Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé con nằm trong lòng Ngu Thư Hân ngủ rất say, bàn tay vẫn không quên nắm chặt người đối với nó dịu dàng.

"Nó có vẻ thích em."

Triệu Tiểu Đường thở dài, đứa con nít này vì cái gì nhìn thấy cô là chạy, không chỉ vậy những đứa trẻ ở cô nhi viện chỉ tìm đến Ngu Thư Hân chơi đùa. Khuôn mặt cô cũng tính là xinh đẹp, dễ nhìn, vì cái gì mà chúng xem cô như dạ xoa rồi chạy trốn sau chân nàng. Ngu Thư Hân hiểu được người yêu mình là đang bất mãn, nàng đưa mắt nhìn ngón tay được đứa trẻ chưa đầy ba tuổi trong lòng nắm lấy vui vẻ cười.

" Đường suốt ngày đều trưng ra bộ mặt khó chịu ấy ra thì còn lâu con nít mới thích Đường!"

"Em chê tôi khó ưa đấy à !"

Qua kính chiếu hậu, Triệu Tiểu Đường ánh mắt giận dỗi nhìn nàng, Ngu Thư Hân chột dạ xoay đi chỗ khác. Không tính toán với nàng, Triệu Tiểu Đường khởi động xe đưa cả ba trở về nhà.

Tạ Giai Giai là đứa nhóc được cô nhi viện nhận nuôi cách đây một tháng, vừa vặn Tạ Khả Dần đến đây thăm lũ trẻ thì chú ý đến nhóc con. Chính là nhóc con vừa nhìn thấy nàng liền chạy đến gọi mẹ, nàng bất ngờ nhưng cũng không tính toán cùng đứa trẻ này đồng thời còn nhận làm con nuôi. Vốn dĩ người hôm nay đến đón nó không phải các nàng, không phải Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân, chỉ tiếc mọi thứ đều kết thúc cả rồi.

Cánh cổng to lớn tự động mở, xe Triệu Tiểu Đường lăn bánh chạy vào, suốt chặn đường trở về Tạ Giai Giai đều ở trong lòng Ngu Thư Hân ngủ rất ngon. Về đến cũng không có dấu hiệu thức dậy, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể biết lắc đầu nhìn bộ dạng bất đắt dĩ của Ngu Thư Hân cùng nàng bế nó vào trong. Từ nay trong căn biệt thự này lại có thêm một tạo vật nữa, một sinh linh bé bỏng sẽ là một phần cuộc sống của cả hai người.

...


"Hừ, con ranh còn dám láo xược nữa không!?"

Một đám người tự lại một chỗ, người phụ nữ mập ú nắm lấy tóc người nằm co ro trên nền đất. Đó là A Nguyệt, cô vốn dĩ không đụng đến họ chỉ là họ cướp đi món đồ Tạ Khả Dần nàng để lại. Nóng giận nhất thời đem một trong bọn chúng đấm lăn ra nền đất cát, đem con gấu bông ôm chặt vào trong ngực áo mặc cho chúng thay phiên nhau giơ chân đá vào người mình. Rốt cuộc A Nguyệt bị đánh cho đến thảm hại, bộ dạng khó coi hơn bao giờ hết.

"504, vật đó quan trọng lắm à?!"

Một nữ quản ngục ngồi trước buồng giam A Nguyệt, tay cầm điếu thuốc lá hít lấy một hơi. Khói thuốc làm A Nguyệt ho khan, cô không quen mùi này.

"Khục...khục, đây là thứ duy nhất cô ấy để lại cho tôi..."

"Ồ thế à, cô ấy...năm nay bao nhiêu rồi?"

A Nguyệt mỉm cười mân mê khuôn mặt con gấu bông, chiếc nhẫn bạc lấp lánh va vào ánh mắt nữ quản ngục.

"23...cô ấy rất xinh đẹp..."

"Đi nước ngoài rồi à, cô không sợ cô ấy thay lòng sao?!"

Rốt cuộc A Nguyệt bị lời này của nữ quản ngục làm cho bật cười, là nụ cười thống khổ.

"Sẽ không, cô ấy sẽ chỉ yêu mình tôi thôi...cô ấy ở đây rồi!"

Nụ cười của A Nguyệt hướng đến nữ quản ngục mà nở rộ, bàn tay đặt nơi ngực trái nói với giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết, nữ quản ngục rốt cuộc cũng hiểu, thật đáng buồn...

...

Triệu Tiểu Đường bắt buộc phải thuê người làm, chính là các nàng suốt ngày đều sẽ ở công ty mà đứa trẻ kia không thể ở một mình được. Vốn dĩ Trịnh Nặc Ái có ý định muốn làm bảo mẫu của Tạ Giai Giai nhưng tiểu di Nặc Ái bị Giai Giai cự tuyệt không thương tiếc.

" Tiểu Đường, em có thể gọi về nhà được không?!"

Ngu Thư Hân đứng ngồi không yên, ở trước mặt cô cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại. Hại Triệu Tiểu Đường đường đường là tổng tài lại phải một mình xử lý hết văn kiện lẫn số liệu. Nữ nhân có con nít bên cạnh đều sẽ để mặc tình nhân hay sao?

"Để tôi gọi cho bảo mẫu, em ngồi xuống trước đã."

"Là tôi, Tiểu Giai đâu rồi...?"

"Mami...mami !"

Tiếng trẻ con vang lên qua loa điện thoại, đứa nhỏ này vừa nghe thấy tiếng cô liền phản ứng, xem ra không vô cảm như Triệu Tiểu Đường nghĩ. Ngu Thư Hân ngược lại vẻ bình tĩnh của Triệu Tiểu Đường liền đem điện thoại từ tay cô cướp lấy bộ dạng lo lắng dỗ dành cục cưng của mình.

"Bảo bối a, có nhớ mama không! Ha, mama nhớ con lắm nha, nhớ nhiều lắm...!"

Triệu Tiểu Đường ba đường hắc tuyến, nữ nhân kia điệu bộ này cũng chưa từng nói với cô, tức chết cô mà.

Phải hơn một lúc lâu sau đó Ngu Thư Hân mới chịu trả lại điện thoại cho Triệu Tiểu Đường nhưng lại vô tình nhìn thấy khuôn mặt đen hơn nhọ nồi của cô. Chột dạ, Ngu Thư Hân đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Đường ngồi lên đùi cô chuộc lỗi.

" Triệu tổng sao lại như thế này a?!"

Còn hỏi, còn hỏi sao, nữ nhân chết tiệt, Triệu Tiểu Đường thật muốn đem nàng ra ăn đến sạch sẽ nếu không phải hôm nay là ngày đèn đỏ của nàng ấy, tức chết cô.

" Tôi như thế nào!!"

Ngu Thư Hân ngửi thấy mùi gì đó rất nồng, mùi giấm chua tỏa ra từ Triệu Tiểu Đường thật cao thể dìm chết nàng.

" Đường thế nào lại ghen với Tiểu Giai vậy?"

"Thì sao!"

Nàng thật hết cách với tên trẻ trâu lại còn thù dai này, Ngu Thư Hân hun một cái rõ to lên má cáu kỉnh của Triệu Tiểu Đường dỗ dành.

"Em yêu nhất vẫn là Triệu tổng mà, Đường không tin em à!?"

"Tôi..."

Khụ khụ

Tiếng ho khan làm cả hai đột nhiên đứng hình, Ngu Thư Hân xác định được tình huống này không tốt liền biết điều nhảy khỏi người Triệu Tiểu Đường chỉnh lại trang phục.

Chu Tinh Kiệt hai má hơi đỏ ngại ngùng đi vào, hai người này có thể lựa chỗ nào kím đáo hơn một chút được không, hơn nữa còn lại là ban ngày ban mặc.

" Có chuyện gì Hồ Ba?!"

"À..thật ra, tôi muốn xin nghỉ việc thôi."

Đẩy đến trước mặt Triệu Tiểu Đường một lá thư, Chu Tinh Kiệt bộ dạng như trút được một tảng đá lớn trong lòng.

"Anh họ, anh suy nghĩ kỹ chưa, em biết chuyện đấy có ảnh hưởng lớn đến anh nhưng..."

"Không cần đâu Hân Hân, anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ sang Pháp du học, ba mẹ anh phải nhờ em trông chừng rồi!"

"Anh....!"

Triệu Tiểu Đường cắt ngang lời Ngu Thư Hân nói, cô hiểu Chu Tinh Kiệt như thế nào, một khi đã quyết định thì khó có thể thay đổi.

" Tôi đồng ý thư xin nghỉ việc của anh, đến chào tạm biệt cậu ấy một chút!"

"Tôi biết rồi...Triệu tổng!"

Hắn rời đi, bóng lưng Chu Tinh Kiệt tràn ngập sự cô độc, Tạ Khả Dần rời khỏi thế gian này thật sự đã mang theo rất nhiều hối tiếc của những kẻ si tình. Triệu Tiểu Đường thờ dài nhìn đến bức thư trên bàn, cô lại phải tuyển một người đến thay thế Chu Tinh Kiệt rồi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net