Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Thư Hân lần đầu tiên đẩy ngã Triệu Tiểu Đường xuống giường, tóc cô trải qua hơn sáu tháng sớm đã dài quá lưng, tùy tiện ở trên nền ga giường trắng xóa bung xõa. Khuôn mặt Triệu Tiểu Đường nàng ngắm mãi cũng không chán ghét, nữ nhân này bình thường luôn mang một cỗ ngạo khí bức người nhưng hôm nay ở bên dưới Ngu Thư Hân lại nhu thuận như thế.

Bên ngoài xã hội kia có rất nhiều người phụ nữ áp người nhưng duy chỉ Triệu Tiểu Đường là hoàn toàn đặc biệt, người phụ nữ khiến nàng động tâm, khiến nàng ngoan ngoãn ở bên dưới thân rên rỉ chỉ có mỗi Triệu Tiểu Đường. Không phải nàng chưa từng trải qua yêu đương nam nữ nhưng cảm giác sảng khoái hạnh phúc khi bên cạnh người này lại vô cùng khác, rất có hàm ý bảo hộ nàng. Ngu Thư Hân khẽ động, môi ở trên người Triệu Tiểu Đường nhu lộng, hương thơm của người này vẫn như vậy.

Có lẽ nàng đã để người kia ăn sạch sẽ mình nếu không có việc cô cùng Hứa Giai Kỳ lừa nàng lo lắng một phen, Ngu Thư Hân phải trừng phạt nha. Triệu Tiểu Đường biết rõ bản thân có thể hướng nàng phản kháng nhưng minh bạch cô đang bị nàng uy hiếp. Nhìn mắt phượng xoáy sâu vào tâm can nàng, Ngu Thư Hân càng muốn một lần ăn nữ nhân này thử xem sao, bình thường đều là nàng bị áp, hôm nay nàng muốn nghịch thiên cải mệnh. Duy chỉ có Triệu Tiểu Đường trong lòng than khổ.

Ngón tay Ngu Thư Hân trêu ghẹo hạt đậu hồng thấu trên ngực Triệu Tiểu Đường, mặt dù người cô cao gầy nhưng chính xác ngực cũng không lớn lắm. Chuẩn mực tay ôm trọn bầu ngực vừa vặn của Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân khẽ cựa quậy cắn lên ngực cô vài cái. Vì vậy mà Triệu Tiểu Đường rít nhẹ một tiếng, nữ nhân này lớn mật, quá lớn mật. Nhưng nàng càng cắn cô càng sảng khoái tiếp nhận, vì đơn giản đó là Ngu Thư Hân.

"Đường hôm nay rất ngoan nha!"

Chết tiệt nàng, Ngu Thư Hân giữa thanh thiên bạch nhật thành công trêu chọc Triệu Tiểu Đường sinh khí. Cường thế đen cỗ uy áp đảo ngược tình huống, nhưng môi vừa đến cỗ người kia liền vang lên âm thanh non nớt khiến cả hai ngẩn người.

Chính là, Tạ Giai Giai thân bé nhỏ miệng không ngừng hướng các gọi, mà cũng không thể bỏ mặc tiểu thiên gia này được. Triệu Tiểu Đường nhân cơ hội chạy vọt ra ngoài để Ngu Thư Hân chiếu cố tiểu nhi đồng kia. Còn nàng vẫn đang bực bội vì cái gì đứa nhỏ này lại ở đây, trong lòng thầm oan thán Hứa Giai Kỳ đi.

...

Nửa năm đủ để Hứa Giai Kỳ nhận thức được nhiều thứ, đủ để cô biến ước mơ của mình thành hiện thật. Cô trở về, mang theo rất nhiều hy vọng, hy vọng rằng có thể nửa đời sau chu toàn cho nàng.

Dừng trước căn nhà nhỏ quen thuộc, cô dò hỏi một chút bà chủ cho thuê nhà thì nàng vẫn như cũ ở đó đợi cô. Nhưng nghe đến đoạn nàng thường hay nhịn ăn cô liền chau mày đau lòng, số tiền tiết kiệm cộng với khoản tiền cô chuyển vào khi còn ở Mỹ, lẽ nào không đủ. Theo được biết, Khổng Tuyết Nhi luôn hướng bà chủ căn nhà mỗi tháng thanh toán đủ tiền thuê, bất quá cố đôi lúc nàng xin bà chủ gia hạn, mà người lễ phép đôn hậu như Khổng Tuyết Nhi, bà cũng không muốn làm khó. Hứa Giai Kỳ hít vài hơi lạnh từ không khí, nữ nhân ngoan cố đó nếu cô đoán không lầm nàng vẫn không hề đụng vào số tiền đó. Tức giận cùng đau lòng, Khổng Tuyết Nhi cơ hồ có thật sự để lời nói của cô ở trong lòng hay không, hay là nàng vốn dĩ không có coi trọng đến lời nói của cô.

Nhận chìa khóa dự phòng từ bà chủ nhà, Hứa Giai Kỳ vừa vào nhà liền thấy một mảng phi thường phẫn nộ. Bàn tay Hứa Giai Kỳ nhanh chóng thu dọn đống hộp thức ăn còn chất đống ở trên bếp, còn nữa khi cô mở tủ lạnh thì không hề có bất cứ thực phẩm tươi sống nào, thận chí là rau củ cũng không, hoàn toàn trở thành nơi để đồ hộp. Điểm này cũng không chọc đến cô tức giận như vậy, chính là Khổng Tuyết Nhi cơ bản không hề mở điện, tủ lạnh không có hơi lạnh, đèn cũng không. Vài phần đoán được nàng không muốn phung phí mà không dùng đến điện. Quần áo của nàng cũng chỉ sơ xài để ở một góc, có thể thấy nữ nhân này mỗi ngày đều rất hối hả bận rộn nhưng cớ gì căn phòng của cô vẫn luôn sạch sẽ tươm tất, ngay cả chăn cũng được gấp rất gọn gàng. Tiếng đến giở cái gối quen thuộc khí tức của mình, quả nhiên vẫn còn nguyên vẹn ở đó, nàng ấy chưa hề động đến.

Một đường Hứa Giai Kỳ sát khí ngập tràn đem tất cả đồ ăn đóng họp cho vào thùng rác công cộng, còn có cô đem tất cả quần áo của nàng cho vào nhà vệ sinh giặt sạch. Càng nghĩ đến càng tức giận, nàng cơ bản nửa năm nay đều ăn uống thiếu dinh dưỡng như thế, đều sống sơ xài, ngay cả quần áo cũng không mua mới. Nữ nhân này rốt cuộc định chọc cho cô nổi điên hay sao, còn chưa gặp được đã khiến cô đau lòng như thế.

Sau khi làm tất cả việc nhà, Hứa Giai Kỳ rời khỏi căn nhà nhỏ của mình đến siêu thị thực phẩm gần đó mua đồ. Cô phải bồi bổ lại cho nàng, nàng ấy nhất định sống không tốt.

Trong lúc cô rời đi thì rốt cuộc Khổng Tuyết Nhi cũng trở về, thời điểm nàng về đến nhà liền vừa vặn hơn 6h tối. Còn chưa tháo giày đã ngã mình lên ghế, mệt chết nàng đi, buổi sáng đến cửa hàng thức ăn nhanh, buổi chưa rảnh rỗi một tiếng liền đến bưu điện nhận bưu phẩm mang đi giao, buổi chiều lại đến một quán ăn vỉa hè làm bồi bàn. Hiện tại cả người nàng đều bị công việc vắt kiệt sức, nhưng nàng cảm thấy hôm nay có điểm không đúng. Vừa khi vào nhà vốn dĩ nàng không có bật điện, vì cái gì ánh đèn vẫn sáng. Nàng vài giây liền nhận ra trong không khí có loại hương thơm rất quen thuộc. Khổng Tuyết Nhi đa nghi tìm đến căn bếp chưa đầy đồ hộp của mình, chúng hoàn toàn biến mất.

Vẫn còn một bụng thắc mắc, nhưng nàng vừa xoay lưng mùi hương kia liền xông đến bao trọn lấy thân thể nàng. Bất ngờ, Khổng Tuyết Nhi cơ thể trở nên cứng nhắc, cho đến khi nàng nhận rõ mùi hương đó hốc mắt vì vậy mà đỏ hoe. Người nàng luôn nhớ nhung đây rồi, người mà nàng chờ đợi cuối cùng cũng trở về rồi.

Nghe tiếng nức nở của nàng tim cô như thắt lại, Hứa Giai Kỳ buông lỏng vòng tay của mình, ấm áp ôm lấy khuôn mặt đầy lệ của Khổng Tuyết Nhi dịu dàng ánh mắt với nàng.

" Đừng khóc, chị khóc em liền rất đau lòng!"

Nàng nghe, nghe rất rõ, nhưng lời cô nói nàng lại không ngoan ngoãn làm, nước mắt nhanh chóng ướt cả hai tay Hứa Giai Kỳ. Khổng Tuyết Nhi bàn tay gầy gò của mình vuốt ve khuôn mặt ái nhân, nàng nhớ lắm, nàng nhớ cô đến phát điên. Nửa năm nay nàng sống không ổn, rất không ổn, mỗi đêm nàng đều sẽ thức giấc tìm kiếm giọng nói ngọt ngào của cô. Nàng mỗi ngày đều tưởng tượng cảnh Hứa Giai Kỳ đứng ở ngay cửa thôi, mỉm cười với nàng. Nhưng mà không một tin tức, nàng bất quá không thể làm gì, nàng cũng không hay biết cô là nguy hiểm hay bình an, nàng chỉ có thể ở trong căn nhà này ước mộng. Cũng ở năm tháng này, nàng nhận ra bản thân sai rồi, nàng thật sự sai rồi, nàng nói rằng bản thân sẽ không tiếp nhận tình yêu của cô nhưng căn bản nàng không làm được. Hình bóng cao gầy bảo bọc nàng mỗi đêm của Hứa Giai Kỳ vẫn khắc khoải ở nơi ngực trái của nàng. Nàng khi đó chỉ muốn cô trở về, nàng sẽ nói rằng nàng yêu cô, yêu cô rất nhiều nhưng vẫn hoàn cô độc.

Nhưng ngay tại thời điểm này, khuôn mặt hiền lành của Hứa Giai Kỳ đã ở trước mắt của nàng, thêm một chút trưởng thành, một chút thuần phục lẫn mỹ lệ. Khổng Tuyết Nhi muốn nhìn thật kỹ người phụ nữ trước mắt mình, là hư ảo hay là mộng mị của nàng đây.

"Giai Kỳ...."

Giọng nàng dần trở nên nghẹn lại, nức nở, nàng đem Hứa Giai Kỳ ôm lấy thật chặt, nàng biết sợ rồi, nàng yêu Hứa Giai Kỳ, chỉ cầu cô đừng rời đi nữa.

Bàn tay xoa lấy tắm lưng đang run rẩy, Hứa Giai Kỳ vốn dĩ nổi giận nhưng rốt cuộc bị nàng làm cho tan biết hết. Suốt nửa năm nay, nàng chịu khổ rất nhiều sao, bàn tay khi chạm lên da mặt mình cô liền cảm nhận được từng vết chai sạm và sẹo, khuôn mặt nàng cũng nhiễm phong sương không ít. Điều làm cô đau lòng nhất chính là nữ nhân này gầy đi rất nhiều, ôm nàng trong vòng tay cơ hồ chỉ cần cô dùng sức liền có thể bóp nát Khổng Tuyết Nhi dễ dàng.

Bỗng chốc Hứa Giai Kỳ một thanh bế Khổng Tuyết Nhi lên cao, ánh mắt hiện lên rõ rệt tia đau lòng. Trước chính là cô muốn bồi bổ lại cho nữ nhân ngoan cố này, không muốn nàng ăn những loại đồ ăn đó nữa. Đặt Khổng Tuyết Nhi ngồi trên ghế ở phòng khách, Hứa Giai Kỳ còn chưa đầy nửa bước đã bị nàng nắm lấy tay.

" Em đừng đi ..."

Trái tim càng thêm đau, Hứa Giai Kỳ quỳ xuống trước mắt nàng, bàn tay luồng vào mái tóc dày của Khổng Tuyết Nhi xoa dịu.

"Em không đi, em chỉ vào bếp nấu một chút đồ ăn cho chị, đợi em ở đây nhé."

"Không muốn...chị đã đợi rất lâu rồi..."

Từng chữ đều đâm thẳng vào tâm can Hứa Giai Kỳ, nữ nhân ngốc nghếch này sao lại để bản thân ra nông nỗi này chứ. Đến khi Hứa Giai Kỳ nhận thức thực tại, đôi môi vì rong ruổi bên ngoài mà nứt nẻ của nàng đã tại trên môi cô. Nàng cả người liền rời ghế ngã vào lòng Hứa Giai Kỳ hưởng thụ hơi ấm cùng hương thơm duy nhất này. Cô để cho nàng lộng, bản thân mang theo tâm tình đau lòng không thôi dịu dàng đáp lại. Đến khi nàng dứt thì hơi thở cũng trở nên gấp gáp, trong cơn say tình Khổng Tuyết Nhi thanh thúy nghe lên tiếng khóc trên vai mình. Cánh lưng rộng của Hứa Giai Kỳ vì nàng mà run rẩy, cô khi hôn nàng nhận ra không ít, cánh tay nàng ấy bị bỏng có lẽ rất nặng mà thành sẹo.

Nàng không nói gì, chỉ im lặng vuốt vuốt lưng ái nhân của mình, miệng không tự chủ hát lên bản nhạc nàng thích nhất.

"Khi ta hoàn toàn đánh nất tình yêu thì sẽ tồn động lại chút dư vị

Dùng hình ảnh đó phát họa thành dòng hồi ức

Phải nhớ nhung từ thế kỷ nào mới gọi là khắc cốt ghi tâm?

Nếu có thể quay về Kỷ băng hà, thật muốn ôm chặt người trong vòng tay

Nụ cười người chữa lành mọi vết thương, khiến cuộc đời tôi như hồi sinh

Cuộc sống thiếu mất người tựa như sụp đổ, tựa như đánh nất nền văn minh

Có hay không một kỳ tích, dù là một tia hi vọng liệu có thể thêm một lần được gặp lại người?

Muốn gặp người, chỉ muốn gặp người

Dù là tương lai hay quá khứ chỉ muốn được gặp người

Băng qua hàng vạn dòng thời gian, giữa biên người nhận ra ta thuộc về nhau

Vận dụng hết lập luận để lý giải những câu đố khó nhất của tình yêu

Có hay không, người cũng như tôi, chờ đợi một câu 'em nguyện ý'...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net