chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Thư Hòa không có lập tức trả lời nàng, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cho dù ở trong đêm tối, cô vẫn có thể thấy tình trạng bị cháy trụi của căn nhà trọ. Cô tuy rằng không muốn vui sướng khi người gặp hoạ, nhưng trận hoả hoạn này thật đúng lúc, cho cô có lý do vươn tay giúp đỡ nàng.

"Chỗ em ở đã bị cháy sạch, đêm nay em muốn nghỉ ở đâu?" Cô quay đầu hỏi.

"Sao chị biết tôi ở chỗ này?" Cả người Hạ Tâm Trữ cứng ngắc, tâm phòng bị lại trỗi dậy trừng mắt cô.

Người phụ nữ này rốt cuộc là từ nơi nào đi đến, theo dõi nàng như vậy, hỏi thăm tất cả của nàng, rốt cuộc có mục đích gì?

Tâm cả kinh, nàng đột nhiên nhớ tới trước kia tựa hồ cũng từng có chuyện tương tự. Có người đàn ông không ngừng quan sát cô vài ngày, sau đó đột nhiên đi đến trước mặt tuyên bố cô thực trúng ý anh ta, nguyện ý lấy hai trăm vạn để cưới cô làm vợ. Khi đó cô mới biết được, anh trai không chỉ muốn bán đứa con ruột đi để lấy tiền, mà ngay người em gái ruột này anh ta cũng muốn bán.

Chẳng lẽ nói, lần này anh ta đột nhiên mang Tiểu Dịch đi khỏi nàng, lại không chịu rõ ràng nói anh ta muốn bao nhiêu tiền, chính là vì nguyên nhân này? Bởi vì đang treo giá (mặc cả giá cả, ra giá...)mà bên cạnh món hàng hoá này không nên có đứa con của chồng trước?

Hạ Quan Kiệt rốt cuộc muốn ác tới trình độ nào, hủ bại tới bước gì, anh ta mới thỏa mãn? Mà người phụ nữ này cũng cùng một loại giống người lúc trước, bại hoại?

"Tránh tôi xa một chút!" Nàng lớn tiếng kêu lên, xoay người bỏ chạy.

Bởi vì nàng biết mấy người này cũng chẳng phải loại người lương thiện gì. Người lần trước là mở tiệm bán xe nhưng lại nhận cho vay tiền, còn người hiện tại? Là khách sạn, sòng bạc, hay là ổ mại dâm? Lần trước người kia muốn cưới nàng, còn hiện tại thì sao?

"Chờ một chút, Hạ Tâm Trữ."

Đằng sau truyền đến tiếng gọi cùng tiếng bước chân truy đuổi của phụ nữ, khiến nàng càng thêm dùng sức chạy về phía trước. Nàng tuyệt đối không thể bị bắt!

Nhưng bước chân và thể lực của nàng so  với phụ nữ vóc dáng cao mạnh khoẻ này có phần yếu hơn? Nàng mới quẹo vào một cái ngõ nhỏ, căn bản còn chưa chạy được đến địa phương có người để cầu cứu, đã bị chị ta đuổi kịp gắt gao giữ chặt.

"Chờ một chút." Cô nói.

"Tránh ra! Buông tay!" Nàng giãy dụa kêu lên, không ngừng đánh đối phương.

"Bình tĩnh một chút, Hạ Tâm Trữ."

Nàng dùng sức giãy giụa, trong lòng tràn ngập sợ hãi che hết tất cả lý trí cùng bình tĩnh của bản thân. Nàng sẽ bị bán sao? Anh trai có phải là đã nhận tiền của đối phương? Mấy ngày hôm trước phải đi xem hàng hoá, hiện tại lại thành hàng hoá?

"Không!" Nàng dùng sức giãy giụa, gần như điên cuồng thét chói tai: "Buông tôi ra, tôi không phải hàng hóa, tôi không bán, không bán!"

Mạc Thư Hòa nhất thời nheo lại hai mắt, khuôn mặt trở nên hung ác.

"Ai xem em thành hàng hóa để bán?" Cô rít gào ra tiếng.

Cô rống giận làm Hạ Tâm Trữ vốn tràn ngập phẫn nộ sợ hãi cùng căng thẳng, trong nháy mắt hoảng sợ tới cực điểm, cảm xúc cũng hỏng theo, cả người đột nhiên cứng đờ. Tiếp theo tựa như con rối đứt dây rơi xuống, mất đi ý thức.

Mạc Thư Hòa vội vàng ôm lấy nàng, đề phòng nàng rơi xuống đất bị thương.

Trên mặt cô trừ lo lắng còn lại tràn ngập hung dữ phẫn nộ cùng sát khí như cũ.

Vừa rồi vì sao nàng lại nói như vậy? “Tôi không phải hàng hóa, tôi không bán?” Mẹ nó, rốt cuộc là ai dám can đảm làm ra chuyện này với nàng? Nếu để cô biết được, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp kia. Mẹ nó!

******

Mở mắt ra, cảnh tượng lạ lẫm trước mặt làm cho Hạ Tâm Trữ ngơ ngác ngây ngốc. Đầu còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại, sau nửa ngày đều là trống rỗng.

Phòng ốc lạ lẫm. Nàng xem xét, đầu chậm rãi vì suy nghĩ này mà dần trở nên có ý thức.

Nơi này là ở đâu? Nàng buồn bực nghĩ, bởi vì đây không phải phòng nàng. Vì sao nàng lại ở chỗ này? Nàng còn nhớ rõ ngày hôm qua–

Ngày hôm qua?!

Hạ Tâm Trữ đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, hai mắt mở lớn nhớ lại hết thảy. Chính là Tiểu Dịch bị mang đi, nàng bị đuổi việc, xe hư, hoả hoạn, cùng với tên lưu manh có ý định bắt cóc nàng!

Cả người cứng đờ, nàng lập tức xốc cái chăn trên người lên, cúi đầu đến xem xét chính mình.

Áo, áo trong, quần dài, quần lót, vớ tất cả đều còn ở trên người. Ngoại trừ giày không còn ở trên chân ra, những thứ nàng mặc trên người đều không thiếu mất thứ gì.

Thật tốt quá! Nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một giây sau đó thần kinh lại căng thẳng lần nữa. Hiện tại yên tâm còn quá sớm, bởi vì nàng ngay cả chính mình đang ở chỗ nào, cùng với vì sao lại ở chỗ này đều không biết.

Nàng đứng dậy xuống giường, thật cẩn thận đi đến cạnh cửa, đưa tay đẩy nhẹ cửa ra.

Cửa không có khóa. Đẩy nhẹ liền mở.

Vấn đề là ngoài cửa có ai hay cái gì đang chờ cô.

Lông mày Hạ Tâm Trữ nhíu chặt đứng ở cửa phòng, do dự một chút liền quyết định lấy dũng khí đối mặt tất cả. Dù sao trốn tránh cũng không giải quyết được sự việc, trọng điểm là nàng thoát được sao?

Đẩy cửa phòng, nàng thẳng tắp đi ra bên ngoài.

Không có ai! Ít nhất ở trong tầm mắt của nàng, không có một bóng người.

Nàng nên thừa cơ hội này chạy trốn, nhưng tất cả trước mắt làm nàng tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, bởi vì nơi này căn bản không giống nơi của người phạm pháp hay ở.

Đây là một gian phòng đơn giản nhưng mô–đen, phong cách trang trí trong phòng thành thục mà trầm ổn. Rất nhiều bộ sách cùng CD được trưng bày trong thư phòng mở cửa nối liền với phòng sách, đa số bộ sách đều là sách buôn bán quản lý cùng sách chuyên ngành. CD thì từ nhạc cổ điển đến nhạc thịnh hành đều thấy, có thể nói cái gì cần có ở đây đều có.

Trong phòng khách thậm chí còn đặt một cây đàn piano hình tam giác[1] thật đẹp, trắng tinh, thật giống với cây đàn trước kia mà nàng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net