33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau khi Trình Phượng Đài mở mắt thức dậy đã là hơn mười giờ, có thể nghe được tiếng hai đứa con trai đang đá cầu trong sân, Nhị nãi nãi bận rộn xua đuổi bọn chúng: "Đi ra ngoài chơi, phụ thân còn đang ngủ đấy!"

Nhị thiếu gia ấm ức nói: "Ba ba vì sao nếu không phải không ở nhà thì là ngủ vậy."

Nhị nãi nãi không thể hủy hình tượng nhất gia chi chủ của Trình Phượng Đài trước mặt hài tử, chỉ đành lừa gạt bọn nhỏ: "Phụ thân con phải ra ngoài làm buôn bán! Là làm chính sự đấy! Con nít ranh đừng nói nhiều, đi thôi!"

Trình Phượng Đài không hề xấu hổ, nằm nghiêng trên giường ngáp một cái thật to, Nhị nãi nãi cách một cửa sổ nghe thấy tiếng động liền gọi nha hoàn chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt. Nàng vào trong phòng Trình Phượng Đài mới thấy, trong ngực nàng còn đang ôm tam thiếu gia, tam thiếu gia hiện tại đã được một tuổi, có một đôi mắt to trong trẻo, tóc nâu lông mi nâu, tuy rằng còn rất nhỏ đã có thể nhìn ra bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần. Thằng bé nằm trong ngực Nhị nãi nãi, ngón tay chơi đùa với sợi chuỗi thủy tinh trên ve áo của nàng, trẻ con vẫn luôn thích những thứ sáng lấp lánh này nọ.

Trình Phượng Đài vươn tay khảy khảy tóc của tam thiếu gia, nói với Nhị nãi nãi: "Tóc của đứa nhỏ sao lại có màu như vậy? Thật giống Sát Sát Nhi."

Nhị nãi nãi liếc hắn thật dài: "Tóc máu của trẻ con chính là như thế, đợi lớn lên sẽ đen lại."

Trình Phượng Đài nói: "Phải không? Hay là thằng bé bị thiếu vitamin gì đó, ngày mai gọi bác sỹ tây y đến xem. Hai đứa lớn chẳng phải không bị như vậy sao!"

Nhị nãi nãi không nhịn được bắt đầu oán trách: "Hai đứa lớn đến từng tuổi này cậu cũng chưa từng ôm qua một lần, còn nhớ rõ tóc của chúng có màu gì sao?"

Trình Phượng Đài vén vén mái tóc của mình, có chút bực bội ngồi dậy: "Tôi không phải là vì quá bận rộn sao?"

"Cậu bận rộn? Bận ăn bận uống bận cờ bạc gái gú chứ gì!"

Lúc này nha hoàn đã tiến vào hầu hạ rửa mặt, Nhị nãi nãi cũng không nói thêm nữa.

Trình Phượng Đài vắt khăn mặt, vừa lau vừa nói: "Lời này của mợ sai rồi! Có chuyện làm ăn nào không phải bàn trên bàn rượu bàn bài? Tôi cũng không phải chỉ biết ăn chơi đúng không? Giống như lần trước Phạm Liên nói muốn làm hai cái xưởng dệt gì đó ở Thượng Hải, vốn đã hứa hẹn tôi chỉ cần bỏ tiền ra thu lãi, kết quả thế nào? Còn không phải dựa vào tôi đứng ra lôi kéo quan hệ với bên kia. Phạm Liên chạy khắp Bắc Bình tìm một đầu bếp Thượng Hải có thể làm ra món tôm say rượu, tôi đi tiếp rượu đối tác tiếp đến dạ dày đều đau. Ôi chao! Thật mệt!"

Nhị nãi nãi vừa nghe đến đệ đệ liền biết không có chuyện tốt, đợi bọn nha hoàn rời đi rồi mới cau mày nói: "Cậu xem lại một chút, anh em hai người cả ngày chính là như vậy, rảnh rỗi sinh tật chơi bời lêu lổng! Cơ nghiệp tổ tông có gì không tốt mà chẳng chịu tiếp quản, cứ khăng khăng đi mở nhà xưởng gì đó..."

Tuy rằng Trình Phượng Đài vẫn luôn đem Phạm Liên ra đỡ đạn, thế nhưng nghe được Nhị nãi nãi oán giận liền tìm cách bênh vực cậu em vợ. Hắn ngồi xổm xuống đất xoa xoa đầu gối Nhị nãi nãi, lại lắc lắc dỗ dành: "Ôi chao! Nhị nãi nãi của tôi! Đệ đệ của mợ là bỏ xứ trốn chiến tranh đến Bắc Bình, tôi càng là cửa nát nhà tan không cần nhắc lại! Tổ tiên còn có cơ nghiệp gì cho bọn tôi làm? Nếu không tranh thủ an trí nhiều thêm vài phần sản nghiệp thì làm sao có thể nuôi sống một phòng thiếu gia tiểu thư di thái thái?"

Nhị nãi nãi dừng một chút, cặp chân mày lá liễu kẻ chì than sẫm hơi nhướn lên, quả thực chính là mang sương trộn tuyết, cười lạnh nói: "Tốt, tôi liền chờ ngày thay cậu thú di thái thái."

Trình Phượng Đài bất đắc dĩ cười làm hòa: "Lại nói đi đâu rồi, tôi là nói di thái thái của phụ thân kìa." Hắn xoa bóp gương mặt nhỏ của con trai: "Được rồi! Tôi ra ngoài đây!" Nói xong liền đội mũ ra cửa.

Nhị nãi nãi đuổi theo phía sau gọi: "Cơm cũng không ăn, cậu muốn đi đâu!"

Trình Phượng Đài nói: "Đi bàn chuyện làm ăn!"

Không cần nghĩ cũng biết, Trình Phượng Đài tự nhiên không phải đi bàn chuyện làm ăn, tự mình lái xe chạy thẳng đến trước cửa nhà Thương Tế Nhụy. Gánh hát trước giờ chính là ngày nghỉ đêm làm, nhóm hý tử tự mình luyện giọng luyện thể, Thương Tế Nhụy không cần nhìn chằm chằm việc này nên cứ thoải mái ở nhà, cuộc sống của y dưới sự chăm nom của Tiểu Lai hết thảy đều vô cùng nề nếp đúng giờ. Ví dụ như lúc ăn cơm mà y đang làm việc khác, Tiểu Lai gọi ba tiếng không được sẽ trực tiếp đoạt lấy công việc trên tay y lẩm bẩm oán giận, hôm nay Tiểu Lai cũng là đúng giờ dọn cơm ra, Thương Tế Nhụy lại đang mím môi ngồi bên bàn cơm đọc một quyển sách, thấy Trình Phượng Đài tới liền cao hứng nhảy lên, nhào thẳng vào trong ngực hắn.

Trình Phượng Đài xốc vai Thương Tế Nhụy đặt y ngồi lên ghế trên, cười nói: "Thương lão bản, ngài cứ ngồi yên đừng cử động."

Thương Tế Nhụy vặn vẹo ngồi xuống, Trình Phượng Đài lui lại hai bước, quỳ một gối, tay phải khẽ co, cực kỳ đúng chuẩn hô to: "Cấp Thương lão bản thỉnh an. Thương lão bản vạn phúc kim an!"

Thương Tế Nhụy nhìn hắn cười đến vô cùng vui vẻ, liên tiếp gật đầu.

Trình Phượng Đài nói: "Trông có đúng quy củ hay không? Hôm qua tôi vừa học cùng Phạm Liên."

Thương Tế Nhụy vừa nhai vừa hàm hồ nói gì đó, trên miệng vẫn luôn cười toe.

Trình Phượng Đài vỗ vỗ ót của y: "Thương lão bản nói cái gì, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống rồi hẳn nói chuyện."

Thương Tế Nhụy cầm ấm trà ra sân súc miệng, Trình Phượng Đài nhìn hộp gỗ trên bàn, là hộp bột trân châu ngày hôm qua Tề vương gia đưa cho, không khỏi cười nói: "Em còn ăn cái này? Đã đủ xinh đẹp rồi."

Thương Tế Nhụy súc miệng hai lần nhổ cho sạch sẽ, nói: "Đây là phương thuốc Cửu Lang mang từ trong cung ra, mỗi ngày ngậm dưới đầu lưỡi một chút rất có lợi cho da và gân cốt, qua bốn mươi tuổi bộ dáng cũng không hiện lão."

Trình Phượng Đài nói: "Là từ trong cung sao, thật ghê gớm, Vừa rồi em nói cái gì?"

"Em nói cái thói quen thỉnh an này rất tốt, Nhị gia phải duy trì đó!"

"Được thôi! Vậy sau này mỗi sáng sớm tôi đều đến đây thỉnh an Thương lão bản."

Thương Tế Nhụy giơ cổ tay xem đồng hồ: "Hiện tại còn là sáng sớm sao? Đã mười một giờ rưỡi rồi! Qua chín giờ thì không còn tính là buổi sáng nữa." Loại người quy củ như y rất coi trọng thời gian, cái đồng hồ đeo tay da bò Thụy Sĩ này lại vô cùng chính xác, cho dù đi ngủ y cũng không cởi ra, mỗi ngày đều xem đây làm chuẩn khảo hạch người trong gánh hát. Y thường xuyên cúi đầu xem đồng hồ rồi trách cứ: Các người xem! Hiện tại đã mấy giờ rồi, vì sao lại đi trễ như vậy! Mười phút cũng là trễ! Người đi trễ không cần lên sân khấu nữa! Hừ —— nhóm hý tử của Thủy Vân Lâu có không ít người muốn đập nát cái đồng hồ của y.

Trình Phượng Đài lại không giống thuộc hạ trong gánh hát của y, không quá để tâm ngồi vào ghế, cầm quyển sách kia lên tùy tiện lật hai trang: "Chỉ cần trời còn sáng, Nhị gia thức dậy khi nào thì đó là sáng sớm."

Thương Tế Nhụy không hài lòng lẩm bẩm hai tiếng nhưng cũng không tranh cãi với hắn, Tiểu Lai bới một chén cơm nóng đặt xuống trước mặt Thương Tế Nhụy, tự mình cũng cầm chén gắp thức ăn đem vào nhà bếp ngồi ăn, hoàn toàn làm lơ Trình Phượng Đài. Thế nhưng sự lạnh nhạt của nàng chưa bao giờ đã kích được gã mặt dày kia, Trình Phượng Đài cũng tự động bỏ quả sự tồn tại của nàng, nghiêm nghị duỗi đầu qua: "Thương lão bản, thưởng cho tôi một miếng thịt nào."

Thương Tế Nhụy nhanh chóng nhét thịt vào miệng mình, sau đó lại trở tay gắp một miếng chặn miệng Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài vừa nhai thịt vừa lật sách, nói: "Tay nghề của Tiểu Lai còn cần luyện tập nhiều, lại thêm một miếng." Nếu Tiểu Lai biết hắn có thể buồn nôn đến mức này nhất định sẽ đem thức ăn đi đổ hết, sau đó trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Bởi vì không có đũa thừa nên hai người chỉ có thể tôi một lần cậu một lần thay phiên ăn, ăn đến cảm thấy mấy món này mùi vị bỗng nhiên đặc biệt ngon. Đến giữa bữa thì Trình Phượng Đài cũng xem xong tuồng kịch, ngạc nhiên nói: "Câu chuyện này đặc biệt thú vị, hai tiểu cô nương nói chuyện yêu đương sao!"

Thương Tế Nhụy nói: "《Liên Hương bạn 》vốn là tuồng cũ." Nói xong lại gắp một đũa khoai tây đút cho Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài kinh ngạc nói: "Thương lão bản có thể đọc được những chữ này?"

"Nhận ra mấy chữ, xem không được hết."

Trình Phượng Đài lại lật lật vài tờ, nói: "Tôi biết Lý Lạp ông nhưng chưa từng nghe nói người này từng viết kịch, câu chuyện còn kỳ lạ như vậy. Đã từng diễn qua chưa?"

Trình Phượng Đài từ sớm đã dẫn đội đi vận hàng khắp đại giang nam bắc, nghe không ít kỳ văn dị sự, cho rằng đã không còn gì có thể khiến mình cảm thấy mới lạ, hôm nay xem kịch bản của Thương Tế Nhụy mới biết ánh mắt của mình còn thiển cận. Tuồng cổ viết cách đây mấy trăm năm lại có thể viết ra loại nữ nhân khác người lớn mật đến trình độ này, đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Trình Phượng Đài với nữ nhân cổ đại, cũng có lẽ là do tình cảm lưu luyến giữa đồng giới ở nơi này mới khiến Trình Phượng Đài đặc biệt đồng cảm mà thưởng thức.

Thương Tế Nhụy cười nói: "Những tuồng ngài không biết còn nhiều đâu! Tuồng này em và Cửu Lang từng thử tập qua, cũng chưa biết thành quả thế nào, đến giờ còn chưa công diễn."

Trình Phượng Đài nói: "Rất thú vị, rất thú vị. Lúc nào đó hẳn là nên đưa lên sân khấu, em nên diễn Thôi Tiên Vân."

Thương Tế Nhụy lắc đầu thở dài: "Em diễn Thôi Tiên Vân, vậy tìm ai diễn Tào Ngữ Hoa!"

"Gánh của em có nhiều hý tử như vậy, tìm không được một tiểu đán hát côn khúc sao?"

Thương Tế Nhụy khẽ hất đầu, rất ngạo khí nói: "Trong Thủy Vân Lâu nào có ai diễn được Tào Ngữ Hoa cho xứng với Thôi Tiên Vân của em!"

Trình Phượng Đài thấy biểu tình kiêu ngạo này của y liền muốn chọc ghẹo, bóp nhẹ hông đối phương, Thương Tế Nhụy lập tức cười vang uốn tới ẹo lui, núp sau cái ghế, ngay cả chén cơm trong tay cũng làm ngã đổ.

"Lời này của Thương lão bản thật đủ ngông cuồng! Vậy em nói xem, trừ em và Ninh Cửu Lang, cũng không tính người trong Thủy Vân Lâu thì còn có ai xứng với Thôi Tiên Vân của em?"

"Vậy chỉ có thể là Nguyên Tiểu Địch, Nguyên đại lão bản!" Thương Tế Nhụy chọn tai to mặt lớn mà nói, y tin rằng cái tên Nguyên Tiểu Địch này dù là người không thích xem kịch cũng nghe được đôi lần, bởi vì đó quả thực là một nhân vật vô cùng nổi danh. Mà vị Nguyên Tiểu Địch này Trình Phượng Đài quả thực cũng từng nghe nói qua, hơn nữa còn không chỉ là nghe nói qua: "Nguyên tiểu địch, có phải là hý tử mở cửa hàng tơ lụa kia không?"

Thương Tế Nhụy ngạc nhiên gọi một tiếng, trong mắt sáng ngời hào quang, nhào vào ngực Trình Phượng Đài liên thanh gọi Nhị gia.

Trình Phượng Đài đắc ý nói: "Ây da! Còn không phải rất quen thuộc sao! Tháng trước tôi còn gặp qua một lần. Tơ lụa thượng đẳng của y đều là do tôi vận chuyển, nếu không có Nhị gia của em thì y tuyệt đối không thể mở cửa làm buôn bán! Y không phải nói sẽ không hát kịch nữa sao?"

Thương Tế Nhụy than thở: "Chính vì không hát nữa mới luyến tiếc nha!"

Lúc Thương Tế Nhụy vào kinh cho đến giờ, hai chuyện làm y tiếc muối nhất chính là nhị vị danh linh Hầu Ngọc Khôi và Nguyên Tiểu Địch đều đã ẩn lui, mỗi lần nhớ đến đều phải hối hận vì sao mình không đến sớm một chút. Hầu Ngọc Khôi là thật sự lớn tuổi rồi, thế nhưng Nguyên Tiểu Địch lại không phải, y so với Ninh Cửu Lang còn trẻ hơn mấy tuổi, không biết vì sao lại muốn giã từ sân khấu giữa lúc vinh quang, lưu lại tiếc nuối vô hạn cho người mê kịch. Từ khi Nguyên Tiểu Địch ẩn lui, y thỉnh thoảng chỉ đi hát vài tuồng ở nhà khách hàng —— cũng chính là nhóm phú hào quyền quý có làm ăn cùng cửa hàng tơ lụa, nếu không thỉnh thoảng sẽ cùng bằng hữu phối hợp mấy câu tại Lê viên hội quán. Thương Tế Nhụy từng nghe y hát được hai lần, một lần là trong buổi tụ hội của phú hào, một lần là tại Lê viên hội quán, hát chính là《Ngọc trâm ký》 và 《Nghiệt hải ký》. Thân phận của Nguyên Tiểu Địch cũng tương tự Hầu Ngọc Khôi, làm người cực kỳ thận trọng, hơn nữa hiện tại đổi nghề làm buôn bán cũng coi như phát tài, thực sự coi như đổi một tầng lớp, không còn là hý tử nữa, không còn ai có thể khinh mạn ép buộc y hát một đoạn mua vui. Chỉ là hai đoạn tuồng gộp lại cũng không quá mười phút kia đã khiến Thương Tế Nhụy âm thầm thán phục, trên phương diện côn khúc, Thương Tế Nhụy thật sự không bằng người này.

Thương Tế Nhụy quấn lên người Trình Phượng Đài không ngừng nũng nịu, Trình Phượng Đài liếc mắt nhìn y: "Thương lão bản, đây là ý tứ thế nào? Muốn mời Nguyên lão bản xuống núi cùng em hát《Liên hương bạn 》 sao? Cái này không được, người ta nói không hát thì chính là không hát, tôi cũng không thể ép buộc người ta có phải không, chuyện như vậy Nhị gia không làm được."

Thương Tế Nhụy giống như bị lửa thiêu mông một khắc cũng không yên, một hồi ngồi xổm xuống một hồi đứng lên nhảy hai cái: "Em không có ý đó! Em chỉ là... chỉ là kích động! Em chỉ gặp qua ngài ấy hai lần! Đã lâu không có thấy lại! Em thật sự muốn hàn huyên về ký kịch với ngài ấy!"

"Vậy em cứ đi tìm y đi!"

"Em làm sao tìm được, em cũng không quen biết ngài ấy."

"Em đã gặp y hai lần còn không biết?"

"Không biết! Em vẫn luôn trốn ở góc phòng nghe ngài ấy hát, em ngượng!" Thương Tế Nhụy đứng trước mặt các vị tiền bối có bản lĩnh chính là vô cùng bẽn lẽn, ngay cả có người khác giới thiệu y cũng không dám bước lên, vẫn luôn né tránh, sợ tiền bối chê cười y, không thích y, thật không giống tính tình của danh linh.

Trình Phượng Đài đại khái hiểu được tâm tình của người này: "Ồ... vậy Thương lão bản có muốn Nhị gia giúp em liên lạc một chút? Để hai người gặp mặt?"

Thương Tế Nhụy dẫm dẫm chân tại chỗ vài bước, có chút nôn nóng nói: "Không được. Em sẽ e lệ."

"Vậy em muốn thế nào?"

"Ngài đừng nói là em! Cứ nói em là bạn của ngài... hay là, em giả thành nhân viên trong tiệm của ngài."

Trình Phượng Đài cười nói: "Được được được, còn nhân viên đâu, nơi nào có nhân viên xinh đẹp như vậy chứ, Chuyện này tôi hứa với em, hiện tại em cần làm chính là nghĩ xem phải cảm tạ tôi thế nào."

Thương Tế Nhụy nói: "Ôi chao? Mỗi lần cầu ngài làm một chút chuyện đều phải cảm ơn! Đúng là người làm buôn bán chẳng ai không gian dối!"

Trình Phượng Đài bước tới trước mặt y, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Đúng là vô thương bất 'gian' ."

Thương Tế Nhụy sửng sốt hồi lâu mới hiểu được hàm nghĩa của chữ 'gian' kia, mặt mũi đỏ bừng.

——————-

Tác giả có lời: Tóm tắt nội dung của《Liên hương bạn 》

Thê tử Thôi Tiên Vân của giám sinh Phạm Giới Phu, tân hôn vừa tròn tháng vào miếu thắp hương, vô tình gặp được nữ nhi hương thân Tào Ngữ Hoa nhỏ hơn nàng hai tuổi. Thôi Tiên Vân ngưỡng mộ hương thơm trên người Tào Ngữ Hoa, Tào Ngữ Hoa lại khâm phục tài thơ của Thôi Tiên Vân, hai người đứng trước thần phật hỗ định chung thân. Thôi Tiên Vân bày cuộc thú Tào Ngữ Hoa làm thiếp cho trượng phu, để mình cùng Tào Ngữ Hoa có thể "Đêm cùng mộng, sáng cùng trang, trong kính hoa dung liền cành, khuê phòng bước bước sánh đôi " . —— trích từ bách khoa Baidu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net