Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuở thơ ấu bí mật làm khế ước, để tôi bảo vệ em đi đến tận cùng thế giới.

Em có từng trải qua một giấc mơ thế này không, thân thể xích lõa, gió đêm mát lạnh, khẽ vuốt qua thân thể. Có một đàn chim biển, những cái bóng màu đen từ đỉnh đầu vùn vụt bay tới. Bọn chúng ở trên đỉnh đầu em bay lượn, kéo gió, gió làm mái tóc dài của em phất phới. Dưới bầu trời đêm màu xanh tím, đứng trong đám cỏ biển phủ đến mắt cá chân, nghe gió lay động ngọn cỏ phát ra âm thanh như thủy triều lên xuống. Có âm thanh ở bên trong cơ thể vang vọng. Xa xa, xa xa.

Tôi rất nhớ em, Vi An.

Chương 1

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

Nhất.

Hạ Tuyết sinh ra ở Thanh Đảo cạnh biển, thích Vi An, thích vào mùa hè cầm theo kem đá bào [(1)] của cửa hàng bán đá ở cuối đường, hoặc tây mễ lộ [(2) tên một loại chè] của nhà Lý nãi nãi. Thích những buổi chiều trời nắng trong xanh sau khi gió mùa mùa hạ thổi vào đất liền, ngồi xổm bên lề đường nhựa sạch sẽ, nhìn cây nhãn hương bị gió biển thổi gãy thành đoạn, từ trong cành cây gãy toả ra hương thơm tươi mát ngào ngạt.

Ông nội của Vi An sẽ cầm rìu đem cây để ngang trên đường bổ ra, chặt thành từng khúc sau đó sẽ đem chúng buộc chặt lại với nhau kéo về nhà, hai cô cháu gái nhỏ liền theo thật sát phía sau ông nội về nhà, sau đó đem từng khúc gỗ đặt trong bếp nấu.

Lửa nổi lên, khúc gỗ bị gió biển thấm ướt chưa khô còn phát ra âm thanh lách tách. Hạ Tuyết sẽ đem hương trộm ở nhà ra, đốt, đưa cho Vi An.

Một đám trẻ con thích trốn dưới gốc cây nho trong sân nhà ông nội Vi An, Vi An dùng đầu nhang muỗi ấn vào từng con kiến, nhìn chúng trong nháy mắt co rút thành từng điểm đen. Vi An sẽ phát ra tiếng cười trẻ con hồn nhiên, Hạ Tuyết cùng những đứa trẻ khác trong sân cũng cùng nhau cười khanh khách không ngừng, lúc đó Vi An liền nghĩ: Là mình giết chết con kiến, bọn họ có vui cũng nhất định sẽ ít hơn mình một chút.

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

Những hồi ức khó quên lúc nhỏ ở Bắc Kinh, đều đã bị giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, trên tàu điện ngầm đông đúc, trong thang máy làm người ta hít thở không thông, ở trạm xe buýt người người nhốn nháo, giữa nắng chiều ấm áp tỏa đều trong những quán cà phê ở trung tâm thành phố, giữa hoàng hôn tịch dương nơi cổ lâu phía đông đường lớn, cảnh tượng những ly rượu va vào nhau trong quán bar mờ mờ ảo ảo, những đôi tình nhân ôm ấp, vài ba người bạn tụ thành một nhóm, những lúc tôi lẫn mình vào giữa đám đông, sẽ lại hồi tưởng về khoảng thời gian trẻ con vui vẻ ở đại viện. Thành phố này thực sự vô cùng rộng lớn, cho dù người người chen chúc đợi chờ trong công viên, quảng trường, hành lang tàu điện ngầm, cao ốc văn phòng, trạm xe buýt, đường chính hẻm nhỏ, rạp chiếu phim, hoặc siêu thị, nhưng bạn vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, gió thổi xuyên qua, không có bất cứ thứ gì có thể lấp đầy.

Trên tàu điện ngầm hoặc xe buýt, mỗi người đều sắc mặt bình tĩnh mà hai giây đánh giá khuôn mặt xa lạ đối diện, lại nhanh chóng chuyển đến trên gương mặt của người kế tiếp. Hạ Tuyết không thích loại quan sát như thăm dò này. Nàng sẽ yên lặng đeo tai nghe Sony lên, sau đó hơi nhắm mắt lại. Trần Khởi Trinh hoặc người trong đảo mỹ gia có thể bồi bạn cùng nàng trải qua mỗi một đoạn đợi chờ buồn tẻ hoặc một đoạn đường.

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

15 năm sau, Bắc Kinh vọng kinh, nhà mới của Hạ Tuyết.

Hôm trước tôi nói với Thương Kỳ mình đang mang thai, hắn sửng sốt một chút, sau đó liền cả đêm không để ý đến tôi nữa. Tôi liền vùi ở trong góc giường lẳng lặng mà nhìn sống lưng trần của hắn ở bên ngoài, dưới ánh huỳnh quang màu lam của TV, tấm lưng cường tráng kia hiện ra ánh sáng quỷ dị. Tôi đã từng yêu thích dán thật chặt vào nó biết bao nhiêu, sau đó choàng tay từ trước ngực ôm lấy hắn, lỗ tai vừa vặn áp vào nơi gần tim phía sau lưng hắn, nghe từng nhịp tim đập chầm chậm đều đều, sẽ an tâm ngủ ngon.

Hiện tại loại cảm giác an tâm này còn có thể xuất hiện hay không là chuyện có lẽ chính mình cũng khó nói. Bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy có thể cảm nhận được một sinh mệnh khác đang rung động trong cơ thể. Loại cảm giác này kích động tình thương của một người mẹ trong tôi đến vô hạn, khiến cho tôi đối với sinh mệnh cùng tôi có liên quan kia ngập tràn khao khát bảo vệ mạnh mẽ. Loại mong muốn này là từ trong cơ thể, thậm chí là trong từng tế bào ngấm ra ngoài. Khó trách người khác đều nói, một người con gái thân phận biến chuyển từ nữ nhân rồi đến trở thành mẹ, nàng mới có thể trở thành một nữ nhân hoàn chỉnh.

Vai Thương Kỳ hơi động, hắn chậm rãi xoay người lại, trong ánh huỳnh quang, trên khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh lộ ra vẻ nghiêm túc không giống như mọi ngày.

"Trước tiên ngủ đi, sáng sớm ngày mai anh cùng em đi bệnh viện."

Tôi phản xạ có điều kiện tát một cái trên mặt hắn, âm thanh trong ban đêm tịch mịch rất thanh thúy, hắn có chút kinh ngạc lại có chút thẹn quá hóa giận nắm lấy tay tôi, ngón tay hắn bóp chặt cổ tay tôi, sức mạnh rất lớn. Tôi hơi vùng ra, vì vậy hắn buông tha. Hắn cũng không có hành động tiếp theo, tôi bị đẩy ra, hắn lại xoay người đi, trong phòng không khí càng thêm lạnh nhạt, xung quanh vắng vẻ. Tôi tìm điều khiển TV, trong TV đang diễn một vở kịch truyền hình rất cũ.

Vai nam chính gào thét nói "Anh yêu em, có biết không hả?!"

Tôi cười nhạt, không biết. Chí ít bây giờ tôi không biết.

Trên độ cao ba mươi mốt tầng, có thể nhìn thấy chi chít cửa sổ trên những tòa chung cư phía xa xa, tôi mở cửa sổ ra để gió đêm tiến vào phòng, tôi rất thích tựa trên ban công nhìn ra xa, sau đó châm một điếu thuốc, chỉ hút một hơi, sau đó lẳng lặng nhìn cửa sổ đối diện ngây người: Người trong cửa sổ đối diện lúc sáng lúc tối rốt cuộc có vui hay không. Có lúc lại chợt nghĩ đến em: Trong những khung cửa sổ vuông vức đó, sẽ có một người là em không?

Nữ nhân tuổi hơi lớn một chút sẽ nhạy cảm, một cô gái ở cái tuổi này như tôi, ngoại trừ dùng ưu thế tuổi tác chiếm giữ thân thể của nam nhân, mị hoặc linh hồn của bọn họ, còn lại trong đầu cái gì cũng không có. Cho nên chúng tôi mới có tâm tình đi suy nghĩ vấn đề có vui vẻ hay không này.

Tôi bây giờ đang nghĩ các nàng cảm thấy vấn đề đó rất buồn cười, tôi đến cùng có vui vẻ hay không.

Xuân "Ái tình nữ tử nơi nơi lặng yên sinh trưởng, như thực vật trong bóng tối dưới góc tường sinh sôi, an tĩnh hướng về ánh mặt trời nỗ lực phát triển. Nó có thân thẳng lá dày hoa hồng, có người nhàm chán sẽ ngắt lấy một đóa hoa, nhựa cây màu trắng ngà từ trong đầu miệng vết đứt tuôn ra như nước mắt, tản mác ra mùi vị nồng đậm."

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

Nhị.

Trấn nhỏ cạnh biển, một buổi chiều cuối hè, gió ẩm thấp từ cửa biển tràn vào, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, luồn vào trong phòng. Gác lửng bằng gỗ, chỉ có thể mở một cánh cửa sổ nho nhỏ, gió ùa vào, sẽ thỉnh thoảng thổi lọ hoa để trên bàn cùng hoa nhựa bên trong ngã xuống. Loảng xoảng một tiếng, đem con mèo mướp đang cuộn tròn ở cửa sau ngủ trưa dọa sợ ngẩng đầu lên, duỗi người một cái, chầm chậm chuồn ra khỏi phòng.

Vi An một mình nằm trên sàn gỗ gác lửng trong phòng, dưới người là nệm cỏ lau ông nội vì nàng mà bày, ngủ lâu, trên người nàng sẽ bị hằn những vết cắt ngang nhàn nhạt. Chạm vào có chút ngứa.

Hạ Tuyết có lúc sẽ nhẹ nhàng leo lên gác lửng, sau đó lay nàng tỉnh, Vi An liền lim dim híp mắt tỉnh lại, tóc rối bù đứng dậy, đi theo phía sau Hạ Tuyết cùng nhau trèo qua sau tường rào đầu hẻm, bên trong là một xưởng gỗ bỏ hoang.

Gỗ chất thành đống, không người, đường ray bỏ hoang mọc dài cỏ dại cùng cỏ hương khao [(3)]. Hai cô bé liền kéo tay nhau, ở nơi đất trống không người này bày ra các loại trò chơi. Trong thế giới của các bé gái có vô số bí mật cùng ghen ghét. Có khi chỉ là một viên đường, một túi cát, một sợi thun buộc tóc hoặc chỉ là bài tập về nhà ngày hôm qua. Cùng chung kẻ địch là nguyên tắc duy nhất của hai đứa trẻ, đặc biệt là trong thế giới đồng minh sinh tồn của các bé gái.

Hôm nay trời trong nắng ấm, đột nhiên nổi gió, có đám mây từ trên bầu trời xanh thẳm trôi qua. Hạ Tuyết quen đường dẫn theo Vi An hướng chỗ sâu trong xưởng gỗ mà đi, nơi này trong ký ức của Vi An là từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ chạm tới, phía cuối đường sắt ở xa xa là nơi chứa đầy rẫy những thứ đáng sợ chưa được biết đến. Cỏ dại dây leo cùng cánh rừng phía xa nối thành một mảnh sâu thẳm xanh biếc, trong gió, âm thanh thực vật va chạm đan cuốn vào nhau ở giữa khoảng không mênh mông tụ thành tiếng vọng của thủy triều.

-  Hạ Tuyết!

Vi An nhút nhát hét một tiếng, Hạ Tuyết biểu tình nghiêm túc ngăn nàng lại. Loại biểu tình này như một con cá nhỏ săn mồi, nàng gắt gao kéo trụ Vi An. Cẩn thận dè dặt đi qua xưởng máy bỏ hoang, Vi An theo Hạ Tuyết đi lại giữa những khung sắt thép cao một nửa, vụn gỗ tích trên mặt, chúng ẩm ướt mà từng tầng một che phủ chồng chất, giẫm dưới chân, sẽ đem tiếng bước chân đều nhẹ nhàng mà ẩn giấu. Sắc trời bị mây dày ẩm thấp áp trụ, dần dần tối lại. Bóng dáng của Hạ Tuyết bắt đầu trở nên mờ nhạt chỉ có thể loáng thoáng trông thấy.

Vòng qua phân xưởng, sau đó lại lách vào phòng tắm phía trước công xưởng công nhân, ngăn tủ thiết hộp tủ gỗ bên trong toàn bộ gãy mục đổ đầy đất. Trên tường trắng đóng đầy vết ố do nước thấm vào mà sinh ra. Hạ Tuyết quen đường đem mình cùng Vi An nhét vào trong một ngăn tủ thiết, chỗ trống vừa vặn để hai cô bé quan sát tình huống bên ngoài.

Vi An bị dáng vẻ nghiêm túc thần bí của Hạ Tuyết dọa đến sợ run. Nàng vốn là so với chính mình có chủ ý, nàng lúc nào cũng có đầy đủ dũng khí ứng phó cùng đối mặt với người lớn và thế giới bên ngoài.

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

Tam.

Đinh Cường cha của Vi An mang theo rượu cùng món kho một cước đá văng cửa sắt. Choang một tiếng đem cả phòng tắm ngân vang. Khoảng năm năm trước, khoảng thời gian Đinh Cường còn là công nhân của xưởng gỗ, hắn mỗi lần từ trong phòng tắm nam đi ra, đều có thể nghe được tiếng cười của các nữ nhân từ bên kia vách vọng lại. Vừa nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy thân thể lại căng thẳng, thu lại một chỗ.

Hắn đem rượu cùng đồ ăn đặt trên ngăn tủ, sau đó đem áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi cùng quần đùi cởi ra, vòng vào bên trong, vặn mở vòi sen, ống nước bị gỉ tắc, nên phát ra loại khí như một ông lão vướng đàm, ho nửa ngày, mới thông thuận thở ra một hơi, một dòng nước lạnh nhỏ tưới vào trên thân thể hắn.

Vi An đối với chuyện cùng Hạ Tuyết nấp trong bóng tối nhìn trộm cha mình, cảm thấy hết sức ngượng ngùng. Trong bóng tối, biểu tình của Hạ Tuyết, Vi An không thấy rõ lắm, nhưng rất rõ ràng sức lực Hạ Tuyết nắm chặt tay mình cũng không có nửa điểm buông lỏng, Vi An mơ hồ cảm thấy tay đau khó chịu được. Khi một nữ nhân khác xuất hiện, bị Đinh Cường xích lõa trực tiếp ôm lấy, Vi An mới biết được loại cảm giác lúng túng cùng sỉ nhục này là nàng và Hạ Tuyết hai người cùng nhau chịu đựng. Nữ nhân phong tình vạn chủng kia chính là mẹ của Hạ Tuyết.

Mùa hè, trong ngăn tủ nóng bức, thời gian như một con rắn dài quấn lấy thân thể, cắn giết đi sự kiên trì, Vi An cố gắng hết sức đè thấp hơi thở dồn dập, nàng gắt gao tựa sát vào Hạ Tuyết, cảm thụ một thân thể khác đang không kiềm chế nổi run rẩy. Nàng nhẹ nhàng mà từ trong cổ họng phát ra một tiếng the thé nho nhỏ nặng nề. Hạ Tuyết lấy tay ấn trên miệng nàng. Nam nữ bên ngoài hoan hảo phát ra âm thanh rên rỉ vang vọng trong không gian cũ nát chật hẹp, gần như muốn đem hai cô bé nhấn chìm. Cảm giác chìm sâu đến ngạt thở lại bao quanh toàn thân thể.

Lúc tất cả kết thúc, trên đường hai người trở về gác lửng nhỏ, đột nhiên một trận mưa lớn từ trên bầu trời đổ xuống. Vi An cùng Hạ Tuyết vội vã chạy về gác lửng, toàn thân ướt sũng mà ngồi đối mặt nhau.

Hạ Tuyết vẻ mặt nghiêm túc nói:

-  Đừng nói gì hết, chúng ta cái gì cũng không biết.

-  Nhưng mà. . . .

-  Không có nhưng mà. Chuyện này chỉ hai chúng ta có thể biết. Em nghe rõ chưa! Có thể đồng ý với chị không?

-  Ừm.

Vi An dùng sức gật đầu, lúc này nàng nghĩ cả thế giới đều giống như màu xám tro, khuôn mặt mọi người từ rõ rệt trở nên xa lạ sau cùng mơ hồ không nhìn thấy, những người lớn đều không đáng tin, chỉ có Hạ Tuyết bên cạnh mới là bạn đứng cùng một tuyến với nàng.

-  Vi vi. Ăn cơm.

Đinh Cường đột nhiên đứng ở ngoài cửa, dọa hai cô bé giật nảy mình. Không khí đột nhiên ngưng đọng, mưa từ cửa sổ thấm vào, cái bàn gỗ cùng góc trần nhà rỉ ra giọt nước. Đinh Cường trước sau như một nói xong liền xoay người xuống gác. Nhìn không rõ nét mặt của hắn, cho dù dưới ánh mặt trời, cũng rất khó thấy rõ biểu tình hỉ nộ của hắn lộ ra.

Rất nhiều năm sau, Vi An nghĩ về vấn đề này, về khuôn mặt của cha trong ký ức, chính là hắn ôm lấy mẹ của Hạ Tuyết, thời điểm trên dưới lay động, khóe miệng kéo lên một nụ cười xa lạ, nụ cười khó thấy trên mặt cha này, khắc thật sâu trong ký ức của nàng.

(chính văn phối đồ đến từ internet)

2015 - 10 - 23 . Bắc Kinh

Tác giả: Hàn Nhuế Từ

===//===

Editor lên tiếng:

* Giải

(1): Ngưu nãi sao băng: Kem đá bào; theo như cái tên thì hình như là Bingsu có topping là sữa tươi, chắc thế : )))))

Source 1

(2): Tây mễ lộ: Chè bột báng (?); vừa nhìn hình là thốt lên ngay "Ý chè chuối!", có điều không phải là chuối, này của người ta là xoài, *mặt ngu nghiêm túc* chè xoài chăng (?), thôi tui không biết gì đâu, tui dốt mấy cái tên lắm, chè bột báng là hỏi bạn tui xong nó nói tui mới biết : )))))

Source 2

(3) Cỏ hương khao, cỏ thanh hao: cây ngải cứu (?)

Source 3

Source:

- 1 http://www.shentop.net/detail.php?id=40430

- 2 http://www.nipic.com/show/1/56/4894233kfc04b807.html

- 3 http://www.solistree.com/?q=product&key=Q

* Bàn

- Hừm. Tính từ lúc tui nói "Tuần sau đăng truyện" thì đến giờ đã là lần thứ ba, thứ tư gì đó của tuần sau rồi ahihihi... Thật sự thì tui không thể tiêu hóa nổi truyện ngược, nhất là sau khi đọc đến đoạn Hạ Tuyết mang thai... Cũng không phải gì... Chỉ là trong phim Hạ Tuyết nhìn soái như thế, thật không tưởng tượng nổi Hạ Tuyết cun ngầu ôm bụng bầu đi khắp nơi là cái bộ dạng gì... A... Vậy là tui tự huyễn, huyễn ngược thành hài hước, cuối cùng bò lết edit xong VOL 1...

- Truyện này có thịt.

- Bố cục trong truyện toàn bộ đều không có thay đổi so với bản gốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net