1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi, tớ là An Miên. Năm nay là 2024 và tớ vẫn đu Bạo Phong Châu Vũ.

Tớ thích viết nhưng lười, và động lực để viết của tớ là des được những chiếc bìa xinh xinh. Nếu một hôm nào đó các cậu thấy lâu ơi là lâu tớ vẫn chưa ra chap mới, vậy thì là do tớ đang bận des bìa cho fic khác rồi đó.

Nhưng mà bỏ qua đi, chào mừng các bạn đến với một câu chuyện nhẹ nhàng của hai bạn Cá.

À, tớ nhận des bìa free cho các bạn cùng fandom nhé, mãi yêu 🫶
.

Hậu đài của nhà biểu diễn thuộc Tinh Trầm Thế Kỷ thực sự không khác gì một mê cung. Nếu không phải nhóm nhạc Tinh Hà vừa mới ra mắt có buổi hoà nhạc đầu tiên diễn ra tại đây, thân là giám đốc điều hành không thể không đến thì Lưu Vũ thà chết cũng không muốn mò mẫm trong cái mê cung không lối thoát đó.

Lưu Vũ đeo kính đen, mặc một bộ vest công sở tiêu chuẩn, sau khi dặn dò các thành viên của Tinh Hà và nhân viên công tác thì theo trợ lý rời đi.

Lúc này đây, Lưu Vũ đã đi theo trợ lý qua ba khúc cua, mở đến tận năm cánh cửa. Thậm chí khi bước đi anh còn nghĩ rằng có lẽ chị họ của mình chơi đồ nên mới duyệt cái thiết kế khó chịu này.

Nhưng Lưu Vũ không rành đường ở đây cũng phải thôi. Bởi sau 3 năm ngồi ở cái ghế giám đốc điều hành Tinh Trầm Thế Kỷ thì đây là lần đầu tiên anh đến nơi này. Nguyên do là bởi Lưu Vũ không muốn xuất hiện trước công chúng quá nhiều, hầu hết các công tác quan trọng đều là để trợ lý đại diện phát ngôn. Lần này, Lưu Vũ phá lệ đến đây là bởi Tinh Hà chính là nhóm nhạc đầu tiên Lưu Vũ theo dõi từ khi tuyển chọn đến quá trình rèn luyện của bọn họ. Nhóm nhạc này như một biểu trưng cho thành tựu của Lưu Vũ khi làm việc ở vị trí này vậy.

Vừa bước vào xe, trợ lý đã đưa cho anh chiếc Ipad có mở sẵn một tệp tài liệu, truyền đạt rất nhanh chóng:

- Ban nãy khi anh duyệt sân khấu cho Tinh Hà, chủ tịch Vương có gọi đến. Ngài ấy đặc biệt căn dặn đưa cho anh xem kịch bản phim này, còn nhắn lại đây chính là dự án trọng điểm trong nửa năm tới.

Lưu Vũ đưa tay nhận lấy, xe vừa chạy anh cũng đồng thời lướt đến trang bìa của quyển kịch bản. Trên đó viết rất to và rõ ràng hai chữ: "Mười bước".

Dưới cùng còn ghi rõ tên biên kịch, bôi đỏ chú thích là kịch bản đam mỹ nguyên gốc.

Thậm chí, Lưu Vũ còn thấy một dòng chữ rất ngay ngắn thẳng hàng in bằng mực đen đậm, viết rằng: "Một trong ba dự án điện ảnh trọng điểm của Tổng cục Quảng bá Phát thanh Truyền hình Quốc gia Trung Quốc đã qua phê duyệt."

Ngay lúc này đây, Lưu Vũ thấy cầm kịch bản này cũng bỏng tay.

Miếng bánh ngon thường là miếng bánh nguy hiểm. Chủ tịch Vương nọ lại là người ưa mạo hiểm, cướp được miếng bánh này về tay nhưng lại không thèm để ý vấn đề xoay quanh nó, thế là ném miếng bánh người người thèm khát cho Lưu Vũ "ăn".

Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi, nói với tài xế:

- Đến trụ sở chính.

Trợ lý ngồi bên cạnh chỉ khe khẽ nuốt nước bọt.

Lưu Vũ trông có vẻ rất tức giận, tay cầm Ipad đi thẳng một đường đến phòng chủ tịch của Tinh Trầm, đập thẳng xuống bàn làm việc, vừa thở dốc vừa lên giọng:

- Chị điên rồi!

Vương Nhất Mai đóng nắp cây bút đặt xuống bàn, theo thói quen xoay chiếc vòng bên tay trái, ngước mặt đáp:

- Chẳng phải em đã đồng ý với chị rồi sao? Một dự án trọng điểm bắt buộc phải tham gia đổi lấy nửa tháng nghỉ phép là ai hứa với chị?

Lưu Vũ cạn lời, trừng mắt nói:

- Nhưng đây là đam mỹ!Ok, cái này thì cũng được đi, vẫn ổn, nhưng còn "kịch bản trọng điểm"? Đây là kịch bản trọng điểm của Quảng Điện chị à! Giao cho em? Nếu như có sơ xuất thì không chỉ Tinh Trầm Thế Kỷ mà cả tập đoàn Tinh Trầm này cũng tuẫn táng theo đó!

Ngược lại, Vương Nhất Mai vẫn cứ mỉm cười nhưng tay thì rất thành thục vươn ra, búng nhẹ vào trán Lưu Vũ một cái, nói:

- Có phải lâu quá không nhắc em nên em quên đúng không? Ở công ty, chị là bà chủ của em đó. Nào có đạo lý cấp dưới lại hét vào mặt cấp trên như vậy kia chứ!

Ngừng một lát, cô lại nói:

- Đương nhiên, cái này không phải là chị tự tìm đến cho em, là bên trên đánh tiếng yêu cầu.

Nói đến đây, Vương Nhất Mai đột nhiên đổi sang vẻ thần bí, ngoắc tay gọi Lưu Vũ lại gần, nói:

- Dòng phim đồng tính được "mãn hạn tù" rồi, lãnh đạo còn muốn nhân đây thúc đẩy để xem phản ứng của người dân, tiến đến sửa đổi luật hôn nhân. Lưu Vũ, em nói xem?

Lưu Vũ thậm chí chết trân trước lời nói này của chị họ mình. Đột nhiên bây giờ anh thấy kịch bản "Mười bước" này cầm vào không chỉ bỏng mà còn cháy đen cả tay.

- Cho nên, cái này cho dù em không thích thì cũng phải nhận. Ai bảo chúng ta là 1 trong 3 công ty giải trí được chỉ đích danh tham gia dự án kia chứ. Lần này, làm rầm rộ lên cho chị, tốt nhất là khiến cho một con chó đi ngang qua cũng phải hiếu kì về sự kiện này.

Lưu Vũ nhăn mày, nhìn thẳng vào Vương Nhất Mai hỏi:

- Chị tin em đến thế à?

Vương Nhất Mai chống hai tay dưới cằm, đẩy gọng kính mỉm cười:

- Hơn ai hết.

Một lời khẳng định khiến Lưu Vũ cảm thấy rất khó để tiếp thu.

Ai cũng biết anh đã rời khỏi giới giải trí sáu năm rồi. Cho dù hiện tại vẫn đang dùng một danh phận khác để ăn bát cơm này, nhưng Lưu Vũ đã trở thành một người bị quên lãng, từ sớm đã định là như thế.

Trớ trêu ở chỗ, giới giải trí quên anh, anh lại quên không được giới giải trí. Hơn ai hết, Lưu Vũ hiểu cái vũng nước đục mang tên "phim đồng tính" đã là vùng tối không một nghệ nhân nào muốn dây vào.

Hiện giờ lại nói rằng phải quay một bộ đam mỹ, tuyên truyền phải thật rầm rộ nhưng không thể bô bô cho thiên hạ biết nó là dự án trọng điểm của Quảng Điện, nói thật, tìm diễn viên khó hơn lên trời.

Căn bản sẽ không có ai mong muốn vùi dập sự nghiệp của bản thân ở đây.

Lưu Vũ thở dài khi trên xe về lại công ty con. Trợ lý thấy anh đang đăm chiêu suy nghĩ cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ lật xem ghi chú công việc.

Radio trên xe đang phát nhạc, đúng lúc chuyển đến bài hát của một người quen khiến Lưu Vũ không khỏi chợt nghĩ đến quá khứ xa xôi kia.

Kể từ sau khi INTO1 tan rã, Lưu Vũ về lại công ty chủ quản Tinh Trầm Thế Kỷ, nhưng không biết vì cớ gì lại vô cùng im hơi lặng tiếng.

Mười người đồng đội khác đều tất bật cho hoạt động solo của mình. Có người vừa rã đoàn hôm trước, hôm sau đã vào đoàn làm phim, quay show giải trí, đánh tiếng ra ca khúc mới. Chỉ duy nhất một mình đội trưởng Lưu giống như bốc hơi khỏi thế giới này, người hâm mộ kêu gào bao lâu cũng không thấy động tĩnh.

Mãi cho đến một ngày kia, đột nhiên Weibo của Lưu Vũ biến mất, Tinh Trầm Thế Kỷ đăng thông cáo, nói rằng nghệ sĩ Lưu Vũ của bọn họ có dự định riêng, không thể báo trước ngày trở lại.

Khi đó, Weibo quả thật đã trải qua một đợt sóng lớn.

Trong sáu năm này, Lưu Vũ như hoàn toàn biến mất, thực tế thì anh đến nước Anh học quản trị kinh doanh ba năm, sau đó trở về nước thì ngày nào anh cũng xuất hiện ở công ty.

Tinh Trầm là một tập đoàn đa lĩnh vực, phát triển mạnh nhất thì có ba mảng là kỹ thuật phần mềm, thời trang và giải trí. Ba năm trước, Lưu Vũ "nhảy dù" xuống vị trí giám đốc điều hành của Tinh Trầm Thế Kỷ, cũng tức là công ty kinh doanh trong lĩnh vực giải trí của Tinh Trầm.

Năm đó, Vương Nhất Mai tái hiện lại "Hồng Môn Yến", gần như chặt đứt vây cánh của các cán bộ cấp cao trong nội bộ Tinh Trầm Thế Kỷ chỉ trong một đêm. Bề ngoài thì nhìn im hơi lặng tiếng, bên trong đã thành gió tanh mưa máu không thể coi thường.

Mà Lưu Vũ khi ấy chính là người duy nhất mà Vương Nhất Mai có thể tin tưởng, thế nên cô bất chấp bao lời dị nghị cũng ép người em họ vừa mới về nước này ngồi vào ghế giám đốc điều hành. Biến Lưu Vũ từ một tiểu sinh 22 tuổi của giới giải trí chỉ sau 3 năm đã trở thành nhà vua một tay che trời hô mưa gọi gió chưa từng lộ diện trong giới.

Năm đó nói không báo trước ngày trở lại, vậy mà đã qua sáu năm. Đến đứa em út trong nhóm là Doãn Hạo Vũ bây giờ cũng đã thành một ca sĩ có tiếng tăm trong giới, thành thục và ổn trọng hơn rất nhiều. Nếu không thì sao có thể viết ra được ca từ sâu lắng mà nhẹ nhàng đến thế.

Sáu năm, Lưu Vũ vẫn thấy tin nhắn của nhóm INTO1 cũ, chỉ là chưa từng một lần trả lời lại.

Sáu năm, có người tiếp tục quay về nước theo đuổi ngôi vị quán quân thế giới, có người Mỹ tiến thành công, có người chuyển mình bạo hồng thành diễn viên lưu lượng, lại cũng có người kiên trì với âm nhạc của mình.

Cuộc sống của bọn họ đều trải đầy sắc thái như thế, thi thoảng cũng sẽ tụ hội ăn uống cùng nhau. Nhưng trong cuộc sống đó chưa từng có Lưu Vũ tồn tại.

Sáu năm qua, lý do duy nhất bọn họ không đá anh ra khỏi nhóm chat đó là vì anh cầm quyền nhóm trưởng ở đó, có lẽ thế.

Trợ lý thấy anh thất thần nhìn vào màn hình điện thoại có logo chữ N của mình, biết là ông chủ lại nhớ về quá khứ nên vẫn quyết định tiếp tục im lặng là tốt nhất.

Nói gì thì nói, có một số chuyện, một số người, nếu muốn sống thì đừng nhắc ở trước mặt ông chủ.

Thế nhưng bạn không nhắc, không có nghĩa là ông chủ không nhắc.

- Dạo gần đây có phải Lâm Mặc đang tích cực chuyển mình sang diễn viên không?

Trợ lý giật mình, ngập ngừng vài giây rồi mới đáp:

- Em sẽ kiểm tra ngay.

Lưu Vũ lắc đầu, nói:

- Thôi, không cần đâu. Em sắp xếp giúp anh một cuộc họp ban giám đốc nhé. À còn nữa, "Mười bước" chắc chắn sẽ tổ chức casting, đến lúc đó em tìm người thay anh mời Lâm Mặc đến nhé.

Xe dừng trước cổng công ty, Lưu Vũ lại đeo lên cặp kính đen, chớp mắt đã trở nên rất lạnh nhạt, đợi trợ lý mở cửa xe rồi bước xuống, thong thả ung dung đi tới.

Ở phía sau, giai điệu bài hát mới của Trương Gia Nguyên vừa mới dừng lại, thế nhưng trong đầu Lưu Vũ vẫn cứ văng vẳng mãi câu hát cuối cùng.

Bạn tôi nói người ấy hẹn lần sau gặp,

Nhưng lại quên bảo với anh ta lần sau là khi nào.

Hình như Lưu Vũ còn nhớ, bài hát này tên là "Chuyện của bạn tôi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net