Phiên ngoại: Song song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: đây chỉ là một thế giới song song khác, còn ở hiện tại thì Khả Dần đã chết thật rồi nhé, đọc cái này cho đỡ buồn hihi
__________________



Sinh nhật A Nguyệt diễn ra vào đúng đêm giáng sinh, Tạ Khả Dần trước đó đã thức hơn vài đêm để hoàn thành món quà cho cô. Thật không may hôm nay A Nguyệt bận rộn nên liền về trễ, nàng cũng không trách cô. Ở trong căn hộ của mình, Tạ Khả Dần đem tất cả đồ vật lấp lánh treo lên. Nhập tâm nhất vẫn là chiếc bánh kem nàng tự tay làm, mặc dù có sự trợ giúp của Trịnh Nặc Ái không ít. Mang theo tâm trạng vui vẻ, Tạ Khả Dần ngồi ở phòng khách liên tục nhìn đến cánh cửa mong chờ hình bóng cô trở về.

Nhưng vạn nhất Tạ Khả Dần không ngờ đến, A Nguyệt cùng Trịnh Nặc Ái vốn dĩ không có bận rộn như đã nói với nàng. Trên màn hình laptop chính là một chương trình virut dùng để đánh sập toàn bộ hệ thống tập đoàn Thái Ốc, thanh thời gian đã chạy đến mức 90%.

" Em ấy vẫn đợi em..."

"Hành động thôi!"

"A Nguyệt, em suy nghĩ kỹ một chút, nếu em thật sự làm, em có lẽ sẽ mất em ấy mãi mãi."

"Trịnh Nặc Ái, chị khi nào lôi thôi như vậy!"

Trịnh Nặc Ái cắn môi đi đến trước mặt A Nguyệt vung tay hướng cô mà đánh.

"A Nguyệt! Em thật sự sẽ mất đi Khả Dần, em suy nghĩ cho kỹ đi!"

"Em không cần chị dạy...!"

Chát

Thanh âm to rõ của cái tát vang lên văng vẳng, nàng căm phẫn nhìn A Nguyệt, nàng tuy là người ngoài cuộc nhưng nàng nhìn ra được Tạ Khả Dần vốn dĩ không hề ngu ngốc mà không biết việc bọn họ làm, chỉ là nàng muốn cho A Nguyệt một cơ hội, nàng vẫn đợi cô.

"Em nhìn cho rõ, em ấy vẫn đợi em ở nhà, nếu đêm nay em trở về thì thứ thuộc về em vẫn thuộc về em, còn không thì em, đi đi!"

"Chị khi nào lại mềm yếu như vây...!"

Chát

Một cái tát nữa được giáng xuống, Trịnh Nặc Ái lần này chính là tức giận đến phát khóc.


"A Nguyệt, em tỉnh lại đi...Em nhìn rõ một chút...Tạ Khả Dần đối với em là gì?!"

"Cô ta là công cụ, được chưa, chị đừng nói nữa!"

"Được! Chị không làm nữa, em tự mà quyết định, nên nhớ em ấy yêu em, cũng cho em cơ hội rất nhiều lần!"

Tiếng cửa đóng lại, Trịnh Nặc Ái không quan tâm đến A Nguyệt nữa, cái gì cần nói nàng đều nói cả rồi, còn quyết định như thế nào là tùy ở cô.

Cô không hiểu, người xung quanh cô như thế nào lại cư xử kỳ lạ như vậy, tất cả đều khuyên cô từ bỏ, vì cái gì. Tạ Khả Dần vốn dĩ không là gì trong cuộc đời cô cả, nàng chỉ là công cụ để cô trả thù. A Nguyệt nhìn vào màn hình, nơi có hành ảnh Tạ Khả Dần ngủ gật trên bàn chờ cô trở về. Chết tiệt, A Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, chính bản thân cô cũng trở nên điên rồi.


...

Trở về căn hộ của mình, A Nguyệt vốn dĩ không có gan bước vào, tay vẫn nắm ở nắm cửa không động đậy.

"A Nguyệt, mày điên rồi!"

Ngay khi cô mở cửa, thứ đều tiên cô thấy chính là khuôn mặt ngạc nhiên của nàng. Tạ Khả Dần vạn nhất không ngờ A Nguyệt rốt cuộc là trở về, vui mừng, nhẹ nhõm.

" Nguyệt, đến đây, chúng ta thổi nến nào, vẫn chưa qua ngày hôm sau a!"

Nàng vui vẻ nắm lấy tay A Nguyệt kéo vào trong, nhìn nàng tay không ngừng thắp từng ngọn nến lên chiếc bánh kem trên bàn, trong nháy mắt A Nguyệt có chút rung động.

Đè vai cô ngồi xuống ghết, Tạ Khả Dần đứng bên cạnh cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Suốt quá trình A Nguyệt cũng không có lên tiếng, mọi chuyện đều là nàng tự mình làm. Cuối cùng A Nguyệt sau khi thổi nến theo yêu cầu của nàng, Tạ Khả Dần liền lấy ra một con gấu bông đưa đến trước mắt A Nguyệt vui vẻ nói.

"E m nghe nói Nguyệt thích gấu bông...nên là, em nhờ Đản tỷ dạy một chút tay nghề, nó xấu lắm phải không!"

A Nguyệt cầm lấy món quà nhỏ trên tay, ánh mắt dần trở nên mông lung. Nghe lời nàng nói cô mới để ý đến mười đầu ngón tay của nàng, phải rồi Tạ Khả Dần đâu phải là cô gái tháo vác chuyện may vá này. A Nguyệt hành động dịu dàng bắt lấy hai bàn tay nàng áp lên đôi gò má của mình, hơi ấm của nàng mãi vẫn khiến cô rung động.

" Nguyệt...!"

"Tôi không đi nữa, tôi ở đây với em!"

Nàng hiểu, nàng hiểu cô đang nói cái gì, nụ cười rực rỡ chỉ dành cho A Nguyệt, Tạ Khả Dần tựa như ban mai buổi sớm, dịu dàng, tình yêu của nàng luôn như thế.

...

Quần áo lung tung trên sàn nhà, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trên thân thể thiếu nữ xinh đẹp. Tạ Khả Dần đôi mắt lấp lánh chỉ có hình ảnh A Nguyệt bên trong, từ lúc nãy cho đến bây giờ nàng luôn treo nụ cười trên đôi môi nhỏ nhắn của mình .

"Sao lại cười, hửm!?"

A Nguyệt vừa nói vừa phả hơi nóng vào hõm cổ nàng, thơm thật. Nhưng người kia lại lần nữa cười khúc khích càng khiến cô thêm bất mãn mà đưa răng đến bả vai nàng cắn lấy.

"A! Nguyệt là cẩu hay sao thế!?"

"Tiểu Khả...!"

"Ưm..."

A Nguyệt đôi môi ở trên da thịt nàng lưu lại dấu hoa ngân chủ quyền, Tạ Khả Dần rất đẹp, ở trong đêm tối lại càng mỹ miều hơn bao giờ hết. Môi chạm môi, A Nguyệt bàn tay luồng vào tóc dày của nàng âu yếm. Sau bao nhiêu lần Tạ Khả Dần vẫn hoài non nớt như thế, luôn bị cô áp đảo đến mê muội say tình.

Khuôn mặt đỏ ửng vì nụ hôn, nữ nhân này lại có sức quyến rũ khó cưỡng, khiến người ta càng lúc càng luyến tiếc rời đi. Hơi thở nàng dần trở nên gấp gáp, ngón tay ở trên lưng A Nguyệt chạy loạn, đôi môi vì bị tấn công liên tục mà trở nên sưng đỏ đáng thương.

" Xin lỗi...."

Giữa lúc như thế này, A Nguyệt đúng là kẻ không biết lãng mạn là gì, cư nhiên lại mở miệng thốt ra câu đấy, tức chết nàng. Tạ Khả Dần bất mãn đem đầu người kia kéo đến chôn vào giữa hai bầu ngực của mình ôm chặt.

"Đừng nói gì hết...yêu em là được rồi..."

"..."

A Nguyệt ở trong ấm áp của nàng thật ra có chút xấu hổ, sự mềm mại này cũng không phải lần đầu được nếm trải. Chiếc lưỡi không xương thừa cơ hội ở khe ngực nàng mà liếm láp, hương thơm nhàn nhạt của Tạ Khả Dần luôn luôn tồn tại, là hương thơm cơ thể trời sinh đi.

"A...Nguyệt...ưm"

Nàng khuôn mặt đỏ lựng nhìn người đăng rúc giữa ngực mình nghịch ngợm, xấu hổ chết nàng. Một lúc chơi đùa vui vẻ A Nguyệt mới thực sự rời khỏi nơi mềm mại kia, ánh mắt tinh nghịch nhìn thẳng vào nhun nhan vừa quyến rũ vừa đáng yêu của nàng. Hôn lên đôi mắt theo năm tháng vẫn làm cô mê muội, hôn lên chiếc mũi đang phì phò giận dỗi kia, chiếc hôn cứ như vậy trải dài trên khuôn mặt nàng, cuối cùng vẫn dừng lại ở đôi môi ngọt ngào hay trách móc cô.

Không biết vì cái gì, A Nguyệt ở giữa hõm cổ của nàng cười khiến Tạ Khả Dần một phen nhột cả người. Tiếng cười giòn giã tránh né đôi môi của A Nguyệt, cuối cùng lại thành ra đối diện với cô là tấm lưng trắng ngần thon thả của nàng. Cảm giác ánh mắt người kia đang nhìn chằm chằm mình, Tạ Khả Dần khuôn mặt đầu xấu hổ ẩn trong chiếc gối bên dưới cũng không che được sự ngại ngùng của mình.

A Nguyệt hư hỏng, bàn tay thon dài lả lướt trên lưng nàng đến nơi tròn đầy liền gia tăng lực bóp chặt lấy.

"Nguyệt...lưu manh!"

"Không có!"

A Nguyệt vừa nói vừa cười ta, lần nữa bóp lấy bờ mông quyến rũ của người kia, nữ nhân này đúng là trong ngoài khác nhau.

"N...Guyệt...đừng... bóp nữa...mà!"

"Sao, tôi không nghe rõ!"

Tạ Khả Dần bất mãn đến phát khóc, vừa xoay mặt định nói lý lẽ với người kia thì đã bị chặn lấy. Đôi môi bị A Nguyệt chiếm lấy mạnh mẽ, ở tư thế này nàng cần bàn tay mạnh mẽ của A Nguyệt đỡ lấy.

Tuy nhiên tên lưu manh kia nào có yên phận với đôi môi nàng, bàn tay thay vì đặt ở eo nàng liền dời đến lên cao bao phủ lấy khỏa mềm mại của Tạ Khả Dần.

"A...Nguyệt...đừng mà...!"

"Hửm...đừng mà cái gì?!"

Nương theo lời nói, A Nguyệt gia tăng không ít lực đạo ở tay, đem một bên ngực nàng xoa nắn đủ hình dạng đến đầu ngực cương cứng cũng không thoát được. Đối diện với sau gáy quyến rũ của Tạ Khả Dần, A Nguyệt nhịn không được liền cắn lấy, bộ dạng thật giống với các Alpha làm trong truyện mà cô đọc được, học theo một chút cũng không sao đi. Tạ Khả Dần bị người kia cắn bất ngờ liền vì đau mà ứa nước mắt, nhưng hành động của A Nguyệt quả thật kích thích.

"A...Nguyệt....ưm"

"Tôi tiêu ký lên em rồi, sau này em chỉ là của tôi thôi đó!"

Tạ Khả Dần không hiểu người kia đang nói cái gì, tiêu ký là cái gì chứ, nàng không quan tâm nữa, của cô thì là của cô.

Nhiệt độ căn phòng càng lúc càng nóng lên, A Nguyệt ở trên lưng nàng hoành hành để lại vô số cái gọi là đánh dấu chủ quyền của cô. Mặc cho Tạ Khả Dần rên rỉ ước cầu, A Nguyệt vẫn bỏ ngoài tai mà chuyên tâm vào cái trò tiêu ký của mình. Sau cổ nàng sắp bị cô cắn đến chảy máu rồi, nhưng mà nếu là cô thích nàng liền không phản bác. Đột nhiên A Nguyệt nhíu mày, mọi hoạt động vì vậy mà ngừng lại khiến Tạ Khả Dần có chút ngạc nhiên lẫn mất mát.

" Nguyệt...làm sao vậy?!"

A Nguyệt không nói đem môi ôn nho ở nơi bị mình hành hạ hôn lấy, cử chỉ nhẹ nhàng vừa đê mê khó tả vừa khiến nàng rùng mình.

" Xin lỗi đã làm em đau..."

"Em...không sao..."

"Ngốc..."

A Nguyệt lật người nàng lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Khả Dần, cô rốt cuộc nhịn không được kéo nàng vào nụ hôn cuồng nhiệt lần nữa. Tạ Khả Dần hai cánh tay câu lấy cổ A Nguyệt càng kéo cô vào cơn say tình nhưng thứ làm nàng cảm thấy ấm áp nhất vẫn là cử chỉ dịu dàng xoa nhẹ nơi sau gáy nàng.

" Nguyệt thật là, em không sao..."

" Em định lừa ai..."

"Nếu Nguyệt không tin thì thôi!"

"Em....A!"

Tiểu ranh ma, nàng chính là cắn vào cổ tay A Nguyệt, sau đó liền hướng nụ cười vô tội về phía người kia cầu tha thứ.

"Tạ Khả Dần!"

"Hửm?!"

"Tôi yêu em."

Ba chữ này rốt cuộc nàng cũng được nghe rồi, không phải thư từ, không phải qua bất cứ phương tiện nào mà chính là trực tiếp từ miệng A Nguyệt nói ra. Tạ Khả Dần khóe mắt vì vậy mà ướt át đến nơi, nước mắt lần lượt chảy xuống dọc theo gò má nàng thấm ướt cả một mảng bên dưới.

"Em sao lại khóc rồi?!"

Ngón tay A Nguyệt lớn, bàn tay cũng rất lớn, mỗi lần bàn tay đó hướng đến khuôn mặt nàng là cả một thế giới ấm áp. Tạ Khả Dần thầm đặt bàn tay mình bên cạnh, quả thật tay A Nguyệt lớn hơn tay của nàng rất nhiều. Nàng rướn người đem A Nguyệt kéo xuống ôm chặt lấy người nàng yêu, để khuôn mặt hạnh phúc vùi sâu vào hương thơm của ái tình. Cơ thể nhỏ nhắn của nàng bỗng chốc lọt thỏm vào vóc người cao gầy của A Nguyệt, lần da trắng nõn cũng bần bật trong đêm.

Tạ Khả Dần hưởng ứng từng đợt tiến tới của A Nguyệt, những nụ hôn rải rác xuống vùng bụng phẳng lì không một khuyết điểm. Lần lượt đôi môi lành lạnh đã dừng tại hai bên đùi trong của nàng, Tạ Khả Dần đối với loại hành động này thật ra đôi lúc cũng có xấu hộ, toàn bộ của nàng đều bị người kia nhìn rõ ràng nhìn thấy.

"Em xấu hổ cái gì, cũng không phải lần đầu tôi nhìn...ưm.."

"Không cho Nguyệt nói nữa!"

Tạ Khả Dần ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm người kia, chuyện xấu hổ như vậy cũng nói ra được, đúng là đồ lưu manh.

"Vậy tôi không nói nữa, tôi làm!"

"Ưm...A...."

Đầu lưỡi linh hoạt ở bên ngoài hoa huyệt trêu đùa, cánh hoa đỏ hồng ngon miệng không ngừng được cô chiều chuộng. Bàn tay Tạ Khả Dần luồng sâu vào mái tóc ngang vai của người yêu vò lấy, thống khoái rên rỉ.

A Nguyệt chiếc lưỡi một lúc chơi đùa bên ngoài rốt cuộc cũng tìm được lối nhỏ đi vào trong, thành thịt được dị vật lấp đầy liền co thít lại ép chặt lấy cô. Tạ Khả Dần ngửa đầu ra sau, đem hông khẽ đẩy lên hưởng ứng chuyển động của A Nguyệt. Cô bàn tay cũng không có yên phận, nhẹ nhàng nâng cái eo nhỏ của nàng lên để cho nơi đó lưỡi cô càng được chôn sâu. Hông dường như bị cánh tay khỏe mạnh của A Nguyệt nâng lên khỏi mặt giường, thân dưới của nàng tựa như được A Nguyệt ôm trọn lấy.

Tạ Khả Dần so với A Nguyệt vóc người tương đối nhỏ, chỉ cần một cánh tay liền có thể nâng nàng lên cao nhẹ nhàng, mà điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng sắp không thể xuống giường vài ngày sau đó. Đợi khi đợt sóng triều đầu tiên của Tạ Khả Dần đến, toàn bộ mật dịch theo chiếc lưỡi A Nguyệt chạy thẳng vào cổ họng cô. Trên mặt cũng dính không ít thứ nước nóng hổi ngọt ngào đó. Tạ Khả Dần nhìn đến tác phẩm do nơi đó của nàng tạo ra mà xấu hổ, nàng cần phải đền tội a.

Tạ Khả Dần tiến đến, hai bàn tay nhỏ nhắn đem khuôn mặt A Nguyệt đối diện với mình. Cái lưỡi mềm mại sau đó ở trên khuôn mặt cô di chuyển, liếm hết tất cả thứ mình vừa tạo ra. Nếu nàng chỉ dừng ở đó A Nguyệt cũng không phải xấu hổ, Tạ Khả Dần hai tay đẩy vai A Nguyệt để cô nằm xuống giường. Còn nàng mỉm cười giang xảo ngồi trên bụng A Nguyệt khiêu khích. Ngón tay ranh ma lả lướt đến chiếc ngực phập phồng của người yêu, Tạ Khả Dần đôi môi liền nhanh chóng hạ xuống, còn là cắn vào xương quai xanh của cô.


Từ góc độ này nhìn đến, Tạ Khả Dần mị hoặc hơn cả hồ ly tinh trong truyện, không phải loại hại nước hại dân, mà chính là quyến rũ khiến người ta lưu luyến đến chết. Mái tóc đỏ hồng rực rỡ của nàng lung tung xõa nương theo chuyển động của nàng mà càng thêm yêu mị. A Nguyệt nhịn không được rồi, bàn tay vốn đặt ở eo nay đã mò đến trước u cốc ẩm ướt.

"Nơi này...ướt rồi à?!"

"Ưm...Nguyệt...vào, vào bên trong em...ha!"

A Nguyệt để nàng nằm lên ngực mình, một tay ở bên dưới xâm nhập, một tay xoa nắn lấy bờ mông mềm mại của nàng liên tục. Ngón tay A Nguyệt không những thanh mảnh mà còn rất dài, chỉ cần một lần liền đẩy đến tận cùng của nàng, Tạ Khả Dần hơi thở dồn dập cho đến khi chiều dài ngón tay của người kia vào đến hết bên trong. Tường thịt cảm nhận vật mới liền tiến công bao lấy, thít chặt lấy ngón tay A Nguyệt.

"Thả lỏng...thả lỏng một chút!"

"A...Nguyệt...em muô..n..nhanh...ha..!"

Tạ Khả Dần chống tay trên bụng A Nguyệt yêu cầu, khóe mắt vì chiều dài ngón tay của người kia mà rưng rưng, quá mức đối với nàng cho dù đã làm việc này không ít hơn một lần. Cho đến bây giờ, nơi đó của nàng vẫn chưa quên được với kích cỡ này.

Dịch một chút tay còn lại, xoa lấy vòng eo nhỏ của nàng, tay còn lại chầm chậm ra vào. A Nguyệt di chuyển rất nhẹ nhàng, bởi vì cô không muốn phải khiến nàng đau hơn nữa nhưng vì cái gì mà hoa huyệt của nàng lại ép chặt cô như thế.

Ngón tay đẩy vào hết chiều dài rồi ra thu lại ra ngoài và rồi lại đẩy vào sâu bên trong, Tạ Khả Dần cắn môi, nơi đó của nàng sắp đến nữa rồi.

" Nguyệt...ha...em lại...đến...em ra...ưm.."

A Nguyệt đem nàng đặt ở trên đùi, bản thân liền chuyển về tư thế ngồi bên dưới nàng. Ngón tay vì vậy mà vào sâu hơn nữa, Tạ Khả Dần khẽ rùng mình gục lên bờ vai người yêu rên rỉ.

"Sâu quá...Nguyệt...sâu qua...ha!"

A Nguyệt mỉm cười, nhìn nữ nhân của mình nở rộ trong vòng tay, cảm giác này thật là có thành tựu không nhỏ. Tạ Khả Dần như đóa hóa phù dung mĩ miều vậy, nét đẹp này chỉ một mình cô, một mình A Nguyệt có thể nhìn thấy.

Ngón tay ra vào không dứt, lại đến, Tạ Khả Dần bấu víu vào bờ vai A Nguyệt để tìm điểm tựa, tóc hồng rực phủ lên cả người A Nguyệt khiến cả hai tựa như hòa làm một thể. Tạ Khả Dần tìm đến môi của A Nguyệt cắn lấy, nữ nhân hư hổng này lại trút giận lên người cô sao, phải phạt. Một ngón tay nữa được đẩy vài, chiều rộng của hao huyệt càng lúc càng được nới ra cho vừa với kích cỡ ngón tay A Nguyệt. Chỉ một chút nữa Tạ Khả Dần đã ra, nếu không phải nàng chịu đựng được thì hiện tại đã xấu hổ chết đi rồi.

"Nhanh...nhanh một chút..."

"Em nói gì cơ, tôi không nghe rõ!"

"Nguyệt, xin Nguyệt....yêu em nhiều hơn đi!"

"Được..."

A Nguyệt đặt nàng ở dưới thân, hai ngón vẫn không hề rời khỏi nơi đó nhịp nhàng ra vào. Hai chân co đến ôm lấy hông A Nguyệt không rời, tay cũng tìm kiếm một chỗ để bám lấy như phao cứu sinh. Tiếng thở hì hục lần thanh âm quyến rũ thì thào của nàng va vào nhau như một bản giao hưởng đầu ngượng ngùng. Mật dịch không ngừng tiết ra theo cử động của ngón tay, không biết khi nào ngón tay thứ ba đã đi vào trong, Tạ Khả Dần dần trở nên phóng túng rên rỉ.

Càng lúc càng nhanh, lực đạo gia thăng theo từng nhịp thúc vào, Tạ Khả Dần đón cao triều lần thứ hai sau đó.Bàn chân co quắp, eo cong lên ép nàng cùng cô liền thành một chỗ nhầy nhụa. A Nguyệt đem ngón tay từ từ rút ra, rõ ràng mà cảm được hoa huyệt nàng co giật liên hồi sau đợt sóng triều ấy. Nhìn xem nàng ấy mệt mỏi nằm trên giường thở dốc, A Nguyệt không biết vì cái gì, có lẽ là do ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ vừa động tình liền có chút lại muốn.

Bế nàng đi vào phòng tắm, bên trong sau đó lại vang lên tiếng rên rỉ nỉ non của nàng, Tạ Khả Dần cả thân thể tựa vào thành kính của phòng tắm. Bầu ngực trần trụi bị ép chặt vào kính, bên dưới lại bị cô lấp đầy mà hành hạ không thương tiếc. Cao triều không biết lần này đến lần khác đến, phải đến khi nàng phát khóc xin tha A Nguyệt mới để nàng yên vị trên giường say ngủ.

Ôm Tạ Khả Dần trong lòng, cơ thể nhỏ bé của nàng lúc này lại là khối ấm áp trong trái tim A Nguyệt. Hôn lên đôi má hồng hào của nàng, sau đó thì thào ở bên tai nàng vài lời không rõ...













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC