Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: Mèo Sama

Trần Thành ngồi trên lưng ngựa chậm chạp di chuyển. Dưới sự giúp đỡ của Mã đại ca cuối cùng cũng đi khỏi khu rừng kia. Đi đến con đường chỉ rộng ba thước, bên trái là sườn dốc nhỏ, bên phải là rừng cây. Cảnh vật xung quanh yên tĩnh dị thường, chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng chim Đỗ Quyên hót, có vẻ có chút thê lương. Nhìn thấy tình cảnh này, lòng Trần Thành lại rơi xuống. Tại thời điểm đó, cô không còn hi vọng được nhìn thấy tòa nhà cao ốc.

Đấu tranh tư tưởng hơn nửa ngày, bụng bắt đầu biểu tình. Sắc trời ảm đạm tối dần, trong đầu Trần Thành hiện lên bóng dáng của các loài dã thú. Chúng nó trợn ánh mắt dã thú tỏa sáng như hổ rình mồi nhìm chằm chằm cô...Trong lòng không khỏi rùng mình, vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng "đắc...đắc...đắc...", cẩn thận nghe, hình như là tiếng vó ngựa.Thanh âm càng ngày càng gần, trong lòng Trần Thành cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng cũng có người, nếu đi theo người kia, chắc là có thể ra khỏi chỗ này? Khi tới gần, Trần Thành ghìm chặt dây cương dừng ngựa lại, đợi người kia đến gần.

Chỉ trông chốc lát, một người một ngựa liền tiến vào tầm nhìn của Trần Thành, mơ hồ thấy trên lưng ngựa có một người mặc quần áo màu trắng, mặt phủ khăn lụa.Phản ứng đầu tiên của Trần Thành chính là: "Trời ạ! Bọn cướp cưỡi ngựa." Lần này xong đời rồi! Nếu thật là ở cổ đại, nghe nói bọn người trong giang hồ giết người không chớp mắt, giết người tựa như giết một con kiến. Trong lòng Trần Thành bi thán: Xong rồi! chẳng lẽ phải chết tại cái nơi không biết tên, không biết thuộc triều đại quỷ quái nào a?

Trong lòng càng ngày càng sợ hãi, đợi một người một ngựa còn cách mấy mét thì nội tâm Trần Thành chịu không nỗi sợ hãi, thực không có hình tượng la to một tiếng, cả người không có tiền đồ bò lên lưng ngựa, hai tay còn bưng kín đầu.Ở hoàn cảnh lạ lẫm, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác không yên cùng sợ hãi, nhưng Trần Thành được cuộc sống tôi luyện qua nên có dũng khí, chỉ là trên mặt không hoảng nhưng nội tâm đã chấn động.

Tiếng hét thảm ước chừng làm cho người nọ hoảng sợ, cách Trần Thành không xa dừng ngựa lại, mở to đôi mắt đẹp, ngạc nhiên chăm chú nhìn Trần Thành.Trần Thành dựa vào lưng ngựa đột nhiên không nghe thấy được tiếng vó ngựa, trong lòng lại càng kích động. Vừa định đứng dậy giục ngựa chạy trốn, nhưng mà vừa đứng lên thì thấy một người một ngựa cách cô không quá 2 mét. Tuy trên mặt người nọ có khăn che khuất, nhưng tại cặp mắt trong suốt kia có thần, chỉ cô cảm nhận được lãnh ý của người nọ. Trong lòng lại càng cả kinh.

Thấy người nọ chặn đường đi, cơ hội chạy trốn rất không lớn. Trong đầu Trần Thành trống rỗng, động tác không theo suy nghĩ, bất giác trưng lên khuôn mặt tươi cười, hai tay vái chào, pha trò chào người nọ: "Xin chào, xin chào! Ta đi qua, đi qua, ha ha..."

Người nọ nhíu mày, phỏng chừng không thể tưởng tượng được người này sẽ nói với nàng như vậy, một đôi mắt đẹp lạnh lùng lướt nhìn Trần Thành từ đầu đến đuôi.Trần Thành thấy nàng không nói, cũng len lén đánh giá người trước mắt. Nhìn cách ăn mặc thì đối phương là nữ nhân, trên người tản ra khí chất thanh nhã dịu dàng của nữ tử.

"Cái kia...Cái kia...Ta không phải tùy tiện hù dọa ngươi, ta...ta...đúng rồi, có một con trùng chết trên tay ta nên ta mới kêu lên...ha ha.."Lại ngây ngô cười. Trong lòng Trần Thành có chút bội phục mình có thể bịa ra cái lý do như vậy.

Nàng kia trong mắt Trần Thành tuy rằng quần áo trên người có chút bẩn, nhưng rõ ràng là làm từ vải lụa thượng thừa dệt ra, ngũ quan thật ra vừa thanh tú cũng vừa tuấn tú. Đáng lí ra là một mỹ nam, chỉ tiếc là nữ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Người nọ quay đầu cưỡi ngựa nghênh nganh rời khỏi, không hề thông cảm.

Thấy nàng kia đi xa, Trần Thành mới thầm thở phào, chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn thấy màn đêm dần buôn xuống bốn phía liền vội vàn giục ngựa chạy theo người nọ. Hi vọng có thể nhanh tìm được chỗ dừng chân.Hai chân Trần Thành kẹp thân ngựa! Vỗ một cái lên lưng ngựa! tốc độ còn nhanh hơn Mercedes-Benz mà phóng lên phía trước! Con ngựa kia rất có linh tính, có thể tâm linh tương thông được với Trần Thành! Tăng tốc độ chạy như điên.

Tiếng gió vù vù lướt qua tai Trần Thành, trên mặt cũng bị gió hất vào không được thoải mái! Nhưng rất tốt, thời điểm bầu trời đen khịt, cuối cùng cũng thấy đèn đuốc. Trần Thành vui mừng thúc ngựa chạy đến nơi có ánh sáng kia!

Nơi này thoạt nhìn giống một trấn nhỏ? Nhìn xung quanh, cuối cùng Trần Thành cũng xác định được một điều! Chính là cô 'may mắn' trúng được điều không có khả năng xảy ra, cô xuyên tới cổ đại! Trong lòng không khỏi lại một trận uể oải! Tâm tình liền ảm đạm! giống như gặp tận thế!

Nơi này không lớn! Nhà cũng không thiếu! Có khách sạn, quán rượu. Dựa theo tiểu thuyết cùng TV mà nói, khách sạn hẳn là khách điếm, tùy tiện tìm một nơi ngủ trọ lại.

Vì thế, Trần Thành giục ngựa dừng lại trước một cái khách điếm. Đi tới khách điếm? không được sử dụng tên thật! Nhưng bài trí bên trong cũng không tệ lắm.Trần Thành xoay ngời xuống ngựa, quyết định đêm nay ở lại đây một đêm. Thời khắc đó, trong lòng Trần Thành âm thầm cảm thấy may mắn khi mình nhặt được ngân phiếu giá trị lớn. Kỳ thật trộm và nhặt số hương thảo còn lại ở bên trong.

Rất nhanh liền xuất hiện nam nhân viên ở trong cửa hàng ra nghênh đón, đưa mắt nhìn Trần Thành, nhìn thấy áo quần trên người cô bẩn, ngữ khí hơi xem thường, hỏi: "Khách quan, nghỉ chân hay ở trọ?"Trần Thành nhìn thấy vẻ mặt của tiểu nhị ở khách điếm kia liền biết hắn là loại người kinh nghèo yêu giàu, cô cũng không để ở trong lòng. Ở hiện đại, người như vậy nhiều lắm!

Trần Thành đem ngựa giao cho tiểu nhị kia. Cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái, cố ý lạnh lùng bỏ lại một câu: "Chiếu cố tốt ngựa của ta, không cho ngươi ít bạc" rồi liền đi vào trong khách điếm.

Đến cửa tiệm, liếc mắt nhìn nữ nhân bao vây mình lúc nãy giờ giống như xác ướp mà đứng đó. Trần Thành ném tầm mắt sang một bên, giả vờ như không thấy. Rất nhanh đi theo tiểu nhị kia lên lầu.

Nhưng vừa bước lên cầu thang, liền nghe thấy một tiếng kêu thanh thúy còn mang theo kinh hỉ: "Thiếu chủ..." Thanh âm dễ nghe! Không biết người như thế nào! Cũng không biết vị thiếu chủ kia như thế nào! Bởi vì tò mò, Trần Thành xoay người tìm nơi phát ra âm thanh.

Thấy mấy người nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp mang vẻ mặt vui mừng chạy lại.Đi đầu là là một nữ tử mặc một thân lục y, cũng là người xinh đẹp nhất trong số đó. Phỏng chừng thanh âm thanh thúy dễ nghe kia xuất phát từ miệng của nàng!

"Thiếu chủ...Chúng ta cuối cùng cũng tìm được người rồi" Qủa nhiên! Xem ra năng lực phân tích của ta! Tấm tắc lại! Qủa nhiên không sai mà! Trần Thành thầm ngưỡng mộ bản thân. Xem ra nữ tử gọi người, chính là nàng.

Mà bạch y nữ tử ngồi bên cạnh nhìn đám nữ tử kia liền nhận ra đó là người của Tiết gia trang. Nhìn thấy đám người này gọi cái người thiếu chủ nhát gan kia cũng thực kinh ngạc. Vì nàng nghe nói thiếu chủ Tiết gia trang lớn lên anh tuấn bất phàm, vả lại võ công lại thâm hậu khó lường. Người này tuy lớn lên có anh tuấn, nhưng nhì ntrais nhìn phải đều không giống cao thủ võ công, chẳng lẽ...chẳng lẽ hắn giả tạo? Lời đồn là sai sao?

Trần Thành nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cô cũng không có ngây ngốc. Nhìn thấy vẻ mặt lục y nữ tử vui vẻ nhìn cô, cô phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc dùng ngón tay chỉ chính mình: "Ngươi, ngươi đang gọi ta?"

"Thiếu chủ, người làm sao vậy?" Vẻ mặt lục y nữ tử mê mang.

"Khụ..." Trần Thành ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Xin hỏi, ngươi đang cùng ta nói chuyện sao?"

"Thiếu chủ, người làm sao vậy? Người đang nói đùa với chúng ta sao? Thiếu chủ, người đừng làm rộn, chúng ta tìm người rất vất vả nha! Trang chủ cùng phu nhân rất lo cho người." Nàng kia có chút oán hận, nói chuyện gấp gáp.

Trần Thành lại giống như lọt trong sương mù, càng không hiểu, chần chờ rồi lộ vẻ mặt tao nhã, mê người mỉm cười, lễ phép hỏi han: "Vị tiểu cô nương này! Ngươi có phải tìm nhầm người rồi không?"

Nghe được lời nói Trần Thành, nàng kia trợn to mắt, ánh mắt đánh giá Trần Thành từ trên xuống dưới. Sau đó dậm chân nói: "Đúng vậy, người chính là thiếu chủ của chúng ta. Ta sẽ không nhận sai người."

Thấy nàng kia nói như vậy, Trần Thành có chút bất đắc dĩ. Có cảm giác như tú tài gặp được binh, lắc lắc đầu, lại cường điệu nói: "Cô nương, ngươi thật sự nhận làm người." Nói xong xoay người chạy lên lầu.

Thấy Trần Thành phải đi, nàng kia nóng nảy, vộ hô: "Thúy nhi từ nhỏ đã hầu hạ thiếu chủ, tiếng nói, biểu cảm của thiếu chủ, Thúy nhi đều quen thuộc. Nếu như không phải nhìn mặt thiếu chủ, nhận ra hơi thở trên người thiếu chủ thì ta sẽ không nhận sai người. Coi như người không tiếp nhận chúng ta, chúng ta cũng sẽ luôn luôn đi theo người!" Trần Thành dừng bước. Xoay người nhìn nàng kia, thấy nàng kia thể hiện tình cảm kiên định, không giống như đùa giỡn. Chẳng lẽ, mình giống như thiếu chủ của bọn họ vậy sao? Đột nhiên liếc mắt thấy mình một thân cổ đại, trong lòng Trần Thành lại bắt đầu bối rối, có lẽ, cô nên nghe một chút lý do từ nàng kia. Trần Thành đơn giản nói: "Lên đây đi!" Liền xoay người lên lầu.

Bạch y nữ tử ngồi trên đại sảnh chứng kiến một màn này, khóe miệng dưới khăn che mặt nhếch lên, cảm thấy như chuẩn bị có việc hay xảy ram trong lòng đối với sự tình lần này đầy hứng thú.  




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net