Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau là ngày Triệu Tiểu Đường khởi hành lên máy bay đến Chicago, vừa vặn Hứa Giai Kỳ liền tới. Đột nhiên cô có một suy nghĩ lóe lên trong đầu nhìn người kia bằng vẻ ái ngại. Ngu Thư Hân giúp Triệu Tiểu Đường xem lại hành lý rồi giao phó lại cho vệ sĩ mang lên xe, song, phát hiện có một Hứa Giai Kỳ đứng trầm ngâm nàng mở lời.

" Cô có chuyện gì muốn nói với Tiểu Đường sao, nếu không có mà cô cứ nhìn Đường như thế tôi ghen đó!"

Nàng không quá kiên nệ vấn đề thẳng thắn này, lão công của nàng nàng tuyệt không để hồ ly tinh nào chú ý đến. Nghe lời đe dọa từ Ngu Thư Hân, Hứa Giai Kỳ thu lại vẻ mặt đối cả hai cười ngại ngùng.

" Cô cứ nói, không cần sợ nữ nhân điêu ngoa này."

Triệu Tiểu Đường muốn chết sao, Ngu Thư Hân bên cạnh nghe thấy chân theo bản năng giẫm lên mũi giày Triệu Tiểu Đường, mà loại nàng mang chính là giày cao gót giẫm thật đau. Cơn đau còn chưa qua đã không thấy người vừa gây án kia đâu, hóa ra đã lên xe đến công ty vài giây trước đó.

Trở về bộ dáng lãnh đạm của mình, Triệu Tiểu Đường liền hướng người kia mỉm cười.

"Chị ấy đi rồi, cô có việc gì cứ nói với tôi, nếu tôi giúp được tôi sẵn sàng."

Cô đã mở lời Hứa Giai Kỳ đành hạ quyết tâm đem suy nghĩ nói cho người kia biết.

" Cô...có thể cho tôi theo..để để học hỏi được không?"

Triệu Tiểu Đường xác thực có đôi chút ngạc nhiên về yêu cầu này của cô, cư nhiên muốn theo cô học tập. Nhìn nhìn Hứa Giai Kỳ một chút, sau đó cũng không trả lời ngay mà đem điện thoại gọi cho ai đó.

"Giúp tôi chuẩn bị thêm một cái ghế máy bay nữa, nhớ, ngồi cùng tôi ở hạng thương gia."

Đứng đối diện Triệu Tiểu Đường, Hứa Giai Kỳ hai mắt mở to, đó là...cô đồng ý sao, đồng ý cho người như Hứa Giai Kỳ cùng ngồi chung chuyến bay đến Chicago sao.

" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, tôi làm như vậy là muốn xem cô có tài năng gì thôi, được rồi, cũng đã đến lúc ra sân bay."

"Khoan đã...tôi muốn gọi một cuộc gọi, huống hồ tôi cũng không có mang theo đồ đạc gì...cô có thể đợi...!"

"Không cần, đến đó tôi thay cô chuẩn bị, còn cuộc gọi, tận dụng thời gian đi, tôi đi trước!"

Bóng dáng cao gầy của Triệu Tiểu Đường nhanh chóng bước ra ngoài cửa lớn, Hứa Giai Kỳ mới thả lỏng được đôi chút, người này khi đối diện tại sao lại có loại khí tức bức người như thế. Nhớ đến việc cần làm, Hứa Giai Kỳ bấm vào dãy số quên thuộc, cô cần báo cho nàng biết.

" Em có chuyện gì sao?!"

Giọng nói êm êm của nàng lọt vào tai Hứa Giai Kỳ, vẫn rất dễ nghe.

"Tôi sẽ đến Chicago trong hai tháng tiếp theo, chị...chị ở nhà nhớ chăm sóc...!"

"Em lặp lại câu trước đó cho chị!"

Nàng có vẻ không tin lời cô nói, Hứa Giai Kỳ liền thở dài chầm chậm lặp lại lời mình vừa nói. Chỉ nghe sau đó là tiếng nấc lên thông qua loa điện thoại, nàng ấy khóc rồi sao.

" Đừng khóc...tiền tiết kiệm của tôi đều chuyển vào chiếc thẻ tôi để dưới gối của mình, chị...chị có thể dùng nó trong lúc tôi vắng nhà...alo chị đâu rồi, không nói nữa, tôi đi nhé!"

"Em đến sân bay nào?"

Hù chết cô, nàng rốt cuộc sau vài phút im lặng cũng chịu lên tiếng rồi, Hứa Giai Kỳ còn cảm tưởng nàng giận dỗi nên đã sớm cúp máy đi. Đem địa điểm bay của mình nói cho người đầu dây bên kia nghe, song cũng không nói gì thêm nữa cô cúp máy. Ngồi trên chiếc xe sang trọng của Triệu Tiểu Đường, Hứa Giai Kỳ thầm cảm thán, đúng là phong cách của người giàu có, đều khoa trương như vậy.

"Qua đó cô có thể đến công ty của tôi thử việc, hai tháng liền để tôi nhìn rõ năng lực của cô. Đừng lo lắng về việc học vấn, tôi không yêu cầu vấn đề đó."

Hứa Giai Kỳ thầm cảm kích Triệu Tiểu Đường, cơ hội này cô không thể bỏ lỡ được. Khổng Tuyết Nhi, đợi tôi trở về, trở về liền cho chị cuộc sống tốt hơn, đợi tôi.

Dừng ở lối đi vào sân bay, đây là lần đầu tiên Hứa Giai Kỳ đến nơi này, có chút ngơ ngác nhìn quanh. Để Hứa Giai Kỳ ngốc ngốc tìm hiểu, Triệu Tiểu Đường cũng vệ sĩ của mình đến nơi xuất trình giấy tờ. Phải thầm cảm ơn trợ ký của cô nhanh lẹ, cũng giúp cô làm luôn một cái hộ chiếu cấp tốc cho Hứa Giai Kỳ, đối với kẻ có tiền có quyền như Triệu gia, đây là vấn đề nhỏ không khó khăn gì. Trao đổi với nhân viên sân bay xong, Triệu Tiểu Đường liền trở lại chỗ ngồi cùng Hứa Giai Kỳ vẫn mãi mê nhìn ngắm xung quanh.

Có lẽ cô không hề để ý, nhưng quanh quẩn không xa cả hai người có rất nhiều ánh mắt nhìn lấy. Trong số đó đa phần là ánh mắt chứa lẫn ái mộ và thích thú, Triệu Tiểu Đường nói mỹ liền mỹ, nói soái liền soái, chân mày sắc bén nghiêm nghị vâng chăm chú vào tập hồ sơ trước mặt. Đôi mắt đan phượng vài giây sẽ nheo nheo lại vì tức giận, thần thái vô cùng khí thế bức người, toát ra một loại phong thái cao quý, quyền thế. Đổi lại, Hứa Giai Kỳ bên cạnh tuy không có loại khí tức đó nhưng đường nét khuôn mặt vô cùng hài hòa, làm cho người khác có cảm giác hiền lành, yên bình từ người này phát ra. Hai đại tỷ một mị dân một ưa nhìn đang ngồi chung một chỗ, ai khi đi qua cũng phải xoay mắt lại nhìn.

Đã đến giờ lên máy bay, Triệu Tiểu Đường đi trước dẫn đường cho Hứa Giai Kỳ như cái đuôi lẽo đẽo đi theo. Mọi thứ đối với người không có tiền như cô quả thực mới mẻ, đành nương tựa vào Triệu Tiểu Đường ở hai tháng sắp tới đi. Nhưng chân vừa vặn dừng trước cửa máy bay cô liền văng vẳng bên tai âm thanh ai đó gọi mình, có lẽ do cô nhầm lẫn, khẽ lắc đầu rồi xoay người đi vào trong.

Khi Khổng Tuyết Nhi hì hục thở đến đại sảnh của Sân bay thì người kia đã cất cánh, khóe mắt nàng vẫn còn vương lại những giọt nước buồn bã. Nàng chỉ đến chậm một chút liền không có tạm biệt người kia lần cuối, nắm trong tay chiếc khăn tay nàng tự mình thuê, vốn dĩ nó đã có thể cùng cô đi đến Hoa Kỳ rồi. Khổng Tuyết Nhi mắt vẫn hướng về bầu trời xa thăm thẳm kia, hai tháng đối với nàng có khi lại dài hơn hai năm.

"Giai Kỳ, em là đồ ngốc, về sớm, chị đợi em!"

Nàng lẩm bẩm khuôn miệng, nàng biết ý định của cô, nàng cũng quyết định tâm ý của mình rằng Khổng Tuyết Nhi sẽ ở đây chờ đợi Hứa Giai Kỳ trở về.

....

Không như Triệu Tiểu Đường nối, thấm thoát đã hơn nửa năm kể từ ngày cả hai đi. Thật ra nếu theo tính toán chỉ cần hai tháng đã giải quyết xong toàn bộ những gì Lưu Mã làm ra nhưng không biết từ đâu, tổ chức ngầm của quốc hội Hoa Kỳ lại nhúng tay vào. Công tỷ chi nhánh Triệu thị trong vòng nửa năm gặp không ít biến cố, may mắn Triệu Tiểu Đường năng lực phi thường đem mọi thứ trở về vị trí cũ, còn Hứa Giai Kỳ quả nhiên là tài năng không được dụng. Cho cô ở chức vụ nhỏ nhưng sau hai tháng Hứa Giai Kỳ nói mình cần trải nghiệm bên ngoài, không ngờ liền tài năng bộc phát đem một công ty nhỏ mà cô thu mua với giá rẻ mạt thành một công ty có tiếng ở Mỹ. Điều này không hoàn toàn nằm trong dự đoán của Triệu Tiểu Đường, xem ra tương lai các nàng hoặc là đối tác hoặc là đối thủ.

Nhìn đến hiện tại, Triệu Tiểu Đường đã hơn nửa năm không có liên lạc với nữ nhân kia ở nhà, cô rất nhớ nàng nhưng giữ lấy an toàn cho người cô yêu đành phải như vậy. Ở đây Triệu Tiểu Đường cũng không ít lần bị thương do tranh chấp, có kẻ muốn ám sát cô, cũng có kẻ muốn cô thoái lui nhưng đều bất thành. Hứa Giai Kỳ cơ bản đi học thêm một khóa võ thuật tổng hợp, trở thành thân hữu cô tín nhiệm hơn ai hết, cùng vào sinh ra tử cũng không nói quá đâu. Nhưng cớ gì, người bị thương nặng nhất luôn là Triệu Tiểu Đường, điều này khiến cô âm thầm bất mãn.

Cuối cùng cũng đến lúc trở về, tuy chỉ còn lại tàn dư của Lưu gia nơi này nhưng đại khái tình hình đã được kiểm soát không còn nguy hiểm đi. Nhưng cô tính không bằng trời tính, trên đường về nước khi vừa đáp xuống sân bay liền có kẻ muốn lấy mạng cô rồi.

...

Ngu Thư Hân đang ôm Tạ Giai Giai trong lòng, nàng vừa nhanh nhẹn ngón tay soạn thảo hợp đồng ngày mai vừa đút cho đứa nhỏ kia ăn. Triệu Tiểu Đường đi nàng cũng không thuê thêm người làm nào, cơ bản vì nàng không an tâm. Lúc nàng ở công ty liền sẽ nhờ Triệu mama chăm sóc, cũng nhờ vậy nàng đối với người mẹ chồng trẻ trung kia càng thêm thân thiết.

Hôm nay là ngày nghỉ, nàng ở nhà không đem Tạ Giai Giai đến nhà Triệu ma nữa. Mà đứa nhỏ này thật ngoan, không hề phá phách mà vô cùng nhu thuận nghe lời ăn thức ăn nàng đút.

Đột nhiên tiếng mở cửa bên ngoài khiến nàng cảnh giác, ôm lấy Tạ Giai Giai cầm lên khẩu súng nàng để phòng thân. Cánh cửa mở, trước mắt nàng là cảnh tượng không thể nào kinh khủng hơn. Cả người Triệu Tiểu Đường máu me bê bết, bên cạnh Hứa Giai Kỳ cũng không kém gì. Còn chưa để nàng nói, Hứa Giai Kỳ liền thở hì hục giành lời nàng.

" Trước đem em ấy vào phòng, bên ngoài bệnh viện không an toàn!"

Nàng dẫn đường cho Hứa Giai Kỳ đỡ Triệu Tiểu Đường vào, tâm trạng của nàng hiện tại chính là rối như tơ nhện, vì cái gì lại thành ra như thế này, trong đầu nàng ong ong hàng loạt những nguyên nhân không chính xác.

"Để Tiểu Giai cho tôi, cô đến giúp em ấy..."

Hứa Giai Kỳ nói với giọng ồn ồn của mình, không có thêm bất cứ lời giải thích nào dành cho nàng. Không còn ai ngoài cả hai ở lại, nàng mới chầm chậm tiến về phía giường, nơi người nàng nhớ nhưng hơn nửa năm nay.

Nhưng có vài điểm Ngu Thư Hân cảm thấy thật không đúng, mặc dù quần áo Triệu Tiểu Đường đều là máu, hơn nữa còn có vết cắt. Vì sao trên người khi nàng thoát hết quần áo liền không hề bị thương, còn trắng nõn mềm mại?

Ngu Thư Hân ngẫm một chút liền hướng kẻ vẫn còn diễn kia trừng trừng mắt.

" Đường..."

"..."

"Triệu Tiểu Đường..."

"..."

"Nếu Đường không dậy một tháng sau hãy bước vào phòng ngủ gặp em !"

Ngay lập tức, Triệu Tiểu Đường nửa thân trên trần như nhộng mà ngồi bật dậy đối diện với nàng cười hề hề. Ngu Thư Hân mỉm cười đáp lại cô nhưng nụ cười này thật...có tư vị.

"Ách...Thư Hân, a, em trước bình tĩnh...ui, tai của tôi, em buông ha,ôi đau aaa"

"Là ai lừa tôi chứ, đừng hòng thoát tội!"

"Em có gì từ từ nói..aaaaa, tai tôi sắp bị em làm đứt rồi ha ha!"

"Hừ, tôi nhéo cho đứt luôn !"

Hứa Giai Kỳ ở phòng gần đó nghe thấy, vẻ mặt vẫn bất biến cùng Tạ Giai Giai chơi đùa.

" Tiểu Giai nha, con lớn hơn một chút rồi này!"

"Di, a di ha..."

Chợt cô nhớ đến một người, đôi môi vì vậy mà cong lên trông vô thức...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net