Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ sự việc lần này đều do Ngu gia nhúng tay vào, kể cả lần trước có người muốn ám sát Triệu Tiểu Đường cũng là Ngu gia giở trò. Ngồi trước bô lão Ngu gia, Ngu Thư Hân ánh mắt thể hiện hoàn toàn giận dữ của mình, nàng huống hồ cũng là trưởng nữ, Ngu gia được như ngày hôm nay một phần đều là công lao của nàng. Giờ thì nhìn xem họ đang chính là coi nàng như phạm nhân mang tội tày trời sao.

Đại sảnh Ngu gia có mặt đều người có tiếng nói trong gia tộc, hội tụ rất nhiều loại người, đặc biệt người mà nàng căm ghét nhất cũng có mặt, đồ trà xanh tâm cơ. Từ nhỏ nàng với con người đó luôn không đôi trời chung, nàng ta ỉ lại vào việc cha mẹ nàng ta là bậc tiền bối mà luôn ăn hiếp lấy nàng. Cho đến khi trưởng thành nàng ta vẫn không bỏ được khuôn mặt cười nhếch mép đầy khó chịu đó, ánh mắt nàng ta nhìn nàng nàng nhận ra đều là khinh thường.

" Tiểu Hân!"

Người đàn ông khuôn mặt lạnh nhất hằn giọng gọi nàng, người này nàng không sợ chỉ là có một loại cảm giác áp ức nào đó khiến nàng phải trùng bước.

"Ba."

"Rong chơi đủ rồi thì trở về công ty đi!"

Cái giọng trầm trầm lạnh lẽo này theo nàng hơn hai mươi mấy năm này vẫn không đổi, vẫn mang cho nàng cảm giác xa lạ như vậy, tưởng chừng người này còn không phải ruột thịt của nàng. Đôi mắt lướt đến nữ nhân chết tiệt kia, khuôn mặt nàng ta đang rất hả hê khiêu khích nàng.


"Con...không trở về đâu."

Rầm một tiếng, tiếng động lớn đến mức người ở sảnh đều giật mình một phen. Ngu Thư Hân cũng tâm bị lây động chốc lát, khí thế bừng bừng đó cứ áp đảo lấy nàng.

" Mày nói lại lần nữa!"

"Con sẽ không trở về công ty!"

Lần này nàng chính là kiên quyết, Triệu Tiểu Đường hiện tại không rõ ràng như thế nào, nàng cần tìm cô. Nếu vì quyết định này, cho dù mất tất cả nàng cũng sẽ không hối hận, nàng vì Triệu Tiểu Đường, nhất định bất phục.

Lần này thứ âm thanh đả động đến những người có mặt tại đó là xuất phát từ cánh cửa lớn phía sau. Ánh sáng phản chiếu dội thẳng vào bên trong, bóng dáng người con gái đứng sừng sững phía trước, bước chân mỗi bước đều khí tràng bức người tiến đến. Ngu Thư Hân không thể hình dung ra được khuôn mặt đối phương cho đến khi thứ hình ảnh quen thuộc gần ngay trước mắt.


"Ngu lão gia hẳn là còn nhớ tôi chứ!"

Triệu Tiểu Đường không dừng lại ở chỗ Ngu Thư Hân mà trực tiếp đi thẳng về hướng ông ta đang ngồi. Rõ ràng biểu lộ trên khuôn mặt không chút sợ hãi, hoàn toàn là loại khí không sợ trời không sợ đất. Người xung quanh đã chuẩn bị cho tay vào thắt lưng sẵn sàng hướng họng súng về phía thái dương Triệu Tiểu Đường mà bóp cò, chỉ cần một động thái nhỏ của cô liền có thể mất mạng.


"Triệu tổng hôm nay rảnh rỗi đến đây không biết là có chuyện gì?!"


Người ông ta không muốn đối đầu cũng là hận nhất chính Triệu Tiểu Đường, ban đầu nếu cô không động đến số hàng mà Ngu gia giao dịch thì ắt hẳn nước sông không phạm nước giếng. Chỉ là lần đó người của Triệu Tiểu Đường ngang nhiên đến tố giác ông khiến Ngu gia chịu một khoảng thua lỗ không nhỏ, ba lần bảy lượt muốn giết chết cô nhưng đều không thành. Triệu Tiểu Đường không chết không phải bất ngờ lớn nhất, điều ông kinh hô cực độ lại chính là đứa con gái "ngoan của mình thay kẻ thù đỡ một phát súng. Ngu Thư Hân ông không biết lý do gì lại xuất hiện bên cạnh Triệu Tiểu Đường, mối quan hệ không có điểm nào bình thường. Đến lần thứ hai này trực tiếp mang nàng trở về, lại thừa cơ hội đâm chết Triệu Tiểu Đường, nhưng người phụ nữ kia xem ra phước lớn mạng lớn, chẳng những không chết còn không tàn phế, hiện tại lại khỏe mạnh đứng trước mắt ông chất vấn, Triệu Tiểu Đường nữ nhân mạnh mẽ như thế này lần đầu tiên ông ta gặp được.

"À, Ngu lão gia chắc còn nhớ số hàng lần trước chứ?"


Giọng điệu khiêu khích không sợ chết của Triệu Tiểu Đường lại khiến Ngu Thư Hân thích thú không ít, lần đầu tiên có người dám ở trước mắt Ngu lão gia nói chuyện với loại giọng điệu đó, Triệu Tiểu Đường không ngờ là...cũng rất đanh đá nha.

" Cô còn dám nhắc sao Triệu tổng?"

"Ngu lão gia lần đó thật xin lỗi ông, tôi không biết số hàng đó là của ông nha, lần này đến đây là muốn tạ lỗi một chút!"

"Triệu tổng cô thật biết nói đùa, hàng là do người của cô cướp, còn báo với cảnh sát thì làm sao có chuyện cô không biết được chứ!"

Ngu lão gia thật ra không hiểu Triệu Tiểu Đường muốn làm cái gì, chỉ là không có gì tốt lành.

" Thật ra Ngu lão gia, tôi có thể bồi thường lẫn hoàn trả cho ông toàn bộ số hàng lần đó...chỉ là với một điều kiện."


"Triệu Tiểu Đường, cô còn muốn ra điều kiện với tôi, cô xem mình là ai, cô hiện tại ở lãnh địa của tôi đấy. Chỉ cần một lời nói là Triệu Tiểu Đường cô sẵn sàng xuống hoàng tuyền ngay."

"Ngu lão gia ông bình tĩnh, điều kiện này của tôi chính là muốn đưa trợ lý Ngu rời khỏi, tất nhiên tôi sẽ không đưa cô ấy đi ngay..."

"Ý của cô là?!"

"Đánh một trận, nếu tôi thua không những hoàn trả lại toàn bộ số hàng tôi cũng sẽ không mang cô ấy đi. Còn nếu tôi thắng, ông phải thực hiện điều kiện tôi đưa ra."

Ông có nghe lầm không, một nữ nhân thân hình mảnh khảnh muốn đánh nhau với ông. Ai cũng biết Ngu lão gia tuy tuổi đã cao nhưng là một mãnh hổ không có địch thủ, hôm nay một nữ nhân nhỏ bé lại muốn cùng ông khiêu chiến. Triệu Tiểu Đường đúng như lời đồn, không biết chữ sợ viết như thế nào.

"Được, nhưng người cùng cô đánh không phải tôi, Lưu Vũ Hân cháu ra đánh đi, nhất định không được làm mất mặt."


Lưu Vũ Hân mỉm cười khinh miệt, hướng Triệu Tiểu Đường có chút dò xét. So về dáng dấp tuy cô hơn hẳn nhưng kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn không thể bằng cựu lính đặc chủng. Lần này Lưu Vũ Hân nắm chắc phần thắng, ả thật muốn làm Ngu Thư Hân tuyệt vọng, ả quan sát được từ khi Triệu Tiểu Đường bước vào, Ngu Thư Hân đều dùng ánh mắt bất thường đấy nhìn cô. Ả đoán rằng giữa Triệu Tiểu Đường nàng ắt có mờ ám, không quan tâm đến chuyện đó ả muốn chứng tỏ một chút trước mặt gia tộc.


Triệu Tiểu Đường quả thật vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, một cử động nhỏ cũng khiến cô đau nhói không thôi. Nhưng khi tin tức về Ngu Thư Hân đang ở đâu, Triệu Tiểu Đường chính là không màn đến Tạ Khả Dần khuyên ngăn cô thế nào. Một mình đột nhập vào biệt thự Ngu gia, quá trình đi vào không hề dễ dàng. Vô tình bắt gặp lấy ánh mắt lo lắng của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường chỉ đơn giản mỉm cười vui vẻ với nàng, tựa như muốn nàng hãy tin tường rằng cô sẽ thắng. Đúng vậy, Triệu Tiểu Đường bắt buộc phải chiến thắng, Ngu Thư Hân là của cô, cô phải mang nàng trở về.


Sau khi chuẩn bị xong, Triệu Tiểu Đường cơ thể bại lộ trước mắt, khiến không ít tên đàn ông bên dưới trố mắt đi. Ngu Thư Hân không quan tâm đến mọi thứ, chỉ nhìn thấy vết khâu còn chưa lành lặn trên vai Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân đột nhiên lại có một dự cảm không lành, mí mắt không ngừng liên hồi giật, nàng thật muốn ngăn cản trận đấu này lại.

" Tiểu Đường, đừng đánh có được không?"

Ngu Thư Hân bao nhiêu lo sợ đều bộc bạch ra bên ngoài, đáy mắt sớm đã ngấn nước. Đứa ngón tay lên lau đi những giọt nước quý giá trên mặt nàng, Triệu Tiểu Đường vui vẻ dỗ dành lấy.

" Tôi nhất định đoạt em trở về."

Tiếng hô chuẩn bị bắt đầu trận đấu đánh tới Triệu Tiểu Đường thính giác, quay lưng về phía Ngu Thư Hân bên dưới, cô nhất định phải thắng cho dù mất mạng cũng được.

" Triệu Tiểu Đường, mày đúng là không biết sợ chết."

"Tôi sợ chết...Nhưng tôi sợ mất cô ấy hơn."

Lưu Vũ Hân nhướng mày, quả thật kỳ lạ, nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào, cứ cho ả cảm giác rằng bản thân sẽ thua. Đánh tan loại suy nghĩ đó, tiếng chuông trận đấu vâng lên, nhịp độ dần dà nóng rực. Tiếng hò reo bên dưới một càng lớn, đó cũng là lúc tâm tình Ngu Thư Hân trở nên nhộn nhạo, khó chịu.

Ban đầu, Triệu Tiểu Đường không vội vàng tấn công, phòng thủ triệt để mặc cho Lưu Vũ Hân có dồn dập muốn chèn ép bản thân. Trải qua một lúc Triệu Tiểu Đường tránh né đòn đánh của người kia vô cùng thuận lợi nhưng đến sau đó đột nhiên Lưu Vũ Hân đổi cách ra đòn, một đòn giáng thẳng xuống bả vai còn chưa lành lặn của cô. Triệu Tiểu Đường có thể cảm nhận rõ ràng từng đường chỉ đang đứt ra, đôi mày lập tức nhíu lại.


Ngu Thư Hân hai mắt như sắp khóc đến nơi, Triệu Tiểu Đường chắc hẳn rất đau, máu cũng chảy ra không ngừng rồi nàng không thể trơ mắt đứng nhìn nữa.


" Triệu Tiểu Đường, xuống ngay cho em, mau xuống đây!"


Nàng thật không nỡ nhìn lấy người mình yêu thương phải chịu đau đớn, nhìn xem sắc mặt Triệu Tiểu Đường càng lúc càng khó coi rồi.


" Ngu Thư Hân, tôi sẽ không chết, em ở yên đấy!"

"Triệu Tiểu Đường!"

Nàng như hét lên, ở đó không ai là không nghe thấy, ngay cả Lưu Vũ Hân cũng bất ngờ không kém. Tiếp xúc với Ngu Thư Hân bao lâu nay cũng chưa từng nhìn thấy nàng kích động đến như vậy, Triệu Tiểu Đường rốt cuộc có trọng lượng như thế nào đối với người kia đây.


Quả thật cú đánh đó là muốn nhắm ngay điểm yếu của Triệu Tiểu Đường để hạ gục cô. Nhưng không nghĩ cô lại kiên cường như thế này, khẽ nhếch môi, có lẽ nên lấy luôn mạng của người này, chắc chắn Ngu lão gia cũng sẽ không trách ả....





-------
Chiện là tui vì đi đú đởn nên quên mất việc viết fic á mọi người, mong mọi người thông cảm, ngày mai tui mới viết thêm một chương nữa, thành thật xin lỗi mọi người nhiều -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC