chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tâm Trữ quả thực không dám tin tưởng rằng, Mạc Thư Hòa bị thương lại không định nói với nàng, còn muốn một mình ở lại bệnh viện, sau đó xem như không có chuyện gì trở lại bên cạnh nàng. Người phụ nữ này là muốn tươi sống tức chết nàng sao?

Vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, xác định thương thế của cô thực không có nghiêm trọng như nàng tưởng tượng. Ở lại bệnh viện chỉ là vì quan sát đầu bị thương có chấn động vào não không mà thôi. Cho nên sau khi nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì tức giận cũng đi theo bùng nổ ra.

"Chị rốt cuộc suy nghĩ cái gì?" Nàng giận không thể át hỏi cô.

"Hiện tại sao? Nghĩ có em quan tâm, chị thật hạnh phúc." Trên đầu quấn vòng băng vải, Mạc Thư Hòa vẫn lộ ra mặt vẻ cười ngây ngô, nhìn nàng trả lời.

"Đầu chị bị đụng hỏng rồi sao?" Nàng tức giận trừng mắt mắng, một chút cũng không thấy buồn cười.

"Hoàn hảo, chỉ là rách một chút khâu bảy mũi mà thôi." Cô lại là vẻ mặt ngây ngô cười, thật sự là khiến cho người ta nhìn không giận không được.

"Chị nhìn không ra em đang tức giận sao?" Nàng không thể nhịn được nữa hướng cô quát.

Cô sửng sốt, nhíu mày, vẻ cười ngây ngô trên mặt nhất thời biến mất không thấy, trở nên nghiêm túc cùng quan tâm.

"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Cô nghiêm túc hỏi.

"Chị còn dám hỏi em? Vì sao chị bị thương không nói, một mình ở lại bệnh viện không ai chiếu cố chơi vui lắm sao, khiến chị rất có cảm giác thành tựu lắm phải không? Đầu chị có phải là thực bị đụng hỏng rồi không?" Nàng tức giận đùng đùng, khởi binh hỏi tội, chất vấn cô.

Mạc Thư Hòa tròn mắt nhìn, đột nhiên hiểu được nguyên nhân nàng tức giận, khóe miệng không tự chủ được lại giơ lên.

"Chị đang cười cái gì?" Nàng giận quát, cơn tức siêu mạnh.

"Chỉ là thương nhẹ mà thôi, em đừng lo lắng." Cô nhìn nàng, ôn nhu an ủi.

"Ai đang lo lắng? Em là đang tức giận!" Nàng nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói.

"Bởi vì lo lắng, cho nên tức giận."

Cho dù như thế, cô cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bởi vì nàng thực đang rất tức giận: "Vì sao chị không cho em biết khi vừa xảy ra chuyện?"

"Chỉ là thương nhẹ mà thôi."

"Thương nhẹ mà phải ở lại bệnh viện sao?"

"Chị cũng không nghĩ sẽ như thế, bác sĩ nói đây là làm theo lệ, là vì phòng vạn nhất."

"Mặc kệ là làm theo lệ hay là phòng vạn nhất, chị căn bản là không muốn cho em biết, không để em chiếu cố chị." Lửa giận càng cháy càng mạnh, bắt đầu đốt đau lòng nàng: "Đối với chị mà nói, em không đáng giá được tín nhiệm hay ỷ lại như vậy sao?"

"Không cho em biết không phải bởi vì em không đáng giá được chị tín nhiệm hay ỷ lại, mà là chị không nỡ để em quá mệt mỏi. Một ngày em làm việc hơn mười lăm tiếng, nếu lại để em vì chiếu cố hay lo lắng cho chị mà lao lực, chị sẽ không tha thứ cho chính mình được. Chị tình nguyện để miệng vết thương đau, cũng không muốn đau lòng." Cô nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói.

Hạ Tâm Trữ giật mình một cái, lửa giận như quả bóng cao su xì hơi nháy mắt sụt mềm nhũn xuống: "Đây là nguyên nhân chị không muốn nói cho em chị bị thương vào bệnh viện?" Nàng hỏi.

Mạc Thư Hòa gật gật đầu.

Hạ Tâm Trữ đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cô đã bị thương vào viện lại còn nghĩ cho nàng, lo lắng cho nàng, cái người này thực chính là...

"Chị thật sự là người ngu ngốc." Nàng nói, thanh âm không biết sao có điểm khàn khàn.

"Ngu ngốc?" Cô nhướng mày lên cao cao.

"Bản thân đã khó bảo toàn, còn lo lắng cho người khác."

"Em không phải người khác, là người chị thích, chị yêu, lão bà tương lai của chị."

"Em sẽ không gả cho người ngu ngốc."

"May mắn chị không phải ngu ngốc."

"Không phải ngu ngốc nhưng kém không xa." Nàng ném tới một cái xem thường: "Em không phải đã nói qua với chị, em biết cực hạn của mình ở đâu, sẽ không làm mình mệt mỏi ngã ra sao? Trước khi chị lo lắng cho em, chẳng lẽ cũng không thể lo lắng cho mình trước sao?"

"Nói thật, những lời này do em nói, cực kỳ không có lực thuyết phục gì cả. Nếu em hơi chút hiểu được phải lo lắng cho mình, chị cũng không cần thay em lo lắng." Cô nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, cảm thán nói.

Lại một lần nữa, Hạ Tâm Trữ có loại cảm giác không nói được gì để chống đỡ. Cô hiểu rõ nàng, luôn khiến nàng có loại cảm giác không chỗ nào che dấu, còn có một loại cảm giác lòng đang sụp đổ rất nhanh.

Nàng không nên cùng cô đấu võ miệng, dù sao cô đang là một người bệnh.

Đi đến bên cạnh cô, nàng mềm nhẹ đưa lòng bàn tay dán ở trên trán cô. Sau khi xác định cô thực không có phát sốt, lại cẩn thận kiểm tra miệng vết thương dưới lớp băng gạc của cô.

"Đau không?" Nàng nhẹ giọng hỏi.

"Chỉ cần em ở bên cạnh, chị sẽ không đau." Cô cầm tay của nàng, thâm tình khẩn thiết.

"Chị tạm thời ít hứng thú nói lời buồn nôn đi." Nàng ngẩn ngơ, trừng cô một cái nói, mặt cũng không tự chủ đỏ lên.

"Buồn nôn sao? Nhưng chị nói đều là lời thật tình." Vẻ mặt cô thương thiên khả biểu.

"Còn có sức nói giỡn hẳn là chị thực không có đáng ngại, một khi đã như vậy, em phải về nhà." Mặt của nàng không khỏi càng đỏ hơn chút, muốn rút tay lại, lại phát hiện cô không chịu buông tay.

"Này!"

"Ở lại cùng chị." Cô nói.

"Vừa rồi là ai nói không muốn em lao lực?" Nàng hừ một tiếng.

"Một khi đã đến đây, đi đường mệt nhọc cũng là lao lực, không bằng ở lại một đêm đi." Cô mặt dày nhếch miệng nói.

"Trong này là bệnh viện, lại không phải biệt thự hào hoa gì, vì sao em phải ở?"

"Em thích ở biệt thự sao? Vậy hôm nào chúng ta cùng đi xem nhà, tìm một căn biệt thự đến ở." Cô hưng phấn vội vàng đề nghị.

"Thần kinh!" Nàng nhất thời cho cô một ánh mắt khinh thường.

"Ở lại cùng chị được không?" Vẻ mặt cô chờ mong nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.

Nàng nhìn cô một cái, từ chối cho ý kiến, bỏ túi da trên vai xuống một bên, sau đó ngồi trên giường bệnh, tò mò hỏi: "Sao lại bị thương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net