Nhóm khách nhân dựa theo tôn ti ngồi xuống, Trình Phượng Đài và Phạm Liên được an bày ở vị trí tương đương phía trước, suốt một dãy này chỉ có hai người bọn họ là thanh niên, Trình Phượng Đài nghĩ thầm như vậy cũng không tệ, Thương Tế Nhụy vừa lên đài là có thể thấy hắn.

Trình Phượng Đài ở chỗ này ngóng trông Thương Tế Nhụy lên sân khấu, lại không ngờ Thương Tế Nhụy đã đến từ sớm rồi. Hôm nay đúng là danh gia tề tựu, mấy vị kép võ và lão sinh có thời gian dư dã đều đã vào thọ yến uống rượu, nhóm diễn đán và nữ hý tử không tiện xuất đầu lộ diện Vương phủ cũng bày hai bàn rượu và thức ăn ở sân trong. Thương Tế Nhụy từ trước đến nay đều là sợ gặp người ghét xã giao, liền cùng nhóm nữ hý tử ở phía sau ăn uống, thế nhưng chỉ là ăn một chút rồi thôi, đây chính là vì quá cao hứng mà ăn không được. Thanh thế của An vương phủ rất cao, đã mời những danh linh kinh kịch hiện nay mà y ngưỡng mộ nhất đến diễn, hơn nữa còn là diễn trọn tuồng, có thể phối hợp cùng hát mấy màn, hát những tuồng tích nổi danh nhất trên cùng một sân khấu. Cái này bảo y làm sao ngồi cho yên chứ!

Thương Tế Nhụy ăn nửa chén cơm tẻ, một chén canh liền đứng dậy đi xem hạ nhân Vương phủ bố trí chỗ ngồi, sau đó tay nhanh mắt lẹ chọn cho mình một phong thủy bảo tọa. Vị trí này có thể xem diễn được rõ ràng nhất lại bí ẩn không bắt mắt, y vừa ngồi xuống liền không xê dịch giống như đã mọc rễ vậy. Sau đó y nhìn thấy Trình Phượng Đài và Phạm Liên ngồi xuống ở phía trước trong lòng liền rất vui vẻ, định đi tìm Nhị gia, chỉ là cái mông vừa nhấc lên liền cảm thấy không ổn, nếu như y đi nhỡ vị trí bị người khác chiếm mất thì phải làm thế nào. Y cau mày do dự vạn phần, cuối cùng chật vật đưa ra quyết định, vẫn là xem kịch thôi!

Trên sân khấu đã diễn được mấy màn, sắp đến tiết mục《Ma cô hiến thọ 》 của Thương Tế Nhụy rồi, thế nhưng tìm sao cũng không gặp được người. Người quản lý sắp xếp sân khấu hôm nay là Nữu Bạch Văn của Cầm Ngôn xã, cũng là bằng hữu quen thuộc của Thương Tế Nhụy. Dựa theo sự lý giải của hắn với Thương Tế Nhụy, người này vô cùng chuyên nghiệp, yêu kịch thành si, chưa bao giờ có việc nhớ lầm thời gian lên đài, ngày hôm nay lại là chuyện thế nào chứ? Lại nhớ đến hai đứa con trai của An vương gia đều không phải loại đứng đắn gì, trước kia tìm được cơ hội nhất định sẽ dây dưa Thương Tế Nhụy, đừng nói là Thương Tế Nhụy vô tình đơn độc ra ngoài lại bị bọn họ quấn lấy không thoát được chứ! Hôm nay là ngày nào! Thọ yến của nãi nãi mà bọn họ cũng dám hồ đồ! Thiếu ai cũng còn dễ ăn nói, thế nhưng Thương Tế Nhụy là do lão phúc tấn chỉ đích danh nha!

Nữu Bạch Văn ở bên này gấp đến dậm chân, có thể thấy rõ sự lý giải của hắn đối với Thương Tế Nhụy là xa xa không đủ. Thương Tế Nhụy đúng là rất yêu kịch, nhưng cũng bởi vì yêu kịch hiện tại mới không thể nhấc mông lên, sự nhiệt tình yêu thương của y đối với nghe kịch trước sau đều cao hơn tự mình lên hát.

Tiểu Lai lại là đã đi theo Thương Tế Nhụy gần mười năm, hoàn toàn có thể đoán được hướng đi của y. Hậu trường nhiều người tay tạp, cô lo lắng nước trà của Thương Tế Nhụy, che chở ấm nước như che chở tâm can đi vào trong viện, vươn dài cổ nơi nơi tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy Thương Tế Nhụy đang ngồi trong góc nghe hát đến rung đùi đắc ý, còn đang uống nước trà lai lịch không rõ. Tiểu Lai vội vàng chạy đến giật cái chén trong tay y, thấp giọng giận dữ: "Nhụy ca nhi! Ngài lại không cẩn thận!"

Thương Tế Nhụy dựng thẳng ngón trỏ đặt lên môi suỵt một tiếng: "Ở chỗ này có ai nhận thức tôi đâu! Trà không có việc gì!"

Tiểu Lai nói: "Hậu trường đã loạn đến tận trời rồi, Nữu gia đang tìm ngài đấy!"

Thương Tế Nhụy khẩn trương nói: "Em không nói cho hắn biết tôi đang ở đây chứ!"

"Không có... nhanh đi hóa trang thôi! Mọi người đều đang chờ《Ma cô hiến thọ 》!"

"Hôm nay không hát, để tôi nghe một hồi đã." Quang mang trong mắt Thương Tế Nhụy bắn ra bốn phía: "Biết hôm nay có ai tới sao? Hầu Ngọc Khôi! Là Hầu Ngọc Khôi đó! Tôi lúc ở Bắc Bình cũng chỉ nghe được y diễn ba tràng! Nữu gia thật là có bản lĩnh, còn có thể mời lão nhân gia xuất sơn!"

Tiểu Lai biết y đã nổi lên si tính, hoàn toàn không nghe khuyên nhủ, chỉ nói: "Vậy《Ma cô hiến thọ 》của ngài phải làm sao bây giờ?"

"Em cứ nói tìm không được tôi, không biết tôi đi chỗ nào."

"Sau này ngài lại ăn nói với Nữu gia ra sao?"

"Nói An vương phủ quá lớn, tôi lạc đường."

Tiểu Lai dở khóc dở cười, cũng bị y chọc cho tức chết rồi: "Nữu gia sao có thể tin mấy lời này!"

Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm sân khấu, không thèm lại liếc nhìn Tiểu Lai: "Nếu không nói với bọn họ cá của An vương phủ không tươi, tôi ăn đến tiêu chảy rồi. Dù sao tôi cũng sẽ có biện pháp, em đi đi, đừng để bọn họ tìm ra tôi." Lúc này hài tử diễn hầu nhi hý* trên đài đã liên tục lộn nhào chừng năm mươi cái, vô cùng lợi hại, các khách nhân mặc kệ có hiểu kịch hay không đều bị cái công phu này làm cho chấn kinh rồi, nhất tề vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

(*Hầu nhi hý: Còn gọi 'xiếc khỉ', là diễn viên giả làm khỉ diễn trên sân khấu, Lục Tiểu Linh Đồng, người đóng vai Tôn Ngộ không trong bản Tây Du Ký kinh điển năm 86 chính là xuất thân từ gia tộc chuyên diễn Hầu nhi hý. Bởi vì khỉ thích ăn đào, vậy nên trong tiệc thọ thường diễn hầu nhi hý xem như lấy điềm may mắn)

Thương Tế Nhụy cũng không dằn nổi hô toa một tiếng: "Hảo! ! !"

Một tiếng 'Hảo' này của y không giống người thường, hơi thở đầy đủ còn mang theo giọng rung, con chó Bắc Kinh trong lòng lão phúc tấn nghiêng đầu nghe một chút liền chạy thẳng về phía y. Lão phúc tấn vội vàng tìm chó của mình kêu to: "Thuận Tử!" Tất cả mọi người đều nhìn theo Thuận Tử, Thuận Tử lại nhìn chuẩn Thương Tế Nhụy, chạy đến bên chân y, dùng hai móng trước bám lên đầu gối người này không ngừng sủa to, lúc này mọi người đều đã phát hiện ra y. Thương Tế Nhụy dùng tay đè đầu Thuận Tử nỗ lực khiến nó im miệng, nhẹ giọng gắt: "Suỵt! Đừng sủa nữa!" vừa nói vừa đỏ mặt, mắt cũng không dám nâng lên. Người ở dưới đài chỉ cần nhìn y nhiều một chút sẽ phát hiện mặt y đã đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.

Lão phúc tấn cho dù đeo kính cũng không nhìn rõ, xa xa chỉ thấy Thương Tế Nhụy đặc biệt trẻ trung, hỏi: "Đó là con cái nhà ai?"

Phạm Liên nhìn Trình Phượng Đài, liền biết hôm nay người này vì ai mà tới, cười nói: "Ây da! Đây còn không phải Thương lão bản, Thương Tế Nhụy sao!"

Trình Phượng Đài thầm nhủ: Tiểu hý tử này, đến rồi cũng không đi tìm ta, nấp một bên chơi với chó.

Tiểu Lai nhìn qua, thấy Trình Phượng Đài liền oán hận trợn mắt, không biết vì sao chỗ nào có Thương Tế Nhụy liền có hắn, quả là khiến người ghét bỏ.

Thương Tế Nhụy ôm lấy Thuận Tử trả cho lão phúc tấn, không để ý đến Phạm Liên mà chỉ cho Trình Phượng Đài một ánh mắt thật sâu, trong lòng Trình Phượng Đài lập tức bị ôn nhu lấp đầy. Lão phúc tấn kéo tay Thương Tế Nhụy, cười đến như yêu quái bắt được Đường Tăng: "Thương lão bản, ta đã biết hôm nay có ngài lên diễn, vẫn luôn chờ đâu!"

Đám hài tử diễn hầu nhi hý trên đài đã lộn nhào xong, đều đang quỳ xuống chờ lão phúc tấn ban thưởng, lão phúc tấn lại chỉ lo lôi kéo Thương Tế Nhụy nói chuyện khiến bọn nhỏ chỉ có thể lưu lại trên sân khấu. Nữu Bạch Văn thấy động tĩnh không đúng liền từ phía sau bước ra, nhìn thấy Thương Tế Nhụy thì tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống.

Thương Tế Nhụy đối với lão phúc tấn còn có thể nói cái gì, dù sao cũng không thể nói 'Hôm nay ta không muốn hát cho ngài nghe, chỉ nghĩ cùng ngài xem kịch', y chỉ đành mỉm cười gật đầu vâng dạ. Thuận Tử nằm trong lòng lão phúc tấn lộ ra một cái móng vuốt, liên tục cào cào ống tay áo của Thương Tế Nhụy, đôi mắt tròn vo đen láy có chút ý tứ khát cầu. Lão phúc tấn cười khanh khách nói: "Ngài xem, đã lâu không nghe được ngài hát, ngay cả Thuận Tử cũng thương nhớ giọng của ngài đâu!"

Đừng nhìn Thuận Tử chỉ là một con chó, xuất thân của nó cực kỳ cao quý, cao tổ gia gia nhà nó là con chó được Từ Hy thái hậu ôm trong ngực kia, vẫn luôn cùng lão phật gia nghe kịch. Đến đời Thuận Tử, trong huyết thống còn mang theo một luồn ký ức đối với kinh kịch, nghe được liền vô cùng hưng phấn, thế nhưng ánh mắt của nó cũng cao, chỉ có Thương Tế Nhụy và một ít danh linh mới có thể đã động tâm tư của nó. Có vài lần biểu diễn tại nhà, Thương Tế Nhụy ở trên đài hát được nhập tâm, người phía dưới đều nghe không hiểu chỉ có Thuận Tử cao giọng kêu la, nhiều lần đều là đúng lúc như vậy nên tuyệt đối không phải trùng hợp, trên đài dưới đài lưỡng thanh hô ứng, thú vị cực kỳ, có thể nói đây là tri âm đặc biệt nhất của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy vốn chưa bây giờ thích chó con mèo con gì đó, thế nhưng đối với nó sẽ vươn tay vuốt ve hai cái thậm chí trò chuyện đôi câu, cơ hồ xem nó như một người bình thường mà đối đãi.

Nữu Bạch Văn chen vào, cười nói: "Thuận Tử thật sự hiểu kịch, còn dính linh khí trong cung, so với tiểu nhân thì còn xuất sắc hơn nhiều!"

Lão phúc tấn gật đầu nói: "Còn không phải sao! Lâu ngày không nghe Thương lão bản hát nó liền không có tinh thần, nếu không nhân dịp hôm nay là ngày tốt, chỉ sợ qua vài hôm nữa ta cũng phải thỉnh Thương lão bản vào phủ hát cho Thuận Tử nghe vài màn, nhất là vở《Xuân thu đình 》. Thuận Tử thích nhất là cái này!"

Trình Phượng Đài nghe đến đây liền nhíu mi, thầm nghĩ đây là cái chuyện gì, Thương Tế Nhụy hát hý khúc cho người mua vuinghe thì thôi, còn phải lưu lạc đến hát cho chó nghe sao. Cái này còn không phải bôi nhọ người à? Hoàng đế đều bị đuổi khỏi Tử cấm thành rồi, An vương phủ còn muốn giả bộ tịch gì chứ!

Phạm Liên cũng nghe ra sự không ổn trong lời này, nhìn Trình Phượng Đài bất đắc dĩ cười cười, ý tứ là nhắc hắn không nên treo vẻ bất mãn rõ ràng trên mặt như vậy, trong mắt của quý tộc chính là không thấy được kẻ khác.

Lão phúc tấn lại nói với Thương Tế Nhụy: "Thương lão bản, hôm nay khó có được Hầu lão bản cũng tới. Ta còn chưa xem hai người cùng hát trên một sân khấu đâu! Hát một đoạn《 Võ gia pha》 có được chăng?"

Nữu Bạch Văn giơ ngón tay cái nịnh nọt nói: "Lão Phúc tấn thật là người trong nghề! Thương lão bản nhà chúng ta chất giọng chính là trong trẻo nhất, tuồng võ cũng là vô cùng điêu luyện, màn này tuyệt đối có thể chương hiển khả năng của y."

Thương Tế Nhụy nãy giờ vẫn cùng Trình Phượng Đài mắt đi mày lại nhìn trộm không ngừng, Phạm Liên cũng thay bọn họ em lệ rồi. Thế nhưng vừa nghe mình được an bày diễn cùng Hầu Ngọc Khôi liền lập tức vứt Nhị gia ra sau đầu, kềm chế kích động, có chút ngại ngùng nói: "Đây... cũng không biết Hầu lão bản có vui lòng hát cùng ta không."

Trình Phượng Đài nhìn thấy liền ghen tỵ, Thương Tế Nhụy cho tới bây giờ cũng chưa từng e thẹn với hắn như vậy.

Nữu Bạch Văn cười to một tiếng nói: "Hóa ra Thương lão bản còn không rõ mình có bao nhiêu danh tiếng? Nào có linh nhân không muốn hát cùng với ngài! Hầu lão bản nhất định là cam tâm tình nguyện!"

Thương Tế Nhụy liền vô cùng vui vẻ chạy đi hóa trang, tuy rằng không thể xem hết được quá trình danh gia hát diễn có chút tiếc nuối, thế nhưng có thể hát một đoạn cùng danh linh trong lòng cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net