55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vẫn là ngủ thẳng đến trưa mới dậy, Thương Tế Nhụy vừa thức liền không chịu ngồi yên, ở một bên làm đủ loại vận động quay cuồng trực tiếp khiến Trình Phượng Đài cũng bị đánh thức, chợt nghe y nói: "Nhị gia! Nhị gia dậy chơi với em! Chúng ta nói mấy tin đồn thú vị nào!"

Trình Phượng Đài nhắm tịt mắt ậm ừ đáp: "Không dậy nổi, để tôi ngủ thêm chút nữa, em cứ nói đi, tôi nghe."

Thương Tế Nhụy biết Trình Phượng Đài vừa ngủ nướng nhất định sẽ nướng hơn nửa ngày, thế nhưng y lại không chịu đói nổi nên liền lấy mấy cái bánh quy vị chocolate từ đầu giường ra lấp bụng, ăn đến cả giường đều là vụn bánh, sau đó còn dùng tay áo ngủ để lau miệng, phủi lớp đường trên áo nghe rào rạt. Trình Phượng Đài cũng bị tiếng động này đánh thức, mắt nhắm mắt mở kiểm tra.

"Thương lão bản, đây là bánh bích quy hiệu gì? Có phải loại lần trước tôi mua cho em không, sao lại có nhiều vụn đường như vậy chứ?" Thương Tế Nhụy vừa định mở miệng Trình Phượng Đài đã ngăn cản: "Được được được, nuốt xuống rồi nói, đừng phun vào mặt tôi..."

Thương Tế Nhụy nghẹn nuốt: "Là ngài mua, bởi vì không đủ ngọt nên em bảo Tiểu Lai đổ thêm nửa bình đường vào, quả nhiên ăn ngon hơn nhiều."

Trình Phượng Đài không nói thêm gì, nâng cằm đối phương lên: "Thương lão bản, em há miệng ra để tôi nhìn răng em nào."

Thương Tế Nhụy nuốt sạch bánh quy trong miệng, há to ra như một chú mèo đang ngáp dài, ngoan ngoãn để Trình Phượng Đài vạch môi răng kiểm tra. Cả người của y đều là kiệt tác nghệ thuật được ông trời tỉ mỉ điêu khắc, một bộ da thịt kia hoàn toàn có thể trực tiếp đưa vào sách giáo khoa mỹ thuật. Nếu không phải là người xinh đẹp như vậy sao có thể phát ra thanh âm dễ nghe nhường ấy. Chỉ thấy hai hàm răng trên dưới khéo léo lả lướt như băng ngọc, quả thực ứng với bốn chữ "Xỉ như biên bối" (Răng tựa vỏ sò), một chút tỳ vết cũng không có.

Trình Phượng Đài gật đầu: "Được rồi, em... cứ ăn đi." Trong lòng thật sự không hiểu được, bản thân hắn chưa bao giờ ăn đồ ngọt nhưng răng cấm đã ra vấn đề vài lần, Thương Tế Nhụy cả ngày ngâm mình trong bơ đường, hàm răng sao có thể xinh đẹp như vậy chứ. Thật sự có người may mắn đến thế sao, chuyện tốt gì cũng để y chiếm hết.

Thương Tế Nhụy nhai bánh quy nhai đến hổn hển, vừa tán gẫu mấy tin đồn gần đây vừa không quên nói chuyện của Du Thanh cho Trình Phượng Đài nghe. Y phàm là biết chút việc gì, Trình Phượng Đài không quá vài ngày nhất định cũng sẽ biết, bởi vì Trình Phượng Đài là "Người của y", không có bí mật nào cần giữ. Chỉ là nếu người khác biết Thương Tế Nhụy hóa ra là một người như vậy, sợ rằng sẽ không dám lại nói bí mật cho y biết.

Trình Phượng Đài vừa nghe xong hành trình bôn tẩu kia liền không khỏi tán dương: "Du Thanh thật là cương cường."

Thương Tế Nhụy gật đầu: "Em cũng thích tính tình của nàng! Là một người rất có tư tưởng!"

Trình Phượng Đài chớp đúng thời cơ choàng tay qua hông thanh niên, hướng dẫn từng bước: "Em thấy đấy, Du Thanh là một người phụ nữ có học vấn có kiến thức như vậy, một khi gặp phải người mình thích cũng là từ cha bỏ mẹ, lục thân không nhận."

Thương Tế Nhụy vừa nhai bánh quy vừa phun đường: "Đúng vậy! Thật thống khoái!"

Trình Phượng Đài muốn hút thuốc, thế nhưng hộp thuốc lại nằm trong túi áo đằng xa, liền vói tay vào bình bánh quy của Thương Tế Nhụy, chấm chút đường liếm láp: "Thương lão bản, từ cái ví dụ này em có thể nhìn ra đạo lý gì không?"

Thương Tế Nhụy hơi nghiêng đầu: "Hử?... Đạo lý gì chứ? Em không biết nha."

Trình Phượng Đài cũng không cho rằng y có thể biết, chậm rì rì nói: "Phần lớn nữ nhân trên đời này đều vì tình mà sống mà chết, lý tưởng khẩn yếu nhất cả đời chính là ái tình, tất cả thứ khác đều thành hư không, dù có bao nhiêu huy hoàng cũng không thể thỏa mãn nhân sinh của các nàng. Có thể tìm được một người chồng thương yêu chăm sóc các nàng, sinh nhi dục nữ, qua cuộc sống gia đình bình thản... liền không còn gì phải truy cầu."

Thương Tế Nhụy chen miệng nói: "Thật đúng! Vậy nên nữ hý tử của Thủy Vân Lâu sau khi gả cho người liền không hát hý khúc nữa, hơn nữa bọn họ mỗi ngày đều trông chờ muốn lập gia đình! Bỏ nhiều công sức học hát kịch như vậy, chịu nhiều khổ sở đến thế chẳng lẽ đều chỉ vì chuẩn bị trở thành di thái thái của ai đó?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy sao? Vì ái tình bỏ cha bỏ mẹ em đều đã thấy, còn cái gì thân bằng bạn hữu, tiền đồ hý khúc... nếu muốn so sánh lấy hay bỏ với người yêu trên đầu quả tim, như vậy quả thực... Ôi chao, cảm tình giữa hai bên căn bản không thể so bì! Giống như cái gọi là sư tỷ đệ, nói cho đến cùng nhiều lắm cũng chỉ xem như thanh mai trúc mã, nam nhân vì thanh mai trúc mã cả đời không cưới tuy rằng không thấy nhiều nhưng tôi cũng gặp qua vài trường hợp. Nhưng nữ nhân vì thanh mai trúc mã mà từ bỏ tình yêu, tôi là người đi dọc từ nam tới bắc vòng qua hơn nửa cái Trung Hoa dân quốc, hừ, thật sự không thấy một ai! Ái tình chính là lẽ sống của nữ nhân, là tiền đồ của nữ nhân! Em hiểu không? Em nhìn lại xem, em diễn Vương Bửu Xuyến, Đổ Lệ Nương, Hoắc Tiểu Ngọc, Lý Hương Quân... Ây! Còn có bao nhiêu nữ nhân thiên cổ ca tụng, không phải đều là như vậy sao? Vì sao lúc em lên đài hát kịch liền khen ngợi các nàng, xuống đài gặp người thật liền chửi đổng?" Trình Phượng Đài ôm sát eo lưng thanh niên, liếc mắt đánh giá: "Trong kịch ngoài kịch, cho dù là ai cũng sẽ làm ra chuyện như vậy, thế còn có thể nói đã làm sai sao? Chúng ta làm người phải phân rõ thị phi, không nên vì một câu hứa hẹn mà bóp chết thiên tính của thiếu nữ thanh xuân có phải không?"

Nghe đến đây Thương Tế Nhụy cũng đã ngầm hiểu dụng ý trong tràng thuyết giảng này của Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy cảm thấy tuy rằng ngôn luận này không tệ thế nhưng nghe thật chói tai, mà thiên tính ái tình chí thượng của nhóm nữ nhân càng thêm đáng ghét. Y lại không biết trong mắt của nhóm nữ nhân, y một lòng kinh doanh nghề nghiệp hạ cửu lưu tiêu khiển cho chúng sinh, một chút cũng không vì tương lai của mình mà lo lắng mới coi như ngu xuẩn cực độ, còn cái gì quan trọng hơn người sẽ nâng đỡ chung sống cùng mình suốt nửa đời sau chứ? Hai phe chính là đạo bất đồng bất tương vi mưu, dù muốn thông cảm cho nhau đều không thể được.

Vậy nên mặc kệ lời nói của Trình Phượng Đài có cắn nát bẻ vụn giải thích đến bao nhiêu loại tình lý, phản ứng đầu tiên của Thương Tế Nhụy chính là: "Các nàng đương nhiên có thể vì tình liều sống liều chết, ai bảo các nàng không có đệ đệ!"

Trình Phượng Đài ngẩn ngơ, chưa từng thấy qua loại ăn khớp kỳ diệu như vậy, nhìn đối phương vẻ mặt thành thật cũng không giống chơi xấu già mồm chiếm lý. Muốn câu thông với người này sao lại lao lực thế đâu, quả thực không phải việc người bình thường có thể đảm nhận: "Đây không phải đã nói rồi sao, ngay cả công ơn sinh thành đều có thể từ bỏ, huống chi là huynh đệ tỷ muội càng cách một tầng chậm rãi xa lạ đâu?"

Thương Tế Nhụy há mồm liền mắng: "Ngươi mới là chậm rãi xa cách! Ngươi mới là càng cách một tầng! Ta với nàng là tri kỷ!" Y nhai rôm rốp một chiếc bánh quy, hừ lạnh: "Ái tình! Thật thấp hèn! Các sư huynh sư tỷ đầy mồm đầy miệng đều nói đây là ái tình, thế nhưng nếu người thứ nhất không thành công qua vài ngày lại đổi một người khác, vẫn tiếp tục nói đó là ái tình! Ái cái rắm!"

Trình Phượng Đài tà nghễ liếc y, nói: "Ôi chao, cũng đừng nói như vậy, người khác tôi không biết nhưng ái tình của sư tỷ em và Du Thanh nhất định không thấp hèn, các nàng thích một người nam nhân nhất định cũng xuất phát từ tri kỷ và linh hồn giao hòa. Huống chi tôi đã gặp sư tỷ của em và Thường Chi Tân, tri âm có thể sánh bằng em nha! Chính em nhớ lại xem, sư tỷ bình thường ngoại trừ dỗ dành em, tâm sự chút hý kịch thì còn từng tán gẫu qua những thứ khác? Theo tôi thấy, sự giao lưu của nàng và Thường Chi Tân là rất sâu sắc. Chỉ riêng một cái ái tình em đã không so được, ái tình lại thêm tri kỷ, hai tầng lợi thế như vậy em dùng cái gì để giữ lại sư tỷ đâu? Muốn giữ nàng lại không phải là muốn nàng chịu ủy khuất sao? Còn nói là đối xử tốt với nàng?"

Thương Tế Nhụy hừ lạnh một tiếng, biểu tình không cam lòng nhưng lại không thể phản bác. Hiển nhiên Trình Phượng Đài đã dùng vài câu nhợt nhạt liền miêu tả xong mối quan hệ trước kia của bọn họ, Thương Tế Nhụy là nam hài tử thần kinh thiếu hụt, Tưởng Mộng Bình lại là thiếu nữ đa sầu đa cảm, có tâm sự gì cũng sẽ không nói cho y biết, đừng nói tới việc 'giao lưu linh hồn' gì gì đó. Chỉ có Thương Tế Nhụy đơn phương cho rằng đã cùng Tưởng Mộng Bình 'giao lưu linh hồn', xem nàng như tri âm, tiến hành một hồi đơn phương lưu luyến không liên quan đến tình ái.

Trình Phượng Đài đem chuyện của chính bọn họ ra nói: "Ây, nói trước mắt, đổi một cách khác, với sự thân mật của tôi và em hiện tại, nếu sư tỷ em không thích muốn chia cách hai ta, em sẽ làm thế nào?"

Thương Tế Nhụy kinh ngạc liếc hắn một cái, tức giận nói: "Nàng dựa vào cái gì can thiệp! Chính nàng bỏ đi theo gã bạc hạnh lại còn mặc mũi quản ta! Ta đánh chết nàng!"

Trình Phượng Đài vội vàng bổ sung: "Được rồi được rồi, không nói hiện tại, là lúc trước, nếu là lúc trước thì sao?"

Thương Tế Nhụy lại càng kinh ngạc, không ngờ Trình Phượng Đài có thể hỏi ra vấn đề rõ ràng như vậy: "Trước kia nếu sư tỷ muốn chúng ta tách ra, em khẳng địch liền tách ra! Em dù thích ngài cũng sẽ rời xa ngài nha! Sao có thể vì một tên lưu manh thối khiến tỷ tỷ thương tâm!"

Trình Phượng Đài nghe đối phương nói như chém đinh chặt sắt liền sửng sốt.

Thương Tế Nhụy lắc lắc đầu, phủ định câu trước: "... Sai, phải nói trước kia em có sư tỷ, căn bản không cần lưu ý những người khác, mặc ngài có vì em muốn sống muốn chết nôn máu nôn gan, thậm chí mất mạng cũng vô ích! Em chỉ ở bên sư tỷ, không có công phu để ý đến ngài!"

Trình Phượng Đài thực sự sắp nôn ra máu rồi, buông tay duỗi chân ngửa mặt lên trời liên tục cười khổ, sau đó bỗng nhiên nghiêng người cách quần cắn mạnh vào gốc tử tôn của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy ai ai kêu đau, thiếu chút nữa đã dùng bình bánh quy đập chết Trình Phượng Đài: "Sao lại cắn em!"

Trình Phượng Đài chôn mặt vào bụng y: "Ghen, lòng chua xót, chua muốn chết."

Thương Tế Nhụy nhai bánh quy nhìn hắn: "Ồ, vậy phải làm sao? Em chỉ nói thật thôi mà."

Chính vì nói thật nên mới có thể chua, Trình Phượng Đài kéo cổ y xuống: "Nào, dùng cái miệng đầy đường kia hôn tôi, để tôi nếm ngọt một chút liền không chua nữa."

Thương Tế Nhụy qua loa đại khái chạm nhẹ vào môi hắn liền chạy, bị Trình Phượng Đài đè lên giường gặm cắn. Đường trắng cùng chocolate, bánh quy còn mang theo vị lúa mạch nhàn nhạt, Thương Tế Nhụy liền trở thành một miếng điểm tâm ngon miệng khiến Trình Phượng Đài không thể dừng lại. Hôn đến hô hấp của cả hai đều hổn hển, Trình Phượng Đài cười to bắt lấy cằm Thương Tế Nhụy nhìn hắn thật sâu: "Thương lão bản nói rất đúng! Nam nhân rốt cục cũng sẽ gặp được nữ nhân mình thích, nữ nhân rốt cục cũng gặp được nam nhân trong lòng! Người người đều có, sớm muộn đều phát sinh, như vậy có quan trọng gì! Thương lão bản chính là tài tình quý giá! Chưa từng vào sinh ra tử một phen trong hý kịch của Thương lão bản liền không thể chân chính hiểu được linh hồn của em, làm sao có được tư cách nói chuyện với em chứ!"

Hai người có quan điểm vặn vẹo lại tương đồng cùng cất tiếng cười to hồi lâu, trong lòng vui sướng tràn ngập hào hùng. Thương Tế Nhụy nằm úp sấp trên người Trình Phượng Đài, bụng dán bụng: "Ngài nói đã thấu hiểu linh hồn em, như vậy cần nói một... hai... ba chữ."

"Tôi trước kia chưa từng nói?"

"Đã nói cũng phải lặp lại lần nữa! Muốn ngài nói thì nói đi!"

Lời này còn phải hồi tưởng lại hai năm trước, Trình Phượng Đài sắp xếp một phen, nói: "Ban đầu hứng thú với em, thật ra vẫn là vì sự cố chấp của em với sư tỷ."

Thương Tế Nhụy ở bên cạnh điên cuồng gật đầu, ngoại trừ mấy người chua ngoa của Thủy Vân Lâu thì còn chưa từng có ai khẳng định lựa chọn của y, cả Trình Phượng Đài cũng luôn áp dụng thái độ phê bình. Mấy lời hôm nay vẫn là lần đầu nghe được, Thương Tế Nhụy vừa cảm thấy hưng phấn vui vẻ đã bị Trình Phượng Đài vỗ vỗ mông, nói: "Nam hài tử ở tuổi em đều xoay chuyển bên cạnh đám đại cô nương sống phóng túng, chỉ có em là chạy đến cùng sư tỷ phân cao thấp, hơn nữa còn không vì cưới nàng làm vợ, tôi thật chưa thấy qua ai ngốc như vậy."

Thương Tế Nhụy liền nhe răng, Trình Phượng Đài vội nói: "Ôi ôi, được rồi. Tôi chính là nhìn thấy biết bao nhiêu người vì tư dục danh lợi mà đấu đến ngươi sống ta chết, chưa từng gặp ai vì nghĩa tỷ nghĩa muội quen qua hý kịch mà dốc hết tâm huyết như thế. Ái tình và danh lợi so với phần ân tình này đều có chỗ thua kém, chỉ có em là sạch sẽ nhất."

Lời này nghe còn lọt tai, Thương Tế Nhụy gật đầu gối lên bụng Trình Phượng Đài, chơi đùa cùng ngón tay của hắn: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, xem 《Trường sinh điện 》, của Thương lão bản liền không thể tự kềm chế!"

Thương Tế Nhụy gặp gặm ngón tay Trình Phượng Đài: "Ngài đã lâu không khen kịch của em."

Trình Phượng Đài để mặc y gặm ngón tay, cảm giác ẩm ướt ấm nóng lại nhói đau: "Khen Thương lão bản và khen kịch không phải đều là một việc sao."

Thương Tế Nhụy ngước mắt: "Vậy ngài khen vài câu em nghe đi."

Trình Phượng Đài cười cười, trầm mặc nghĩ một chút, mắt xa xa nhìn chằm chằm màn cửa, chậm rãi nói: "Đừng thấy Thương lão bản không đọc bao nhiêu sách, tôi cảm thấy trong lòng em thông thấu hơn bất kỳ ai khác, vô cùng có tuệ căn. Nhìn xem, vương hầu khanh tướng, tài tử giai nhân, lão ông đưa đò, hài tử trên lưng trâu... tất thảy Thương lão bản đều có thể diễn ra được, giống như trong ngực thật sự có muôn vạn linh hồn. Hóa trang lên đài, những linh hồn kia có thể mượn thân thể em hoàn dương, đem bách thái kiếp trước hát ra trọn vẹn. Hát xong rồi linh hồn bọn họ liền tan, thế nhưng câu chuyện kia vẫn sống trên người em... Thương lão bản rốt cục có bao nhiêu thông thấu thanh triệt mới có thể lưu giữ được những thứ này, lại có bao nhiêu thâm trầm bao nhiêu dày nặng mới có thể hiểu được tất thảy cố sự kia. Tôi đã thấy không biết bao nhiêu bộ da thịt xinh đẹp, hành vi tư thái hoàn mỹ do khổ công rèn luyện mà ra, tính tình vừa tinh xảo lại cao nhã, tiến lui thỏa đáng, hiểu chuyện thức thời, mị lực bốn phía. Tất thảy đều chỉ vì có thể lăn lộn trong thượng tầng xã hội, để mọi việc thuận lợi thêm nhiều chỗ tốt, nói chung tất thảy đều có mục đích. Tôi chưa từng gặp người nào như Thương lão bản vậy, giống một đóa hoa, một ngọn lửa chỉ để ý bản thân nở rộ thiêu đốt. Người thích xem kịch của em, em liền dốc lòng cho bọn họ xem đến tận hứng, người không thích xem em diễn, em cũng không vì yêu thích của bọn họ mà sửa chữa bản thân, chỉ làm đúng với trái tim mình —— bởi vì hoa luôn nở rộ, lửa luôn thiêu đốt, mặc kệ có ai nhìn ngắm hay không. Một danh giác lớn như vậy còn có thể sống được tự tại quả thật đặc biệt hiếm lạ, hơn nữa đây còn là thật tự tại..."

Trình Phượng Đài nói xong còn khe khẽ gật đầu, vô cùng khẳng định. Thương Tế Nhụy ngậm lấy một đốt ngón tay của hắn, mi mắt bán rũ trầm tĩnh nhấm nháp những lời này. Trên đời có thiên ngôn vạn ngữ, duy đôi ta cùng chung một lời, đổi thành người khác sẽ không nói được như vậy, mà nếu không đúng người nghe cũng chẳng hiểu được gì. Thương Tế Nhụy biết tất cả kiên trì, cố chấp của mình, bao nhiêu sự hiểu lầm, khuất nhục đã từng chịu đựng, vào giờ khắc này đều là đáng giá. Trình Phượng Đài đã lấp đầy tất cả khe rãnh trong lòng y, mỗi lời mỗi khúc đều có người giúp y đánh nhịp, nhẹ giọng tương hòa.

"Tất cả mọi người đều nói, một nhân vật chung linh dục tú (được dựng dục từ tinh hoa thiên địa) như Thương lão bản cần có một phu quân để phối hợp. Thế nhưng bọn họ không dám yêu em, chỉ có Nhị gia là vượt qua nước lửa, nguyện làm phu quân."

Thương Tế Nhụy mạnh mẽ phác lên người Trình Phượng Đài, hôn khắp cổ và xương quai xanh của hắn, hôn đến mức cả da cổ của Trình Phượng Đài đều là nước bọt, có một loại cảm giác vô lực như sắp bị cường bạo, đau đến hô hoán lên: "Ai nha! Được rồi được rồi! Tôi hiểu rồi, Thương lão bản! Tôi biết Thương lão bản là bị cảm động! Áy... ôi chao đau quá!" Thương Tế Nhụy không giống Trình Phượng Đài, cái lưỡi không xương nói lời ngon ngọt, cũng không giống Đỗ Thất biết viết thơ vẽ tranh, y cái gì cũng không biết, khi cảm tình trở nên nhiệt liệt nếu không phải tung một quyền đánh cho Trình Phượng Đài tắt hơi chính là hôn loạn gặm loạn tựa hồ muốn nuốt cả người vào trung bụng, hệt như một con gia súc nhỏ (Gia súc cũng chỉ những người có tính cộc cằn, độc đoán, khát vọng chiếm hữu cao).

Trải qua một lần giao lưu trên giường thuần khiết cao thượng như vậy, hai người đều cảm thấy còn gian nan hơn làm những chuyện thân mật kia nhiều, ngay cả Trình Phượng Đài muốn rời khỏi phòng một lát để nhặt quần thì Thương Tế Nhụy cũng luyến tiếc không muốn buông hắn ra, dứt khoát bám lên người đối phương rầm rì nũng nịu, còn một mực kẹp lấy cánh tay hắn vào giữa hai chân mình, dùng sức siết chặt.

Trình Phượng Đài xoa nhẹ thân dưới của y, cười nói: "Vì sao cái gì cũng thích giấu vào đũng quần thế? Tôi vừa nói hai câu lời tri kỷ liền khiến em phát xuân rồi, Thương đại lão bản có loại tài tử phong lưu gì chưa từng gặp qua, cớ gì lại không kiến thức như vậy chứ?" Vừa nói vừa vỗ vỗ mông thanh niên, cố rút cánh tay, bất chấp gió lạnh ra ngoài nhặt quần. Cánh cửa bị đập phá không biết đã được Tiểu Lai dùng giấy bìa dán lại từ lúc nào, hẳn là sợ Thương Tế Nhụy ngủ bị nhiễm lạnh, tâm tư vô cùng tinh tế. Thế nhưng quần của Trình Phượng Đài lại không có phúc phần như vậy, cứ nằm nheo nhóc ở hành lang, còn có chút ẩm ướt dính dấp, Tiểu Lai cho dù có phát hiện cũng sẽ không giúp hắn phơi quần.

Lúc trở vào phòng hắn liền thêm vài khối than vào lò sưởi, vừa hong quần vừa nói: "Thương lão bản, nhanh mặc quần áo vào đi."

Sự kích động trong lòng Thương Tế Nhụy chưa lắng xuống, chỉ biết lăn lộn khắp giường.

"Tôi hình như thấy Tiểu Chu Tử tới." Trình Phượng Đài nói, "Đang ở trong phòng Tiểu Lai."

"Nhất định là đến lấy tiền mừng tuổi! Nói Tiểu Lai đưa thì được rồi, tôi không có tiền cũng không có bao đỏ." Thương Tế Nhụy chợt lăn một vòng, nhào lên lưng Trình Phượng Đài: "Đúng rồi, Nhị gia, tiền mừng tuổi của em đâu!"

Hai năm nay bởi vì tình thú, tết năm nào Trình Phượng Đài cũng sẽ bao một phong lì xì đặt dưới gối đầu Thương Tế Nhụy. Vừa qua hai năm liền thành lệ cũ, Thương Tế Nhụy còn ghi nhớ trong lòng đâu.

"Ồ, bản thân em không chịu cho người khác chỉ biết đòi kẻ khác cho mình à? Không nhìn ra em còn ranh ma như vậy." Trình Phượng Đài cười cười lấy hai tờ tiền lớn ra khỏi ví: "Cầm đi, thiếu gia."

Thương Tế Nhụy liếc nhìn, không vui nói: "Không có bao đỏ, em không muốn, ngài cho rằng em là ăn xin à!" Y nhanh chóng mặc lên xiêm y, lôi kéo Trình Phượng Đài: "Nhị gia, chúng ta cùng đi xem Tiểu Chu Tử!"

Trình Phượng Đài nào có hăng hái xem Tiểu Chu Tử làm gì, nhẹ nhàng tránh ra: "Thương lão bản tự đi thôi, quần của tôi còn chưa khô đâu."

Sau khi Thương Tế Nhụy rời đi khoảng một tuần trà, quần của Trình Phượng Đài rốt cục cũng khô ráo, xiêm y nón mũ chỉnh tề, miệng ngậm điếu thuốc ra cửa giãn gân cốt, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Chu Tử lau nước mắt tạm biệt Thương Tế Nhụy và Tiểu Lai rời đi. Mới nửa tháng không gặp, một chút da thịt được nuôi ra ở chỗ Thương Tế Nhụy đều hao mòn, dù mặc quần áo mùa đông vẫn thấy rõ sự gầy gò, giống như một tấm da bọc xương vậy. Tiểu Chu Tử hoàn toàn không chú ý đến Trình Phượng Đài, đi tới cửa bất chợt quay người quỳ xuống, ở trên nền tuyết dập đầu một cái cho Thương Tế Nhụy, nghẹn ngào nói: "Sau hôm nay chỉ sợ em không thể gặp Thương lão bản được nữa, đại ân đại đức của ngài Chu Hương Vân em kiếp sau lại báo đáp!"

Năm ngoái phảng phất cũng có một người tên Sở Quỳnh Hoa đã nói những lời như vậy khi từ biệt, Sở Quỳnh Hoa trước giờ là người tự xót cho thân, hận trời hận mệnh, tính tình nhu nị như Lâm Đại Ngọc, lúc từ biệt nói những lời ấy cũng chỉ vì ăn khớp với cá tính bi tình của y, vị tất đã là sự thật, vậy nên cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net