Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vệ Viễn

Beta: Mèo Sama

"Đốc... đốc... đốc..."

"Đốc... đốc... đốc..."

Ai da! Sáng sớm còn không để cho người ngủ, Trần Thành trong lòng buồn bực kéo mền qua đầu, tiếp tục ngủ.

"Đốc... đốc... đốc..."

"Sặc, có để cho lão tử ngủ hay không?" Trần Thành có rời giường khí, nên đã bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa.

Trần Thành ngồi dậy, mở mắt nhìn ra bên ngoài. Trời đã sáng nhưng cảm giác vẫn còn rất sớm. Đưa tay sang cái gối bên cạnh lấy di động... Di, như thế nào lại không thấy? Quay đầu lại định tìm, lại nhìn thấy cái gối , trong đầu vang lên tiếng "loảng xoảng loảng xoảng", giật mình. Đầu óc bây giờ mới chậm rãi thanh tỉnh, bất đắc dĩ cười, lại đứng dậy ra mở cửa.

Mở cửa ra liền thấy được Thúy Nhi nhìn nàng mỉm cười: "Thiếu chủ sớm."

"Ách... Là rất sớm." Trần Thành trong lòng nghĩ lúc này chắc còn chưa đến 8 giờ đi. Trần Thành vốn làm trong ngành phóng viên, thời gian bề bộn làm không xuể, lúc rảnh rỗi liền muốn chết trong giấc ngủ. Sáng sớm nhàn rỗi như vậy , lúc này đối với nàng là rất sớm.

Thúy Nhi đi vào trong phòng, đem vải gói đồ đặt lên bàn: "Thiếu chủ, cái này là thúy Nhi mua lúc sáng, nơi này không có vải dệt loại tốt, để Thiếu chủ ủy khuất..."

"Là cái gì?" Trần Thành vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Quần áo a! Quần áo trên người Thiếu chủ đều bẩn hết rồi, nên đem bộ này thay đi." Nói xong nghịch ngợm cười: "Ta đi lấy cho Thiếu chủ nước rửa mặt." Nói xong xoay nười bước ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại

Thật là một cô nương nhu thuận! Trần Thành nghĩ mình thật sự đang hưởng phúc từ thiếu chủ các nàng!

Trần Thành cài lại chốt cửa, xong quay lại mở ra bọc vải trên bàn, thấy một bộ áo mũ thuần trắng. Cái này là trang phục cổ xưa đội kèm thêm mũ sao? Cái mũ này có điểm giống với cái mũ trùm ngoài mà người hiện đại hay đội vào mùa đông, bất quá cái này ở phía sau cần buộc lại, kiểu dáng còn rất đẹp.

Lật nhẹ bộ y phục, nhìn thấy bên trong còn có một đoạn lụa trắng, đây là? Đây là mặc thế nào? Trần Thành thầm nghĩ, đột nhiên nhớ tới hôm qua tắm rửa, cơi quần áo lại thấy được trên người có bó tấm sa. Trời ạ! Thì ra...

Chẳng lẽ ta thật là Thiếu chủ? Trần Thành mơ hồ, chẳng lẽ mình đã chết nên linh hồn thoát ra rồi lại xuyên đến cổ đại, nhập vào thân thể người này? Nhưng là, lại cảm thấy thân thể này thật quen thuộc.

Mặc kệ, trước tiên vẫn nên đem quần áo đi thay, quần áo trên người bê bối quá rồi. Vất vả lần mò đem y phục mặc lên, lại đem mũ buộc lại, Trần Thành đi trang điểm nhìn vào hình ảnh trong gương đồng. Oa! Lại ngẩn người, đây là ta thật sao? Này quần áo rất dễ nhìn, còn có điểm giống thư sinh giả trang trên TV, cùng với bộ quần áo ngày hôm qua hoàn toàn bất đồng, bộ ngày hôm qua chỉ giống đồ của người luyện võ hay mặc! Trong lòng nổi lên hưng phấn không thể nói nên lời.

Trần thành đang phải một bên trái một bên trang điểm lại, thì có tiếng đập cửa vang lên. Bước đến mở cửa, nhìn thấy Thúy nhi trong tay bưng chậu rửa mặt, phía sau nàng có một vị cô nương bưng chiếc mâm bên trong đặt một chén nước, cùng với một nhánh được bện lại, hình dạng như cái chổi... Nhánh cây? Này... này dùng để súc miệng? Trần Thành sau khi thấy chỉ còn kém nước ngất đi.

Trong tay cầm lấy nhánh cây vẻ mặt cay đắng, lại đáng thương nhìn lên Thúy Nhi, ý bảo không biết nên dùng như thế nào.

Thúy Nhi như hiểu được tâm tư của Trần Thành, kiên nhẫn mỉm cười giới thiệu cho nầng: "Đây là chén nước muối, có thể giải độc sát trùng, đây là nhánh Dương Liễu , dùng để ngâm thuốc chà răng. Đây Tiểu Điệp là hương thuốc, làm cho răng sạch sẽ, bên trong có thêm thuốc Đông y có tác dụng thanh nhiệt như cây Kim Ngân, hoa Cúc Dại, cây Bồ Công Anh, Hoắc Hương, cây Bội Lan các loại."

"Vậy thuốc làm sạch đối với răng có ích lợi gì a?"

"Đương nhiên là có, thuốc này không chỉ có thể giữ cho khoang miệng sạch sẽ, còn có tác dụng trị liệu với khoang miệng."

Nghe xong giải thích, Trần Thành hưng phấn lên, lúc đầu tưởng rằng cổ nhân cũng chỉ dùng nước trà súc miệng, không nghĩ tới lại có nhiều hiểu biết đến vậy. Lần này lại biết được thêm một môn tri thức. Sau khi trở về nhất định phải với cho những người đó "Ai nói cổ đại không cần súc miệng." Nghĩ đến trở về, Trần Thành cảm thấy u uất, nàng nhớ nhà, muốn yêu thương người nhà của nàng. Nếu như mình đã chết, bố mẹ nhất định rất khổ sở.

Thấy trần Thành vẻ mặt nặng nề ngẩn người, Thúy Nhi không chịu nổi đành nhẹ nhàng gọi: "Thiếu chủ, Thiếu chủ..."

"A?" Trần Thành phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Thúy Nhi.

"Thiếu chủ, lát nữa chúng ta có thể khởi hành quay về Tiết gia trang không?"

"Chuyện này... Được rồi." Dù sao cũng không biết đi đâu, trước tiên nên đi xem thiên hạ đệ nhất trang này rốt cục là cái dạng gì.

Ra ngoài, xoay người ngồi trên bạch mã đã cưỡi hôm qua, vừa muốn cất bước liền thấy một bạch y nữ tử kia từ trong điếm đi ra.

Bạch y nữ tử kia gặp lại nàng cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh lại lạnh lùng che giấu, sau đó phi thân lên ngựa vung roi mà đi.

Nhìn thấy dáng người tiêu sái của bạch y nữ tử, Trần Thành liền không ngừng hâm mộ, đáy lòng thầm khen một câu. Quay đầu lại muốn tự khinh bỉ mình một chút, ngốc như vậy lồm cồm bò lên lưng ngựa, đã cảm thấy rất mất mặt, trong lòng tự thề nhất định phải tập cho động tác nhảy lên ngựa thật thành thục.

"Thiếu chủ, người quen người kia sao?" Thúy Nhi nhỏ giọng hỏi.

"Không quen."

"Xem bộ dáng là người của Bích Hải cung."

"Bích Hải cung?"

"Đúng a! Bích Hải cung ở trên giang hồ rất có thế lực, tất cả các môn phái đều phải kiêng kị ba phần."

"Vì sao vậy? Các nàng là chính phái hay tà phái?"

"Vừa chính vừa tà! Các nàng chưa bao giờ quản chuyện trong giang hồ, người không phạm các nàng, các nàng cũng không phạm người, nếu có gây sự với Bích hải cung, kia cũng thật là tự tìm chểt."

"Vậy sao? Vậy ngươi nói là Tiết gia trang lợi hại hay Bích hải cung lợi hại hơn?"

"Cái này không thể so sánh, Tiết gia trang chúng ta nổi danh bởi giàu có, mà Bích Hải cung võ học thâm sâu."

"Vậy Tiết gia trang chúng ta cùng Bích Hải cung có quan hệ như thế nào?" Trước mắt đây là chuyện Trần Thành quan tâm.

"Nước sông không phạm nước giếng!"

"Không có thù hận gì sao?"

"Ân."

Nghe vậy, Trần Thành rốt cục cũng yên tâm. Bởi vì nàng lo lắng vạn nhất hai nhà có thù hận, chính mình không rõ trở thành Thiếu chủ Tiết gia trang lại thành kẻ chết thay. Nàng còn muốn sống tốt để trở về! Tuy rằng không biết còn có thể trở về hay không.

Trên đường đi, Trần Thành phát hiện hệ sinh thái ở cổ đại thật sự rất tốt, không khí tươi mát, hoàn cảnh tuyệt đẹp, nghĩ lại nếu có camera nhất định phải chụp vài tấm lưu niệm. Bất quá trước mắt thấy cảnh đẹp này, trong lòng vẫn nghĩ đến đô thị hiện đại, dù sao đó cũng là nơi quen thuộc nàng lớn lên từ nhỏ, trong lòng không khỏi có điểm ưu thương.

Trong lòng đang hạ xuống thì đột nhiên nghe được phía trước có tiếng của kim loại chạm vào nhau phát ra, còn kèm thêm tiếng người hét hò. Trần Thành phản ứng đầu tiên, Chắc là sẽ không gặp bọn cướp chứ? Vốn muốn xoay người bỏ hạy, nhưng nhìn đến bên cạnh các cô nương còn chưa động, nàng hiện tại là thân Thiếu chủ của các nàng, lại không biết xấu hổ mà chạy trối chết? Mặt mũi này để đâu cho hết.

"Thiếu chủ, người có muốn lại đấy nhìn một chút?" Thúy Nhi nét mặt nghiêm túc hỏi.

"Ách, chuyện đó... ngươi biết võ công sao?" Xem nàng trong tay cầm thanh kiếm, hẳn là có biết.

"Có một chút, là nhờ Thiếu chủ chỉ dạy."

Nghe được Thúy Nhi nói như vậy, Trần Thành liền trầm tư, Thiếu chủ các nàng được đệ nhất đệ nhị thiên hạ cao thủ võ công thu làm đệ tử, công phu hẳn là không kém đi? Còn nữa, không phải nói Thiếu chủ là võ học kỳ tài sao? Võ công nói không chừng sẽ rất sao, coi như học một chút vẫn là đủ dùng nha. Mặc kệ, trước đi nhìn kỹ rồi hẵng nói.

"Cái kia... Thúy Nhi, ngươi phái một vài người lên trước nhìn xem, rồi trở về bẩm báo." Trần Thành vẫn nghĩ an toàn là nhất. Dù sao nàng ngay cả một chút võ công cũng không biết gì, giết chết nàng giống như dễ dàng bóp chết một con kiến.

"Vâng..." Sau đó quay đầu, lệnh cho hai gã đi theo tiến đến xem xét.

Đợi một lúc, liền gặp được hai người kia trở về: "Bẩm Thiếu chủ, vừa rồi là vị bạch y nữ tử kia cùng mấy tên không rõ lai lịch đánh nhau."

"Cái gì? Vừa rồi là vị bạch y nữ tử kia?" Chúng ta qua nhìn một lần." Tuy rằng từ xa không thấy được vị bạch y nữ tử ấy, nhưng trong đáy lòng Trần Thành cũng không muốn nàng gặp phải việc gì.

Thúc ngựa đi đến chỗ bọn họ đánh nhau, chứng kiến 5, 6 tên đại hán bịt mặt tụ lại đánh với vị bạch y nữ tử kia. Trần Thành trong lòng không khỏi thầm mắng: rõ vô sỉ, đây mà gọi là nam nhân sao.

"Thúy Nhi, tìm cách giúp đỡ nữ tử kia đi." Trần Thành không khỏi có chút sốt ruột."

"Thiếu chủ đừng vội, vài tên bịt mặt không phải là đối thủ của nàng."

"Thật sự?"

"Ân."

Mặc dù biết thúy Nhi không gạt người, nhưng nhìn thấy nữ tử kia ở giữa mấy tên đại hán bay tới bay lui, đao kiếm đồng loạt hướng vào thân thể, Trần Thành vẫn không bình tĩnh nổi.

"Không tốt, có ám khí." Thúy Nhi đột nhiên kinh hô, tiếp theo thân ảnh chợt lóe, rút kiếm gia nhập trận đánh.

"Đê tiện, dám phóng ám khí, xem ra ta không thể tha cho các ngươi được." Bạch y nữ tử nhất thời tức giận kêu lên, sau đó liền nhìn thấy vài tên che mặt lần lượt ngã xuống, yết hầu khàn khàn thét rồi đồng loạt gục chết.

Bạch y nữ tử cất kiếm vào vỏ, cũng không quay lại nhìn mấy tên bịt mặt nằm bất động kia. Trực tiếp đi đến trước mặt Thúy Nhi, ôm quyền tạ lễ: "Đa tạ cô nương ra tay tương trợ, tiểu nữ vô cùng cảm kích, ngày sau nếu như có việc cần, có thể đến Bích Hải cung tìm Tuyết Tình."

Thúy nhi đáp trả lại: "Cô nương không cần khách khí, cho dù vừa rồi tiểu nữ không nhắc, cô nương vẫn có thể nhẹ nhàng né được."

Tuyết Tình mỉm cười gật đầu. Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Trần Thành, nhẹ gật đầu. Trần Thành cũng lập tức gật đầu chào.

"Cáo từ, sau này sẽ gặp lại." Tuyết Tình nói xong liền phi thân lên ngựa ung dung rời đi.

Lúc này Trần Thành có loại cảm khái, thời đại loài người còn lạc hậu, không có công cụ chuyển thư từ qua lại, bây giờ bèo nước gặp nhau, nếu còn gặp lại, chính là duyên phận, chẳng trách hai chữ "duyên phận" này còn có thể lưu truyền mấy ngàn năm.

"Thiếu chủ?"

"Ách... Chuyện gì?" Trần Thành phục hồi tình thần lại nhìn thấy các nàng.

"Không có gì..." Thúy Nhi cùng gia phó đều che miệng cười trộm.

"Khụ, chuyện kia... khởi hành đi!" Trần Thành không ngốc, đương nhiên biết các nàng cười cái gì.

k


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net