30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ thực, từ xưa đến nay nam đán có chút hành vi đoạn tụ là chuyện nhiều vô số kể, thậm chí có chút hương vị chạy trời không khỏi nắng. Thế thời chính là bẩn loạn như vậy, một thiếu niên cô đơn nhỏ yếu hãm ở nơi đó, cho dù bản thân không muốn thì dưới đủ loại bức bách cũng rất khó giữ được trong sạch, đây cũng coi như việc Lê viên đã ngầm đồng ý. Nếu người người đều như vậy, làm đồng hành cũng tuyệt sẽ không mang ra cửa miệng mà đàm tiếu thị phi, thế nhưng Hầu Ngọc Khôi chính là muốn làm khó Thương Tế Nhụy, hắn thật sự nhìn người này không vừa mắt. Vốn trong nghề thì diễn sinh là có địa vị cao hơn diễn đán, hai mươi năm trước ra một Ninh Cửu Lang ngang ngược kéo cao địa vị của đán cùng vai sinh chia đôi thiên hạ, đến lượt Thương Tế Nhụy lại càng khó lường, toàn bộ hành nghiệp âm dương điên đảo càn khôn!

Chỉ như vậy cũng thôi, nếu Thương Tế Nhụy cứ an phận mà hát, ngoan ngoãn mà diễn thì không ai nói một câu không phải nào, thế nhưng y còn đặc biệt thích sửa tuồng, tuồng tích vốn tốt đẹp bị sửa đến không thể xem được, cái này bảo Hầu Ngọc Khôi làm sao có thể nhịn được! Đây vốn là đại nghịch bất đạo, là phản đồ của Lê viên! Sau lại nghe nói Thương Tế Nhụy từng đi theo hai nhậm quân phiệt, Tào tư lệnh là núi dựa của y, đồng thời còn có liên quan đến mấy vị quyền quý tân cựu đều có đủ như An bối lặc, Chu sở trưởng. Vậy nên trong lòng Hầu Ngọc Khôi liền nhận định Thương Tế Nhụy là bán thân cầu vinh, là tiểu tướng công bị đồng đại dương nâng lên trời, bất quá y chỉ nghĩ không ra vì sao năm đó Ninh Cửu Lang cũng ủng lập người này, còn dùng hết tâm huyết nâng đỡ đối phương. Hầu Ngọc Khôi biết Ninh Cửu Lang, biết người kia cũng không phải loại ham tài háo sắc thích hư danh.

Hầu Ngọc Khôi đập nát thể diện của Thương Tế Nhụy, Nữu Bạch Văn không kịp mở miệng giảng hòa thì An bối lặc đã bước ra bênh vực giai nhân. Hắn chính là thừa hưởng tính tình lỗ mãng càn quấy của nam nhân Mãn Mông, lập tức lạnh mặt nói: "Lão Hầu, hút thuốc phiện hút nhầm thuốc súng rồi đi? Ngươi chính là tiền bối đức cao vọng trọng trong hành nghiệp, nói những lời chỉ gà bảo vịt như vậy là xứng với thân phận sao? Công phu ca diễn của Thương lão bản tốt không phải được rồi à, nói những chuyện không thoải mái kia làm gì!"

Hầu Ngọc Khôi cười rộ ha hả: "Đấy, làm Bối lặc gia đau lòng rồi. Không nói, không nói!" Y thở hắt ra một hơi, duỗi người mấy phen, nói: "Bất quá ca diễn có được không, cái này ngài nói cũng không tính."

Nữu Bạch Văn đang định khoa trương khả năng của Thương Tế Nhụy cao đến thế nào, công phu sâu đậm ra sao, một làn cổ họng có bao nhiêu nhân gian hiếm lạ. Thế nhưng Hầu Ngọc Khôi lại không thích nghe, trở mình ra hiệu cho tùy tùng giúp mình đốt thuốc: "Cáo lỗi với Bối lặc gia, tôi còn phải hút vài hơi. Lớn tuổi rồi, tinh thần thật sự không bằng trước đây..."

An bối lặc cũng lười đáp lại, cười hì hì ghé sát vào người Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy bỗng nhiên quay người lại, Nữu Bạch Văn thần kinh căn thẳng cho rằng y giận dỗi muốn rời đi, bước nhanh cản đường, nhẹ giọng nói: "Thương lão bản! Thương lão bản! Sân khấu hôm nay là do tôi lo liệu, ngài cũng không thể làm khó tôi mà! Tính tình của Hầu lão bản chính là như vậy! Ngài xem như vì tôi! Cho tôi chút mặt mũi có được không?"

Thương Tế Nhụy sửng sốt một chút, nhìn đối phương nói: "Ừ, ngài tránh ra, tôi muốn đi hóa trang."

Thương Tế Nhụy mặc dù tính tình có chút trẻ con, bình thường rất dễ giận dỗi, thế nhưng đối với lão tiền bối lại phi thường tôn trọng, cực kỳ độ lượng, tuyệt đối không có chuyện tranh luận hoặc phẩy tay áo bỏ đi. Y lẳng lặng hóa trang giữa tiếng tâng bốc của An bối lặc, Hầu Ngọc Khôi vẫn cứ nằm trên ghế không nhanh không chậm hút thuốc phiện, phảng phất đã đem việc ca diễn ném ra sau đầu. Thương Tế Nhụy vẽ mặt, trong miệng ngân nga làn điệu của《 Võ gia pha 》, y vừa dính vào hý kịch liền dễ dàng vui vẻ, nhìn thấy ba nén bạc đạo cụ trên bàn liền sờ sờ chơi đùa một chút. An bối lặc nói: "Nén bạc này tuy rằng nhẹ nhưng nhìn cũng rất chân thật."

Thương Tế Nhụy cười nói: "Bởi vì nó là mạ bạc."

Hầu Ngọc Khôi bỗng nhiên quát lớn một tiếng: "Buông!"

Thương Tế Nhụy cầm bạc trong tay ngây ra, Nữu Bạch Văn nhân lúc An bối lặc chưa kịp nổi giận vội vàng cầm bạc trong tay Thương Tế Nhụy đặt lại trên bàn, lúc nhìn Thương Tế Nhụy thì chớp mắt tạ lỗi, quay lưng lại nói lời êm tay với Hầu Ngọc Khôi. Thật vất vả mới hầu hạ Hầu Ngọc Khôi trang điểm thay xiêm y xong bên ngoài trời cũng đã tối sầm, ánh đèn chiếu lên sân khấu có một loại cảm giác phồn hoa long trọng. Khách nhân hăng hái đang nồng, nói cười náo nhiệt, nơi này quả thật như một tòa rạp hát thu nhỏ.

Hầu Ngọc Khôi sau khi hóa trang cũng là một bộ dung mạo tốt đẹp, khuôn mặt đầy đặn hơn rất nhiều, mày rậm mắt to, quả thực có chút nét oai hùng của Tiết Bình Quý. Thương Tế Nhụy nhìn chằm chằm giày của Hầu Ngọc Khôi, bàn tay cầm lấy một bên chéo áo sau đó không tự chủ bắt đầu búng móng tay, vốn đang ngồi vững trên ghế lại đột nhiên đứng dậy, dậm chân hai cái liền ngồi xuống. Nữu Bạch Văn và An bối lặc đều cho rằng y là đang khẩn trương, bằng không chính là muốn đi nhà xí, cái này hẳn là muốn đi nhà xí đi? Y là ai chứ, là Thương Tế Nhụy nha! Có tràng diện nào mà chưa gặp qua! Nếu nói thân phận người xem quý trọng, y từng ở Thiên Tân diễn cho Hoàng đế xem; Nếu nói người đông luống cuống, lúc y đi Thượng Hải lưu diễn rạp hát ba nghìn chỗ đều ngồi đầy. Bao nhiêu quan ải đều đã vượt qua, hôm nay có gì đáng sợ, có gì phải khẩn trương, nhất định là muốn đi nhà xí!

Nữu Bạch Văn lặng lẽ hỏi: "Thương lão bản, ngài có muốn đi thư giải một chút? Lúc này thời gian còn rộng rãi đâu."

Thương Tế Nhụy lắc đầu, toàn tâm toàn ý gãy móng tay.

Tuồng 《Bát tiên quá hải 》 trên sân khấu đã sắp diễn xong, Hầu Ngọc Khôi nhắm mắt dưỡng thần, thấy như vậy liền không vừa mắt, nói: "Đừng gãy nữa, sắp bật cả ra rồi."

Thương Tế Nhụy đỏ mặt, thả tay xuống.

Hầu Ngọc Khôi hí mắt nhìn y: "Sợ?"

Thương Tế Nhụy nhẹ giọng khiếp nhược nói: "Tôi còn chưa diễn tập cùng ngài đâu."

Hầu Ngọc Khôi cười nhạt: "Không cần! 《 Vũ gia pha》 là tuồng cổ bao nhiêu năm rồi, chỉ cần dựa theo quy cũ mà hát, đừng bày mấy trò vớ vẩn tầm phào liền không có người chạy ra tạt nước sôi."

Thương Tế Nhụy bị châm chọc như vậy, trong lòng lại càng khẩn trương, bắt đầu tiếp tục khảy móng tay. Y đương nhiên không phải khẩn trương vì biểu diễn cho lão phúc tấn xem, y khẩn trương là vì Hầu Ngọc Khôi. Hầu Ngọc Khôi trong mắt y chính là thần minh không thể nghi ngờ, có thể đứng cùng sân khấu hát với đối phương là chuyện trong mộng mới có, hôm nay có một cơ hội như vậy, nếu như phạm phải chút sai lầm y sẽ hối hận cả đời!

Tiểu Lai hiểu rõ tâm tư của y, Thương Tế Nhụy trước kia thỉnh thoảng sẽ mở đĩa nhạc của Hầu Ngọc Khôi, cung phụng như phật âm, chỉ kém làm một cái trường sinh bài vị cho lão nhân gia, sáng tối cúi đầu một lần. Hầu Ngọc Khôi sỉ nhục Thương Tế Nhụy như vậy, người khác xem chỉ là tức giận Tiểu Lai lại là thương xót, đặc biệt nhìn Thương Tế Nhụy nhịn nhục đến thế vẫn vô cùng ngoan ngoãn, đúng là đau lòng muốn chết mà.

Tiểu Lai đứng sát vào bên cạnh Thương Tế Nhụy, hy vọng như vậy có thể tiếp thêm cho y một chút dũng khí. Hầu Ngọc Khôi trợn mắt liếc nhìn Thương Tế Nhụy, nghĩ thầm đã bảo ngươi đừng khảy móng tai ngươi vì sao còn khảy? Bất mãn hừ lạnh một tiếng, Thương Tế Nhụy liền vội vàng rút tay về. Nữu Bạch Văn đang cúi đầu cười thầm, Hầu Ngọc Khôi liếc mắt lướt qua, đeo râu giả chuẩn bị lên đài, ngay cả y cũng không phát hiện, bởi vì Thương Tế Nhụy quá mức thành thật ngoan ngoãn nên thái độ của y cũng bất tri bất giác mà mềm mại hơn một chút.

Vương Bửu Xuyến khổ thủ hàn môn mười tám năm, trông ngóng phu quân Tiết Bình Quý. Màn đầu tiên phu thê tương ngộ, Tiết Bình Quý giả làm kẻ lưu manh đùa giỡn thê tử, thử xem nàng có phải là liệt nữ thật hay không.

(*Mèw: Đmm. Mèw ghét nhất là cái loại đàn ông thế này, mà trong mấy tuồng tích xưa cực kỳ hay gặp luôn. Mợ nó, đi đánh trận bỏ vợ con ở nhà mười tám năm, bản thân thì có vợ khác, vậy mà khi trở về chuyện đầu tiên làm không phải quỳ lạy cám ơn vợ mình đã giúp mẹ ruột dưỡng lão đưa ma, một lòng chỉ muốn thử xem vợ mình có phải tiết phụ liệt nữ..... Ha hả.

Mèw không nhớ từng xem trong quyển nào có một đoạn thế này 'Vì cái gì Vương Bửu Xuyến xuất thân quan lại thế gia có thể khổ thủ hàn môn, phụng dưỡng cha mẹ chồng mười tám năm; thế nhưng sau khi gặp lại Tiết Bình Quý lại không chống quá ba năm liền chết. Bởi vì suốt mười tám năm trước đó nàng đã chờ phu quân đỉnh thiên lập địa, chờ tình lang nghèo hèn chí lớn trong lòng chỉ có một mình nàng. Mười tám năm sau, người đàn ông bên cạnh nàng là phò mã nước khác, tay phải ôm nàng tay trái ôm kim chi ngọc diệp, nàng dù không thương tâm mà chết cũng sẽ tự có người khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn.')

Thương Tế Nhụy trước khi lên sân khấu đã nhắm chặt mắt lại, khi mắt mở ra lần nữa đã không còn là tiểu hý tử ngoan ngoãn thành thật kia, khí thế ngạo cốt tranh tranh và tính tình cương liệt của Vương Bửu Xuyến rõ ràng lộ ra nơi khóe mắt, đi đứng nhấc tay đều mang theo một cổ đoan trang. Hầu Ngọc Khôi tâm thần chấn động, cảm thấy đối diện mình quả thực là một vị thục nữ trinh liệt, ngay cả bản thân cũng đã biến thành Tiết Bình Quý. Một màn này yêu cầu đối với cổ họng và làn hơi đều cực cao, nếu không để ý tuyệt đối sẽ vấp chữ, Thương Tế Nhụy nhả chữ thực sự vô cùng tốt, mỗi một từ đều là tròn trịa no đủ, nhẹ nhàng xảo diệu thốt ra, khí định thần nhàn. Y tuyệt đối là hát diễn đều toàn danh xứng với thực, ngay cả Hầu Ngọc Khôi cũng không tìm ra chỗ thiếu sót, thậm chí trong lòng thậm chí có chút si mê.

Trình Phượng Đài đã quen nhìn Thương Tế Nhụy vừa lên sân khấu liền giống như biến thành một người khác, có lúc trinh liệt bất di có lúc phong tao tận cốt, uống trà mỉm cười nhìn lên đài. Hắn hoàn toàn không hiểu kịch nhưng Phạm Liên lại hiểu, lập tức khen ngợi: "Đêm nay Thương lão bản thật sự quá đặc biệt."

Trình Phượng Đài nói: "Đặc biệt ở đâu?"

"Chính là trạng thái, vô cùng đầy đặn. Cũng đúng, có thể đứng cùng sân khấu với Hầu Ngọc Khôi, muốn không dốc hết tâm sức cũng là không được. Khí thế hơi yếu một chút liền bị lấn át, chỉ có thể thấy được Tiết Bình Quý." Phạm Liên vỗ tay thở dài: "Nếu tuồng hôm nay có thể ghi lại thành đĩa nhạc thì tốt biết bao nhiêu! Đúng là đủ để truyền lưu hậu thế!"

Tề vương gia lập tức đứng dậy hô to một tiếng 'Hảo', hôm nay ngài đi chuyến này thật quá xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net