chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Dịch hiểu chuyện, Tiểu Dịch trưởng thành sớm, Tiểu Dịch khiến người ta yêu thương, nàng sao có thể mặc kệ cậu bé đây? Từ lúc cậu bé được sinh ra đến nay, hai cô cháu bọn họ đã giống như một khối vận mệnh nương tựa lẫn nhau. Ai thiếu ai căn bản là không thể sống nổi.

Cùng là người nhà họ Hạ, Tiểu Dịch sinh ra so với nàng thật sự đáng thương.

Mới trước đây ba ngàn sủng ái thương yêu đều dành cả cho nàng. Tiểu Dịch còn chưa sinh ra đã mất đi ông nội cùng bà nội rất thương cậu bé, sinh ra không bao lâu, lại mất đi mẹ bởi vì người đó chịu không nổi kinh tế nhà chồng sa sút mà bỏ chồng bỏ con.

Cho nên ba cậu bé, vốn nên là hy vọng của Hạ gia bọn họ, kết quả lại trở thành ác mộng của hai cô cháu. Bởi vì chịu không được Hạ gia xuống dốc cùng với người vợ chê nghèo ham giàu mà tính tình đại biến, không chỉ có trở nên không chịu cầu tiến, hết ăn lại nằm, đần độn sống qua ngày. Mà thậm chí còn nhiễm thói đánh bạc, cũng vì thiếu tiền mà mất đi nhân tính không thể ngờ còn bán đứa con trai.

Nhớ tới người kia từng vì lấy ba trăm vạn mà bán Tiểu Dịch cho người khác, nàng lại không rét mà run.

Không, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng mang Tiểu Dịch về mới được.

Nhưng là, nhìn thấy nơi ở trước mắt đã bị lửa cháy tàn phá, còn nhớ đến mình đã mất đi chỗ làm, cả xe cũng bị hư, nàng liền thấy tâm tro ý lạnh, còn một cỗ xúc động muốn lớn tiếng chất vấn ông trời: Vì sao muốn đối đãi nàng cùng Tiểu Dịch như vậy? Nàng thực sự cảm thấy không công bằng, đáng tức giận!

Nàng dùng hai tay ôm lấy mình, chẳng biết sau này nên đi nơi nào. Bỗng sau đó một giây, cảm giác có người choàng một thứ như là quần áo mang theo hơi ấm lên vai cô.

Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhưng bởi đối phương rất cao mà không thể không lui ra phía sau từng bước, ngẩng đầu lên mới thấy được mặt của người đó.

Ngọn đèn trong con phố nhỏ vừa cũ vừa có chút tối. Nhưng cho dù như thế, diện mạo của người đó nhờ đứng đối diện ngọn đèn mà hiển lộ rõ ràng trước mắt nàng.

Nàng không ngờ lại gặp lại người phụ nữ từng xuất hiện ở quán ăn sáng và nhà hàng nơi nàng làm thêm.

"chị thực chính là người theo dõi cuồng có phải không?" Nàng giận không thể át mở miệng mắng, bùng nổ ra phẫn nộ vì ông trời bất công.

"Em định muốn ở nơi này tới hừng đông sao?" Không để ý phẫn nộ của nàng, Mạc Thư Hòa hỏi.

"Thì như thế nào? Chị rốt cuộc muốn làm gì? Theo dõi tôi rốt cuộc có ý đồ gì?" nàng dùng sức đẩy cô một cái, cơn giận chồng chất hỏi.

"Tôi thực không có theo dõi em."

"Aha!" Nàng trào phúng cười to một tiếng.

"Quán ăn sáng và nhà hàng đều là tình cờ."

"Chị nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?"

"Lời này chính là nói thật, cho nên tin hay không tùy em, tôi cũng không để ý."

"Được, vậy hai lần trước là tình cờ, còn hiện tại? Không nên nói với tôi, chị là bởi vì thấy lửa cháy nên chạy lại xem náo nhiệt, sau đó không cẩn thận lại 'tình cờ' gặp tôi, thật đúng là rất khéo a!" Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai cùng công kích.

"Không, lần này tôi đặc biệt đến tìm em, Hạ Tâm Trữ."

Đột nhiên nghe thấy tên mình bị một người không quen biết gọi ra, nàng khó tin để mặc bản thân lộ ra biểu tình ngây ngốc cứng họng.

"Sao chị lại biết tên tôi?" Trên khuôn mặt phẫn nộ nổi lên thêm một mặt phòng bị. Buổi sáng ngày đó tại quán ăn sáng, chị ta rõ ràng không biết nàng tên là gì, không phải sao?

"Là bà chủ quán ăn sáng nói cho chị, hay là người trong nhà ăn nói?" nàng giương mắt nhìn cô chằm chằm, đề phòng cô có hành động bất lợi gì với nàng.

"Tôi ngay từ đầu đã nhận thức em. Khi đó hỏi tên em, chỉ để xác định mình không có nhận sai người mà thôi." Mạc Thư Hòa nhìn lại nàng, bình tĩnh nói.

"chị muốn tôi tin tưởng lời nói của chị?" Nàng hừ lạnh, bỏ qua không tin.

"Em đã từng mời tôi cùng ăn bánh kem sinh nhật của em." Cô nói cho nàng, đó là một đoạn trí nhớ ngọt ngào.

"Bánh kem sinh nhật?" Hạ Tâm Trữ lại hiện ra biểu tình mở to mắt cứng lưỡi, bởi vì nàng đã có thật nhiều năm không còn sinh nhật. Từ khi ba làm ăn thất bại nên tự sát, Hạ gia suy sụp xuống...

Chờ một chút! Chẳng lẽ chị ta nói bánh kem sinh nhật là việc xảy ra trước khi ba qua đời?

"Đó là chuyện khi nào? Tôi mời chị cùng ăn bánh kem sinh nhật lúc nào?" Nàng khẩn trương giương mắt nhìn cô, hoài nghi hỏi.

"Rất nhiều năm trước."

Quả nhiên là rất nhiều năm trước. Nói cách khác, chị ta chính là người thường xuyên lui tới Hạ gia, lại sau khi kinh tế của Hạ gia gặp khốn cảnh, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh? Vẻ mặt của nàng không khỏi tăng thêm oán hận.

Nếu những người này từ đầu đồng ý ra tay giúp đỡ Hạ gia, giúp gia đình nàng vượt qua gian nan, có lẽ ba sẽ không tự sát, mẹ sẽ không đau buồn mà chết, chị dâu sẽ không li hôn với anh trai. Mà anh trai cũng sẽ không bởi vậy mà tính tình đại biến, phê phán hai người, Tiểu Dịch có thể có được yêu thương cùng gia đình, mà nàng lại càng không cần trải qua tất cả những chuyện ngày hôm nay!

Đột nhiên ý thức được áo khoác của chị ta còn ở trên bả vai, nàng dùng sức nắm lấy, vươn tay trả cho cô.

"Cảm tạ áo khoác của chị, nhưng nó thật sự quá nặng, nặng tới mức làm tôi thừa nhận không nổi." Nàng châm chọc nói.

Vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng rõ ràng bất đồng với lúc trước, khiến Mạc Thư Hòa khó hiểu nhíu mày.

"Em làm sao vậy?" Cô hoài nghi hỏi.

"Áo của chị." Nàng lạnh lùng nói, cầm áo ném về phía cô.

Mạc Thư Hòa tiếp được áo, biểu tình trên mặt càng thêm khó hiểu cùng nghi hoặc.

"Thật có lỗi, tôi một chút cũng không nhớ rõ chị. Nếu ba mẹ tôi còn sống có lẽ bọn họ sẽ nhớ rõ. Bởi vì bọn họ tuyệt không phải người khi bằng hữu gặp nạn thì liền tránh xa, coi như không biết. Cám ơn các người đã không quan tâm, nếu về sau còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ càng thêm cảm kích vô cùng." Nàng cười như không cười, lạnh lùng trào phúng nói với cô.

Mạc Thư Hòa lúc này mới giật mình hiểu ra, nàng vì sao đột nhiên sinh ra địch ý.

"Cha mẹ chúng ta cũng không quen biết." Cô nói cho nàng, không muốn làm nàng hiểu lầm năm đó xảy ra chuyện thì ở trong phần đông số người mắt lạnh bàng quan (thờ ơ).

Hạ Tâm Trữ sửng sốt: "Không biết?"

"Không biết." Cô khẳng định nhìn nàng nói.

"Chẳng lẽ chị không phải con của bạn bè ba mẹ quá cố của tôi?" Nàng nhịn không được hỏi.

"Không phải."

"Không phải? Vậy chị là ai? Tìm tôi có chuyện gì?" Địch ý hơi hơi dịu đi, nhưng tức giận cả ngày vẫn còn khiến nàng không có biện pháp hồi (trả lại) cho cô sắc mặt hoà nhã cùng khẩu khí tốt đẹp.

...................

Thật sự mà nói muốn chỉnh sửa lại toàn bộ nhưng có lẽ thời gian rảnh rỗi lại không có nên...chỉ có thể up lại về sau lại chỉnh :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net