Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chim sẻ đang âu yếm nhau trên thềm cửa sổ, khung cảnh muốn bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu. Nhưng một tiếng la thất thanh đã khiến một trong hai con vì thủng màn nhĩ mà rớt cái bịch xuống đất.

Hứa Giai Kỳ ngủ dậy đã thấy mình cùng Khổng Tuyết Nhi ôm nhau ngủ say sưa, nhưng không dừng lại ở đó, tay cô vì cái gì mà đặt lên ngực người kia chứ. Bị tiếng hét của Hứa Giai Kỳ đánh thức, Khổng Tuyết Nhi còn mơ màng ngồi dậy, chiếc áo sau một đêm liền lệch sang một bên. Hình ảnh này thật bỏng mắt chết người mà, Hứa Giai Kỳ vội vã đem chăn che che lại cảnh xuân trước mắt, bắt đầu ấp úng.

" Cô...cô...trước trước che lại lại đã...tôi tôi ra ngoài trước!"

Nàng còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì người kia đã biến mất dạng, vô thức Khổng Tuyết Nhi liền bật cười.

"ồ, hóa ra là thế à!"

Khổng Tuyết Nhi đem chăn kéo xuống nhìn, Hứa Giai Kỳ chính là vì như thế này mà xấu hổ thật quá mức đáng yêu rồi. Chỉnh lại quần áo, Khổng Tuyết Nhi tay thoăn thoắt đem chăn xếp lại thật ngay ngắn rồi mới đặt chân xuống sàn nhà.

Hứa Giai Kỳ ở trong phòng tắm liên tực hất nước lên mặt mình, cô thiết nghĩ bản thân điên rồi. Vừa vặn khi chạy ra ngoài, chất lỏng chảy ra từ mũi không rõ nguyên do khiến cô hoảng hốt. Nhìn lại bản thân trong gương, khó coi, là khó coi, Hứa Giai Kỳ tát một cái vào má mình xem như thuốc thức tỉnh đi nhưng khi nhìn vào lòng bàn tay lại nghĩ đến cảm giác mềm mại ban nãy.

"Hứa Giai Kỳ, mày là đồ biến thái, vô liêm sỉ!"

Cô tự bản thân tay chỉ vào trong gương lớn giọng mắng, ai đời nào lại đi nghĩ đến những thứ không tốt đấy lên một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ không có gì trên người. Hứa Giai Kỳ thật sự sẽ phát điên nếu còn ở đó, làn da trắng hồng của Khổng Tuyết Nhi ở trước mắt cô vô cùng mê người, đôi môi đỏ rồi lại đến biểu cảm vừa mới ngủ dậy của nàng, thật khiến cô không thể thôi suy nghĩ xấu. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài kéo Hứa Giai Kỳ trở về thực tại, giọng điệu trêu chọc của nàng vang lên.

" Hứa Tiểu thư cảm phiền cô có thể cho tôi biết khi nào tôi vào trong được không?!"

"A a tôi ra ngay đây!"

Lần nữa chấn tỉnh bản thân, Hứa Giai Kỳ miệng không ngừng lẩm bẩm.

" Hứa Giai Kỳ, sắc tức thị không không tức thị sắc, ngươi nhất quyết không để sa vào tình giới!"

Nhưng trời không cho cô được như ý muốn, Khổng Tuyết Nhi vừa vặn khi cô mở cửa liền đứng ngay trước mắt Hứa Giai Kỳ. Bởi vì Hứa Giai Kỳ cao hơn nàng nên mắt khi nhìn xuống là cả một dãy núi hùng vĩ xanh tốt. Tuy nhiên Khổng Tuyết Nhi tại sao lại biểu cảm lạ lùng như vậy, mày đều nhăn lại lo lắng.

" Cô...mũi cô!"

"Mũi tôi làm sao cơ?"

....

Khổng Tuyết Nhi bật cười, cô ngược lại bất mãn nhìn nàng. Nghĩ đến mấy lời đó ép cô nói ra thật sự vô cùng xấu hổ. Chính là đem nguyên nhân dẫn đến năm lần bảy lượt Hứa Giai Kỳ máu mũi chảy không ngừng nói cho nàng, Khổng Tuyết Nhi ban đầu không phản ứng nhưng sau đó đã thành tình huống như hiện tại.

" Cô còn cười được sao?!"

"Được được tôi không cười nữa, nhưng mà cô thật sự không sao chứ!?"

Khổng Tuyết Nhi vừa lấy khăn giấy lau sạch máu trên mũi cô vừa ôn nhu hỏi, mà điểm này khiến Hứa Giai Kỳ nội tâm ấm áp lên đôi chút, cũng có tình người đó chứ, không tính với nàng.

"Không sao, hôm nay tôi không đi làm cô có muốn cùng tôi đi dạo một chút không?"

"Cô sẽ yên tâm để một kẻ lạ mặt như tôi ở nhà mình sao?!"

Hứa Giai Kỳ nghe xong lại cười ngốc, Khổng Tuyết Nhi theo nhiệt độ cũng cười cùng cô, cả căn nhà nhỏ đều tràn ngập trong tiếng cười vui vẻ của đôi chim à không của hai người con gái.

....


"TRIỆU TIỂU ĐƯỜNG!"

"Làm sao đấy!"

Ngu Thư Hân hùng hùng hổ hổ đầu tóc rối bời từ trong phòng tiểu bảo bối bước ra hướng Triệu Tiểu Đường hét lớn.

"Bảo bối của em đâu!?"

"Tiểu Giai à, tôi để nó cho mẹ tôi rồi!"

"Sao Đường không bàn bạc với em chứ ?"

Ngu Thư Hân buồn bã ngồi phịch xuống ghế sofa, khóe mắt cũng trực chờ chuẩn bị khóc.

"Làm sao đấy Ngu Thư Hân, khóc rồi à!"

Đáng giận, Triệu Tiểu Đường là kẻ đáng giận, nội tâm tức giận liền vơ lấy cái gối bên cạnh quăng thẳng vào khuôn mặt đang lo lắng cho mình.

"Khóc cũng mặc tôi đi, Đường có quan tâm đến tôi nghĩ gì đâu!"

Nữ nhân này sinh khí rồi, Triệu Tiểu Đường nuốt nước bọt liên tục. Tiếng đóng cửa cũng....ài thật lớn mà, cùng đã hơn 25 rồi nàng vẫn hướng cô nhõng nhẽo như thế, Triệu Tiểu Đường thật ra cũng rất thích nàng như thế. Nhưng điều quan trọng chính là tìm cách dỗ ngọt người phụ nữ đáng sợ nhất công ty kia.

Nghĩ một lúc, Triệu Tiểu Đường gọi điện cho Triệu mama cầu cứu.

"Ồ cũng biết nhớ đến người mẹ này à?!"

"Mama, Tiểu Giai vẫn chơi vui vẻ chứ?!"

Triệu mama thừa hiểu đứa con gái này của mình, sáng sớm liền quăng cho bà cục bảo bối này xem như một trút được một phiền phức lớn, cũng may Tiểu Giai Giai vô cùng ngoan ngoãn cùng bà chơi đùa. Hiện tại gọi đến chắc chắn có chuyện, bà cong môi vừa vặn nghĩ đến nguyên lai có thể là vì cô con dâu lợi hại của bà rồi.

" Đại tỷ à, có phải là lại khiến lão bà của con sinh khí rồi không?"

Triệu Tiểu Đường trên trán nhăn nhó không thôi, tại sao cũng đoán được cô nghĩ gì vậy chứ.

"À..con muốn hỏi mama, có cách nào khiến cô ấy hết giậnn không?"

"Để ta đoán, có phải Ngu Thư Hân vì bảo bối của con mà giận không?"

"Mama..."

"Nấu một cái gì đó thật ngọt cho nó đi, ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi."

Triệu Tiểu Đường thầm gật gù, đồ ngọt thôi mà, cô làm được. Sau đó liền cúp máy lao đầu vào bếp, lật đật chuẩn bị vài tiếng cuối cùng cũng hoàn thành cái bánh pudding vô cùng ngon miệng. Triệu Tiểu Đường vốn dĩ tự lập từ nhỏ, các món ăn đều đã qua tay cô chế biến hoàn toàn có thể ăn được. Đứng trước cửa phòng, Ngu Thư Hân không hề khóa, là tự động đợi cô đến dỗ dành đây sao.

"Ngu Thư Hân, tôi vào được không?"

Không có tiếng trả lời, Triệu Tiểu Đường lắc đầu đẩy cửa đi vào, nhìn xem Ngu Thư Hân bội dạng giận dỗi là như thế à. Trùm chăn từ đầu đến chân kín như bưng, hơn nữa còn phát ra tiếng thút thít từ bên trong.

"Hân, đừng giận tôi nữa mà?!"

"Đường có bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của em đâu, Đường đi ra ngoài đi, mặc em chết trong này!"

Triệu Tiểu Đường thầm đỡ trán, Ngu Thư Hân trước khi bộ dạng hồ ly tinh câu dẫn cô thế nào lại thành như hiện tại, trở nên mè nheo trẻ con như vậy. Tay đặt lên trên cục tròn vo giận dỗi nằm trên giường, Triệu Tiểu Đường hít vào một hơi liền ngọt miệng nói với nàng.

" Tôi có làm bánh pudding, đây là lần đầu tôi làm, em có thể ra nếm giúp tôi được không!"

"Nếm thôi mà, không cần ra cũng được, hứ!"

Thật sự cô đổ mồ hôi với Ngu Thư Hân, nữ nhân này thật đáng sợ mà.

" Được được!"

Triệu Tiểu Đường nghe theo lời nàng dùng thìa lấy một mẩu bánh đưa vào bên trong chăn, sau vài giây liền thành công dụ được nữ nhân kia ra ngoài. Ngu Thư Hân nếm thử một miếng liền bị nó làm cho mê mệt, mặc kệ bản thân có đang giận Triệu Tiểu Đường hay không nàng không để tâm nữa. Cầm đĩa bánh trên tay Triệu Tiểu Đường nhanh tay cho vào miệng từng miếng, quả thật rất ngon nha. Chốc lát mọi thứ đều bị nàng dọn sạch, Ngu Thư Hân hiện tại là đang rất thỏa mãn thưởng thức hương vị bánh còn sót lại trong miệng.

"Ngon không bảo bối!"

Giọng nói Triệu Tiểu Đường ở bên tai nàng vang lên, Ngu Thư Hân vội vàng thu lại nụ cười làm mặt lạnh lùng đối với cái người kia.

" Không tệ!"

"Ồ, nếu em muốn ăn nữa thì ở dưới bếp vẫn còn rất..."

Cô còn chưa nói hết, Ngu Thư Hân từ trên giường đã đứng ngay cửa, còn hướng Triệu Tiểu Đường giở giọng miễn cưỡng.

" Đường đợi đó, lần sau liền tính với Đường một thể!"

Triệu Tiểu Đường thở dài nhìn Ngu Thư Hân vui vẻ ăn bánh, Triệu mama đúng là kinh nghiệm đầy mình, biện pháp dỗ ngọt phụ nữ cũng hiệu quả.

Hiện tại Triệu mama cùng Tạ Giai Giai đang chơi trò ghép hình, bảo bối quả thật thông minh, không như ai kia, ở phương diện dỗ ngọt người khác lại ngốc nghếch như thế. Bà chỉ tùy tiện nói ra thứ bà muốn Triệu ba làm mỗi khi bà sinh khí mà thôi, đứa con đó lại tin là thật, có phải đại tỷ của bà bây giờ chỉ biết có mỗi vợ nó hay sao đây, đúng là không có tiền đồ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net