2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Châu! Kha! Vũ!

- Nếu như em không mở cửa, anh sẽ tìm người đến phá cửa nhà em. Đừng tưởng anh không dám!

- Mau bước ra đây cho anh!

Phải gọi đến lần thứ năm hay thứ sáu gì đó, Châu Kha Vũ mới lười nhác mở cửa cho người quản lý của mình vào.

- Anh Hoàng, chào buổi sáng.

Người được gọi là anh Hoàng có thân hình hơi mập mạp, nhưng trông cũng cực kì cao ráo. Mắt thấy bộ dạng lười nhác kia của Châu Kha Vũ khiến bản thân sôi cả máu, anh ta rướn người tương hẳn một cú đánh vào giữa trán Châu Kha Vũ.

- Sao anh đánh em!

- Cho chừa cái tội lười biếng!

- Em không...

- Cậu ngưng. Tôi nói cho cậu biết, tính đến thời điểm hiện tại đã một tháng lẻ một tuần ba ngày tám giờ cậu không nhận bất kì bộ phim nào, không sáng tác bất kỳ bài hát nào. Cho tôi hỏi chút thiếu gia à, tiền chụp quảng cáo tạp chí đủ nuôi sống cậu à? À không, nhà cậu có tiền. Nhưng mà tiền đó đủ trả cho các nhân viên khác à? Cậu không chết đói nhưng bọn họ sắp chết đói rồi được chưa hả!

- Vậy thì cứ bảo anh trai em...

- Anh trai anh trai anh trai! Giám đốc Châu nói gì cậu không nhớ à? Việc của cậu, anh ta không quản!

Châu Kha Vũ chán nản vừa nghe cằn nhằn vừa ngồi xuống bàn ăn. Anh Hoàng mặc dù luôn miệng trách móc nhưng cũng làm trọn vẹn một bữa sáng chuẩn vị Bắc Kinh.

- Tôi nói này Châu Kha Vũ, dạo này cậu có nghe tiếng gió gì không?

Anh Hoàng đặt đĩa bánh quẩy xuống trước mặt Châu Kha Vũ, vừa ngồi xuống đối diện vừa hỏi.

Châu Kha Vũ húp một miếng cháo, ngước mặt lúng búng đáp:

- Nghe gió đông ùa về trong tim.

Anh Hoàng cáu.

Anh Hoàng kí đầu.

Châu Kha Vũ oan ức xoa đầu, ngoan ngoãn húp cháo.

- Tinh Trầm Thế Kỷ vừa công bố ra bên ngoài một dự án phim điện ảnh lớn. Họ làm phim đồng tính.

Châu Kha Vũ chỉ hơi khựng lại ở bốn chữ Tinh Trầm Thế Kỷ rồi thôi.

- Nhưng vấn đề là tin tức này thả ra rầm rộ trong giới hơn một tuần nay rồi, vậy mà phía trên chẳng hó hé động đậy gì với bọn họ.

Anh Hoàng ngừng, thuận tay cầm lấy bánh quẩy bỏ vào miệng:

- Người ta đồn rằng có khi dự án lần này bên trên chống lưng cho bọn họ, bọn họ mới dám giễu võ dương oai như vậy. Bây giờ trong giới đã rục rịch tranh vị trí trong miếng bánh ngon này rồi.

Châu Kha Vũ ngước mắt, nhướn mày hỏi:

- Thì liên quan gì tới em?

Anh Hoàng chỉ hận người này là minh tinh, không thể tuỳ tiện bị thương. Nếu không, anh sẵn sàng đè cậu ta ra đấm cậu ta đến nhập viện mới hả dạ.

- Cậu, đi casting.

Châu Kha Vũ rút một tờ giấy lau miệng, lau xong tiện thể lau tay, hờ hững đáp:

- Em không đi.

Thế nhưng cuối cùng vào ba ngày sau đó, cửa lớn Tinh Trầm Thế Kỷ nghênh đón mấy chục diễn viên từ nổi tiếng đến mới vào nghề lũ lượt kéo vào. Trong số đó lại có Châu Kha Vũ.

Hôm nay, Vương Nhất Mai, chủ tịch của Tinh Trầm cũng đến. Cô mang theo nữ đạo diễn Melissa Phạm tiếng tăm lừng lẫy khắp giới điện ảnh quốc tế, cũng là đạo diễn của bộ phim điện ảnh lần này đến.

Bên cạnh đó còn có biên kịch Tần Duyệt Ngôn, người chấp bút cho kịch bản "Mười bước" này.

Đương nhiên, người chịu trách nhiệm sản xuất của dự án, cũng chính là Lưu Vũ, chắc chắn phải đến.

Buổi casting này dựa vào tiếng gió trong giới mà cũng được cánh truyền thông săn đón. Lưu Vũ đã sớm đạt thành thoả thuận với một số bên, hình ảnh hiện giờ tạm thời không được công bố, đợi khi phim chiếu, bọn họ sẽ không thiếu miếng ngon.

Lần này, thứ tự casting không dựa vào địa vị trong giới hay bất kì sự ưu ái nào. Bọn họ dùng phương thức cổ điển nhất, thường thấy nhất để phân chia. Nhân gian gọi nó là danh sách theo thứ tự chữ cái.

Vừa khéo, chữ Vũ trong Châu Kha Vũ lại xếp gần chót*.

"Mười bước" được Tần Duyệt Ngôn gọi là câu chuyện của những kẻ mù. Một kẻ mù ngoài mặt, hai kẻ mù trong tim. Vậy nên, khi đi casting cho vai diễn, có nhiều người chơi lớn đến mức dùng vải trắng bịt mắt lại, người thì đeo kính đen suốt mấy ngày để thích ứng với bóng tối. Nhưng chỉ duy nhất một mình Châu Kha Vũ là không đeo theo gì cả. Hắn ngồi lặng lẽ ở một góc, nhìn chằm chằm một trang của kịch bản cậu nhận được. Kịch bản đó không hề hoàn chỉnh, tất cả mọi người ở đây đều nhận được bấy nhiêu đó. Nhưng với Châu Kha Vũ, chỉ từng này trang thôi đã đủ để khiến cho hắn phải thay đổi chủ ý tham gia casting bộ phim này rồi.

Dòng người lác đác dần, mãi cho đến khi cái tên Châu Kha Vũ được xướng lên, hắn mới định thần lại. Thế nhưng hắn chẳng hề biết, đằng sau cánh cửa kia, có một người cố gắng siết chặt nắm tay khi nghe thấy cái tên thân thương này.

Quy mô buổi casting này lớn, cho nên chia thành 3 ngày. Ngày đầu tiên chỉ cast duy nhất vai Uông Dịch Bạc, một hoạ sĩ mù.

Lưu Vũ nhấp một ngụm trà mà trợ lý đưa, anh đang gắng sức ép mình phải bình tĩnh trước khi nghênh đón sự xuất hiện khiến anh lo lắng suốt bao năm.

Khoảnh khắc cánh cửa ấy mở ra, Châu Kha Vũ bước vào, lặng lẽ cúi đầu chào hội đồng giám khảo ngồi phía sau tấm kính một chiều. Hắn vẫn cao như thế, tỉ lệ cơ thể cũng chuẩn vô cùng. Ngày hôm nay, Châu Kha Vũ chỉ mặc một chiếc quần đùi và áo ba lỗ để phù hợp với vai diễn. Điều đó khiến Lưu Vũ bâng quơ nghĩ về những ngày họ còn là đồng đội ở chung phòng, Châu Kha Vũ mặc một bộ đồ giản dị, ngồi trên chiếc ghế lười, chơi ván game sắp đến hồi kết, nhốn nháo vô cùng.

Sau đó, bọn họ đánh sập nhà chính đối phương, Lưu Vũ nghe văng vẳng tiếng "Victory" vang ngay bên tai mình cùng với một tiếng reo mừng của Châu Kha Vũ.

Rồi chẳng biết từ lúc nào, Châu Kha Vũ nhảy nhót đến cạnh anh, ôm lấy anh như một lẽ đương nhiên, líu lo kể lại câu chuyện mới trải qua ban nãy.

Hôm ấy, ban công đầy nắng, gió lộng cuộn trào.

Lòng người cũng nghiêng nghiêng chao đảo.

Lưu Vũ đẩy gọng kính vàng, hơi cúi đầu vờ như xem tư liệu. Có trời mới biết bàn tay đang nắm cây bút siết chặt biết bao nhiêu.

Vương Nhất Mai nghiêng người qua, thì thầm:

- Này, đồng đội cũ của em.

Lưu Vũ giật mình, gật đầu tỏ ý đã biết.

Anh nghe phía đối diện vang lên tiếng chào lễ phép:

- Xin chào quý vị, tôi là Châu Kha Vũ, đến casting vai Uông Dịch Bạc.

Tần Duyệt Ngôn lên tiếng:

- Được rồi, cậu có thể bắt đầu.

Không biết vì lý do gì, lúc này đột nhiên Lưu Vũ lại ngẩng đầu lên, vừa kịp bắt được khoảnh khắc Châu Kha Vũ ngồi xuống chiếc ghế gỗ phía sau giá để tranh. Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, tay hắn cầm lấy khay màu đã chuẩn bị sẵn. Vào giây phút Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc vì vành mắt hắn không biết đã ửng đỏ từ bao giờ.

Tần Duyệt Ngôn ghé vào tai Vương Nhất Mai thì thầm:

- Báu vật.

Lưu Vũ vô tình nghe được, cúi đầu mỉm cười.

Châu Kha Vũ diễn vai một thiên tài hội hoạ không may mắc chứng đục thuỷ tinh thể. Trước khi hắn mù hoàn toàn, hắn đã được xem một vở ballet tuyệt vời. Hắn si mê nam vũ công chính của đoàn bởi những bước chân thanh thoát và gương mặt đong đầy ý cười của anh. Cho đến một ngày nọ, hắn gặp được anh. Lần này, hắn đã mù hẳn, còn anh chỉ là một vũ công bị ruồng bỏ vì tật ở mắt cá chân. Hai kẻ tự xem mình là thất bại của thế giới tìm đến nhau, nương tựa vào nhau.

Hắn tha thiết được vẽ một bức tranh về anh, nhưng dường như lại không thể nhớ được gương mặt anh. Hắn mời anh đến nhà, đưa ra lời đề nghị và thử đủ mọi cách để vẽ cho ra.

Tiếp xúc lâu ngày khiến giữa bọn họ nảy sinh tình cảm cuồng nhiệt, vào một đêm say tình, họ quấn lấy nhau.

Sau đêm đó, chàng vũ công nhận được lời mời từ một đoàn múa khác. Họ nói, họ không để ý khiếm khuyết trên chân anh. Trước khi anh rời đi, người hoạ sĩ đã đề nghị để hắn vẽ anh thêm một lần cuối cùng. Và lần này, kiệt tác "Đắm" đã ra đời.

Phân cảnh mà Châu Kha Vũ diễn đó là cảnh vẽ tranh lần cuối cùng này.

Hắn cầm lấy bảng màu, tay cầm cọ hơi ngần ngừ. Người hỗ trợ đọc thoại bắt đúng thời điểm cất giọng:

- Bên trái.

Bàn tay Châu Kha Vũ hơi khựng lại, khoé môi hắn nhếch lên, giọng nói khàn khàn, đáp:

- Cảm ơn anh.

Ánh mắt Châu Kha Vũ trống rỗng nhưng khoé mắt lại ửng hồng. Tất cả mọi người tại hiện trường đều nín thở.

Giọng người hỗ trợ lại vang lên:

- Em có cần tôi mô tả nữa không?

Châu Kha Vũ ngần ngừ, đáp:

- Hôm nay trời nắng à?

- Phải.

- Gió có thổi tung bức mành không?

- Có, nhè nhẹ.

- Biển xanh chứ?

- Xanh.

- Anh...

- Tôi làm sao?

- Không, không sao cả.

- Em không hỏi ngũ quan nữa à?

- Không, tôi đã ghi nhớ hết rồi.

Tay cầm cọ của Châu Kha Vũ siết chặt, hắn bắt đầu nét vẽ đầu tiên.

Khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt chảy ra, trượt xuống cằm rồi biến mất.

Giọng người đọc thoại lại xuất hiện:

- Ngày mai, tôi phải đi. Em biết đấy.

- Ừ, tôi biết.

- Em có gì muốn nói với tôi không?

Châu Kha Vũ ngừng tay vẽ, hắn hơi cúi đầu, làm ra vẻ tay đang chậm màu. Cây cọ vẽ trên tay chậm lệch, động tác không được trơn tru lắm.

Hắn lại vẽ, khoé mắt vẫn đỏ nhưng khoé môi lại mỉm cười:

- Ừ, mong anh thành công.

- Tôi sẽ.

Một khoảng lặng.

Tất cả mọi người đều chú ý vào biểu cảm của Châu Kha Vũ. Nước mắt của hắn không ngừng rơi, còn khoé môi thi thoảng lại nở nụ cười. So với một người mù, hắn trông giống một người mù rối loạn cảm xúc hơn.

Mãi một lúc sau, Châu Kha Vũ lại lên tiếng:

- Gió đang thổi đấy à?

- Ừ, gió thổi bay tóc tôi.

- Đừng đóng cửa sổ nhé, anh ráng chịu một chút, sẽ xong ngay đây thôi.

Ngừng một lát, Châu Kha Vũ đặt cây cọ xuống, hắn thở hắt ra một hơi, dùng bàn tay dính màu quệt qua mặt. Hắn hít sâu, nghiêng đầu gọi:

- Xong rồi, anh có muốn xem không?

Giọng người đọc thoại vang lên:

- Ừm... rất giống tôi.

- Vậy à?

Giọng Châu Kha Vũ đáp, sau khi hắn mỉm cười, nghiêng đầu ngước nhìn lên.

- Sao em nhớ được gương mặt tôi thế?

Châu Kha Vũ đáp:

- Khi hôn anh, đôi môi dã thay đôi mắt tôi ghi nhớ.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt ve trong không khí, như thể đang mân mê gò má của người thương.

- Ngày mai, tôi phải đi rồi.

- Ừ.

Châu Kha Vũ đáp với một nụ cười.

- Em có thể nói rằng em không muốn tôi đi.

Châu Kha Vũ hạ tay xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bức tranh chưa kịp khô, lắc đầu:

- Điều khiến tôi say đắm là chú thiên nga được vỗ cánh tự do trong khoảng trời của nó.

Câu thoại kết thúc cũng kết thúc cảnh diễn, Melissa Phạm là người vỗ tay trước:

- Tuyệt vời.

Châu Kha Vũ khịt mũi, nhận lấy tờ giấy mà nhân viên công tác đưa cho, đứng dậy khỏi ghế, cúi chào cảm ơn.

Nào ngờ khi vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh nhìn quen thuộc cũng đang nhìn đến mình.

Tấm kính một chiều không biết từ khi nào đã được kéo lên.

.

*Xếp theo pinyin là Zhou Ke Yu, không phải xếp theo phiên âm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net