52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đường lớn Đông giao không có bao nhiêu người qua lại, tuyết đọng rất dày. Từng dãy từng dãy biệt thự gạch xám toát ra phong vị dị quốc phủ lên một lớp chăn tuyết, sắc xám lạnh lẽo cùng màu trắng khinh mạn thoạt nhìn rất giống phiên bản thu nhỏ của các ngân hàng Tây dương, khung cảnh phi thường đẹp mắt. Cửa lớn căn nhà kia của Trình Phượng Đài không giáp mặt đường, không quá thu hút sự chú ý, nơi này vốn là phòng làm việc của đám người Tây Ban nha, qua vài lần trằn chọc khúc chiết lại rơi xuống tay hắn, hàng xóm xung quanh nếu không phải đại sứ quán thì chính là binh doanh, ngân hàng. Khi hắn vừa đến Bắc Bình thì người Nhật Bổn đang tác loạn phi thường lợi hại ở phương Bắc, bởi vì lo lắng chiến loạn lan đến đây, giao thông cách trở không có chỗ trốn, vậy nên hắn mua căn nhà này cũng là có xuất phát từ vài phần lo lắng bảo mệnh, dù sao xung quanh đều là người ngoại quốc, cũng tương đương như một khu tô giới, khẳng định tương đối an toàn. Loại nhà như vậy tự nhiên không thể tùy tiện cho người ngoài thuê, cuối cùng lại lăn lộn trở thành chốn tầm hoan mua vui quả thực không khỏi khiến người dậm chân giận dữ.

Triệu mụ của tiểu công quán mở cửa cho bọn họ, vừa nhìn thấy Trình nhị gia còn mang theo một người thanh niên thì không khỏi kinh hãi, căn nhà này ngoại trừ hai vị Nhị gia thì chưa từng có ai khác ghé qua đâu. Đánh giá thấy Thương Tế Nhụy cũng là người tư thái phong lưu diện mạo tuấn tú, Nhị gia còn mang y đến nơi ban ngày tuyên dâm như thế này không tránh khỏi gây ra chút suy đoán dâm uế, vậy nên Triệu mụ cũng không hỏi nhiều, chỉ chuẩn bị dâng trà rồi gọi vũ nữ tiểu thư xuống gặp.

Trình Phượng Đài ném cho Triệu mụ một ánh mắt, Triệu mụ liền cúi người xuống nghe phân phó. Hắn nhẹ giọng nói: "Đi lên nói với cô chủ là tôi dẫn khách đến, cần dùng nơi này có việc. Bảo cô ta ăn mặc chỉnh tề xuống chào hỏi rồi ra ngoài đi mua sắm, chậm một chút hẳn trở về."

Triệu mụ gật đầu xác nhận, thế nhưng không đợi bà lên truyền lời thì vũ nữ tiểu thư ở trên lầu đã sớm nghe được tiếng còi xe ô tô, mở cửa sổ nhìn xuống quả nhiên là xe của Trình Phượng Đài, trong lòng vui vẻ nên cũng không xem kỹ trên xe rốt cục còn có những ai liền chạy như bay đến bàn trang điểm thoa chút phấn, quẹt vội son, với tay lấy một cái áo lụa ngủ đỏ rực khoác hờ lên người rồi thong dong xuống lầu, vừa đi vừa hờn dỗi: "Ai nha Nhị gia của em! Ngài đã có bao lâu không đến đây chứ? Có phải đã quên mất em rồi hay không? Đúng là không có lương tâm mà!"

Trình Phượng Đài nghe được mấy câu này của vũ nữ tiểu thư lông tơ liền dựng đứng, Thương Tế Nhụy vốn dĩ vừa đến nơi xa lạ liền đặc biệt an tĩnh không nói một lời, cảm thấy nhà kiểu Tây dương quả nhiên đặc biệt ấm áp, còn đang bận rộn cởi áo khoác ngoài và mũ, ánh mắt dõi qua khắp nơi quan sát đồ vật mới mẻ. Nghe giọng của vũ nữ tiểu thư thì vành tai y cũng run lên, ánh mắt lợi hại nhìn chòng chọc qua bên này.

Vũ nữ tiểu thư tóc xoăn buông xõa, trên mặt là nụ cười phong tao nhộn nhạo, cặp đùi trắng nõn thon dài lấp ló sau vạt áp càng thêm câu hồn đoạt phách. Thương Tế Nhụy nhìn đối phương một vòng từ đầu đến chân rồi lại bắn phá thêm một lượt từ chân lên đầu. Vũ nữ tiểu thư đột nhiên nhìn thấy người xa lạ, hơn nữa ánh mắt của đối phương còn là rực lửa không mang phong nguyệt thì cũng có chút sửng sốt dừng bước trên bậc thang, nụ cười ngưng đọng không ít. Nàng khẽ gật đầu với Thương Tế Nhụy, ánh mắt long lanh ngận nước nhìn Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài nhân cơ hội này vội nói: "Đến đây, tôi giới thiệu một chút. Vị này là Vũ tiểu thư, bạn gái của Phạm Liên, vị này là một người bạn của tôi, Điền tiên sinh."

Vũ nữ tiểu thư rốt cục là người sành sỏi sự đời, lập tức kịp phản ứng, không dấu vết kéo kéo vạt áo che đậy bộ ngực sữa trắng nõn, đổi thành một nụ cười căng thẳng: "Hóa ra là Điền tiên sinh, xin chào, xin chào. Ngài trước ngồi uống trà, tôi lên lầu đổi một bộ xiêm y rồi lập tức đi xuống tiếp chuyện cùng ngài, thật quá thất lễ rồi."

Không đợi nàng xoay người Thương Tế Nhụy đã nhanh chóng tiến lên, trực tiếp vươn tay túm tóc kéo lại. Thương Tế Nhụy vốn là võ sinh khí lực bưu hãn, trực tiếp làm cho vũ nữ tiểu thư đau đến hai mắt trắng dã không ngừng kêu loạn, chỉ có thể cong eo nhắm mắt thuận theo. Thế nhưng nàng là một cô gái yếu đuối, làm sao có thể theo kịp bước chân của Thương Tế Nhụy, đi được vài bước liền lảo đảo ngã bệch xuống đất, dép đều rơi mất, áo ngủ mở rộng, chỉ gắt gao nắm chặt cánh tay của Thương Tế Nhụy, để mặc y trực tiếp lôi mình trượt dài đến cửa, sau đó mở cửa ném thẳng ra ngoài.

Vũ nữ tiểu thư ngã xuống nền tuyết bị lạnh đến tinh thần chợt tỉnh, thở hổn hển ồ ồ vài hơi, sau đó gào lớn một tiếng trực tiếp khóc ra. Lão Cát nghe tiếng gào khóc liền chạy đến cởi áo khoác phủ lên người nàng, thầm nghĩ ta liền biết hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, nếu không phải nữ nhân này thì chính là Nhị gia, trước sau đều phải có người bị Thương lão bản đánh, chỉ không ngờ là nhanh như vậy.

Cách một cánh cửa, tiếng than khóc phía ngoài nức nức nở nở thê thê thảm thảm, ai oán đến giống như oán linh phiêu dạt. Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, Trình Phượng Đài xem mà choáng váng, cùng Triệu mụ ngơ ngác đứng đó nhìn Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy sau khi phát tiết cơn giận trên con gái nhà người ta xong lập tức quay về dáng dấp thiếu niên tươi mát mềm mại thường thấy, thậm chí đôi môi còn hơi dẫu ra giống như đang giận dỗi vì chịu thiệt thòi, quả thực khiến cho người ta không thể liên tưởng sự việc trước sau.

Thương Tế Nhụy hỏi: "Phòng tắm ở nơi nào?"

Câu này nói ra cũng không biết là đang hỏi ai, Triệu mụ quan sát thần sắc hai người, nháo thành như vậy mà Trình Phượng Đài không hề nhăn mặt chút nào, thậm chí còn lộ ra nụ cười có chút bất đắc dĩ phảng phất cực kỳ nuông chiều vị Điền tiên sinh này. Quả nhiên Trình Phượng Đài nhìn về phía bà gật đầu một cái, Triệu mụ lập tức tươi cười nói: "Điền tiên sinh, xin đi theo tôi."

Trình Phượng Đài nói với theo: "Em lên trước đi, tôi ở đây thêm lát đã!"

Thương Tế Nhụy không quay đầu lại cũng không thèm đáp trả lời nào, chỉ cùng Triệu mụ lên lầu.

Vừa rồi Lão Cát đang ngồi trong xe đậu trước cổng, chợt nhìn thấy cửa lớn mở ra, sau đó Thương Tế Nhụy ném một bao quần áo lớn gì đó màu đỏ rực ra ngoài, đợi khi bao quần áo kia lăn một vòng tự mình đứng lên lão mới phát hiện đó là một người sống. Lớp trang điểm của vũ nữ tiểu thư đều bị nước mắt làm nhòe, Lão Cát cởi áo khoác che chắn cho nàng, đợi Trình Phượng Đài vừa mở cửa vũ nữ tiểu thư đã nhào vào ngực hắn khóc nức nở: "Nhị gia! Nhị gia đó là người nào vậy? Vừa gặp mặt liền động thủ! Ngài xem, tóc của em đều bị tên đó túm đứt rồi! Ngài xem này!"

Trình Phượng Đài sợ Thương Tế Nhụy giết một đường hồi mã thương trở về, bắt gian tại trận nên vừa an ủi nàng vừa cố tách ra một cự ly thích đáng: "Em không biết cậu ta là ai?"

Vũ nữ tiểu thư chỉ nhận ra Nguyễn Linh Ngọc (Tên một diễn viên nổi tiếng thời đó) đóng phim, không biết Thương Tế Nhụy ca kịch, nước mắt dâng trào khổ sở lắc đầu: "Nếu em nhận ra tên đó là ai thì đã sớm trốn được bao xa liền trốn, đâu phải chịu khi dễ như thế!"

Trình Phượng Đài vui mừng: "Ôi chao! Em không biết cậu ta liền bớt việc rồi, tôi cũng không cần lại dặn dò em."

Vũ nữ tiểu thư đấm đấm vào ngực Trình Phượng Đài oán trách, thế nhưng sau khi từng chịu nắm đấm của Thương Tế Nhụy thì một quyền này của vũ nữ tiểu thư quả thực chỉ giống như đang làm nũng cù lét vậy. Trình Phượng Đài vốn là không thể nhìn phụ nữ rơi nước mắt, mà một quyền trắng nõn như bôi phấn kia càng là đánh cho ngực hắn mềm mại vô cùng, lập tức nắm tay đưa người vào xe, dụ dỗ nói: "Thật tội nghiệp mà, hôm nay em chịu thiệt thòi rồi, chỉ là hiện tại có khách, vậy nên hay em đừng về nhà này nữa. Trong nhà Phạm Liên có cả nhóm mẹ ruột lẫn di thái thái ghé chơi em cũng không tiện qua đó, hay là thế này đi..." Hắn rút ra một tờ chi phiếu trống, viết vào mặt lưng mấy hàng chữ: "Em cầm cái này, bảo Lão Cát đi tìm Thái chưởng quỹ đổi tiền mặt, sau đó đi mua sắm chút đồ vật cho vui vẻ lên, em không phải đã thích một kiện áo lông rái cá rất lâu rồi sao? Cái này xem như cho em đặt hàng. Buổi tối lại đi khách sạn Lục quốc ăn một bữa ngon, ngủ một giấc say. Nhé? Ngoan nào, đừng khóc. Để tôi bảo Triệu mụ đem quần áo giày vớ ra cho em."

Vũ nữ tiểu thư liếc nhìn qua con số ghi sau tờ chi phiếu, thiếu chút nữa nhếch miệng cười như điên, chỉ là vẫn dùng tay che mặt giả vờ nghẹn ngào hờn dỗi hai tiếng mới chịu ngồi lên ô tô, sau đó lại lộ mặt ra: "Ngài bảo Triệu mụ đưa em cả túi đồ trang điểm nữa, còn có bộ trang sức ngọc lục bảo và cái khăn choàng da hồ ly kia!"

Trình Phượng Đài ghi nhớ rõ. Triệu mụ vặn nước nóng ra bồn tắm, đợi Thương Tế Nhụy bắt đầu tắm rửa liền chạy ra giúp vũ nữ tiểu thư chọn tốt quần áo và đồ trang sức, sau đó dùng áo choàng lụa bao lại một lần đưa qua. Lúc này Trình Phượng Đài đã rời đi, vũ nữ tiểu thư cũng không cần lại rơi lệ rên rỉ, vừa ngâm nga một khúc nhạc vừa giơ cao tờ chi phiếu nhìn trái nhìn phái, biểu tình vui vẻ. Triệu mụ mở cửa xe, đưa cả bọc quần áo qua cho nàng, vũ nữ tiểu thư cầm lấy, nói: "Cất mấy thứ nước hoa và đồ dưỡng da trên bàn của tôi lại hết nhé, đừng để ông già thỏ kia đập vỡ. Đêm nay tôi không về."

Câu ông già thỏ này càng xác nhận suy đoán trong lòng Triệu mụ, khi quay lại hầu hạ Thương Tế Nhụy thì trong lòng cũng có cân nhắc. Lão Cát ở phía trước lái xe, vũ nữ tiểu thư ngồi phía sau đôi chân duỗi thẳng, nghiêng nghiêng ngã ngã mặc tất chân thay quần áo, đeo găng trang điểm, hoàn toàn không hề e dè. Lão Cát gập gương chiếu hậu lại tránh cho nhìn tới nàng, chợt nghe nàng hỏi: "Lão Cát này! Tôi hỏi lão một câu, ông già thỏ kia có phải tân hoan của Nhị gia không?"

Trước giờ Lão Cát vẫn giữ thái độ kính nhi viễn chi với đám nhân tình của Nhị gia, cùng với loại nữ tử phong trần này càng là không có lời gì để nói: "Tôi không biết."

Vũ nữ tiểu thư liếc lão một cái, cười duyên nói: "Lão không chịu nói với tôi sao? Không nói tôi cũng biết, thằng nhóc kia da non thịt mịn, cùng với Nhị gia tuyệt đối không có gì sạch sẽ! Bất quá con thỏ điên này là đào từ đâu ra vậy? Quá dọa người rồi, Nhị gia sợ rằng không khống chế được đâu!"

Lão Cát thầm nghĩ y là thỏ thì mi cũng là gà, Nhị gia mấy hôm nay đều không thích về nhà, chỉ chuyên cùng đám chim bay cá nhảy các người chơi đùa. Đợi hôm nào đó Nhị nãi nãi tức giận lên liền đem tổ chim của các người lật úp, một người cũng không thể sống sót! Mà ta là biết lại không báo, tám phần mười cũng không thể sống nổi...

Lúc Trình Phượng Đài đi vào phòng tắm thì Thương Tế Nhụy đã cởi sạch nằm trong bồn, vô cùng thoải mái nhắm mắt dưỡng thần. Trình Phượng Đài thả lỏng mấy nút áo sơ mi, săn tay áo lên giúp đối phương xoa xoa thái dương.

"Nhị gia, sao ngài lại tới đây."

Trình Phượng Đài thấy y đang hưởng thụ đến lười mở mắt: "Tôi phải đến hầu hạ Thương lão bản tắm rửa thay y phục chứ!"

"Ngài không đuổi theo ả ta sao?"

Trình Phượng Đài nói rất hùng hồn: "Cô ta là người phụ nữ của Phạm Liên, tôi đuổi theo làm gì?" Dừng một chút lại cười nói: "Chỉ là Thương lão bản vì sao không nói lý như vậy, còn hung hãn quá mức, sao có thể đánh con gái nhà người ta như vậy chứ?"

Không nhắc thì thôi, vừa nói tới cái này Thương Tế Nhụy đột nhiên khẽ động, giống như lại muốn nhảy dựng lên đánh người, cơ thể xoay chuyển tạo ra một mảnh bọt nước: "Ai bảo hai người có ám muội!"

Trình Phượng Đài cũng không thèm chớp mắt: "Nói vậy là oan cho chúng tôi, em nghĩ kỹ lại xem, lúc đó cô ấy vừa xuống lầu còn chưa nhìn rõ người tới là ai, như vậy sẽ gọi kẻ nào chứ? Còn không phải là Phạm nhị gia sao? Vợ bạn không thể chọc, tôi và Phạm Liên quan hệ tốt như vậy sao có thể nhúng chàm người phụ nữ của cậu ta cho được? Nếu em không tin, đợi lần sao gặp được Phạm Liên em có thể hỏi cậu ta, hỏi xem Vũ tiểu thư có phải thân mật của cậu ấy hay không, tôi cùng Vũ tiểu thư lại thuần khiết ra sao. Đâu có tên đàn ông nào lại chịu làm rùa đen sống, nếu có chút dấu vết mèo mả gà đồng nào đó, không cần em động thủ thì Phạm Liên đã đánh chết tôi trước rồi."

Thương Tế Nhụy vốn dĩ đã vô cùng xác định mới ra tay, nhưng vừa bị Trình Phượng Đài nói hưu nói vượn như vậy thì cảm thấy sự xác định của mình cũng không có căn cứ. Mấy chuyện gian tình như vậy cũng chỉ là chớp mắt gió trăng nơi khóe mắt đuôi mày, chỉ cần bị người có tâm nhìn là lập tức rõ ràng. Chỉ tiếc mấy thứ gió trăng như vậy làm sao có bằng chứng, đều do lòng người định đoạt mà thôi, cũng do không có bằng chứng thật sự nên sao có thể chịu được đẽo gọt đâu. Nếu quả thực muốn nói thì hai người này đúng là không có căn cứ chính xác gì, nháo lên liền có chút không rõ phải trái, nghi thần nghi quỷ.

Thương Tế Nhụy cứng cổ nói: "Dù sao đi nữa thì ả ta chính là có rắp tâm với ngài!"

Trình Phượng Đài dùng tay vốc một phủng nước ấm thoa lên lưng thanh niên: "Ồ? Vậy sao? Tôi chỉ biết mình có rắp tâm với Thương lão bản mà thôi." Khóe miệng Thương Tế Nhụy mang theo chút ý cười, Trình Phượng Đài lại dẫn dụ từng bước nói: "Thương lão bản, sau này không thể đột nhiên hung hãn như vậy, cũng đừng động thủ với con gái nhà người ta có được không?"

"Em không động thủ với ả ta, nếu em thật sự động thủ thì cả ngài cũng bị em làm thịt, đừng nói ả ta!" Thế nhưng cái sự kiện túm tóc bạo lực vừa rồi hình như không có lời nào có thể giải thích được: "Em chỉ ném ả ra ngoài thôi."

"Người ta có làm gì em đâu, em cứ thế không phân tốt xấu ném người ta ra ngoài? Không nể mặt Phạm Liên sao."

"Ả thích ngài! Thích ngài chính là không đúng! Mặt mũi của ai cũng không có tác dụng!" Thương Tế Nhụy vươn một bàn tay ướt đẫm lên vỗ vỗ má Trình Phượng Đài: "Em đã ngủ với ngài, ngài liền là người của em. Chuyện cũ em bỏ qua, bắt đầu từ hôm nay không được làm loạn với những người khác."

Trình Phượng Đài ngẩn ra rồi bật cười: "Ngủ với tôi? Hai chúng ta rốt cục là ai ngủ với ai?"

"Đương nhiên là em ngủ với ngài!"

Trình Phượng Đài ồ một tiếng, chậm rãi cởi hết quần áo bước vào bồn tắm ôm lấy Thương Tế Nhụy từ phía sau. Bình thường cảm thấy khuôn mặt của Thương Tế Nhụy tuy rằng đầy đặn nhưng trên người lại có chút gầy gò, hôm nay đặt dưới ánh đèn nhìn kỹ, Thương Tế Nhụy gầy là gầy thế nhưng cánh tay cùng thắt lưng lại phủ một tầng bắp thịt săn chắc, đều là do khổ luyện mà ra, hoàn toàn không tương xứng với gương mặt kia của y. May mà người này qua thời niên thiếu liền chuyển sang hát đán, nếu như một đường phát triển theo phương diện kép võ lại không biết sẽ luyện thành mình đồng da sắt như thế nào đâu.

Lưng của Thương Tế Nhụy dán lên ngực Trình Phượng Đài, thứ đồ chơi kia trong quần Trình Phượng Đài liền ép vào đùi y, lại hình như đã có chút cứng lên khiến y không khỏi run rẩy một chút. Đêm qua hai người đã làm đến tối trời tối đất, sáng nay mỗi một tấc da trên người đều cực kỳ mẫn cảm, vô cùng nóng bỏng, vừa điểm liền cháy.

Trình Phượng Đài vươn tay nắm lấy Thương Tế Nhụy, nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới "Thương lão bản làm người tốt làm đến cùng, lại làm với tôi một hồi đi?"

Thương Tế Nhụy gật đầu: "Được, ngài xoay người qua, em lập tức làm ngài."

Một lời mở ra ký hiệu, Trình Phượng Đài lập tức đẩy mông người trong ngực ra chen vào. Nơi đó của y vô cùng mềm mại, nước nóng còn làm trơn tốt hơn cả dầu hạt cải, nước ấm tràn ngập khắp khoảng không làm dịu cho cả hai người, Trình Phượng Đài không phí chút lực nào đã hoàn toàn tiến vào thế nhưng cũng không vội cử động mà cứ chậm rãi hưởng thụ sự ấm áp của Thương Tế Nhụy. Đêm qua hỏa khí đã tiết đi không ít, lúc này đúng là nên không nhanh không chậm mà thưởng thức.

Thương Tế Nhụy ai nha một tiếng rồi đập tay lên thành bồn tắm, dùng sức co chặt: "Căng chết em rồi!"

Trình Phượng Đài chậm rãi giúp y vuốt ve: "Là phía trước căng hay phía sau căng?"

Thương Tế Nhụy hít sâu một khơi khí lạnh: "Đều căng! Ấy..."

"Vậy Thương lão bản liền hát vài câu để phân tâm nhé? Hát Vương Bửu Xuyến đi."

Thương Tế Nhụy liên thanh mắng: "Ngài đi chết đi! Đi chết đi!"

Trình Phượng Đài nói: "Tôi cử động một chút đi."

Vừa cử động lên Thương Tế Nhụy còn có gì để nói, chỉ đành nắm mắt lại mặc cho Trình Phượng Đài va chạm vào mình, nước trong bồn theo tiết tấu của hai người rào rạt tưới xuống mặt đất, thân thể trắng muốt của Thương Tế Nhụy ở trong nước dao động hệt như một chú cá trơn trượt. Đêm qua lửa dục đã tiết, lần này không quá nóng nảy nên cũng đặc biệt thoải mái, lắc lư một hồi Thương Tế Nhụy bất chợt gọi dừng, vươn tay qua tinh tế vuốt ve nơi hai người gắn kết, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Trình Phượng Đài rút vật kia ra, cười nói: "Muốn sờ cứ việc sờ, cũng nên nhận thức cho rõ, sau này không được dùng lầm đấy."

Lúc này Thương Tế Nhụy lại ngượng ngùng, có chết cũng không chịu sờ nữa, Trình Phượng Đài mạnh mẽ bắt lấy tay y đem thứ kia của mình nhét vào, để đối phương cảm nhận một lần. Đợi Trình Phượng Đài buông tay ra y vẫn nắm lấy thứ kia không buông, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.

Trình Phượng Đài ngậm lấy vành tai y, nhẹ nhàng gặm cắn: "Liền thích đến không muốn buông tay sao?"

Thương Tế Nhụy giống như bị điện giật, ghét bỏ ném thứ đồ chơi kia một cái, Trình Phượng Đài liền nhây giọng nói: "Lấy từ nơi nào ra liền để lại chỗ đó, sao cứ không hiểu chuyện như vậy đâu!"

Thương Tế Nhụy liền xoay người đi: "Em không làm! Em không làm đâu!"

Trình Phượng Đài cầm lấy đồ chơi của đối phương: "Tự em cho vào, tôi sẽ giúp em tuốt ra."

Thương Tế Nhụy chính là lười đến vô cùng có cảnh giới, ngày thường cũng không phải muốn đến không chịu được cho nên ngay cả việc dùng tay cũng lười làm, chỉ chờ đám phú hào quyền quý kia chủ động hầu hạ trên giường. Thế nhưng cũng không biết có phải do tâm lý hay không, Thương Tế Nhụy cảm thấy cho dù gộp hết những kẻ trước kia vào một chỗ cũng không khiến y thấy thoải mái bằng một lần âu yếm cùng Nhị gia. Đêm qua y đã cùng Trình Phượng Đài nếm thử ngon ngọt, cũng rất vui lòng được chăm sóc thế kia, vậy nên liền xoay người về phía Trình Phượng Đài, cầm thứ đồ chơi nọ đặt vào miệng huyệt của bản thân chậm rãi ngồi xuống.

Trình Phượng Đài thoải mái đến linh hồn cũng sắp không thuộc về mình, liên tục hít sâu như đã bị nóng bỏng đến: "Ôi chao... chết mất!"

Thương Tế Nhụy chậm rãi di chuyển, cũng không cảm thấy phía sau bị căng đến quá mức khó chịu nữa, nhìn thấy Trình Phượng Đài sướng đến thăng thiên, tóc tai mất trật tự liền cúi người hôn lên cằm hắn, còn không biết sống chết chiếm tiện nghi: "Ngài xem, là em đang làm ngài."

Trình Phượng Đài bắt lấy mông của Thương Tế Nhụy bắt đầu xoa nắn: "Đúng vậy, làm đến Nhị gia thoải mái chết rồi!"

Thương Tế Nhụy bị xoa đến mất thăng bằng té nhào lên người Trình Phượng Đài, hai điểm đỏ tươi trên ngực vừa vặn bị mút vào. Trình Phượng Đài cứ thế ngậm bên này một chút lại đổi bên kia một chút, phía dưới của Thương Tế Nhụy liền theo đó căng chặt càng thêm lợi hại, nương theo động tác lên xuống mà ma sát vào bụng Trình Phượng Đài, hoàn toàn không cảm thấy thẹn. Trình Phượng Đài gặm gặm một lát liền cảm thấy nước có hơi lạnh rồi liền với tay mở vòi sen, một làn nước nóng từ trên đầu tưới xuống, bởi vì nhiệt độ có chút cao nên khi rơi vào da thịt có một loại cảm giác vô cùng kích thích. Thứ đồ chơi kia của Thương Tế Nhụy đột nhiên bị nước nóng bao phủ, cả người lập tức giật nảy ngẩng cổ kêu lên, cọ vào người Trình Phượng Đài rồi trực tiếp bắn ra. Nước nóng cứ thế rơi trực tiếp lên mặt và cổ y, Thương Tế Nhụy hơi mở miệng, lần này quả thực là sắp chết đuối rồi.

Trình Phượng Đài cũng cảm thấy cực kỳ kích thích, nhân lúc Thương Tế Nhụy cao trào vách thịt ép chặt liền nhanh chóng trừu cắm, còn cúi đâu cắn lấy hạt đỏ trên người đối phương, thở hổn hển cười nói: "Tôi còn tưởng rằng... Thương lão bản sẽ dùng lối hát kịch để gọi giường đâu..."

Thương Tế Nhụy ngửa mặt lên trời không nói lời nào, cũng không sợ bị nước rơi vào mũi làm cho sặc sụa, qua nửa ngày mới cúi đầu mím chặt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net