Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay bên dưới khán đài không biết từ khi nào hàng loạt chiếc điện thoại đều giơ lên, không ngừng bấm lấy từng khung ảnh của Triệu Tiểu Đường. Lần đầu tiên trong đời họ được chứng kiến một mỹ nhân nhảy múa với khuôn mặt kiêu ngạo đó, hơn nữa vị mỹ nhân này không hề bình thường, là Triệu tổng tài đứng trên đỉnh núi cao cao ấy.

Ngu Thư Hân dần phát hiện mọi việc không ổn, màn biểu diễn của Triệu Tiểu Đường khi kết thúc sẽ có rất nhiều rắc rối, cũng là nàng nhanh miệng quá đi. Nhân lúc mọi người vẫn đang chú ý đến Triệu Tiểu Đường trên vũ đài, Ngu Thư Hân đi ra sau sân khấu đón Triệu Tiểu Đường. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, Triệu Tiểu Đường vừa xuống liền có hàng chục nhà báo vay quanh, Ngu Thư Hân nắm chặt tay Triệu Tiểu Đường kéo đi, cả hai cứ chạy mà không biết bản thân đã bỏ xa đám phóng viên cũng người qua đường phía sau. Chỉ là Ngu Thư Hân muốn nắm lấy tay Triệu Tiểu Đường lâu một chút, có thể hơn là nắm mãi bàn tay này.

Cả hai sau khi phát giác bản thân chạy quá xa đi mới dừng lại hít thở lấy, song lại nhìn nhau mỉm cười. Ngu Thư Hân lấy ra vài tấm khăn giấy tỉ mỉ lau mồ hôi trên mặt Triệu Tiểu Đường, đường nét thanh tú này khiến nàng không có cách thôi ưa thích được, đặc biệt là đôi môi nhỏ nhắn hay chúm chím lại của cô, cho dù là không trang điểm đôi môi đó của Triệu Tiểu Đường vẫn hồng hào mềm mại. Lại đến rồi, Ngu Thư Hân phải công nhận bản thân chính là loại người cuồng hôn, trước đó cùng đã từng yêu đương nhưng cũng không chủ động như thế này. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào đối phương, Ngu Thư Hân có thể dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn Triệu Tiểu Đường nhưng ít ai biết nữ nhân này là một người rất máu lạnh. Triệu Tiểu Đường cũng biết đi, hơn nữa rất rõ nhưng cảm giác quyến luyến người này là không sai biệt mấy đối với tình yêu. Đối với cô mà nói, tình yêu của một người là phải chấp nhận việc đối phương làm tổn thương mình và mình có thể chịu được loại tổn thương đó, Ngu Thư Hân là một ví dụ điển hình, nàng có thể đối với cô giả tạo cũng được, muốn đá cô cũng được nhưng cô vẫn muốn cưng chiều người phụ nữ đầy bụng tâm cơ này, Triệu Tiểu Đường không sợ một ngày Ngu Thư Hân đem họng súng dí vào thái dương của mình, cô chỉ sợ trọng nhất Ngu Thư Hân xảy ra chuyện không hay, thứ tình cảm này Triệu Tiểu Đường có nằm mơ cũng không ngờ bản thân lại sa vào được.

" Triệu Tiểu Đường, em lại suy nghĩ cái gì nữa rồi sao?!"

"Không có, cũng muộn rồi, đi tìm Tạ Khả Dần trước rồi chúng ta trở về."

"Ân."

Chỉ là không ngờ đến, Tạ Khả Dần cũng từ đối diện cách hai người không xa đi đến cùng đám người phía sau bảo vệ. Cơ bản Triệu Tiểu Đường đi ở phía trước, Ngu Thư Hân lại cách cô chưa đầy 3 bước nhưng không biết từ đâu một chiếc xe lao về phía cả hai. Triệu Tiểu Đường hốt hoảng lia mắt về phía nàng nhưng ngay sau đó Ngu Thư Hân đã bị người trong xe bắt đi. Triệu Tiểu Đường hai mắt trợn trừng chân không tự chủ đuổi theo mặc cho Tạ Khả Dần phía sau không ngừng la hét. Điều duy nhất mà Triệu Tiểu Đường đee tâm chinh là Ngu Thư Hân bị người khác bắt đi.

Chiếc xe phía trước không hề có dấu hiệu dừng lại, Triệu Tiểu Đường chỉ thấy khuôn mặt hết sức bình tĩnh của Ngu Thư Hân, như muốn nhắn nhủ với cô điều gì đó. Chỉ là Ngu Thư Hân sai đó như gào lên, Triệu Tiểu Đường càng không thể đoán được nàng muốn nói đến là cái gì. Sau đó một tiếng va chạm mạnh hất văng Triệu Tiểu Đường ra xa, chiếc xe từ đâu chạy đến chính điện đâm lấy Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân ngồi ở trên chiếc xe kia chứng kiến một màn hỗn loạn, điều cuối cùng nàng nhận thức được chính là Triệu Tiểu Đường đang cố gắng đứng dậy đuổi theo nàng.

"Các người dừng xe lại cho tôi, em ấy bị thương rồi, mau!!!"

Đây là lần đầu tiên Ngu Thư Hân có thể vì một người nào đó khóc đến thương tâm như vậy. Triệu Tiểu Đường là người nàng yêu, hiện tại cô đang cần nàng, cô hẳn là rất đau, rất đau đớn.

" Tiểu thư xin lỗi, đây là lệnh của ông chủ chúng tôi không thể làm trái!"

"Tôi bảo các người dừng xe, Triệu Tiểu Đường sẽ chết mất!"

Giọng nói Ngu Thư Hân càng lúc càng rối loạn, nàng không còn đủ bình tĩnh như ban nãy nữa, giờ phút này nàng muốn đến bên cạnh Triệu Tiểu Đường.

Vẫn không có ai làm theo lời của nàng, đáy mắt chỉ còn lại hình ảnh Triệu Tiểu Đường cật lực đuổi theo nàng, bộ đồ thể thao của cô nhuộm toàn là máu, vô cùng đáng sợ. Thứ còn sót lại trong mắt Ngu Thư Hân chính là đôi mắt Triệu Tiểu Đường nhìn nàng, đó là cả thế giới, sự mất mát khi vụt mất thế giới của mình. Ngu Thư Hân giờ phút này hoàn toàn tuyệt vọng.

...

Các trang báo mà Tạ Khả Dần đọc được đều là tin tức Triệu Tiểu Đường đang nguy kịch. Nếu lúc đó cô chịu nghe lời Tạ Khả Dần này thì sẽ không có chuyện gì, chính là Tạ Khả Dần cảnh cáo cô rằng Ngu Thư Hân tuyệt đối đừng quá thân mật, không hề có lợi. Rồi cho đến hiện tại, một người không rõ tung tích, một người đang nằm trong phòng cách ly chờ trời định sống chết. Còn có Triệu thị không có Triệu Tiểu Đường sẽ loạn, con rất nhiều việc mà Tạ Khả Dần cần tốn công động não, cô thề rằng khi Triệu Tiểu Đường tỉnh lại sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.

Lần này vẫn là Chu Tinh Kiệt điều tra, kết quả cho thấy cùng với lần ám sát trước cùng một người. Dựa vào biển số xe đã có thể tra được đầu đuôi, cô thật sự nể phục người mà Triệu Tiểu Đường tuyển dụng.

Đứng bên ngoài cửa kính nhìn vào, Triệu Tiểu Đường hay cùng cô đấu khẩu hiện tại chẳng khác gì một cái xác chết nằm im một chỗ, thật mất mặt...



May mắn Triệu Tiểu Đường ý chí quá mạnh mẽ, đến ngày thứ hai rốt cuộc tỉnh lại. Nhưng điều đáng nói chính là cô một mực muốn đi tìm Ngu Thư Hân, cuối cùng động đến vết thương còn chưa khép miệng khiến nó chảy máu không ngừng. Tạ Khả Dần liều mạng cắn vào tay Triệu Tiểu Đường để cho cái người này tỉnh lại.


" Triệu Tiểu Đường, cậu bình tĩnh một chút đi, tìm cách cứu Tiểu tình nhân của cậu."


"Cậu tìm ra cách chưa?!"

Cái gì chứ, rõ ràng Ngu Thư Hân là tình nhân của Triệu Tiểu Đường tại sao lại hỏi con việc tìm cách, Triệu Tiểu Đường điên rồi.


"Cậu đừng tưởng cậu suy nghĩ trong lòng tôi không nhìn ra được, giờ đây tôi yêu cầu cậu tìm cách cứu Ngu Thư Hân."

Từ đầu tiếp xúc với Tạ Khả Dần, Triệu Tiểu Đường thừa hiểu con người này là một nhân tài, người này nhất định tìm ra cách.

" Triệu tổng, cậu là đang ép người quá đáng!"


" 1 "

"Cô ấy là tiểu tình nhân của cậu..."

"2"

"Triệu..."

"3"

"Được rồi được rồi, mình giúp cậu suy nghĩ là được rồi a."


"Tạ Khả Dần cậu quá dễ ức hiếp rồi đấy!"


"Còn nói!"


Tạ Khả Dần thật sự ủy khuất không thôi mà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net