51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Phượng Đài cứ thế ôm Thương Tế Nhụy đặt trên bàn làm suốt cả đêm, thế nào cũng thấy không đủ. Mãi đến lúc mặt trời ló dạng, nhóm tiểu thương buôn bán trên đường bắt đầu lục tục la hét chào hàng hai người mới song song ngã xuống giường uể oải ngủ. Bọn họ quá mệt mỏi, một câu lời nói ngọt ngào cũng không có, chỉ là tứ chi gắn bó hô hấp đan xen, ngủ thành một bộ họa đồ hồn mộng quấn quýt. Thế nhưng ngủ như vậy cũng không được bao lâu, vừa qua mười một giờ trưa bụng của Thương Tế Nhụy đã không ngừng kêu vang tự đem mình đói tỉnh, y trợn mắt si ngốc nhìn ngắm gương mặt ngủ say của Trình Phượng Đài một trận, rốt cục vẫn là không chịu được cơn đói lay lay vai đối phương: "Nhị gia nhị gia, em đói bụng."

Trình Phượng Đài trở mình: "Đi tìm Tiểu Lai kiếm đồ ăn, tôi ngủ thêm chút nữa."

Thương Tế Nhụy ngồi ngẩn ra một hồi mới đứng dậy chải đầu khoác y phục, vừa xuống đất bước đi một chút đã thấy phía dưới nóng rát hừng hực, bất quá dáng người vẫn mạnh mẽ như cũ, thần sắc cũng rất tươi tỉnh. Con người của Trình Phượng Đài, bình thường nhìn giống như đám thiếu gia trầm mê tửu sắc khuyết thiếu rèn luyện, thế nhưng khi làm chuyện kia còn rất hung mãnh, chỉ là sau khi làm xong ngã đầu liền ngủ như bất tỉnh nhân sự. Không giống Thương Tế Nhụy, lúc hành sự muốn sống muốn chết mặt quân bày bố, xong chuyện rồi vẫn là một trang hảo hán.

Thương Tế Nhụy khoác một bộ xiêm y thường ngày đi tìm Tiểu Lai xin cơm ăn, Tiểu Lai một đêm tâm loạn như ma hôm nay cũng thức trễ, càng không có tâm tình nấu cơm, mái tóc tán loạn nhìn Thương Tế Nhụy muốn nói lại thôi, bộ dạng phi thường không cao hứng. Thương Tế Nhụy trước giờ luôn có chút kính nể nàng, hơn nữa biết rõ nàng trong giờ đều không thích nhìn Trình Phượng Đài hôm qua lại còn cùng đối phương làm việc kia ở nhà —— y từ trước đến giờ chưa từng cùng nam nhân qua đêm trong nhà. Hiện tại nhìn thấy sắc mặt không hờn giận của Tiểu Lai thì không khỏi ngượng ngùng, tự mình rời đi tìm thức ăn.

Tiểu Lai mặt lạnh tanh gọi y lại, cố sức dịu giọng hỏi: "Thương lão bản, trên người thế nào rồi?"

Thương Tế Nhụy ăn ngay nói thật: "Không thế nào, chỉ là đói."

Tiểu Lai cầm tay y lên bóp bóp kiểm tra, nghiêm túc hỏi: "Tối qua làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn có làm cậu bị thương không?"

Thương Tế Nhụy cầm ngược lại tay nàng, tha thiết đáp: "Không có bị thương, chỉ là quá đói."

Con người của Thương Tế Nhụy mỗi khi bụng rỗng liền giống như bị quỷ đói nhập hồn, trở nên vừa trì độn lại ngu dốt, vạn niệm câu diệt chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là tìm thức ăn. Tiểu Lai hỏi hai câu liền nhận mệnh, biết hiện tại có cùng đối phương nói cái gì cũng nghe không vào, nếu lại hỏi đến câu thứ ba y tuyệt đối sẽ trợn trắng mắt, liền vội vàng ngồi xuống trước gương tết tóc thành đuôi sam, vừa làm vừa nói với Thương Tế Nhụy: "Hiện tại nấu cơm cũng không kịp, em ra tiệm cơm ngõ sau mua cho cậu một đĩa vịt muối, thịt kho măng và phần lòng dê xào cay có được không?"

Thương Tế Nhụy vừa nghe có thịt ăn nào còn bất mãn việc chi, chỉ giục Tiểu Lai tăng nhanh tốc độ. Bởi vì buổi trưa nắng lên nên tuyết đọng ban đêm đã tan đi ít nhiều, đường xá trơn trượt đi lại mất chút thời gian, chờ Tiểu Lai mang hộp đựng thức ăn về thì Thương Tế Nhụy cũng đã đói đến mắt đều tái đi. Tiểu Lai bới một chén cơm, gắp vài đũa thức ăn là xong phần mình, còn số thịt dư lại đều bị Thương Tế Nhụy càn quét hết sạch, tốc độ nuốt không đuổi kịp tốc độ nhai, hai má phồng lên thành cái bánh bao lớn hệt như thỏ nhai củ cải vậy. Một danh linh nổi tiếng như vậy lại có bộ dạng ăn uống thế này, quả thực không ai có thể tin tưởng.

Tiểu Lai nhìn y rồi chợt cười, cúi đầu và một đũa cơm: "Thương lão bản ăn hết thức ăn cả rồi, không chừa cho hắn một chút sao?"

Tiểu Lai nghìn năm một thuở mới nói ra những lời quan tâm Trình Phượng Đài như vậy, khiến cho Thương Tế Nhụy cũng có chút ngượng ngùng: "Ai nha, quên mất, đợi ngài ấy tỉnh lại rồi tự ra ngoài ăn vậy."

Tiểu Lai gật đầu, rũ đi sự u buồn vừa rồi, cười nói: "Thương lão bản ăn no thì đứng dậy đi lại một chút, để em thu thập chén đũa." Nghĩ thầm Thương Tế Nhụy vẫn cứ là Thương Tế Nhụy, chỉ có cô quá phóng đại việc này. Trải qua việc buổi tối cũng không thấy y càng để tâm chuyện của Trình Phượng Đài hay càng thêm nhún nhường ý tứ, xem đi, có thức ăn y cũng chỉ lo tự mình no bụng, hoàn toàn không hiểu phải chiếu cố người khác. Thế nhưng nếu đổi thành trước đây khi còn quấn quýt với Tưởng Mộng Bình, cho dù có đói hơn nữa Thương Tế Nhụy tuyệt đối cũng phải chừa phân nửa thức ăn cho sư tỷ, y đã trải qua đau lòng tự nhiên học được phải thông minh, sẽ không lại dốc lòng dâng hiến cho người khác như thế nữa. Sự đối đãi đặc biệt của Thương Tế Nhụy đối với Trình Phượng Đài cũng chỉ là khi đem so với đám người Tào tư lệnh, Tiết Thiên Sơn mà thôi.

Tiểu Lai tự trấn an mình như vậy, chợt nhìn thấy Trình Phượng Đài khoác hờ áo choàng ra khỏi phòng ngủ, chà xát bàn tay nói: "Tuyết tan rồi sao? Hôm nay thật là lạnh quá, Thương lão bản đang ăn gì đó? Cho tôi nếm thử nào." Nói xong cúi người mở miệng chờ Thương Tế Nhụy đút.

Thương Tế Nhụy gắp một miếng măng cho vào miệng hắn, thỏa mãn nói: "Ăn thịt!"

Trình Phượng Đài nhai giòn giòn sướng miệng, nghiêng đầu nhìn mới thấy trong đĩa nào còn chút thịt nào đâu? Cười nói: "Giỏi thật, không đợi toi đã ăn cơm rồi. Thịt ở đâu nào?" Vừa nói vừa vói tay vào cổ áo Thương Tế Nhụy trêu chọc y.

Thương Tế Nhụy bị lạnh đến rụt cổ: "Thịt đã bị em ăn hết rồi!"

Trình Phượng Đài cũng rất đói bụng, trời đông giá rét, Lão Cát còn chưa tới, hắn cũng không muốn ngồi xe kéo chịu lạnh ra ngoài tìm ăn, trên bàn chỉ còn cơm nóng ủ trong nồi, hắn liền tự mình vươn tay cầm lấy chén của Thương Tế Nhụy, xới thêm ít cơm rồi chan tý đồ thừa còn lại trong đĩa ăn đến dương dương tự đắc, cái hành động này khiến cả Thương Tế Nhụy và Tiểu Lai đều không khỏi kinh ngạc. Thương Tế Nhụy trong lòng cực kỳ ấm áp còn có một chút chua xót, tuy rằng y không hiểu vì sao nhìn thấy Trình Phượng Đài ăn đồ thừa của mình lại có cảm xúc như thế, chỉ biết mở to mắt ngắm nhìn đối phương. Tiểu Lai lại không khỏi nhìn vị thiếu gia này với cặp mắt khác xưa, đồng thời cũng cảm giác được đối phương cực kỳ khó chơi, không biết tốt xấu, đá không ra đạp không đi.

Trình Phượng Đài cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Thương Tế Nhụy và Tiểu Lai, cười cười nói: "Thế nào, nhìn tôi ăn mà kinh ngạc như vậy sao?"

Thương Tế Nhụy gật đầu: "Ngài đói rồi!"

Trình Phượng Đài nói: "Đúng vậy. Đói rồi không phải nên ăn cơm sao?"

Thương Tế Nhụy nhìn hắn không nói gì. Trình Phượng Đài vừa ăn vừa nói: "Em nghĩ tôi giống loại thiếu gia như Thịnh Tử Vân sao? Lúc tôi bằng tuổi hắn —— không, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, đã dẫn theo một đoàn thuộc hạ đi quan ngoại vận hàng, dọc đường có thể ăn cái gì chứ? Rau cùng nấm dại chấm muối, bánh bột ngô cứng đến mẻ răng, thỉnh thoảng gặp được thôn trang mới có thể ăn một bữa thịt. Nhưng em chắc không biết đâu, nông dân bình thường không giết thịt trâu lừa, trả bao nhiêu tiền cũng không giết, nói là phải giữ lại cày ruộng, có thể ăn đều là trâu cày ngựa thồ sắp chết già, chất thịt thô cứng dai nhách... Một chuyến đi vài tháng không phải đều ăn vào bụng sao? Nhỡ không may gặp phải những ngày thời tiết không tốt bị giam trong rừng thì phải ăn gì? Ăn cái rắm! Một ngày nửa cái bánh bao ngâm nước nhũn ra rồi thêm tý muối, còn phải nơm nớp đề phòng đủ loại độc xà mãnh thú, thổ phỉ cướp đường..."

Thương Tế Nhụy xỏ bàn tay vào ống tay áo nghe đến ngây người, Trình Phượng Đài lại ngẩng đầu bới thêm một chén cơm, bóp mặt y vỗ vỗ hai cái: "Thương lão bản kỳ thực không tính từng thật sự chịu đói, ăn cơm còn kén chọn."

Nghe hắn nói vậy Thương Tế Nhụy liền không phục: "Đã từng chịu đói! Khi còn nhỏ Bình Dương đại hạn, em đã chịu đói rất nhiều ngày!"

Trình Phượng Đài chỉ cười nói: "Em coi như thiếu ăn một chút, chưa tính thực sự cảm nhận được sự khổ sở của cái đói."

Thương Tế Nhụy không phân rõ được hai khái niệm này, thế nhưng y cố gắng hồi tưởng, quả thực từ sau khi được Thương Cúc Trinh mua về thì y chưa từng chịu đói, có đôi khi người của cả gánh hát đều chịu đói chỉ có y là không phải nhịn. Thương Cúc Trinh dù có để con trai mình ăn cải trắng cũng phải nghĩ biện pháp kiếm thịt về cho y, nói là y học kép võ cần phải ăn ngon một chút thì gân cốt mới có thể rắn chắc, Thương Tế Nhụy hầu như chưa bao giờ có ba ngày liên tục không gặp thịt. Đến mười hai tuổi liền có Tiểu Lai ở bên cạnh hầu hạ, ngay cả xiêm y cũng không cần tự giặt, mỗi ngày đều là áo đến giơ tay cơm đến há mồm, tuổi thơ của Thương Tế Nhụy tuy rằng học diễn tuồng vô cùng vất vả nhưng tâm thái lại giống như lớn lên từ trong vại mật, bằng không cũng không nuôi ra được cái tính tình ngây thơ rực rỡ như hiện tại.

Thương Tế Nhụy trong lòng có chút nghi ngờ Trình Phượng Đài là đang lừa gạt mình, bởi vì nhìn bộ dạng tóc vuốt dầu mặt thoa phấn hiện tại của hắn quả thật khó thể liên tưởng được những hình ảnh khổ sở vừa rồi đã nghe. Thương Tế Nhụy liền đơn giản không thể suy nghĩ nữa, nói: "Nhị gia, cả người em đều dính dấp, em muốn đi tắm!"

Trình Phượng Đài nói: "Ây da, ngày mai đã là tân niên, nhà tắm sợ rằng đều đã đóng cửa rồi, tôi bảo Tiểu Lai nấu nước nhé."

Thương Tế Nhụy mặc kệ: "Ngài muốn em bị đông chết sao! Em muốn tắm thùng nước nóng!"

Tắm trong phòng kiểu Trung quốc giữa khí trời rét lạnh như vậy quả là quá mức tàn nhẫn, Trình Phượng Đài căn cứ nguyên tắc ai làm sai thì tự thu dọn, vừa xỉa răng vừa cân nhắc tìm một nơi cho Thương Tế Nhụy tắm rửa, nhìn nhìn đồng hồ một chút rồi nói: "Lão Cát này hôm nay khẳng định đã ngủ quên rồi! Đợi lão tới chúng ta liền đi khách sạn Lục Quốc thuê phòng rồi tắm! Ở đó có nước nóng, có bồn tắm lớn, tuyệt đối sẽ không khiến em bị lạnh."

Thương Tế Nhụy nghe xong lạnh lẽo không tiếp lời, Tiểu Lai cầm khăn đến lau bàn, mí mắt không thèm nhấc nói: "Thương lão bản không tiện đến những chỗ như vậy." —— đặc biệt là với ngươi. Nửa câu sau Tiểu Lai cũng không nói ra.

Trình Phượng Đài lập tức nhạy bén tưởng tượng ra, một khi tin tức Thương Tế Nhụy thuê phòng khách sạn bị đám báo lá cải lề đường biết được sẽ bị xào nấu thành bao nhiêu cái phiên bản. Lập tức quay đầu như cười như không nhìn đối phương: "Thương lão bản tiếng tăm lớn, vô duyên vô cớ đi nơi như vậy đúng là dễ bị người đặt điều nói bậy."

Thương Tế Nhụy khi muốn cái gì liền muốn đến vô cùng bá đạo, nhanh chóng đứng dậy chỉ kém lăn lộn đầy đất: "Em mặc kệ! Nói thế nào đi nữa em chính là muốn tắm! Không được tắm em sẽ khó chịu chết mất, sao còn có thể ăn tết chứ!"

Lão Cát đã đến trước cửa, bấm còi ba hồi hai dài một ngắn làm tín hiệu, Trình Phượng Đài nghĩ trước nghĩ sau liền đưa ngang trái tim một cái, vỗ đùi đứng dậy nói: "Đi! Chúng ta đi tắm thôi!"

Tiểu Lai vội vàng giúp Thương Tế Nhụy đổi xiêm y, chọn một bộ áo ngoài bằng gấm màu xanh tuyết mặc lên. Thương Tế Nhụy vừa cài nút buộc vừa hỏi: "Ấm áp sao?"

Trình Phượng Đài choàng tay qua vai y: "Cực kỳ ấm áp!"

Tiểu Lai lại thu dọn một ít quần áo và khăn lau đuổi theo, Trình Phượng Đài cười nói: "Bảo em là thiếu gia quen hưởng phúc em còn không chịu nhận, đi tắm sao còn phải để Tiểu Lai cô nương đi theo. Cô nương cứ giao cho tôi đi, tôi sẽ hầu hạ em ấy!" Nói xong liền cầm lấy đồ vật cùng Thương Tế Nhụy sóng vai ra cửa, Tiểu Lai cũng không tiễn đi xa, thấy bọn họ vừa ra khỏi liền đóng chặt cửa lại.

Lão Cát giúp bọn họ mở cửa xe, nhanh nhẹn cười nói: "Thương lão bản mặc bộ quần áo này thật bảnh bao, gương mặt thanh tú trắng nõn hệt như thoa phấn vậy, khí sắc cực tốt!"

Thương Tế Nhụy sờ sờ mặt mình: "Thật sao?" lại nhanh chóng cúi đầu vào xe.

Trình Phượng Đài cười nói: "Thật đấy! Tôi nói em không chịu tin, Lão Cát dù sao cũng không cần nói dối mà."

Lão Cát cũng coi như hiểu rõ tính tình của hai người này, chỉ cần Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy ở cùng nhau, lão nhìn thấy Thương Tế Nhụy liền nói năng như bôi mật, mặc kệ nịnh bợ có bao nhiêu dối lòng thì chỉ cần là lời dễ nghe Thương Tế Nhụy sẽ đều tiếp nhận. Mà Thương Tế Nhụy vừa vui vẻ, tâm tình của Trình Phượng Đài tự nhiên cũng khoái trá, trở nên vô cùng dễ nói chuyện. Sau đó Lão Cát lại thỉnh tội: "Xin lỗi nhị gia, hôm nay tôi tới chậm."

Trình Phượng Đài than một tiếng: "Tết nhất, nhà nào cũng bận bịu đủ chuyện, ngày mai lão cũng nghỉ phép đi! Tiền lì xì năm nay lĩnh hai phần! Lão chính là vất vả nhất rồi."

Lão Cát mặt mày hớn hở, sau khi cảm ơn lại hỏi: "Nhị gia, chúng ta đi đâu đây?"

Trình Phượng Đài nói: "Đi tiểu công quán."

Lão Cát lập tức giật thót còn tưởng rằng mình nghe lầm, xoay đầu nhìn Trình Phượng Đài, tiểu công quán đang nuôi vị nào chẳng lẽ Nhị gia đã quên rồi?

Trình Phượng Đài hơi gật đầu biểu thị lão không nghe lầm, nói: "Đi thôi."

Lão Cát gật đầu, ôm thái độ ngươi dám chết ta dám chôn mà lái xe, trên đường còn nghe Trình Phượng Đài nói dối như cuội một tấc đến giời, điệu bộ hoàn toàn không kém lúc Thương Tế Nhụy trên sân khấu biểu diễn.

Trình Phượng Đài nhìn thoáng qua Thương Tế Nhụy: "Lão Cát! Dừng xe!"

Lão Cát không hiểu chuyện gì chỉ theo mệnh lệnh đạp thắng, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Trình Phượng Đài nói: "Đổi một chỗ đi, không đi tiểu công quán nữa."

Lão Cát thầm nghĩ Nhị gia rốt cục biết bảo trọng bản thân không lại gây sự, dạ dạ một tiếng đáp ứng vô cùng sung sướng.

Thương Tế Nhụy hiếu kỳ: "Vì sao không đi tiểu công quán nữa, tiểu công quán là nơi nào?"

Trình Phượng Đài trăm mối ngổn ngang nhìn y, khổ sở nói: "Ai nha, cái này không tiện giải thích, sau này có cơ hội sẽ kể tường tận cho em biết —— Lão Cát, quay đầu xe lại đi!"

Dựa vào trình độ nghe ngóng của Thương Tế Nhụy rèn luyện được sau nhiều năm lăn lộn tại Lê viên, y biết trong này tuyệt đối có chuyện, đôi mắt lập tức phát quang ôm chặt tay Trình Phượng Đài: "A a a! Nhị gia mau nói đi mà! Ngài không nói em sẽ không đi đâu cả!"

Trình Phượng Đài giả vờ kiên trinh chống đỡ một hồi, rốt cục bị khuất phục dưới quyền cước của Thương Tế Nhụy, ánh mắt giống như đề phòng nhìn Lão Cát, Thương Tế Nhụy cũng theo hắn liếc nhìn một cái, sau đó rất hiểu ý ghé sát tai vào chỉ sợ để lộ bí mật cho người thứ ba biết. Lão Cát nghĩ thầm chuyện hai người nhìn tôi làm cái mẹ gì đâu? Mồm mép này của Trình Phượng Đài nửa câu lời thật cũng không có, tưởng rằng tôi muốn nghe lắm sao?

Trình Phượng Đài thấp giọng nói: "Em biết cậu em vợ của tôi vì sao đã hơn hai mươi còn chưa kết hôn chứ?"

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút, do dự nói: "Bởi vì... bởi vì ngài ấy thích nam nhân?"

Trình Phượng Đài giận đến phì cười: "Cái lời đồn này em nghe được từ đâu thế? Đừng có nói lung tung. Ây da! Là vì cậu ấy thích một người phụ nữ!"

Thương Tế Nhụy kinh ngạc: "Ồ? Là gái đã có chồng, ca diễn? Chẳng lẽ còn là kỹ nữ?"

Mà lý do Thương Tế Nhụy hỏi ra câu này là vì Phạm Liên cũng không phải kẻ an phận gì, từ lúc quen biết với Thương Tế Nhụy hắn đã rất quen với việc trà trộn vào giới Lê viên tại Bình Dương, tiêu pha vô cùng phóng khoáng, danh tiếng trong giới đều là do đồng đại dương dựng nên, tính tình trầm ổn lại giỏi giao tế, ai cũng nguyện ý kết giao đôi phần với hắn, nợ tình tự nhiên cũng theo đó ùn ùn không dứt. Thế nhưng con người Phạm Liên trước giờ đều thích kín đáo, Thương Tế Nhụy ngoại trừ biết hắn từng có một đoạn tình với sư tỷ trong Thủy Vân Lâu thì chẳng hay gì khác. Hiện tại vừa nghe Phạm Liên có người trong lòng liền theo phản xạ nghĩ về phương hướng này.

Trình Phượng Đài thở dài: "Không kém bao nhiêu đâu... Là vũ tiểu thư."

Thương Tế Nhụy nào biết cái từ Tây phái như vậy, nghiêm chỉnh gật đầu: "Là Ngũ tiểu thư nhà ai?"

Trình Phượng Đài thầm nhủ hai người bọn họ nói chuyện với nhau cứ như tấu hài vậy, hơn nữa hắn còn là vai phụ đâu: "Không phải đứng hàng thứ năm trong nhà, là vũ của bồi người khiêu vũ trong vũ trường."

Vừa nói như vậy Thương Tế Nhụy liền hiểu.

"Khi tôi vừa đến Bắc Bình có mua một căn nhà ở ngõ Đông Giao làm đầu tư, Phạm Liên không dám đưa vũ nữ tiểu thư về nhà liền mượn nơi đó của tôi để an trí. Đến giờ cũng đã được ba năm rồi."

Thương Tế Nhụy kinh hô: "Phạm nhị gia cư nhiên đã nuôi nàng suốt ba năm! Mọi người một chút tiếng tăm cũng không nghe thấy! Cái này không phải Diêm Tích Kiều ngụ Ô Long viện sao!"

(Diêm Tích Kiều là vợ của Tống Giang trong truyện Thủy Hử, cũng là một nhân vật phụ nữ đa tình dâm đãng. Cái mà Thương Tế Nhụy nói là tên một vở tuồng, nôm na đều là diễn về mấy vụ nam nữ mèo mả gà đồng)

Lão Cát ngồi ôm bánh lái cười thầm, cảm thấy cái lời này nói còn đúng được mấy phần sự thật.

Trình Phượng Đài nói: "Vậy nên em nhất định phải bảo mật, lần này tới đó gặp người không cần nói chuyện, cũng đừng nhìn chằm chằm kẻ khác. Chúng ta liền thăm Diêm Tích Kiều của Phạm Liên một chút, tắm xong liền đi."

Thương Tế Nhụy gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi han đủ chuyện thượng vàng hạ cám của Phạm Liên và vũ nữ nọ. Trình Phượng Đài nửa thật nửa giả trả lời, trong trong ngoài ngoài đều đem bản thân giũ sạch không còn dính líu, giống như bản thân chỉ là một chủ cho thuê nhà, một tỷ phu bao che cậu em vợ vậy, mặc kệ là vai trò nào cũng tràn ngập nghĩa khí hơn nữa còn có trách nhiệm bảo mật. Lão Cát không thể không bội phục Nhị gia nhà mình, thuận tiện cũng ghi nhớ những lời này vào trong lòng, đừng để sau này Thương Tế Nhụy vô tình hỏi lại một câu lão liền trực tiếp đem Nhị gia ra bán đứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net