chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt Hạ Tâm Trữ nhìn cô chằm chằm, không chút do dự gật gật đầu.

"Một khi đã tin tưởng chị, liền đem việc này giao cho chị xử lý, không cần phiền não vì anh ta nữa được không?" cô ôn nhu trấn an.

Nàng không có biện pháp bởi vì cô nói vậy mà không phiền não nữa, trái lại, nàng càng lo lắng.

"Chị muốn xử lý như thế nào?" Vẻ mặt nàng lo lắng.

Mạc Thư Hòa cười khẽ, vươn tay lướt qua mặt bàn nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày nhíu chặt của nàng.

"Không cần lo lắng như vậy." cô ôn nhu khuyên bảo: "chị sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn anh ta. Dù sao anh ta cũng là anh trai em, cũng là ba Tiểu Dịch. Chị sẽ đi tìm luật sư thương lượng xem có biện pháp gì có thể trước cho em lấy được quyền giám hộ Tiểu Dịch, sau đó tính sau."

"Em lo lắng chính là chị, chị không biết Hạ Quan Kiệt này vài năm nay đã thay đổi bao nhiêu. Không cần vì em hoặc Tiểu Dịch mà tiếp xúc với anh ta, bị trở thành mục tiêu của anh ta. Chị làm ơn đáp ứng em!" nàng gắt gao cầm lấy tay cô yêu cầu.

"Chị tình nguyện bị trở thành mục tiêu, cũng tốt hơn thấy em hay Tiểu Dịch bị trở thành đích ngắm." cô ôn nhu lắc đầu nói với nàng.

"Không cần như vậy."

"Không có biện pháp."

"Vì sao? Chỉ cần–"

"Chị sẽ không trơ mắt nhìn em bị thương hoặc bị uy hiếp, mà bản thân lại khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc không để ý tới, trừ phi chị chết." cô đột nhiên cường ngạnh nói.

"Không nên nói bậy!" Sắc mặt nàng hơi hơi trở nên trắng.

"Thực xin lỗi." cô lập tức giải thích, như là hiểu được sự sợ hãi và mẫn cảm của nàng với chữ "chết" này: "Nhưng cưng à, em phải hiểu một chút, tựa như chị sẽ không bắt buộc em gật đầu gả cho chị, em cũng không thể bắt buộc chị phải làm như thế nào. Chúng ta đều có sự tự chủ của riêng mình cùng quyền quyết định." cô ôn hòa nói, nhưng quyết tâm trong lời nói vẫn cường ngạnh như cũ.

Hạ Tâm Trữ trầm mặc không nói nhìn cô, có loại bất đắc dĩ không có cách nào cùng buồn rầu.

Nàng rốt cuộc nên làm sao mới có thể ngăn cản cô tiến vào hang hổ đây? Sở dĩ Hạ Quan Kiệt nguy hiểm cũng không vì bản thân anh ta, mà là ở nhóm chủ nợ bị anh ta thiếu nợ, những lưu manh hắc đạo ăn tươi nuốt sống người.

Nàng nhất định phải ngăn cản cô lấy thân thử hiểm, mặc kệ dùng phương pháp gì, nhất định phải.

"Nếu..." nàng nhìn cô, do dự mở miệng: "Nếu em nói em nguyện ý kết hôn với chị, nhưng điều kiện là chị không thể đi tìm anh ta, chị nguyện ý không?"

"Em là nghiêm túc sao? Chỉ cần chị không đi tìm anh ta?" Ánh mắt cô gắt gao chăm chú nhìn nàng, toàn thân vì áp lực vui sướng mà cương cứng.

Nàng gật đầu.

"Vậy nếu anh ta tìm đến chị thì sao?" cô hỏi.

"Em sẽ từ hết những công việc đang làm, cách xa những nơi anh ta có thể tìm được em, cũng sẽ đổi nhà trẻ của Tiểu Dịch. Em sẽ tận lực, hết khả năng che dấu hành tung của mình và Tiểu Dịch để anh ta không tìm thấy. Nếu như vậy mà anh ta còn tìm được em hay Tiểu Dịch, thậm chí tìm tới chị, khi đó chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết."

Không nghĩ hai vấn đề khó khăn không nhỏ khiến cô phiền não, lại ở trong nháy mắt không cần lực thổi liền dễ dàng giải quyết. Cô thiếu chút nữa lớn tiếng cảm tạ tên khốn kiếp Hạ Quan Kiệt, cảm tạ vì anh ta mà rốt cục khiến Tâm Trữ hạ quyết tâm một bước cuối cùng này, đi vào trong thế giới hạnh phúc cô chuẩn bị cho nàng.

"Chị sẽ cho em hạnh phúc, yêu em cả đời." Mạc Thư Hòa biểu tình chuyên chú mà nóng bỏng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng hứa hẹn với nàng.

"Ý tứ chính là chị đồng ý chấp nhận điều kiện của em?"

"Không chút do dự."

Nàng không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Như vậy về ngày kết hôn..."

"Liền ngày mai đi." ( tỷ thật gấp =))) em đây bái phục)

"Ngày mai?" nàng nhịn không được kêu lên sợ hãi, hai mắt trừng lớn nhìn thấy cô đối nàng nhếch miệng cười.

"Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, phòng ngừa em đổi ý." cô nói.

******

Ngày thứ hai đi làm liền bởi vì kết hôn mà xin phép nghỉ. Trên thế giới này trừ nàng ra, sẽ không có người thứ hai chứ?

Hạ Tâm Trữ tuy rất thích công việc mới này, nhưng da mặt nàng có dày, cũng không có mặt mũi về công ty đi làm tiếp. Hơn nữa đảm đương chủ hôn cho bọn họ hôm đó, tất cả người chứng hôn đột nhiên đều là người trong công ty, phó tổng tài, Trần quản lí phụ trách phỏng vấn nàng, cùng với Lý quản lí trong tổ của nàng.

Làm ơn, phó tổng tài cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, kết quả anh ta lại cười cúi đầu với nàng, còn tôn xưng nàng là phu nhân, hại nàng hoàn toàn không thể nói gì mà chống đỡ.

Trần quản lí nụ cười đầy mặt cũng không cần nói, dù sao ông ta đã sớm biết Mạc Thư Hòa muốn theo đuổi nàng, muốn cưới nàng. Vấn đề là rốt cuộc cô mời Lý quản lí cấp trên trực thuộc của nàng tới làm gì?

"Đương nhiên muốn cho cấp trên trực thuộc của em biết em là lão bà của chị, như vậy khi chị bận, ông ấy mới có thể giúp chị chiếu cố em." Mạc Thư Hòa theo lý thường đương nhiên nói với nàng, hại nàng đánh cô. Chẳng qua mọi người ai cũng đều rất thật tâm chúc mừng bọn họ.

"Lý quản lí năm nay bốn mươi hai, đã có một cô con gái lên cấp 3, đây mới là nguyên nhân Thư Hòa lựa chọn Lý quản lí chiếu cố cô. Cô ấy đề phòng mấy người đàn ông chưa lập gia đình như chúng tôi giống phòng cướp, sợ cô sẽ bị chúng tôi cuỗm chạy." Sau đó phó tổng tài lại cười trộm nói cho nàng, hại nàng vừa thẹn vừa quẫn đến hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới tốt.

Buổi tối hôm đó, Mạc Thư Hòa đột nhiên quyết định mang nàng đi hưởng tuần trăng mật. Vốn cô là muốn mang nàng ra nước ngoài chơi, nhưng lo lắng tới Tiểu Dịch không có hộ chiếu, liền quyết định sửa thành du lịch trong nước.

Ba người bọn họ, từ đầu Đài Loan chơi tới cuối Đài Loan, lại từ cuối Đài Loan chơi lên đầu Đài Loan, chơi suốt nửa tháng.

Trong nửa tháng ấy, cảm tình của cô và Tiểu Dịch từ mới lạ trở nên quen thuộc, lại từ quen thuộc trở nên giống như mẹ con. Hiện tại thời gian Tiểu Dịch dính vào cô của cậu bé, thậm chí còn nhiều hơn thời gian cậu bé dính với cô của mình, hại nàng nhịn không được có chút ghen tị.

Tuần trăng mật mang theo một đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này còn không phải của mình. Chuyện ngốc như vậy, trên thế giới này trừ ra cô, sẽ không có người thứ hai nào làm như vậy. Nàng thật sự rất yêu, rất yêu tên ngốc này.

"Cậu nhóc kia ngủ?" Tên ngốc từ trong phòng tắm đi ra, vừa dùng khăn lông lau mái tóc còn nhỏ nước.

Nàng gật đầu, đi lên trước tiếp nhận khăn lông trên tay cô, ra hiệu cô ngồi xuống, bắt đầu lau tóc cho cô.

"Ba ngày chơi như vậy có thể trụ đến lúc ăn xong bữa tối, tắm xong mới ngủ, em đã thấy thật không thể tin được." nàng nói với cô.

"Cậu nhóc thực còn nhỏ mà gan lớn, cái gì đều dám chơi." Mạc Thư Hòa mỉm cười nói.

Ban ngày bọn họ ở Lúc Phúc thôn chơi cả ngày, chỉ cần không hạn chế tuổi hay chiều cao, cậu nhóc kia mọi thứ đều đến, chơi tới thiếu chút nữa rơi xuống. Hai người lớn bọn họ nếu không phải cùng tiếp sức thay ca, sớm đã mệt xỉu.

"Cám ơn chị." Hạ Tâm Trữ nhịn không được mở miệng nói cám ơn.

Mạc Thư Hòa duỗi tay ra liền đem nàng từ phía sau ôm tới trên đùi mình.

"Cám ơn cái gì?" cô để nhẹ trán mình lên trán cô, chuyên chú nhìn nàng chằm chằm, ôn nhu hỏi.

"Tất cả." nàng hôn cô một cái.

"Chị thấy vui hơn với phương pháp cám ơn này, hôn chị một cái nữa." Hai mắt cô sáng lên.

Nàng khẽ cười một tiếng, nhanh chóng lại hôn một cái lên môi cô.

"Một cái nữa." Thanh âm của cô đột nhiên trở nên có chút khàn khàn.

Nàng rốt cuộc át chế không được phát ra tiếng cười khẽ, sau đó vươn tay vòng qua cổ cô, nâng đầu lên khẽ cắn môi của cô, khiêu khích liếm nhẹ. Thẳng đến khi cô đột nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, một động tác xoay người liền đè cô lên giường, đổi bị động thành chủ động thật sâu cuồng hôn nàng.

Đêm, chỉ mới bắt đầu.

............
...
.. Ps/ nếu có xót từ anh hay hắn... Cmt cho mình biết với... 🤣🤣🤣 2 ngày nữa mình chính thức nghỉ ngơi đón tết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net