56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Qua rằm tháng giêng, Thủy Vân Lâu khai trương đại cát, suốt mười ngày nghỉ tết Thương Tế Nhụy hoàn toàn không có ý định mua báo xem, đến ngày khai trương, quản lý Cố của Thanh Phong kịch viện vì muốn nịnh bợ Thương Tế Nhụy nên đã sưu tập hết những bổn báo chí ca ngợi 《 Tiềm long ký 》 , đích thân đứng ở hậu trường lớn giọng đọc cho y nghe. Bên cạnh Thương Tế Nhụy không có một hai môn khách tâng bốc như những hý tử nổi danh khác, y mặc dù rất hưởng thụ cảm giác tiền hô hậu ủng nhưng sau khi rời khỏi rạp hát lại không thích có người theo bên cạnh, một mình Tiểu Lai đã đủ sai sử rồi. Thương Tế Nhụy vẫn luôn có chút xoi mói với những người có thể tiếp xúc với cuộc sống đời thường của mình, hằng ngày y đi rạp hát diễn xuất, tập luyện, hát xong liền có thể tan tầm chạy về nhà ăn ngon ngủ kỹ, chỉ cần ai làm chậm trễ một khắc y sẽ nổi giận, vậy nên quản lý Cố rất ít cơ hội để nịnh nọt. Hôm nay khai trương, Thương Tế Nhụy thân là bầu gánh phải dẫn người dập đầu với tổ sư gia, còn phải đích thân tháo niêm phong trên hòm xiểng trong kho, kiểm kê đạo cụ trang sức vừa mua vào... vậy nên từ sáng sớm y đã có mặt, quản lý Cố cũng nhân cơ hội đón người.

Quản lý Cố quang quác như loa phóng thanh đọc một thiên văn chương bình luận, mỗi hý tử của Thủy Vân Lâu đều gật gù tán đồng, lại vuốt đuôi thổi phồng. Trong tay Thương Tế Nhụy cầm một ấm trà nhỏ, tựa vào ghế dựa tươi cười ngời ngợi mà nghe, hoàn toàn không che giấu tính thích hư vinh của mình, nghe một chốc còn không quên nhấp một ngụm trà, cái bộ dạng này thật giống mấy thô hán tử diễn kép võ, diễn đán nào có ai như vậy.

Theo lời của mấy tờ báo này, vở kịch kia đúng là sang hèn cùng hưởng, cho dù là văn hào đại nho hay phu xe bốc vác đều chọn được phần mình thích, người yêu mến Thương Tế Nhụy trải rộng đủ giai tầng của xã hội. Khi y hát kinh kịch thường chọn hý viên cũ gần Thiên Kiều, nhóm người lao khổ chỉ cần vài xu là có thể xem cả đêm, lẩm nhẩm hòa giọng. Có một lần Thương Tế Nhụy ngồi xe kéo, phu xe lúc lên sườn núi vì nâng cao tinh thần đã hát to một câu kinh điển từ nhân vật do Thương Tế Nhụy thủ diễn —— y ngồi xe nghe được thì mím môi cười không ngừng, khi xuống xe còn cố ý thưởng nhiều năm xu. Mà tuồng《 Tiềm long ký 》 vừa ra này bởi vì là Côn khúc nên tiểu thị dân khó thể học được, thế nhưng lại có rất nhiều người làm công tác văn hóa yêu thích, hạ bút viết phê bình cũng nhiều đạo lý rành rẽ, không nói điệu bộ ngón giọng, chỉ xem bọn họ phân tích nhân vật tình tiết đã hiểu ra rất nhiều, tri âm rộng khắp. Mà nhóm phu xe khuân vác chỉ biết lớn giọng khen một tiếng tốt.

Khi mới đi hát, Thương Tế Nhụy rất thích những tiếng khen ngợi dõng dạc xôn xao như vậy, hát lâu con người trầm lại, vẫn càng thích nghe những lời phản hồi có gọt đẽo có hàm lượng, vậy nên dù mấy năm nay Kinh kịch đang lên y vẫn luôn không quên Côn Khúc. Sau khi đến Bắc Bình, Thương Tế Nhụy đoạt khôi thủ Lê viên, tình trạng kinh tế của Thủy Vân Lâu cũng rộng rãi chút ít, rốt cục có thể tùy tâm sáng tạo một vở diễn không chú trọng tình hình bán vé, sự sung sướng từ sâu tận đáy lòng kia nhóm hý tử bình thường là không thể hiểu được.

Quản lý Cố giơ ngón tay cái: "Hắc! Hiện tại đều nói Kinh kịch vượt qua Côn khúc, Cố mỗ tôi lại dám nói một tiếng không! Kinh kịch cũng tốt, Côn khúc cũng được, toàn bộ đều phải xem là do ai hát! Đúng không? Thương lão bản, tôi nói chuyện này cho ngài biết, vì muốn mua một vé cho ba buổi diễn đầu năm của《 Tiềm long ký 》 thậm chí đã xảy ra tai nạn chết người! Giá thị trường hiện tại, nếu tuồng diễn không có Thương lão bản ngài thì dù vài xu cũng không nhất định có người xem, nếu có Thương lão bản, hơi mười đồng tiền lớn đều không sợ không cháy vé!"

Thương Tế Nhụy vẻ mặt hưởng thụ: "Giá vé cũng đừng định cao quá, đừng nên kiếm đồng tiền hiểm độc."

Quản lý Cố gật đầu tán đồng, nói: "Thương lão bản có biết hôm nay ai sẽ đến không? Toàn bộ là người có mặt mũi có thực quyền của thương giới, chính giới, quân giới, cái gì công tử nhà Kim bộ trưởng, công tử nhà Hà thứ trưởng... đều là chân trước nối chân sau, một đám quân binh chạy đi kịch viện lục soát vài lần, nói là sợ có người gài bom, hiện tại còn đang đứng gác đâu."

Thương Tế Nhụy nói: "Lúc tôi tới hình như cũng nhìn thấy."

Quản lý thoáng nhìn xung quanh, lấy tay che miệng thì thầm với Thương Tế Nhụy: "Nghe đồn là người phương bắc đến!"

Thương Tế Nhụy nghe không hiểu: "Ai từ phương bắc đến? Hoàng thượng đã trở về?"

Đây là đầu năm 1936, quốc gia tuy rằng ở trong tình huống bốn bề thọ địch nhưng những thành thị lớn như Bắc Bình, Nam Kinh vẫn là một mảnh ca vũ thanh bình. Mà loại hý tử như Thương Tế Nhụy càng thêm thờ ơ với cục thế chính trị, bên ngoài lùng sục phỉ đồ thanh thế to lớn ra sao y cũng hoàn toàn không biết chuyện gì. Quản lý Cố thấy y ngây thơ cũng không tiện giải thích, định cười cười lừa gạt cho qua. Thương Tế Nhụy vẫn cứ gặng hỏi: "Rốt cuộc ai tới đâu? Thần thần bí bí. Là Hoàng thượng sao?"

"Là tôi tới!"

Thương Tế Nhụy nghe được thanh âm này liền vui vẻ, quay đầu lại quả nhiên thấy Trình Phượng Đài cầm một tờ báo đi vào. Hý tử của Thủy Vân Lâu và quản lý Cố đều hết sức khách khí với hắn, tươi cười chào hỏi.

Trình Phượng Đài đặt mũ xuống bàn trà, áo khoác cởi ra ném sang bên, thoải mái như về nhà: "Mỗi lần tôi tới đều thấy mọi người ồn ào náo nhiệt như vậy, đến tột cùng là có chuyện tốt gì chứ?"

Nguyên Lan cười nói: "Ở Bình Dương chúng tôi có một câu cách ngôn 'muốn náo nhiệt, đi rạp hát', rạp hát trước giờ đều là nơi náo nhiệt nhất, vui vẻ nhất. Nếu như ca diễn đều không náo nhiệt lên nổi, như vậy sao có thể để các vị đại gia xem đến vui thú đâu?"

Trình Phượng Đài cũng cười nói: "Lời này cũng không đúng, nếu là diễn tuồng《 Gia Cát Lượng phúng viếng》, các người còn có thể vui vẻ đến thế sao?"

Nguyên Lan vỗ lưng Thương Tế Nhụy: "Ây, vậy nên lão bản nhà chúng tôi không phải có diễn không diễn đều đến canh chừng à? Nếu ai trước khi hát kịch bi mà dám vui vẻ như vậy, y nhất định sẽ mắng người! Còn mắng rất hung hãn! Không nhìn ra sao? Đừng nói bọn tôi, nếu ánh đèn không tốt, sân khấu không sạch sẽ thì quản lý Cố cũng không trốn được chuyện này!"

Quản lý Cố phụ họa cười khổ vài tiếng: "Phải, phải."

Trình Phượng Đài ngước mắt nhìn Thương Tế Nhụy: "Ồ, quả thực không nhìn ra, lần đầu tiên tôi thấy lão bản của các người là lúc y diễn Dương Quý phi tại Hối Hiền lâu, cả người nhược liễu phù phong (yểu điệu như cành liễu trước gió), sau khi tẩy trang cũng cứ tư tư văn văn, nhã nhặn ít lời, tôi cũng bị y lừa thật lâu! Nào biết được hóa ra là một kẻ bưu hãn gân cốt cường kiện như thế này chứ!"

Thương Tế Nhụy hừ một tiếng, hý tử xung quanh đều cười rộ lên, có Trình Phượng Đài đứng ra nhận chuyện quản lý Cố liền muốn cáo từ, Trình Phượng Đài lại gọi hắn trở về nói chuyện phòng thuê. Hiện tại tìm quản lý Cố đặt phòng riêng quả thực còn trắc trở hơn muốn cái mạng già của hắn, quản lý Cố gặp ai cũng chỉ có một thái độ, 'Muốn mạng có một cái, muốn phòng trăm triệu lần không thể', cười gượng nói "Trình Nhị gia cũng là người làm ăn, người làm ăn phải nói uy tín, phòng đã cho người đặt sao có thể thu về chứ? Ngài đừng làm khó tôi, nếu không tôi mời Nhị gia đến ngồi hàng ghế gần sân khấu, bảo đảm ngay cả đường may trên xiêm y của Thương lão bản đều có thể thấy được rõ ràng! Ngồi phòng riêng tuyệt đối không có tầm nhìn như vậy."

Trình Phượng Đài khinh thường nói: "Đừng lừa gạt tôi! Khinh tôi lần đầu đi xem hát à? Tôi ngồi trong hậu trường xem Thương lão bản không được sao? Cực kỳ rõ ràng! Còn có thể thấy mông Thương lão bản đâu!"

Mọi người lại cười vang một trận, quản lý Cố cũng nịnh hót gật đầu: "Nếu ngài nguyện ý thì như vậy cũng được!"

Trình Phượng Đài đứng dậy trừng mắt nhìn hắn, quản lý Cố chợt nhớ đến: "Tôi cho ngài một đề nghị. Hôm nay Tào tư lệnh cũng tới, ngài liền ngồi cùng với vị ấy?"

Trình Phượng Đài thở dài nói: "Nói tới nói lui cũng chỉ có biện pháp này, tôi còn hẹn Phạm Nhị gia đâu!"

"Cái này không quan trọng nha! Cùng ngồi xuống một cái bàn lớn, rộng rãi náo nhiệt, không phải đều là thân thích sao? Tôi nhất định chuẩn bị đại hồng bào thượng hạng cho ngài! Tuyệt đối không khiến ngài chịu thiệt!"

Thanh Phong kịch viện tuy rằng được người Tây dương xây, kiến trúc cũng kiểu Tây dương, là kịch viện đầu tiên của Bắc Bình, thế nhưng làm buôn bán ở Trung Quốc liền khó tránh khỏi lây dính bầu không khí của kịch viện nơi này. Trong phòng riêng ở lầu hai có bày bàn vuông sơn đen, còn bán cả nước trà và điểm tâm, có người phục vụ túc trực, ngay cả quản lý rạp hát cũng có tác phong chưởng quỹ truyền thống, trước mặt danh giác và nhân vật quyền thế phi thường nịnh hót.

Trình Phượng Đài rút ra một điếu thuốc thơm, quản lý Cố liền cầm diêm ra quẹt lửa, Trình Phượng Đài nói: "Lần này bỏ qua, phòng riêng năm nay tôi vẫn đặt vị trí cũ —— đặt suốt ba năm! Đừng để lần sau vừa muốn nghe hát lại quá hạn rồi, cũng chừa cho Phạm nhị gia một gian."

Quản lý Cố liên thanh đáp ứng rồi cáo từ, Thương Tế Nhụy cười nói: "Nhị gia sao biết em còn hát ở đây thêm ba năm?"

Trình Phượng Đài cười cười: "Dù sao thì mặc kệ Thương lão bản hát ở đâu tôi cũng sẽ đuổi theo xem, vừa xem liền ba năm không dịch ổ."

Nhóm nữ hý tử lập tức cười ré lên trêu chọc bọn họ, Trình Phượng Đài mở báo ra xem tin tức không phản ứng các nàng, Thương Tế Nhụy lại vui vẻ như ăn được đồ ngọt, mơ hồ còn có chút xấu hổ, thuận miệng hỏi: "Ngài đọc báo gì đấy? Có nhắc đến em không?"

Trình Phượng Đài cười nói: "Có biết e lệ không? Tờ báo này vì cái gì phải nhắc đến em?" Thương Tế Nhụy ngẫm lại cũng đúng, thất vọng đi rửa mặt ăn điểm tâm chuẩn bị hóa trang, Trình Phượng Đài chợt thất thanh gọi: "Ấy! Em chờ đã! Thật là có nha!"

Thương Tế Nhụy thoáng cái bị hấp dẫn qua: "Nói gì đó nói gì đó?"

Trình Phượng Đài nhanh chóng lướt qua nội dung, húng hắn ho khan, cực kỳ vô tình lật qua trang báo mới: "Còn có thể nói gì? Đều là cỏ đầu tường, khi Thương lão bản hát đán liền giảo biện nói Thương lão bản không có dương vật. Thương lão bản vừa hát sinh liền nói Thương lão bản có tận hai cái ấy."

Thập Cửu cùng nhóm hý tử đang hóa trang cười đến tay run một chút, đem mặt đều vẽ lệch, vừa oán giận nhìn Trình Phượng Đài vừa không nhịn được tiếp tục cười.

Thương Tế Nhụy đứng ở trước mặt hắn, dùng khăn long nóng lau mặt, nói: "Cụ thể viết ra sao, ngài đọc cho em nghe."

"Chính là nói như vậy, có gì tốt để đọc."

"Có! Khẳng định có!"

"Thương lão bản lau mặt xong rồi mau thoa chút dầu, da đều bị khô rồi kìa."

Chỉ như vậy cũng chưa đủ dời đi lực chú ý của Thương Tế Nhụy, y vung khăn mặt ném cho Tiểu Lai, cùng Trình Phượng Đài giằng co: "Em không thoa dầu, ngài mau đọc! Em muốn nghe!"

"Nghe cái gì chứ? Không phải nói cho em biết rồi sao? Khen em có hai cái thứ kia!"

"Khen ra sao? Đọc từng chữ cho em biết! Nhanh lên một chút nhanh lên một chút!"

"Vậy đợi em xuống sân khấu rồi tôi đọc cho em nghe."

"Em không muốn! Em phải nghe bây giờ! Ôi chao, ngài thật chọc em giận chết được! Nhanh lên một chút!"

"Xuống sân khấu mới đọc lại làm sao? Báo chí cũng sẽ không lạnh."

Thương Tế Nhụy vò đầu bứt tai, y một chốc cũng không chờ được, nhanh chóng đã từ hòa nhã biến thành bão nổi, quát: "Bảo ngài đọc thì cứ đọc! Sao cứ muốn làm ngược lại! Ngài là không biết chữ sao!"

Trình Phượng Đài ngẩn ngơ, biểu tình có chút không nén được giương mắt nhìn Thương Tế Nhụy.

Đã từ rất lâu rồi, đặc biệt là sau khi có Trình Phượng Đài, Thương Tế Nhụy liền biến thành con lừa không biết phân tấc cũng không có công phu hàm dưỡng, nhưng đến mức vừa nổi giận liền trưng thái độ ra như vậy thì quả thực đủ khiến mọi người kinh ngạc. Thứ nhất là không ngờ Thương Tế Nhụy đối với Trình Phượng Đài thực sự không nể nang đến thế, thứ hai là không ngờ Trình Phượng Đài lại có thể kiên trì hòa khí với Thương Tế Nhụy dường này. Hai người bọn họ đã thân mật đến như vậy, hoàn toàn vượt qua giới hạn bạn bè ăn chơi. Trước kia khi Phạm nhị gia còn ở Bình Dương thì qua lại với Thủy Vân Lâu thường xuyên hơn cả Trình Phượng Đài bây giờ, đối với Thương Tế Nhụy cũng là cực kỳ yêu chiều, thế nhưng Thương Tế Nhụy từ đầu đến cuối đều cư xử vô cùng khách khí, thỉnh thoảng chỉ đùa vui một chút nhưng trước sau đều không có dáng vẻ thế này. Y có thể đi đến và ngồi vững vàng cái địa vị như hôm nay, há là loại người không biết chừng mực không nể mặt ai.

Trong lòng nhóm sư tỷ đều hơi hụt hẫng, Trình Phượng Đài luôn tuyên bố đang bao hý tử nhưng các nàng đêu không tin, hiện tại xem ra có thể là thật. Nếu không phải là loại quan hệ da thịt kia cũng là kiểu phi thường sâu sắc — các nàng cùng nghĩ tới Tưởng Mộng Bình, sau đó trau đổi với nhau một ánh mắt hàm ý thâm sâu.

Nguyên Lan trước nở nụ cười: "Cái tính xấu như ngồi đống than này của Nhụy ca nhi vẫn không đổi được, vừa bị chọc ghẹo liền bốc hỏa —— Nhị gia là đang chọc cậu đấy!" Vừa nói vừa nháy mắt với Trình Phượng Đài, bảo hắn nhân cơ hội đánh lạc hướng câu chuyện.

Thương Tế Nhụy lại đợi không kịp, nói: "Tức chết ta! Tự ta xem!" Vươn tay giật lấy tờ báo của Trình Phượng Đài, ào ào lật ngược lại một trang, lập tức thấy được tiêu đề ——《 Tiềm long ký sắp cấm diễn, thương lão bản có nguy cơ phải chịu thẩm vấn 》.

Thương Tế Nhụy sắc mặt kịch biến, ngồi vào bên cạnh Trình Phượng Đài lông mày lặng lẽ nhíu chặt. Đây là báo mới hôm nay, đại khái ngay cả quản lý Cổ cũng chưa biết được tin này. Tiềm long ký từ lúc khai đài đến giờ cũng chưa diễn được quá một tháng, nhưng do danh tiếng truyền đi quá nhanh nên mới trực tiếp chọc ra việc này, cũng khiến người không thể nhìn được.

Lúc này Du Thanh và Đỗ Thất cũng đi từ cửa sau đến, Du Thanh cởi chiếc khăn lụa hồng trên tóc ra, cười nói "Tôi đã tới chậm! Quên mất cửa sau phải đi thế nào, còn gặp được Thất thiếu gia."

Đỗ Thất hiếm khi tươi cười thân thiện như vậy: "Tôi đến đây chúc mừng năm mới mọi người."

Lời thăm hỏi ân cần của bọn họ không được bao nhiêu người hưởng ứng, tất cả hý tử đều đang nghiên cứu biểu tình của Thương Tế Nhụy, mà Thương Tế Nhụy lại nhìn chằm chằm một phần báo chí, biểu tình quả thực đáng giá nghiên cứu. Y gian nan đọc xong bài đưa tin, lúc ngẩng đầu lông mày vẫn khóa chặt, mắt đều híp lại.

Trình Phượng Đài vươn tay xoa xoa gáy của y, chậm rãi nói: "Đã bảo tan hát sẽ đọc cho em nghe, em cứ muốn đọc ngay. Nguyên Lan sư tỷ vừa rồi có nói người hát phải vui vẻ người nghe mới có thể cao hứng, em hiện tại mặt mũi tối sầm như vậy, lát nữa sao lên sân khấu khai trương được."

Trình Phượng Đài là có thể bình tâm đối diện chuyện này, Thương Tế Nhụy lại không được. Bản thân bị kích thích nhất định phải tìm người chia sẻ, Du Thanh thăm dò cười hỏi: "Thương lão bản làm sao vậy? Xem cái gì xuất thần đến thế?" Thương Tế Nhụy liền đưa tờ báo cho Du Thanh: "Nào! Du lão bản cũng đọc đi!"

Du Thanh là người có ăn học, hàm dưỡng tự nhiên cực tốt, nhận lấy báo chí liền nhanh chóng đọc lướt, thần sắc cũng không biến đổi chuyển lại cho Đỗ Thất, cười nói: "Cái tuyên ngôn cách mạng lật đổ phong kiến đã nháo biết bao lâu, cho đến hôm nay vẫn cứ kiêng kỵ tôn húy."

Đỗ Thất cũng là người ăn học, hàm dưỡng lại còn không bằng Thương Tế Nhụy, đọc xong liền vò nát tờ báo vứt vào chân tường, mắng to một tiếng: "Ta đ* cả nhà hắn! Muốn kiếm chuyện sao?"

Nhóm hý tử đều tò mò cái tin tức kia, Du Thanh sợ ảnh hưởng đến tâm tình lên sân khấu của mọi người nên không tiết lộ nội dung, quay đầu nhẹ giọng nói với Thương Tế Nhụy vừa Đỗ Thất: "Chờ diễn khai trương xong rồi chúng ta lại thương lượng một chút."

Đỗ Thất cắm tay vào túi quần, nổi giận đùng đùng không nhịn được gắt: "Vở là do tôi viết, mặt trên nếu có vấn đề gì liền để tôi đi lý luận. Các người chỉ cần hát là được!"

Du Thanh an ủi: "Mấy loại tin đồn này cũng chưa chắc là thật, Thương lão bản có nhiều bằng hữu là người làm văn hóa và danh nhân chốn quan trường như thế, nếu thật có động tĩnh chẳng lẽ không ai báo trước một tiếng?"

Đỗ Thất và Thương Tế Nhụy ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, chỉ là Đỗ Thất còn không quá cam lòng, Thương Tế Nhụy lại đảo mắt một vòng, phá Tiểu Lai đi tìm quản lý Cố hỏi xem hôm nay có đại nhân vật nào trình diện, sau đó đặt mông ngồi trở về cạnh Trình Phượng Đài, nghiêng đầu tựa lên vai hắn ngơ ngẩn đờ người. Vừa rồi y ở trước mặt mọi người không nể mặt Trình Phượng Đài, hiện tại Trình Phượng Đài cũng lười phản ứng y, mở một tờ báo khác ra xem, chợt cảm thấy đầu của Thương Tế Nhụy trượt khỏi vai mình liền sợ đến vội vàng ném báo đi đỡ lấy cái đầu nặng thiên kim của đối phương.

"Thương lão bản, ngài chính là có bệnh vặt gì thế? Mở to mắt ngủ gật sao?"

Thương Tế Nhụy lười biếng thẳng người, nghiêng đầu hụt hơi nói: "Mệt."

"Còn chưa lên sân khấu đã mệt mỏi?"

"Hát kịch không mệt, tự hỏi đối sách, mệt."

"Ồ? Vậy em đã tự hỏi ra đối sách gì rồi? Ai cấm tuồng của em, em liền một kiếm đâm người đó?"

Thương Tế Nhụy ghét bỏ liếc hắn một cái, ngồi thẳng dậy khỏi người Trình Phượng Đài: "Nông cạn! Ngài quá nông cạn rồi!"

Hiện tại nếu không hóa trang liền phải muộn, Thương Tế Nhụy lưu loát đứng dậy hóa trang thay diễn phục, Trình Phượng Đài tiếp tục xem báo uống trà hút thuốc, tâm sự cùng vài nữ hý tử. Hắn dù sao cũng phải kéo đến một khắc trước khi Thương Tế Nhụy lên sân khấu mới chịu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net