chương 16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên kia điên thoại đột nhiên im lặng xuống.

"Buổi tối cùng đi ăn cơm chúc mừng em tìm được công việc, được không?" Cô làm như không có việc gì hưng phấn hỏi.

"Nhưng buổi tối em đã đáp ứng người khác đi giúp chút việc."

"Vậy sao? Quên đi." Cảm xúc hưng phấn lập tức rớt xuống đáy cốc.

"Đổi thành ngày mai chúc mừng được không?" Nàng chủ động nói.

"Nếu ngày mai cũng có người tìm em đi giúp làm việc thì sao?"

"Vậy..."

Nàng lại đang lo lắng. Nguyên lai đối với nàng mà nói, cô so ra thực kém quan trọng hơn mấy trăm đồng tiền thu vào. Mạc Thư Hòa áp chế một tiếng thở dài, cảm thấy kinh ngạc với chuyện mình vì sự việc sớm biết trước này mà bi thương.

"Không nên phiền não, dù sao chị sớm biết đối với em mà nói, kiếm tiền so với chuyện gì đều quan trọng hơn." Cô thả nàng một cửa, cũng tự thả mình một ngựa: "Chị phải đi họp, em tự mình lái xe cẩn thận một chút. Không nói nữa, bye." Nói xong, đã không còn tâm tình nói chuyện phiếm cô cắt đứt điện thoại, xoay người trở về phòng hội nghị, đầu nhập trí tuệ kích động trong phòng họp. (tức là chuyên tâm dô cuộc họp, không nghĩ gì nữa)

Đầu bên kia điện thoại Hạ Tâm Trữ nắm chiếc di động đã ngắt, ngơ ngác ngồi ở trên xe buýt.

Cô có phải là tức giận không? Nàng không tự chủ được nghĩ, cô hảo tâm hảo ý muốn giúp nàng chúc mừng tìm được công việc, nàng chưa nói một tiếng cám ơn đã đành, lại còn vì không xác định có thể nhận công việc hay không mà do dự chưa quyết. Khó trách cô nói kiếm tiền đối với nàng mà nói so với chuyện gì đều quan trọng hơn.

Cô nhất định tức giận. Nàng phải gọi điện thoại nói tiếng xin lỗi với cô, sau đó nói với cô đổi thành ngày mai chúc mừng không có vấn đề gì. Nàng sẽ để dành thời gian cho cô.

Đúng vậy, liền làm như vậy. Nàng đối chính mình gật gật đầu, lập tức cúi đầu nhấn điện thoại, nhưng trong khoảnh khắc đó đột nhiên nghĩ đến lời nói của anh trước khi ngắt điện thoại – Cô phải đi họp...

Cô phải họp, hiện tại nàng gọi tới có thể quấy rầy tới cô hay không?

Gửi tin nhắn là được.

Vì thế, nàng liền nhắn tin cho cô. Nội dung là: Ngày mai chúc mừng không vấn đề.

Không nghĩ tới trong chốc lát nàng liền nhận được tin nhắn đáp lại. Nội dung là: Thực xin lỗi, ngày mai đến lượt chị có vấn đề.

Nàng xem nội dung cô trả lời, tâm tình không tự chủ được nản lòng. Cô thực sự tức giận. Hiện tại nàng nên làm sao bây giờ? Nên làm sao bây giờ đây? Chỉ có thể chờ cô hết giận chút rồi nói sau.

Vì thế lại nhắn trở lại cho cô, nội dung là: Không sao, vậy hôm nào đi.

Lúc này nàng đợi hồi lâu, thủy chung không đợi được tin hồi âm của cô. Nàng than nhẹ một hơi, tâm tình không khỏi lại đi xuống một chút. Cô thực sự tức giận.

******

Nàng từ nhà hàng tan ca trở về nhà Mạc Thư Hòa thì thời gian đã quá mười một giờ. Trong phòng một mảnh trầm tĩnh tối đen, ngay cả một ngọn đèn cũng chưa mở.

Nhẹ nhàng bật đèn trong phòng khách, nàng nghi hoặc nhìn căn phòng yên lặng một chút, hoài nghi Mạc Thư Hòa bởi vì giận nàng, giận tới ngay cả một ngọn đèn cũng không để lại cho nàng sao?

Hạ Tâm Trữ buông túi da, đứng ở trong phòng khách do dự một chút, sau đó đi đến cửa phòng đóng chặt của cô gõ gõ cửa.

"Mạc Thư Hòa?" Nàng lên tiếng gọi.

Trong phòng yên tĩnh, không ai đáp lại.

"Mạc Thư Hòa?" Nàng lại gõ cửa một lần nữa, trong phòng vẫn không có tiếng đáp lại. Nàng lại do dự rồi cất giọng nói: "Em muốn đi vào phòng." Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh tối đen, giống như đúc với phòng khách vừa rồi. Trên giường cũng không có ai.

Kỳ quái, đã trễ thế này, sao cô vẫn chưa trở về đây? Nàng nhíu mày, vừa ra khỏi phòng cô, đóng cửa phòng lại, vừa nghi hoặc suy đoán. Cô không phải vì giận nàng, giận tới ngay cả gặp lại cô cũng sợ phiền, cho nên mới cố ý ở lại bên ngoài tới tối như vậy, không trở về nhà?

Chỉ một giây sau, nàng lập tức lắc đầu phủ định ý nghĩ này, căn bản không tin Mạc Thư Hòa là người nhỏ mọn như vậy.

Cho nên, tại sao khuya như vậy cô còn chưa trở về? Ở lại công ty tăng ca sao?

Nàng đột nhiên dừng lại cước bộ, vẻ mặt bỗng dưng thanh tỉnh, đưa tay đánh đầu của mình một cái.

"Ngốc ghê, nghĩ nhiều như vậy làm gì, gọi điện thoại hỏi một chút là biết, chị ấy hẳn sẽ không cố ý không nhận điện thoại chứ?" Nàng lầm bầm lầu bầu nói, sau đó lấy di động từ trong bao ra, lúc này mới phát hiện di động của mình không biết từ khi nào đã hết pin.

Thật sự là, khó trách di động của nàng cả một ngày đều yên lặng.

Như thế thì xong rồi. Số điện thoại của cô trong di động, nàng căn bản là không nhớ được, lần này phải làm sao gọi điện thoại cho cô đây?

Đồ sạc pin. Nàng cần đồ sạc pin. Không biết nhà cô có đồ sạc pin mà di động nàng có thể dùng hay không?

Không có thì xong rồi, bởi vì cái của nàng đã bị lửa thiêu hỏng.

Ánh mắt ở trong phòng nhìn đến từng cái góc có thể thấy được để tìm đồ vật. Ngăn kéo thật đúng là nhiều, ngăn tủ cũng không ít, nàng phải từng bước từng bước đi tìm mới được, nhưng nếu căn bản không có đồ sạc pin thích hợp thì sao? Không có biện pháp, vẫn là còn một cái hy vọng.

Cô hít sâu một hơi, tay đang chuẩn bị tìm kiếm thì điện thoại trong phòng khách vào lúc này lại vang lên, dọa cô nhảy dựng.

Reng reng...

Cô không nghĩ nhiều lắm, trực giác nhất định là Mạc Thư Hòa, bởi vì chỉ có cô biết nàng đang ở nhà cô. Cho nên nàng lập tức xông lên phía trước tiếp điện thoại.

"Alo?"

"Em an toàn về đến nhà."

Quả nhiên là cô: "Chị ở đâu thế? Sao khuya như vậy còn chưa trở về?" Nàng quan tâm hỏi.

"Điện thoại của em gọi không thông." Cô nói.

"Điện thoại hết pin, đồ sạc pin của em cháy hỏng, đồ sạc pin của chị có thể cho em mượn xem thử có dùng được hay không không?" Nàng nhân cơ hội hỏi.

"Tại bàn sách trong thư phòng, trong ngăn kéo cuối cùng bên tay phải. Nếu không thể dùng thì đổi di động khác, trong ngăn tủ phía dưới kệ sách có vài cái di động mới, thích thì lấy dùng đi."

"Mấy cái?" Nàng cũng không phải đang hỏi cô, chính là át chế không được kinh ngạc lặp lại mấy chữ làm nàng kinh ngạc này, không nghĩ tới cô lại nghiêm túc trả lời vấn đề.

"Chị cũng không rõ ràng lắm, đại khái có hơn mười cái."

Hạ Tâm Trữ nghe được há hốc mồm. Người bình thường sẽ mua nhiều di động như vậy sao chứ? Cô hẳn là có nhiều tiền lắm, hay là –

"Chị có đam mê sưu tập di động?" Nàng hỏi.

"Không có."

"Không có thì chị mua nhiều di động như vậy làm gì?"

"Kia đều là khách hàng tặng."

"Oa, sao có chuyện như vậy được?" Nàng hâm mộ sợ hãi kêu.

"Hâm mộ sao?"

"Đương nhiên!"

"Không cần hâm mộ, chỉ cần gả cho chị, tất cả của chị có đều là của em."

Hạ Tâm Trữ nhịn không được cười to ra tiếng.

Trời ạ, còn nghĩ cô đang giận nàng, không muốn nhìn thấy nàng. Không nghĩ cô lại bám riết không tha như vậy, có cơ hội liền chen chân lợi dụng cầu hôn nàng. Cô làm sao có thể giống người đang giận nàng? Là nàng lấy lòng tiểu nhân đi đo lòng quân tử.

"Chị đang ở đâu, còn ở tại công ty tăng ca sao?" Nàng cười hỏi.

"Về điểm ấy... Đêm nay chị có thể sẽ không về, em khoá cửa lại, ngủ sớm một chút." Cô nói.

Hạ Tâm Trữ nhíu mày, phát hiện cô thực không có trả lời vấn đề của nàng. Hơn nữa là nàng nghe sai rồi sao? Giọng nói của cô tựa hồ có do dự.

"Vì sao?" Nàng nhịn không được hỏi, kết quả cô lại ở bên kia điện thoại nói quanh co khiến nàng càng cảm thấy không đúng: "Hiện tại chị ở đâu, Mạc Thư Hòa?"

Cô tựa hồ khẽ thở dài một tiếng, mới không nhanh không chậm nói: "Bệnh viện."

Nàng át chế không được kinh hãi kêu to: "Bệnh viện?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net