Chương 8. Tại sao đội trưởng lại giận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Run, ta cho ngươi biết điều này." Esdeath ngồi quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa:

"Theo như nghiên cứu của thừa tướng, những con quái vật nguy hiểm đó từng là người."

Run chắp hai tay sau lưng:

"Quả nhiên là vậy. Tôi đã nghĩ vẻ ngoài của bọn chúng quá tương đồng."

"Biến con người thành quái vật nguy hiểm...Không ai có thể làm thế ngoại trừ chủ nhân Teigu."

Run vuốt cằm, nói nên suy đoán của mình:

"Bọn quái vật nguy hiểm có thể là thí nghiệm của Doctor. Bọn chúng bắt đầu xuất hiện sau khi ông ấy biến mất."

"Ngươi có bằng chứng nào khác không?"

"Khi kiểm tra phòng thí nghiệm, cảm giác nó quá đơn sơ. Nhẽ ra ông ấy đã phải làm rất nhiều nghiên cứu ở đó. Nhưng chúng tôi gần như chẳng tìm thấy gì tại đấy."

"Ngươi nghi ngờ hắn có một phòng thí nghiệm bí mật khác?"

"Phải, có vẻ như những thứ ông ấy nhốt bên trong đã tẩu thoát. Có thể vẫn còn một nhóm người sử dụng Teigu khác."

Run trầm mặc mất vài giây. Ông ấy có suy nghĩ rất giống mình, vậy thì không chỉ hữu dụng trên chiến trường. Tiếp tục nói:

"Nếu vậy, không phải Doctor gặp kẻ địch khi đang truy tìm phản tặc, mà là ông ấy đã tìm ra căn cứ của chúng. Giả thuyết ông ấy đã tấn công rồi bị tiêu diệt, có vẻ hợp lý hơn."

Esdeath nhìn Run, chầm chậm đứng dậy:

"Có vẻ hắn cáo già hơn ta nghĩ."

"Nhưng chắc chắn quái vật nguy hiểm chỉ có hạn. Lúc này có lẽ Seryu và mọi người đã xóa sổ..."

"Không." Esdeath ngắt lời:

"Vấn đề là có phải chúng tự trốn thoát...hay là có kẻ thả ra."

Run kinh ngạc, tại sao cậu không nghĩ đến điều đấy:

"Hiểu rồi. Vậy để tôi điều tra việc này."

"Giao cho ngươi, vấn đề này khá nan giải đấy."

"À mà, hiếm lắm tôi mới thấy ngài ngắm hoa nhỉ?" Run chuyển chủ đề.

Esdeath liếc vườn hoa phía sau, giải thích:

"Nếu xát hoa này vào vết thương, thành phần trong nó sẽ khiến nạn nhân đau đớn vô cùng. Có thể dùng trong tra tấn nhẹ."

Trong những trường hợp như vậy, tốt nhất chúng ta nên nở một nụ cười tự tin. Run cong khóe môi:

"Tôi sẽ ghi nhớ điều này."

Bước trên hành lang tựa như vô tận, cách đấy không xa Esdeath đã nghe thấy những tiếng 'lạch cạch' ồn ào. Mở cửa phòng họp, Doris như con khỉ chạy qua chạy lại hình như đang tìm thứ gì.

"Doris!"

Doris giật mình, quay lại liền thấy Esdeath đứng ở cửa:

"Đội trưởng."

Esdeath tiến đến: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Quái vật nguy hiểm bên đó tôi đã xử lý không còn một con nào." Doris tự tin báo cáo.

"Nhanh như vậy." Quan sát một lượt xung quanh căn phòng, Esdeath hỏi:

"Ngươi đang làm gì?"

Nhắc đến truyện này, Doris chỉ biết buồn rầu nói:

"Tôi làm mất đồ."

"Mất đồ? Đồ gì?"

"Tôi làm mất một cái băng rô, một cái băng rô màu đen."

Esdeath ngắm Doris từ đầu đến chân:

"Bình thường cũng không thấy ngươi đeo băng rô."

"Cái đó không phải của tôi." Doris lắc đầu:

"Là của một người rất quan trọng."

"Người quan trọng?" Esdeath đề cao ngữ điệu, híp mắt đánh giá Doris.

Sống lưng Doris lạnh toát. Cái cảm giác áp bách này, mình lại nói sai gì sao? Doris trộm nhìn Esdeath. Đập vào mắt chỉ là khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết càng ngày càng sát gần. Dọa Doris thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.

Thấy môi hai người sắp chạm nhau mà Esdeath vẫn không có ý định dừng lại, Doris lập tức lùi về phía sau một bước, tính kéo dãn khoảng cách. Hành động này vừa đúng lúc thêm dầu vào lửa, tay Esdeath vòng qua eo Doris, thô bạo kéo cô vào lòng mình. Thì thầm bên tai người nọ:

"Giữa ta và kẻ đó, đối với em ai quan trọng hơn?"

Nội tâm Doris nổ mạnh. Trời đất! Đội trưởng, ngài đừng tùy tiện đổi đại từ nhân xưng được không? Tối nay tôi sẽ gặp ác mộng mất.

Kẻ kia vẫn không đáp lại, Esdeath tăng thêm lực cánh tay:

"Trả lời ta."

Câu hỏi này cũng ngộ ghê, giữa đội trưởng ác quỷ và ân nhân cứu mạng bạn sẽ chọn ai? Doris không phải máu M, tất nhiên là chọn người sau. Nhưng mà, nhát gan như Doris tai ngứa còn không dám nói, huống chi...

"Tất nhiên là đội trưởng quan trọng nhất." Doris dứt khoát dối lòng.

Esdeath buông lỏng eo Doris, nhìn thẳng vào mắt kẻ thấp hơn mình nửa cái đầu, chắc như đinh đóng cột:

"Nói dối."

Sau đó, Doris được giải thoát. Còn đội trưởng thì sao? Ngài ấy hừ lạnh một tiếng, tức giận bỏ đi rồi. Tại sao ngài ấy lại giận ư? Làm sao Doris biết được.

Phải mất một lúc lâu sau Doris mới lấy lại tinh thần, từ từ phân tích tình hình. Bên kia là đội trưởng đang giận. Bên này thì băng rô bị mất. Động não đi Doris, tình huống này muốn xử lý làm sao?

Đội trưởng lớn rồi, không lẽ còn muốn mình đi dỗ. Mình cũng không biết vì sao đội trưởng giận, tốt nhất vẫn không nên ra đó chọc tức ngài ấy.

Chốt! Vẫn là nên đi tìm băng rô thôi. Băng rô quan trọng hơn.

Mà Esdeath sau khi rời đi cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ. Tự nhiên nổi giận với Doris, hành động này khác hẳn với tác phong hàng ngày của cô. Esdeath chỉnh lại mũ, lâm vào trầm tư.

Thật không giống ta chút nào.

2/8/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net