29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thương Tế Nhụy vào hậu đài không được bao lâu, mọi người lại chào đón một vị quý khách đến trễ mà không ai ngờ được, chủ nhân cũ của Trình phủ Bắc Bình —— Tề vương gia cư nhiên vội tới mừng thọ thẩm thẩm. Vị Tề vương gia này vì từng công khai phát biểu một ít ngôn luận đối lập với Quốc Dân đảng, bị Tưởng ủy viên uy hiếp đến trốn tại Thiên Tân không dám trở về, hôm nay lại ăn gan hùm mật gấu rồi.

Tề vương gia đã hơn bốn mươi tuổi, quần áo gấm vóc dung mạo anh vĩ, phô trương thanh thế mang theo sáu hộ vệ đeo súng. Ngài đầu tiên là phong phong hỏa hỏa quỳ xuống nền đá lạnh dập đầu ba cái cho lão phúc tấn, nói: "Thẩm tử vạn an! Chất nhi đến trễ! Chất nhi chính là bất hiếu!" Ngài nào phải bất hiếu, liều chết mừng thọ, quả thực còn hiếu thuận hơn cả con trai ruột.

Lão phúc tấn thấy ngài liền giật mình cảm động, nàng luôn cho rằng Tề vương gia là chất nhi bên ngoại của trượng phu, cùng nàng cũng không có thân tình khắng khít gì, không ngờ dựa vào hành động hôm nay mà xem, Tề vương gia vẫn luôn đặt nàng ở trong lòng. Lão phúc tấn kéo tay áo Tề vương gia nâng người lên, nói: "Làm khó con còn nhớ được hôm nay. Trên đường có bình an?"

Tề vương gia bi thống nói: "Thọ thần của lão nhân gia con nào dám quên? Cho dù trời có mưa dao chất nhi cũng phải tới. Hôm nay giang sơn gia quốc đều phiêu linh, trưởng bối trong tộc cũng dần thưa thớt, hậu bối cùng thế hệ lưu lạc thiên nhai, con chỉ là một cỗ cô hồn dã quỷ của tiền triều! Chỉ có người là thân mẫu của con, là người tâm phúc của con! Chỉ trách con một chốc lỡ lời liền bị vây tại Thiên Tân, không thể phụng dưỡng dưới gối, con chính là hối hận a!"

Một phen tâm tình khổ não của nam nhân này khiến người ngoài nghe được đều cảm động, huống chi còn xuất phát từ miệng kẻ có thân phận như Tề vương gia, lại là nói cho thím ruột nghe. Người già rồi đều tương đối nhẹ dạ, đôi mắt lão phúc tấn cũng dần lộ ra một loại thương cảm mềm mại, Tề vương gia phất tay, hộ vệ phía sau mở cái hộp gỗ đàn trên tay, trình lên một bức tượng Quan thế âm thủy tinh tơ vàng cao chừng 30cm. Một khối thủy tinh như vậy vô cùng hiếm gặp, đừng nói phẩm tướng còn tốt đến thế, tơ vàng từng đường cân xứng rõ ràng, sau lưng Quan âm nương nương là từng đợt tơ vàng tạo thành hình rẽ quạt, lấp lánh tựa như phật quang chân chính vậy. Ngay cả Trình Phượng Đài và Phạm Liên là người đã quen nhìn thứ tốt cũng cảm thấy hôm nay có thể mở rộng tầm mắt.

Người bên ngoài chỉ cảm thán tượng phật này chất liệu hy hữu, duy chỉ có lão phúc tấn nhận ra đây là vật bày biện trên buồng lò sưởi trong Trữ Tú cung. Năm ấy tà dương phủ lên tử cấm thành, ánh nắng luồn qua song cửa chiếu vào tôn phật tượng này, khiến tôn dung Quan thế âm như thịnh phóng quang mang. Khi đó nàng còn là An vương phúc tấn trẻ trung mỹ mạo, tiến cung vội vàng đến thỉnh an Thái hậu, nhìn thấy tượng Quan âm này còn tưởng là băng đăng sắp bị thái dương làm cho tan chảy, khắp phòng đều là dị bảo quý hiếm được che chắn kỹ càng, chỉ duy món này là đặt dưới ánh sáng mặt trời. Vừa chớp mắt thời cục bể dâu, nàng chợt ngộ ra thứ bị thái dương làm cho tan chảy cũng không phải tôn thủy tinh Bồ tát kia, mà là Đại Thanh quốc hơn ba trăm năm của bọn họ a!

Lão phúc tấn nhìn thẳng vào Tề vương gia, rưng rưng nói: "Con đã gầy hơn xưa rất nhiều, là ở Thiên Tân không tốt! Ôi chao! Cũng vì cái miệng của con thôi!" Nàng chỉ tay vào hắn: "Chỉ là xem một vở kịch còn xúc động như vậy, chẳng khác gì khi còn nhỏ cả! Tuổi đã lớn rồi, nói cái gì lại không nhịn được đâu, nhất định phải một hơi nói hết! Con còn có thể thắng được súng ống sao?! Xem một tuồng kịch xong liền kích động đến nói to thét lớn, những lời này là hiện nay có thể ồn ào ra ngoài sao? Cửu Lang cũng vậy, trước kia nhìn cũng là một hài tử nhãn gới rộng rãi, xuất cung rồi cũng học được gây chuyện. Còn viết một vở mất đầu như vậy!"

Tề vương gia rất ngoan ngoãn cúi đầu, phảng phất đã nghe giáo huấn.

Lão phúc tấn quay đầu nói với An vương gia: "Ta thấy chuyện của Tề thân vương cũng không phải lớn lao gì, chỉ thiếu một người giảng hòa nói tốt với bên kia. Hoàng thượng đều đã bị bọn họ bức ra kinh thành rồi, cũng không thể đem họ Ái Tân Giác La đuổi tận giết tuyệt! Các con đều là huynh đệ một nhà, việc có thể nâng đỡ cũng là nên nâng đỡ một chút."

An vương gia vốn dĩ không muốn dính vào cái họa Tề vương chọc ra, bất đắc dĩ hắn lại là một hiếu tử, ngạch nương đã nói như vậy hắn chỉ có thể đáp ứng. Trình Phượng Đài nhìn vở tuồng trước mặt, ghé tai Phạm Liên len lén cười nói: "Ta nghe nói vị Tề vương gia này là lù khù chất phác, hôm nay nhìn thấy hóa ra lại không ngốc! Trở về còn có thể biên ra một tuồng ——《Mượn phật mừng thọ 》."

Phạm Liên nói: "Hắn là có chút lỗ mãng. Bất quá thế đạo này có ai thật sự ngốc? Nếu thật ngốc còn không từ sớm đã bị người lừa sạch sẽ sao? Hắn có thể đem vương phủ bán ra một cái giá tốt, còn có thể bảo vệ được phân gia tài của mình cũng không thể xem là ngốc."

Trình Phượng Đài nghĩ tới cái vương phủ của mình liền nhức nhối, hối hận nói: "Cậu cũng cảm thấy cái giá kia là cao sao? Ôi chao, hắn là không ngốc, ta ngốc."

Phạm Liên nói: "Đó là anh không muốn tỷ tỷ của tôi chịu ủy khuất, thiên kim mua nụ cười giai nhân, đó mới là đại trượng phu."

Phạm Liên cực kỳ am hiểu thay tỷ phu phân ưu giải nan, Trình Phượng Đài lập tức thoải mái: "Đúng vậy. Nghĩ đến đó là vì khiến tỷ tỷ của cậu vui vẻ, trong lòng tôi cũng yên ổn hơn nhiều.."

Lúc này Tề vương gia cũng đã trò chuyện xong với lão phúc tấn và An vương gia,thấy Phạm Liên ở đây liền chắp tay chào hỏi: "Phạm nhị gia, đã lâu không gặp."

Phạm Liên chính là nối danh tri giao khắp thiên hạ, đến bất kỳ nơi nào liền có thể nhanh chóng kết giao với đủ loại bằng hữu, mặc kệ là có thân phận hay là có điểm đặc biệt đều không thoát khỏi ánh mắt y, vậy nên y và Tề vương gia tự nhiên cũng có chút giao tình. Phạm Liên lại giới thiệu Trình Phượng Đài cho Tề vương gia, mọi người hàn huyên vài câu, giao điểm của bọn họ nói đến cùng cũng chính là tòa vương phủ kia.

Tề vương gia nói: "Trình Nhị gia ở còn thoải mái chứ?"

Trình Phượng Đài vẫn luôn cảm thấy mình mua lại vương phủ với giá cao như vậy là bị hố, mà ánh mắt của Tề vương gia nhìn hắn cũng như đang nhìn một kẻ ngốc, dưới loại tâm lý như vậy hắn liền tự viện cho mình một cái cớ, tỏ vẻ bản thân là tuệ nhãn thức châu, vương phủ vô cùng có giá trị: "Tạm được, ngoại trừ có chút lạnh thì tòa hoa viên kia quả thực rất hợp ý người, nội tử cũng rất thích. Vương gia lấy giá cao như vậy cũng là có đạo lý, chỉ bằng mấy khối đá Thái hồ kia ở ngoài thị trường cũng không dễ tìm được."

Tề vương gia cười nói: "Giá cao cũng không phải vì hoa viên, Trình nhị gia hẳn cũng biết ngạch nương của ta chính là nhảy giếng tự tử ở nơi đó, thế nhưng chuyện về sau hẳn là không rõ. Năm đó sau khi từ Tây An trở về chỉ vớt được mấy món xiêm y trong giếng, thi thể của ngạch nương ta đã sớm tan biến, sau đó các nha đầu đều nói thấy được bóng của ngạch nương ta chuyển động trong viện. Nàng chính là ôm hận mà chết, phương hồn không tan đâu! Khi bán phủ ta chỉ nghĩ không thể bán rẻ, bán rẻ liền có lỗi với ngạch nương của ta."

Phạm Liên nghe mà sợ nổi da gà nhưng lại có chút buồn cười, hai loại tình tự lẩn quẩn trong ngực, đôi môi khép mở giương mắt ngơ ngác nhìn Tề vương gia rồi lại nhìn tỷ phu nhà mình. Thần sắc Tề vương gia vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói giỡn hoặc cố ý dọa người, thậm chí từ trong mắt hắn còn có thể nhìn ra một tia ngay thẳng thành thật.

Trình Phượng Đài thoáng cái cũng có chút đờ ra, nhướn mày trừng mắt nhìn Tề vương gia: "Ngài... đây..."

Tề vương gia chắp tay với Trình Phượng Đài: "Ngài ngồi chơi, Bổn vương trước cáo lỗi không thể tiếp được."

Đợi Tề vương gia đã đi xa Trình Phượng Đài mới hồi thần, vỗ mạnh vào ghế: "Ta đ*t ông nội hắn!"

Một câu này của hắn đủ lớn giọng, khách nhân xung quanh đều thăm dò nhìn qua, ngay cả An vương gia cũng xem nhiều vài lượt. Gia gia của Tề vương gia chính là Tiên đế gia, Trình Phượng Đài chỉ là mau miệng, thế nhưng cái tội này cũng không coi là nhỏ.

Phạm Liên vội vàng đè tay hắn lại khuyên nhủ: "Tỷ phu. Được rồi. Người này là thật sự ngốc! Thật ngốc! Không phải muốn chơi anh! Ai cũng biết hắn là ngốc!"

Kỳ thực chuyện cho tới bây giờ Phạm Liên cũng không hiểu Tề vương gia đến tột cùng là ngốc thật hay ngốc giả, một người tâm tư lả lướt như y còn xem không hiểu, những kẻ khác càng là đừng mơ thấy được chân tướng.

Tề vương gia vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Thương Tế Nhụy bị Nữu Bạch Văn túm về phòng hóa trang, ở trước cửa liền bị đứa con trai không nên thân của An vương gia chặn đường. An bối lặc đã lâu mới thấy được Thương Tế Nhụy, mừng rỡ vô cùng, trên miệng nói như đảo đậu: "Thương lão bản, sao không thấy ngài ở tiệc rượu chứ! Ta còn định cùng ngài uống hai chung đâu! Ngài trốn ở nơi nào vậy? Đây chính là không nể mặt rồi! Món cá chép chưng tương kia ngài có nếm thử chưa? Đó là từ Hàng châu ngựa không dừng vó vận về đê, cả một ngày đêm không dừng chân. Còn có món ốc đồng phù dung kia nữa... Ây da! Thương lão bản!" Hắn vừa thấy bộ dạng không quá ân càn của Thương Tế Nhụy liền vươn tay muốn sờ soạng, chỉ là không gặp may.

Nữu Bạch Văn hết sức đau đầu, lại sợ đắc tội An bối lặc, trưng ra khuôn mặt cười bước lên ngăn cản: "Bối lặc gia, hôm nay không phải ngày thường, nếu làm chậm trễ Thương lão bản lên đài liền không dễ ăn nói, ngài vẫn là về chỗ chờ xem kịch thôi."

An bối lặc đẩy hắn ra: "Ta trò chuyện với Thương lão bản sao có thể làm trễ giờ lên diễn, tránh ra! Thương lão bản, thương lão bản..."

Thương Tế Nhụy cũng không quá để tâm đến loại người này, chỉ có lệ hai câu thì bước chân đã tiếp tục hướng về phòng hóa trang. Nhóm hý tử thấy y tới đều rất nhiệt tình chào hỏi, Thương Tế Nhụy hòa khí dễ gần, tính tình tùy tiện, nhân duyên với người cùng nghề đều rất tốt, chỉ có một người là nằm trên ghế, mặt hướng lên trời che khăn lông nóng không phản ứng chút nào, tại cái kỷ nhỏ bên cạnh có một bộ dụng cụ hút thuốc, trong không khí còn vương vấn một làn vị ngọt nha phiến chưa tan. Thương Tế Nhụy đoán được đây là vị Hầu Ngọc Khôi năm đó khi phụng chiếu tiến hý đã dùng một thanh cổ họng làm mấy lồng chim hoàng yến xấu hổ mà chết.

Nói đến Hầu Ngọc Khôi, đây là danh linh có thể xếp hàng đầu trong lịch sử Lê viên. Lúc Thương Tế Nhụy nhập kinh thì y đã thoái ẩn, Thương Tế Nhụy mộ danh không thể gặp chỉ có thể mua hai cái đĩa nhạc, ba ngày hai lần mang ra nghe, một hồi hát theo một hồi thưởng thức, coi như tri kỷ đã lâu. Hôm nay danh linh ngưỡng một trong lòng gần ngay trước mắt, Thương Tế Nhụy trong ngực thình thịch kinh hoàng, lỗ tay cũng nóng lên hệt như tiểu cô nương lần đầu đi hẹn hò.

Hầu Ngọc Khôi vừa hút xong hai ve thuốc, lúc này đang thần tiên sảng khoái, hiển nhiên không phải thời điểm tốt nhất nói chuyện hát kịch. Nữu Bạch Văn nhẹ giọng ghé vào tai y nói: "Hầu lão bản, ngài còn nghỉ ngơi chăng? Tinh thần đã khôi phục? Chỗ của tôi có một hộp thuốc tốt nhất, đợi ngày mai sẽ đưa vào phủ của ngài."

Hầu Ngọc Khôi không đáp lời.

Nữu Bạch Văn vẫn tiếp tục lắc mông nịnh nọt: "Hầu lão bản, ngài chính là tiểu sinh đệ nhất thiên hạ! Vô tiền khoáng hậu vang dội Trung Hoa! Hôm nay tôi đã tìm được thiên hạ đệ nhất đán đến phối hợp với ngài! Tin rằng hai người vừa phối hợp liền kinh thiên động địa! Ngài đoán xem người kia là ai đâu?"

Hầu Ngọc Khôi vẫn không thèm để ý.

Nữu Bạch Văn bị coi nhẹ, gương mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, vậy tay với Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đã đến bên cạnh, đỏ mặt xấu hổ: "Hầu lão bản. Ta là... Thương Tế Nhụy..."

Ai có thể ngờ được Thương lão bản vạn sự không để tâm cũng có lúc xoắn xuýt như vậy, nhóm hý tử có mặt đều nở nụ cười, Thương Tế Nhụy bị bọn họ cười đến càng xấu hổ.

Hầu Ngọc Khôi hừ cũng không hừ một tiếng, khiến người hoài nghi y liệu có phải đã ngủ rồi không. Nữu Bạch Văn cong người, cơ hồ là ghé sát vào tai y nói: "Nhắc tới Thương lão bản cũng là nhân thượng nhân rồi, tiếng hát vừa vang lại vừa trong, chất giọng xoay chuyển tuyệt đối là hạng nhất! Ây dô! Ngài hẳn là chưa từng nghe qua! Hiếm có nhất là không chỉ có thể diễn còn có thể đánh! Tuổi còn nhỏ đã là người tài ba hàng đầu Lê viên chúng ta, lại không có ai xuất sắc hơn y... Ý tứ của lão phúc tấn chính là thỉnh nhị vị diễn một đoạn 《 Võ gia pha》, người xem thế nào?"

Hầu Ngọc Khôi vẫn kiên trì im lặng, nghe kỹ còn có tiếng ngáy, khiến Nữu Bạch Văn và Thương Tế Nhụy đều có chút mở mịt. Vẫn là An bối lặc che chở Thương Tế Nhụy, trực tiếp kéo khăn mặt của Hầu Ngọc Khôi, cười nói: "Hầu lão bản! Lão Hầu! Trời đã sáng! Tỉnh tỉnh thôi!"

Diện mạo của Hầu Ngọc Khôi thuộc loại gầy gò khắc khổ, hai má hóp vào, đoạn xương quanh viền mắt rõ ràng nhô ra, bởi vì quanh năm hút thuốc phiện nên da dẻ còn hiện một tầng xanh đậm. Y phiền chán vươn tay che ánh sáng, khoan thai nhếch mí mắt nhìn An bối lặc, kéo dài giọng nói: "Ai ui! Bối lặc gia! Ngài không ở phía trước trò chuyện cùng lão phúc tấn, đến hậu trường chiêu miêu đậu cẩu đâu!"

An bối lặc đến hậu trường chỉ vì Thương Tế Nhụy, Hầu Ngọc Khôi vừa sẵn sàng như vậy Thương Tế Nhụy phảng phất liền bị liệt vào hạng chó mèo. An bối lặc bất an nhìn Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy đối với loại lời nói mang theo móc câu này lại không quá nhạy cảm, y chỉ có thể nghe hiểu tầng ý tứ trên mặt chữ, xuống sâu thêm một tấc nữa liền nghe không ra được.

Nữu Bạch Văn bước lên: "Hầu lão bản, tuồng này..."

"Tuồng gì? Hôm nay không phải diễn《Định quân sơn 》sao?"

"Lão Phúc tấn lại điểm 《 Vũ gia pha》! Tôi lập tức hầu hạ ngài hóa trang?"

"À... 《 Vũ gia pha》, 《 Vũ gia pha》 thị tuồng hay đấy! Ai diễn Vương Bửu Xuyến?" Không đợi Nữu Bạch Văn lại khen một lần Hầu Ngọc Khôi đã ngoài cười trong không cười phát phất tay: "Ây da! Nữu gia, chúng ta đã nói rõ rồi, ngài cũng đừng chọn cái phấn đầu giữa đám thố nhi gia* cho ta chứ? Quá chà đạp hý kịch! Ta đều đã tuổi này rồi, cùng đám gia hỏa bán mông hát diễn sao còn mặt mũi nhìn người!"

(*Phấn đầu: Chỉ cô nương được hoan nghênh trong kỹ viện.

Thố nhi gia: Cùng nghĩa với nam sủng, luyến đồng, mang hàm ý khinh miệt.)

Lúc này Thương Tế Nhụy cũng nghe ra được ý tứ trong lời của đối phương, sắc đỏ trên mặt từ từ rút đi, đôi môi mấp máy không biết nói gì. Người khác nói y thế nào cũng được, Hầu Ngọc Khôi nói y như vậy khiến y đặc biệt lạnh lẽo, đặc biệt oan ức.

Y đã hiểu mọi người đương nhiên càng hiểu, lấy tính tình cao ngạo của Hầu Ngọc Khôi, tiếp tục nói chuyện chỉ sợ càng thêm nhiều lời khó nghe. Nhóm hý tử sợ Thương Tế Nhụy mất mặt trước mọi người, có thể tránh đều tránh ra ngoài, không đi được chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh một lòng tự hóa trang, trưng ra bộ dạng mắt điếc tai ngơ. Hai vị danh linh này nếu thật sự nổ ra mâu thuẫn, đó tuyệt đối là một cái tin tức lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net