chương 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng gọi của nàng, cậu bé lập tức quay đầu tìm nàng, sau khi tìm được, chỉ là trầm mặc mà bi thương nhìn. Vẻ mặt thành thục vượt quá tuổi kia khiến Mạc Thư Hòa trong khoảnh khắc hiểu được tâm tình của Hạ Tâm Trữ.

"Người đó, các người thấy rồi, tiền đâu?" Hạ Quan Kiệt đi trở về tới trước mặt bọn họ, vươn tay hỏi.

Hạ Tâm Trữ chẳng biết làm sao ngẩng đầu nhìn anh ta. Trên tay bọn họ chỉ có mười vạn đồng thôi!

"Chờ chị một chút." Mạc Thư Hòa trấn an nói với nàng, sau đó đi về phía ngân hàng bên cạnh quán rượu, muốn vay mười vạn.

Quán rượu mở bên cạnh ngân hàng, rất có đầu óc phải không? Khi khách uống rượu thiếu tiền, chỉ cần đi qua bên cạnh vay là được.

Mạc Thư Hòa lợi dụng dịch vụ cho mượn tiền, lấy ra mười vạn tiền mặt nữa, sau khi đi trở về bên cạnh Hạ Tâm Trữ, mang tiền giao cho nàng.

"Cám ơn." nàng thấp giọng nói cám ơn với cô.

"chị đi mang đứa nhỏ về." cô nói với nàng.

"Cám ơn." nàng gật đầu lại nói cám ơn cô, trong mắt tràn đầy cảm kích cùng chua chát.

"Nhanh đưa tiền cho tôi." Hạ Quan Kiệt gấp không kịp đợi thúc giục.

"Đây là lần cuối cùng, tôi sẽ không cho anh tiền nữa." Hạ Tâm Trữ nói cho anh ta, sau đó mới mang tiền trên tay đưa anh ta.

Hạ Quan Kiệt cơ hồ là giật lấy cọc tiền lời, sau đó nhanh chóng lật một lượt, lại cân nhắc trọng lượng, sau đó nhếch miệng cười.

"Xem, đây không phải tiền sao? Ha ha..." Anh ta xoay người giơ cao tay cầm tiền dương dương tự đắc nói với người áo đen, nói xong, cũng không quay đầu lại đi trở về quán rượu, ngay cả nhìn cũng không nhìn con mình một cái.

******

Thật vất vả dỗ Tiểu Dịch mẫn cảm đi ngủ. Hạ Tâm Trữ đi ra khỏi phòng, sau đó ngửi thấy trong phòng có hương vị của lẩu cay.

Nàng ngạc nhiên dừng bước lại, hoài nghi mũi mình có phải có vấn đề hay không? Nhưng hương lẩu cay lại nồng đậm như vậy, nàng không có khả năng bởi vì bụng đói kêu vang mà xuất hiện ảo giác chứ? Hơn nữa là ảo giác trên khứu giác.

Mùi không phải từ hướng nhà bếp hay phòng ăn truyến đến, có vẻ như là từ hướng phòng khách kia. Tuy hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nàng vẫn nhịn không được bị mùi hấp dẫn đến phòng khách, tìm tòi kết quả.

Trong phòng khách cái gì cũng không có. Nhưng trên ban công vườn hoa ngoài cửa sổ, nơi ấy không chỉ có thêm một cái bàn, trên bàn còn có nhiều cây nến lay động theo gió, còn có một cái nồi toả mùi thơm bốn phía, lẩu cay đang sôi trào.

"Ông trời!" nàng hô nhỏ ra tiếng, bước về phía trước, đẩy lùi rèm cửa đi vào ban công.

Nghe thấy rèm cửa bị đẩy ra, Mạc Thư Hòa vừa đứng ở bên cạnh ban công nhìn cảnh đêm, vừa chờ nàng xoay người mỉm cười.

"Tiểu Dịch ngủ rồi?" cô nói.

"Chị có phép thuật sao?" nàng nhìn một bàn khiến nàng thèm thuồng, thật kinh hỉ thốt lên hỏi.

Cô đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.

"Em đói không? Đến đây." cô kéo ghế dựa ra cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống.

"Chị làm như thế nào?" Trên mặt nàng tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc.

"Gọi điện thoại kêu bên ngoài đưa tới." cô trước múc cho nàng một bát, rồi mới múc cho mình.

"Em không biết ngay cả lẩu cay cũng có phục vụ đưa ra ngoài."

"Cái này phải xem đối tượng phục vụ là ai."

"Ý tứ, chị là nhà giàu?"

"Ý tứ, chị là bạn cũ." cô nhếch miệng cười với nàng: "Ông chủ quán này là bạn chị quen được khi còn trẻ, có duyên nên lại gặp nhau, phát hiện cậu ấy kinh doanh quán lẩu cay ăn rất ngon, giá cả lại không cao, cho nên chị liền thường giới thiệu khách hàng hoặc bạn bè đến ăn. Sau đó, là được cơ hội điện thoại phục vụ đến tận nhà."

"Có bạn như vậy thật tốt." nàng từ đáy lòng nói.

"Đúng vậy."

Tạm dừng nói chuyện với nhau, hai người chuyên tâm dùng mĩ vị cho cái bụng của mình ăn no, thỏa mãn cơn thèm ăn.

Hạ Tâm Trữ ăn được món ngon, cứ ăn không ngừng. Mạc Thư Hòa lại ăn mà liên tiếp lau mồ hôi, liên tiếp uống nước.

Nhất thời, Hạ Tâm Trữ hiểu được một chuyện, đó là người phụ nữ này căn bản là không thích cay. Chị ấy sở dĩ chọn ăn lẩu cay chỉ là vì muốn cùng nàng ăn mà thôi. Việc này khiến nàng không thể không động lòng, không thể không cảm kích, không thể không thương cái sự ngu ngốc của cô.

"Hiện tại chị còn muốn cưới em không?" nàng buông bát đũa, đột nhiên mở miệng hỏi.

"Đương nhiên." Mạc Thư Hòa ngẩng đầu nhìn nàng, không chút do dự trả lời.

"Em có một đứa nhỏ phải nuôi." nàng nói.

"Chị không để ý nhiều thêm một người nhà." cô nhìn nàng không chớp mắt.

"Em còn có một người anh trai giống như quỷ hút máu, chỉ cần một ngày em không thể ngừng quan tâm Tiểu Dịch, anh ta sẽ không đình chỉ vơ vét tài sản của em." Tuy nàng từng thề son sắt tự nói với chính mình sẽ không cho anh ta tiền nữa. Nhưng nàng biết, Tiểu Dịch là nhược điểm trí mạng của nàng.

"Tiền, chị có."

"Em không cần chị bởi vì quan hệ với em, cũng bị rơi vào trong vực sâu vĩnh viễn vô tận này." nàng chua sót lắc đầu nói.

"Đây mới là vấn đề đúng không? Bởi vì không muốn chị bị liên luỵ. Nhưng chị không để ý -"

"Nhưng em để ý." Vẻ mặt nàng ủ dột đánh gãy cô: "Trừ bỏ không muốn chị bị liên luỵ, em lại càng không muốn để Hạ Quan Kiệt được nước làm tới, tuy anh ta đã sớm đã như vậy. Nhưng đối tượng là em thì mỗi lần anh ta mở miệng chỉ có thể muốn một, hai vạn, bởi vì em chỉ có loại năng lực ấy mà thôi. Nhưng đổi thành chị sẽ không giống, mười vạn, hai mươi vạn, một trăm vạn, hai trăm vạn, thậm chí một ngàn vạn, hai ngàn vạn, anh ta đều có thể nói ra được, chị biết không?" nàng nói với cô.

"Chị sẽ không để anh ta đòi lấy tuỳ tiện."

"Lúc bắt đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng không có ích." nàng khổ không thể tả lắc đầu, thanh âm khàn khàn tựa như khóc: "Anh ta luôn có biện pháp bắt em lấy tiền ra, bởi vì anh ta biết em quan tâm Tiểu Dịch. Mà anh tiếp tục liên luỵ với em, không lâu sau anh ta sẽ biết chị quan tâm em, thực sự sẽ lợi dụng em đến uy hiếp chị. Biết rõ như thế, em sao có thể trơ mắt để nó phát sinh?"

Mạc Thư Hòa vốn định nói với nàng không cần lo lắng, cô cũng không phải dễ bị uy hiếp, cô có một trăm phương pháp có thể đối phó loại người thối nát này. Nhưng suy nghĩ một chút lại thấy cho dù cô có nói như vậy, nàng cũng không nhất định tin tưởng yên tâm. Nếu cứ nói như vậy, chi bằng trước làm rõ ràng nàng rốt cuộc muốn dùng chiêu thức nào đối phó với tên anh trai khốn khiếp kia.

"Em đã thử qua tìm pháp luật giải quyết chưa?"

"Anh ta dù sao là ba đứa nhỏ, mà em chỉ là cô của nó thôi."

"Chỉ cần có chứng cứ, pháp luật sẽ đứng về phía em."

"Em không có tiền mời luật sư." Mỗi phân tiền nàng vất vả kiếm được đa số đều bị anh ta lấy đi rồi.

"Hiện tại có."

"Cho dù tranh thủ tới quyền giám hộ cũng vô ích, trải qua vài năm này, em đã rất hiểu sự ti bỉ vô sỉ cùa Hạ Quan Kiệt." nàng chua sót nói.

"Em tin tưởng chị chứ?" Mạc Thư Hòa trầm mặc xuống, đột nhiên hỏi nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net