chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng–" nàng mới nói ra được một chữ, thậm chí chưa kịp nói ra chữ "nháo" kia, tay cô liền đột nhiên chui vào dưới nách nàng, bắt đầu cù nàng.

Nàng hét lên một tiếng, bắt đầu vừa kêu vừa cười lăn qua lăn lại trên giường, liều mạng né tránh tay cô, lại làm sao cũng trốn không thoát.

Tay cô linh hoạt đi theo thân thể di động không ngừng vặn vẹo của nàng, gãi mỗi một chỗ có thể khiến nàng bật cười trên người, nách, cổ, bụng, eo, hại nàng ‘buồn’ vừa kêu vừa cười, liều mạng muốn bắt tay cô ngăn chặn, lại không có biện pháp.

"Mạc Thư Hòa... Không cần như vậy, ha ha... Không cần... cáp... Em đầu hàng, ha ha..." nàng cười không thể kiềm chế, đầu hàng, nhưng cô hoàn toàn không có ý dừng tay, một đôi tay kia vẫn như hình với bóng cù nàng.

Nàng cười đến không thể thở, ở trong tay cô xoay xoay cầu xin tha thứ : "Lão bà... Ha ha... Dừng lại đến, ha ha... Lão bà... Ha ha..."

Khi nàng cười đến sắp khí trước không kịp khí sau, cô rốt cục dừng tay lại, vắt ở trên người nàng, ý cười đầy mặt ngóng nhìn nàng vẫn cười đến không thể ngừng. Sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau một chút ướt át ở khoé mắt nàng.

"Nước mắt." cô nhẹ nhàng nói.

Hạ Tâm Trữ chậm rãi ngừng tiếng cười lại, hô hấp vẫn đang dồn dập, hai tròng mắt bị nước mắt thấm vào càng thêm sáng ngời, tràn đầy tình yêu cùng biết ơn với cô.

"Em yêu chị." nàng nói ra lời bày tỏ thâm tình từ nội tâm với cô.

Cô cúi người hôn nàng: "Chị cũng yêu em."

"Cám ơn mỗi một chuyện chị đã làm vì Tiểu Dịch, cám ơn chị đã xem cậu bé tựa như của mình, lão bà." nàng vươn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, nhìn cô chăm chăm không chuyển mắt nhẹ giọng nói.

"Đừng khách sáo." cô ôn nhu mỉm cười.

"chị nhất định sẽ là người mẹ tốt."

"Em biết rồi?" Biểu tình của nàng trong nháy mắt trở nên vạn phần sáng ngời.

Nàng chần chừ một chút, có chút hoài nghi nhìn cô: "Chị cũng biết?" lúc đó nàng đến bệnh viện.

Cô quả nhiên biết, nhưng – "Em còn chưa phải thực sự xác định." Tuy nhiên kinh kì của nàng luôn rất chuẩn, đúng lúc lại trì hoãn chưa đến. Nhưng loại chuyện này chưa thông qua bác sĩ chứng minh, không thể trăm phần trăm xác định.

"Ngày mai sau khi mang Tiểu Dịch tới nhà trẻ báo danh, chị cùng em tới bệnh viện kiểm tra." cô lập tức quyết định, cả người hưng phấn đến mặt mày hớn hở.

Thấy cô cao hứng như vậy, Hạ Tâm Trữ có chút vui vẻ.

Chờ mong ngày mai.

******

Từ sau khi Tiểu Dịch đến nhà trẻ, Hạ Tâm Trữ đột nhiên phát hiện thời gian của mình nhiều thật nhiều.

Tuy nhiên nàng hiện tại đang mang thai, nhưng nàng lại không cảm thấy không thoải mái, cũng không nôn nghén, càng không có cảm giác buồn ngủ. Tóm lại chính là giống như đúc với không mang thai, hơn nữa tinh lực thịnh vượng, bởi vậy mới ở nhà qua một tuần không làm việc gì, nàng nhàn nhã tới sắp muốn kêu cứu mạng.

Lúc trước bận hết một ngày một đêm, đầu óc của nàng ngoại trừ muốn kiếm tiền, chính là muốn nghỉ ngơi. Kết quả hiện tại thực có thời gian có thể được nghỉ ngơi, nàng lại thấy nhàm chán.

Người nha, quả nhiên vĩnh viễn không biết đủ.

Nhưng cho dù có người chỉ vào cái mũi của nàng nói nàng vĩnh viễn không thấy đủ, nàng vẫn là muốn tìm một công việc để mình có cái để làm.

Nàng nhớ lại cảm giác đi làm ở công ty cô, cho dù nàng chỉ làm việc ở nơi đó một ngày mà thôi, nàng vẫn là tưởng niệm, không tự chủ được ảo tưởng nếu lúc trước mình tiếp tục đi làm, không có bởi vì thấy ngượng ngùng mà buông tha công việc kia, sẽ tốt bao nhiêu?

Buổi sáng mỗi ngày đưa Tiểu Dịch đi học, liền cùng cô đi làm rồi cùng nhau tan ca, sau đó cùng đi nhà trẻ đón Tiểu Dịch, lại cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối, hoặc cùng nhau tới siêu mua đồ ăn về nhà nấu bữa tối.

Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc mĩ mãn.

Chán ghét, nàng thực sự rất muốn về Nguyên Thiên Sáng Ý làm việc, cho dù không có tiền làm không công cũng được, chỉ cần có việc làm có thể giết thời gian, cùng với có một đám đồng sự có tư tưởng lại thân thiện là đủ rồi.

Hạ Tâm Trữ vừa thở dài, vừa đàn dương cầm đột nhiên nghe thấy điện thoại trong phòng khách vang lên.

Nàng đứng dậy đi qua tiếp điện thoại, không cần nghĩ cũng biết người gọi điện về là lão công của nàng.

"Alo?"

"Cưng ơi, chị có một phần văn kiện rất quan trọng đặt ở trên bàn sách quên mang đến, em có thể đưa tới giúp chị không?"

"Đưa đến công ty sao?" nàng át chế không được hưng phấn hỏi.

"Đúng. Nếu em có việc, chị –"

"Không có việc gì, không có việc gì, em thật sự rảnh." nàng nhanh chóng nói, sau đó đi về phía bàn sách: "chị nói đặt ở trên bàn sách? Hình dáng của nó như thế nào?"

"Màu vàng kẹp L, bên trái văn kiện có chữ "Hân Hàn", Hân trong vui vẻ –"

"Hàn trong Hàn Lâm, em tìm được rồi." nàng nói tiếp theo.

"Phiền toái em đưa tới giúp chị."

"Không vấn đề."

"Không cần vội lắm, trước mười một giờ đưa đến là được. Ngồi xe taxi đến." cô đặc biệt dặn dò.

"Vâng." nàng đưa ra một ánh mắt xem thường – cô thực sự vô cùng yêu và quan tâm nàng.

"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"

"Chờ một chút, Thư Hòa." nàng vội vàng gọi cô lại.

"Làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại lập tức truyện đến tiếng hỏi lo lắng của cô.

...

4 chương đếm ngược 🤗🤗 và hẹn gặp lại.

Ps/ thật ra phần có thai mình không nghĩ ra được cách viết nào hợp lý thôi cứ để vậy đi nha... Mình cũng thật lười,  thôi đành sang bộ khác làm hoàn thiện hơn. Nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net