Chương 13 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lòng muốn làm một việc Phác Thái Anh nhất định sẽ đem việc đó làm tốt , sẽ đem toàn bộ mọi thứ yêu thích của Kim Trân Ni mà biết rõ .

Các cung nhân cũng phát hiện gần đây Hoàng Thượng thay đổi không ít , lúc trước giờ này Tiểu hoàng đế đều ở ngự hoa viên chơi đùa hồ nháo đủ thứ , nhưng đã nhiều ngày qua nàng ở lại ngự thư phòng an tâm phê duyệt tấu chương .

Mẫu hậu nói sau này việc trong triều đình nàng sẽ dần dần buông tay muốn Phác Thái Anh tự mình xử lý , trước kia Phác Thái Anh cũng chút không nguyện ý , có điều xưa đâu bằng nay , Kim Trân Ni lòng sẽ thích một người có trách nhiệm đi .

Tuy phê tấu chương nhưng Tiểu hoàng đế tâm tư đã bay lên đến chín tầng mây .

" Chiêu Nguyệt " ở trên một quyển tấu chương viết một chữ thật to sau đó Phác Thái Anh buông bút kêu .

"Hoàng Thượng gọi nô tỳ có chuyện gì?" Chiêu Nguyệt vốn cũng sắp ngủ gật, bị Phác Thái Anh gọi như vậy đầu óc đã tỉnh lại. Tiểu hoàng đế luôn nói gió chính là mưa tính cách có thể hay không sửa lại a.

"Hôm nay bữa trưa trẫm muốn đi Ngưng Hòa cung cùng hoàng hậu cùng nhau dùng bữa." Tiểu hoàng đế quyết định.

"Hoàng Thượng, chuyện này nô tỳ đã cùng Ngưng Hòa cung người ta nói qua, hơn nữa ngài cũng nhắc nhở không dưới 6 lần, nô tỳ trí nhớ vẫn rất tốt a." Chiêu Nguyệt đối với Phác Thái Anh không nói gì, không phải là đi gặp Hoàng hậu nương nương thôi sao, có cần hưng phấn cùng khẩn trương như vậy hay không chứ.

"Thật sao? Hoá ra trẫm đã từng nói a? Sao Trẫm không nhớ ?" Tiểu hoàng đế ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Hoàng Thượng, tấu chương ngài cũng xem xong rồi sao?" Chiêu Nguyệt hỏi.

"Nhiều như vậy nhất thời sao có thể xem xong, trẫm thấy đều là một vài chuyện cỏn con, thực là lãng phí thời gian cùng tinh lực của trẫm, trong nhà đường thị lang tiểu thiếp sinh con trai cũng phải trình tấu chương, cho là trẫm ăn no không có việc gì làm sao?" Nhìn những thứ giấy đó hoàng đế rất bất đắc dĩ.

"Nghe Lộ Tiểu Tử nói Giang Nam lại xảy ra nạn hạn hán."

"Đúng vậy, các đại thần trong tấu chương cũng có nhắc tới, trẫm đã phát 500 vạn lượng bạc giúp nạn thiên tai, nghĩ đến mấy thứ này phát đến trong tay già trẻ dân chúng cũng sẽ còn không được mấy đồng." Tiểu hoàng đế thở dài, nàng thật sự quá rõ ràng dã tâm cùng lòng tham của bọn làm quan đó.

"Hoàng Thượng nếu biết tại sao không ngăn chặn những hành vi đó, mặc kệ bọn họ lạm dụng."

"Ngươi cho là trẫm không muốn sao? Nhưng núi cao hoàng đế xa mặc dù trẫm phái người đi thăm dò cũng tra không ra bao nhiêu kết quả, nhiều nhất là tìm mấy người chịu tội thay cho xong việc, phải biết quan lại bao che cho nhau, có đôi khi trẫm cũng là bất lực. Huống chi ở trong mắt những người này trẫm chẳng qua là một hoàng đế có tiếng không có miếng thôi." Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sự việc cũng không phải như ngươi tưởng tượng đơn giản như vậy, trẫm cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nếu người nọ không làm ra các chuyện đại sự đương nhiên vẫn cần thiết lưu lại." Tiểu hoàng đế còn nói thêm.

Chiêu Nguyệt nghe được cái hiểu cái không.

Tiểu Lí Tử lười thân thể đi vào đại điện.

"Hoàng Thượng, Ngưng Hòa cung bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, đang chờ ngài đi qua."

"Ân, trẫm đã biết."

Phác Thái Anh trong lòng có nhè nhẹ mừng thầm.

Trong Ngưng Hòa cung Kim Trân Ni sáng sớm đã đi chỗ thái hậu thỉnh an, thái hậu cũng cùng nàng nói không ít chuyện, hơn phân nửa là cùng Phác Thái Anh có liên quan.

Kim Trân Ni đoán rằng thái hậu cũng là biết Phác Thái Anh có ẩn tật chuyện, hai người từ thành thân bắt đầu mặc dù cùng phòng nhưng không viên phòng, thái hậu kỳ thực trong lòng vẫn đều rõ ràng.

Tự sau khi ngày ấy dạ tiệc trong lòng Kim Trân Ni cũng là có chút loạn, Trí Tú ánh mắt mình không phải không thấy mà là không muốn nhìn.

Tóm lại nợ hắn một lời giải thích.

Càng đến Ngưng Hòa cung Tiểu hoàng đế càng là hưng phấn, đây là nàng lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào lòng mình sau đó bước vào Ngưng Hòa cung.

Cùng mặt ngoài diễn trò của lúc trước không giống, lúc này đây nàng là thật tâm thực lòng muốn đối tốt với Kim Trân Ni , cũng mặc kệ đối phương có hay không đáp ứng, quyết tâm muốn ở cùng.

Tiểu hoàng đế trên mặt luôn mang vẻ tươi cười, nàng tâm tình vui vẻ cũng lây nhiễm tới Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử bên cạnh.

Tiểu Lí Tử lặng lẽ ở bên tai Chiêu Nguyệt nói:

"Ngươi nói Hoàng Thượng có thể hay không tự mình cảm thấy quá tốt, thật sợ nàng bò đến càng cao quẳng ngã càng thảm."

"Không cần ngươi nói ta cũng hiểu được đạo lý này, không có cách nào Hoàng Thượng từ nhỏ đã bị người nâng cao, quẳng cũng quẳng quen, không cần lo lắng."

"

Cũng đúng" hai người nháy mắt cảm thấy thoải mái, ở trong mắt bọn họ Phác Thái Anh chính là đánh không chết con gián, càng bị thương tổn lại càng dũng mãnh.

Đương nhiên Phác Thái Anh bản thân cũng là ôm tâm tính như vậy, không biết nàng từ chỗ nào mà có tự tin, có lẽ đây là Phác gia tinh thần đi, nhớ năm đó tiên hoàng cũng là dựa vào mặt dày thắng được thái hậu, mới có hôm nay giống nhau mặt dày Phác Thái Anh.

Vừa một bước bước vào Ngưng Hòa cung Phác Thái Anh nhìn thấy người ngày đêm tưởng nhớ, rốt cuộc cũng là nữ hài tử trên mặt lại còn lộ ra thẹn thùng, điều này làm Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt rất giật mình, có loại xúc động muốn đấm ngực dậm chân hộc máu.

Có điều chuyện thẹn thùng này cũng chỉ là trong nháy mắt, bình tĩnh, phải bình tĩnh Phác Thái Anh trong lòng tự nhũ.

" Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng ". Kim Trân Ni vẫn là hành lễ.


Lại không biết mình còn chưa khom thân Phác Thái Anh đã vươn tay đỡ nàng.

"Ái.... Ái phi không cần đa lễ!" Rõ ràng là mất mặt, lại nói lắp.

" Tạ ơn Hoàng Thượng ". Kim Trân Ni vẫn chưa để ý đến Phác Thái Anh hôm nay có gì khác.

" Như vậy chúng ta dùng bữa đi."

Một chút bữa ăn trưa Phác Thái Anh cực kỳ vui sướng, Kim Trân Ni vốn ăn không nhiều lắm vẫn là ăn từng chút như vậy. Phác Thái Anh cau mày.

" Ái phi hôm nay cũng gầy đi không ít, chẳng lẽ là những thứ trong cung không hợp khẩu vị của ái phi sao?"

" Thần thiếp vốn là như thế, tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm ". Kim Trân Ni thản nhiên cười nói.

" Điều này sao được, ái phi dáng người đã rất tốt hoàn toàn không cần phải lại gầy xuống, huống chi mặc kệ ái phi như thế nào trẫm đều thích, cho nên ái phi hãy ăn nhiều chút, như vậy thân thể mới có thể tốt được." Tiểu hoàng đế chỉ lo lắng cho thân thể của Kim Trân Ni , vẫn chưa phát hiện trong lời mình nói có chút như thổ lộ.

" Mặc kệ ái phi như thế nào trẫm đều thích." Đây là trắng trợn thổ lộ a Hoàng Thượng.

Kim Trân Ni nghe xong hoàng đế nói cũng sửng sốt, sau đó cười cười đáp:

" Phải " vì không muốn lãng phí thức ăn vẫn đem nửa chén cơm kia ăn hết.

Như vậy mới đúng chứ, gầy gầy đều không có cảm giác thịt, Phác Thái Anh không thích a.

Dùng xong bữa trưa Phác Thái Anh cũng không định rời khỏi, còn chuyện tấu chương đâu có quan trọng bằng vị trước mắt này, Phác Thái Anh vốn đã không phải cái gì chăm chỉ hoàng đế.

Mặt dày mày dạn ở Ngưng Hòa cung nghỉ ngơi trong chốc lát.

"Ái phi có thể hay không lại đàn một nhạc khúc lần trước, chính là táng tuyết."

"Hoàng Thượng muốn nghe sao?"

Phác Thái Anh gật đầu. Nàng muốn nghe Kim Trân Ni đánh đàn nhìn bộ dáng Kim Trân Ni lúc đánh đàn chăm chú mỹ lệ kia, có lẽ từ một khắc đó Phác Thái Anh liền đã thích đến Kim Trân Ni  đi.

Thứ tình cảm này nói đến cũng là kỳ quái, chỉ cần một khắc liền đã định cả đời.

Lại là một khúc táng tuyết nhưng lúc này lại có hai loại tâm tình hoàn toàn không giống, bốn phía cung nữ sớm đã lui xuống lúc này chỉ còn lại có Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni hai người.

Một khúc kết thúc, vốn ngồi trên ghế dựa Phác Thái Anh đã đi tới trước mặt Kim Trân Ni , Phác Thái Anh nhìn nàng, Kim Trân Ni ngẩng đầu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.

Ở trong mắt Phác Thái Anh Kim Trân Ni trông thấy từng gặp ở Trí Tú trong mắt xuất hiện thâm tình, kế tiếp tay mình đã bị Phác Thái Anh nắm lấy.

" Trân Ni ngươi thích ta không ? "

Phác Thái Anh ánh mắt sáng quắc, điều này làm Kim Trân Ni nghĩ tới đêm đó ở yến hội Phác Thái Anh hôn mình.

Hoàng Thượng là thích mình, sau đêm đó Kim Trân Ni  đã xác định.

Hiện giờ bị Phác Thái Anh hỏi như vậy Kim Trân Ni lại không biết nên như thế nào trả lời.

Nàng không thích Phác Thái Anh nhưng cũng không chán ghét hắn, Kim Trân Ni thuở nhỏ không thích cùng người tiếp xúc thân thiết, nhưng đối với Phác Thái Anh đụng vào nàng nàng cũng không cảm thấy chán ghét.

Cùng Trí Tú người đầy tràn ngập ý chí chiến đấu kia rất khác biệt, Phác Thái Anh cho nàng một loại cảm giác khác một loại tà mị.

Phác Thái Anh sẽ luôn lộ ra tà mị cười, tựa như chỉ cần là nàng cười sẽ có thể đoán được nàng nổi lên cái ý xấu xa gì, nhưng Kim Trân Ni cũng biết kỳ thực Phác Thái Anh thái độ làm người cũng không hư hỏng, cũng không giống như thế nhân nói không tốt như vậy.

Thấy Kim Trân Ni thật lâu không trả lời, Phác Thái Anh trong lòng tuy có chút mất mát nhưng mà việc này cũng là trong dự kiến, dù sao mình cũng chia rẽ nàng cùng Trí Tú đây là sự thật không phải sao?

" Trân Ni không thích ta cũng không sao. Ta có lòng tin chắc chắn sẽ làm Trân Ni  thích ta, ta sẽ làm cho Trân Ni hạnh phúc, chắc chắn sẽ như vậy." Tiểu hoàng đế chắc chắc nói.

Kim Trân Ni kinh ngạc nhìn Tiểu hoàng đế kiên định bộ dạng, mình thật sự sẽ thích hắn sao? Ngoại trừ Trí Tú Kim Trân Ni cho rằng mình sẽ không lại yêu bất cứ ai.

Đúng như vậy Trí Tú chính là một cây đâm ngang giữa Phác Thái Anh cùng Kim Trân Ni .

" Trân Ni sẽ cho ta cơ hội này sao? Ta sẽ làm một phu quân tốt, làm một phu quân đáng để cho Trân Ni kiêu hãnh."

" Hoàng Thượng hiện giờ không phải là phu quân của thần thiếp sao ? "

" Việc này không giống, ta biết Trân Ni gả cho ta cũng không phải ngươi tự nguyện, nhưng ta muốn làm cho Trân Ni  biết gả cho ta nhất định là một lựa chọn chính xác. Tuy ta không giống Trí Tú như vậy lợi hại nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi, ta cũng sẽ cố gắng làm một hảo hoàng đế tốt ". Phác Thái Anh những lời này đều phát ra từ tận đáy lòng.

Kim Trân Ni nói không cảm động đó là giả.

" Hoàng Thượng, chuyện ta cùng Tần tướng quân sớm đã qua đi, hiện giờ thần thiếp là hoàng hậu của ngài "

" Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi chỉ là hoàng hậu của ta, ta càng kỳ vọng ngươi có thể làm thê tử của ta, là Phác Thái Anh ta đời này duy nhất thê tử. Bỏ đi thân phận hoàng đế, làm cho ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta." Phác gia đều là loại si tình, Phác Thái Anh cũng không ngoại lệ.

Lại nói tiếp nói dễ dàng làm mới khó khăn, dù sao Phác Thái Anh thói quen cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, phải làm đến khiến cho Kim Trân Ni nhìn lại thật đúng là không dễ.

Phác Thái Anh thay đổi Kim Trân Ni đều nhìn ở trong mắt, nhưng mà ngoại trừ Kim Trân Ni ra thái hậu cũng là nhìn thấy Phác Thái Anh thay đổi.

" Các ngươi nói là thật sao ? " Thái hậu hỏi Trương công công.

" Vâng, nô tài là nghe người nói lại như vậy, ngày ấy sau khi Hoàng Thượng ở Ngưng Hòa cung cùng Hoàng hậu nương nương hứa hẹn cả người cũng rất phấn đấu, không còn đi làm xằng làm bậy mà cả ngày ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng còn cùng các đại thần thảo luận chính sự, rất chăm chỉ "

Ngày ấy lúc Phác Thái Anh thổ lộ còn có mấy người ở góc tường nghe ngóng, đương nhiên trong những người này không thể thiếu Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt, họ đều ở một bên chỗ tối vì Phác Thái Anh mà cổ vũ, chỉ là đương sự không biết thôi.

Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, hoàng đế cùng hoàng hậu nói lời tâm tình trải qua một vài người thêm mắm thêm muối nháy mắt ở trong cung bắt đầu truyền ra, Phác Thái Anh cũng là buồn bực tại sao chuyện này sẽ xuyên tạc nhanh như vậy, muốn làm cho mình mặt mũi đem chỗ nào giấu a.

" Rõ ràng là khó có được, Anh Nhi cũng có lúc cố gắng, xem ra cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể trị nàng " . Thái hậu nghĩ đến đây trong lòng một trận bi thương, đúng là cưới người vợ liền quên mẹ, thứ vô liêm sỉ này từ nhỏ đến lớn uổng công thương yêu nàng.

Thi ma ma ở một bên hảo hảo một trận an ủi: " Nương nương, Hoàng Thượng hiện giờ trưởng thành hiểu được gánh vác việc này là chuyện tốt a, huống chi giữa nàng cùng Hoàng hậu nương nương có thể cùng vui vẻ ở chung việc này cũng không phải ngài vẫn hy vọng sao ? "

" Ai gia cũng già, con cháu đều có phúc của con cháu ai gia cũng quản không được nhiều như vậy, chỉ không biết nàng lần này có thể kiên trì tới khi nào " . Thái hậu đúng là thân mẹ của Phác Thái Anh a.

Biết nữ nhi chi bằng mẫu, thái hậu băn khoăn đúng là chính xác.

Nhìn đang hấp hối sắp bị tấu chương chìm ngập Tiểu hoàng đế, Tiểu Lí Tử không khỏi cảm thán.

" Tình yêu, khiến người ta sống cũng có thể khiến cho người ta chết a "

" Giang Nam khô hạn càng lúc càng nghiêm trọng, trẫm phát 500 vạn ngân lượng đến bây giờ ngay cả một bóng dáng cũng chưa thấy, thứ đám vô liêm sỉ kia " . Tiểu hoàng đế xem tức giận đem tấu chương ném xuống.

" Hoàng Thượng bớt giận, tham quan này quả thật đáng ghét "

" Bình thường còn chưa tính, đối với tiền cứu mạng họ cũng không buông tha, ta thấy họ tàng trữ của riêng nhiều có thể so với quốc khố, không được trẫm nhịn không được, lúc này trẫm không thể vẫn mắt nhắm mắt mở nữa " . Phác Thái Anh quyết định hảo hảo trừng trị bọn họ một phen.

Hoàng đế ta không phát uy các ngươi cho ta là mèo bệnh sao?

" Hoàng Thượng, kỳ thực ngài không phải muốn trừng trị bọn họ, ngài là muốn thừa cơ chuồn ra đi chơi đúng không ? " Tiểu Lí Tử cuối cùng vẫn là tâm phúc của hoàng đế, chủ nhân trong lòng nghĩ gì đoán một phát liền biết.

Tiểu hoàng đế làm bộ ho khan.

" Ngươi cũng biết có một số việc biết càng nhiều thì chết càng nhanh, hôm nào trẫm sẽ làm rớt đi cái đầu của ngươi "

" Ai u, nô tài không dám, nô tài đều là nói bậy nói bạ "

" Hừ " bị nhìn thấu tâm tư hoàng đế rất tức giận.

" Đi chuẩn bị đi, trẫm phải cải trang di phục xuất tuần "

" Hoàng Thượng ngài sẽ không phải là nói thật chứ, việc cải trang đi tuần này là đại sự a, bình thường còn chưa tính ngài lần này là muốn đi Giang Nam sao ? " Tiểu Lí Tử run run, tổ tông của ta thật đúng là sẽ làm chuyện này.

" Đương nhiên, chuyện lần này tương đối ác liệt trẫm quyết định phải tự đi, bằng không còn gọi là cải trang di phục xuất tuần sao ? "

" Nhưng chuyện này cũng không thể nhất thời nóng lòng, còn thái hậu bên kia...? "

" Chỗ Mẫu hậu trẫm đương nhiên sẽ nói không cần ngươi phải quan tâm, đi tìm mấy tên thân thủ tốt cùng đi, đương nhiên trẫm còn muốn mang theo Trân Ni " Tiểu hoàng đế trong lòng sớm đã nghĩ tốt, chuyện cải trang đi tuần này cũng không phải cân nhắc ngày một ngày hai, vừa lúc lấy cớ có nạn hạn hán, kia mẫu hậu chắc chắn sẽ không phản đối.

Cũng tốt thừa cơ hội này mang Trân Ni đi dạo một chút bồi dưỡng tình cảm cũng là không tệ nga. Nghĩ đến đây trong lòng Phác Thái Anh  cũng vui sướng đến nhảy dựng. Nhưng là khổ Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt.

Còn phải chịu tội, chuyện này vẫn còn dài dài. Trời ạ.

Tiểu hoàng đế tốn hết sức miệng lưỡi rốt cuộc thuyết phục được thái hậu :

" Nhớ mang thêm chút thị vệ " Thái hậu không lay chuyển được nàng đành phải gật đầu đáp ứng, huống chi lần này còn có Kim Trân Ni ở bên cạnh Phác Thái Anh , nàng sẽ không làm ra chuyện gì quá khác người.

Phác Thái Anh tinh tế tuyển chọn mười thị vệ cùng đi, nếu là lúc trước mình xuất môn là tuyệt đối sẽ không dẫn người theo, nhưng lần này thì khác, có Kim Trân Ni theo, phải bảo vệ nàng thật tốt, cho nên sau khi Phác Thái Anh một phen cân nhắc vẫn đem theo mười người.

Trước khi Kim Trân Ni còn chưa tiến cung thì suốt ngày ở trong khuê phòng, rất ít khi ra ngoài có đi cũng là đi chùa miểu, cũng là ít đi ra ngoài vậy mà một lần đi kia lại gặp Phác Thái Anh .

" Kim Trân Ni hãy chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."

Phác Thái Anh lúc lâm triều làm cho một khâm sai trước đi Giang Nam kiểm tra chuyện nạn hạn hán, các đại thần vẫn chưa nghe nói qua người tên   Lý Thái Hi này, vì người này chính là Tiểu hoàng đế.

Phác Thái Anh phải đội mũ khâm sai đi Giang Nam kiểm tra, nếu không thì với đám người của Phác Thái Anhđột nhiên tiến vào vùng đất đang có thiên tai tất nhiên sẽ khiến cho một vài người chú ý, làm rõ thân phận lại không tốt.

Xuất môn ra bên ngoài có chức quan ít nhất vẫn phương tiện hơn chút, như vậy cũng sẽ không làm người hoài nghi.

Kim Trân Ni đối với Phác Thái Anh đề nghị từ chối cho ý kiến.

" Trân Ni vẫn vui vẻ chứ ? " Tiểu hoàng đế đủ loại lấy lòng.

" Còn đi " Ai ngờ Hoàng hậu nương nương chỉ bình thản trả lời.

Tiểu hoàng đế muốn có được niềm vui của Hoàng hậu nương nương xem ra vẫn còn sớm, đường này còn dài đằng đẵng, từ từ mà bước đi.

Đợi mọi thứ thu xếp xong đám người bọn họ sẽ phải xuất phát, hoàng đế đi tuần là một chuyện cần giữ bí mật cho nên việc này ngoại trừ thái hậu cùng Kim Khang biết bên ngoài người khác vẫn không biết.

Hoàng đế cáo ốm thái hậu lại lâm triều chấp chính, Tiểu hoàng đế nhưng là vui vẻ ra ngoài vui chơi lại đem một đống chuyện ném cho mẹ già của mình, thật đúng là đứa con  hiếu thảo a.

Thái hậu làm chưởng quản chính sự, xem lại hoàng đế phê duyệt tấu chương cùng xử lý chính sự vài ngày trước đó, kỳ thực hoàng đế cũng không giống như mọi người nghĩ vô năng như vậy, có thể từ việc trong này nàng làm nhìn ra, Phác Thái Anh tài hoa cùng năng lực không thua gì tiên đế, thậm chí ở chuyện nàng xử lý còn vượt qua tiên đế, chỉ là thái hậu không hiểu tại sao Phác Thái Anh chính là luôn làm ra một bộ dáng co ro thu người lại.

" Thái hậu ngài là đang lo lắng cho Hoàng Thượng sao? có Hoàng hậu nương nương bên người Hoàng Thượng sẽ không gặp chuyện gì không may " Thi ma ma cho rằng thái hậu là đang nhớ Tiểu hoàng đế.

" Có lẽ nhiều năm như vậy ta luôn ở bên cạnh che chở bảo vệ Anh  Nhi phủng ở trong lòng mình, bây giờ cũng là lúc nên buông tay để nàng đi con đường của chính mình, hy vọng lúc này đây là bắt đầu tốt nhất." Thái hậu nói.

" Yên tâm đi, Hoàng Thượng là một đứa trẻ thông minh, nô tỳ là nhìn nàng lớn lên cũng biết Hoàng Thượng là đứa trẻ tốt."

" Nàng là đứa trẻ tốt mà ta lại không phải là một mẫu thân tốt, có lẽ ép buộc trên người nàng quá nặng, nàng mới có thể chọn một vài cách phát tiết như vậy. Vẫn luôn cho rằng nàng đang gây sự, ta làm mẫu thân lại thật sự không hiểu rõ đứa con của mình, cho rằng ta là người trên đời này hiểu rõ Anh Nhi nhất, hiện giờ xem ra là không phải như vậy."

" Thái hậu ngài sao thế, là Hoàng Thượng ở đâu chọc ngài mất hứng sao ? "

" Không phải, ta chỉ là có chút cảm khái thôi, có lẽ đứa con trưởng thành thì phải buông tay "

" Thái hậu, ta nghĩ Hoàng Thượng một ngày nào đó sẽ hiểu rõ khổ tâm của ngài "

" Hiểu rõ, ta đương nhiên hiểu rõ. Chỉ là đường đêm không dễ đi, nếu không thì tìm một nơi ở chẳng lẽ muốn phu nhân ngủ ngoài đường sao ? " Phác Thái Anh gõ gõ đầu Tiểu Lí Tử nói.

" Vâng vâng, công tử nói rất đúng."

Từ lúc ra cung tới nay đã qua ba ngày, vốn ban đầu còn muốn đi Giang Nam kiểm tra Phác Thái Anh lại đột nhiên sửa lại phương hướng, nói trước phải đi Hoài Nam lại từ Hoài Nam đi đến Giang Nam. Đến lúc này đi ít nhất phải dùng phí thêm thời gian mười ngày.

Dọc theo đường đi xe ngựa đi một chút lại ngừng, Tiểu hoàng đế mang Kim Trân Ni chung quanh dạo chơi, cực lực đủ các loại lấy lòng, việc này không khỏi làm Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt cảm thán : " Rõ ràng là chân chó " (nịnh nọt, lấy lòng).

Kim Trân Ni lần đầu tiên xuất môn đối với phong cảnh ngoài cung này cũng là cực kỳ vui vẻ cùng hưng phấn, đáng tiếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net