Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường cùng Hứa Giai Kỳ tuy ở hai nơi khác nhau nhưng cuối cùng thức giấc lại cùng một thời điểm, vô tình cũng đều trống rỗng bên cạnh một mảng giường trắng xóa. Trùng hợp thay ái nhân cả hai đều để lại một mảnh giấy với nội dung y hệt nhau. Chuyện trùng hợp như thế này quả thật huy hữu, Hứa Giai Kỳ ngồi trong văn phòng nghe Triệu Tiểu Đường nối cũng có chút khó tin.

" Sao em lại ở đây, em không về công ty mình à?"

Hứa Giai Kỳ giúp cô pha một tách trà nóng, uống trà thanh mát cơ thể hơn cà phê. Cơ bản đối với loại thức uống này Triệu Tiểu Đường không bài xích, vốn dĩ từ nhỏ cô đã được học cách thưởng trà và pha trà, động tác của Hứa Giai Kỳ tuy không chuẩn xác nhưng ít nhất dễ uống. Nhận lấy chén trà ấm nóng từ tay Hứa Giai Kỳ, Triệu Tiểu Đường thở dài lần đầu tiên trước mặt cô.

" Cô ấy không cho em đến công ty, cô ấy nói em vừa về chỉ cần ở nhà, đến tuần sau đi làm lại cũng không sao."

"Ra là vậy..."

"Còn chị, không phải chị cũng có phiền muộn à."

Dừng lại động tác, Hứa Giai Kỳ ngồi ngay ngắn đối cô kể lể, qua nửa năm vẫn không bỏ được tính tình này làm Triệu Tiểu Đường nổi da gà không ít. Hóa ra người kia nhân lúc cô chưa dậy liền chạy đi làm việc, nơi nàng làm cũng không để lại địa chỉ cho Hứa Giai Kỳ, hại cô gọi điện đến mức suýt cháy cả máy. Cho dù khuyên như thế nào nàng ấy vẫn cố chấp không chịu về, cũng không chịu nghe cô nói, nguyên nhân chính là muốn kiếm tiền.

" Sao chị không nói rằng bản thân đang rất giàu có."

Lại thở dài, cô muốn nói để Khổng Tuyết Nhi không chịu khổ bên ngoài nữa nhưng cô sợ, khi nàng biết sẽ lại tự ti, cô nửa muốn nửa không thật đau đầu.

Miệng vừa định mở đáp lại câu hỏi của người đối diện Hứa Giai Kỳ vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại, người bên kia đầu dây là tình báo của cô, người nọ nói thông qua điện thoại đã tìm thấy nơi làm việc của Khổng Tuyết Nhi. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hứa Giai Kỳ, cô không làm phiền người kia nữa. Trước khi rời đi còn hướng Hứa Giai Kỳ mỉa mai vài câu, nhưng ý nghĩa sâu xa luôn là mong muốn các nàng hạnh phúc.

Lái xe đi dọc thành phố, Triệu Tiểu Đường hiện tại có một số nghi vấn đi. Khi còn ở Hoa Kỳ tuy người của Lưu Mã bị thanh trừ không ít, hắn cùng bị cô tống vào tù nhưng lúc về đến sân bay đã bị tập kích. Người ám sát cô bị bắt liền tự tử không báo trước, cô chính là nghi ngờ, phải chăng còn ai khác muốn ám hại cô nữa, chết tiệt.

Mải mê suy nghĩ, từ tòa nhà cao ngất đằng xa bỗng chốc hiện ra một tia đỏ chói chiếu đến ngay thái dương Triệu Tiểu Đường. Cảm giác của Triệu Tiểu Đường không sai biệt lắm, cô phanh xe sang một góc khuất, bản thân cầm theo khẩu súng lục nhanh chóng thoát ly chiếc xe của mình. Tia đỏ vẫn không ngừng đeo bám cô, Triệu Tiểu Đường khẽ nuốt nước bọt tránh né thứ nguy hiểm chết người kia, vẫn là không buông tha.

Liều mạng, Triệu Tiểu Đường chạy thẳng đến tòa nhà phát ra tia đỏ kia, trên đường ít nhất sẽ tìm chỗ khuất để thoát khỏi tia ánh sáng đòi mạng. Trước mắt đã đến dưới sảnh lớn, Triệu Tiểu Đường cất đi súng ở thắt lưng, bản thân chỉnh lại quần áo tiến vào trong thang máy. Đảo mắt an toàn mới gọi điện thoại đến công ty, Ngu Thư Hân biết sẽ làm thế nào, cô không cần căn dặn đi.

Lên đến tầng khả nghi, Triệu Tiểu Đường thoát áo khoác bên ngoài quăng đi một góc, bản thân xoắn cả cổ tay áo lên cao, tay tiện thể đem toàn bộ tóc dài đen tuyền buộc lên cao. Người muốn giết cô chắc chắn chưa ra khỏi nơi này.

Tiếng bước chân của kẻ kia dường kia là cố tình, Triệu Tiểu Đường ngay lập tức ngồi xuống, khuất tầm bắn của đối phương. Còn có kẻ khác ở khu vực này, là phía đối diện không sai biệt. Rít vào một ngụm khí lạnh, có lẽ không ít hơn hai người muốn lấy mạng cô không sai. Lần này Triệu Tiểu Đường không manh động, cô chờ đợi một chút, chiếc điện thoại sau đó vài phút liền run lên. Trên màn hình là dòng tin nhắn báo cáo của Ngu Thư Hân, toàn bộ tay bắn tỉa xung quanh liền bị người của nàng trừ khử, chỉ còn kẻ đang lẩn trốn quanh đây.

Cô lên đạn súng trong tay, bước chân cẩn trọng đi đến cánh cửa dẫn lên nơi cao nhất của tòa nhà này. Như nín thở, Triệu Tiểu Đường đạp tung cánh cửa trước mắt nhưng khi cô bước ra đối phương đã đứng sừng sững nơi lan can sân thượng. Triệu Tiểu Đường thầm chửi thề trong lòng, tay cũng bóp cò đầy tức giận. Người kia tuy nhanh nhẹn nhảy xuống nhưng có vẻ vẫn để bị trúng đạn đi. Đến khi Triệu Tiểu Đường nhìn xuống dưới đã không còn bóng người, kể kia lợi dụng cửa kính tháo dỡ của tầng bên dưới trốn thoát, khôn ngoan. Một lúc sau đó Ngu Thư Hân đã ở bên cạnh cô ôm eo, nữ nhân này làm việc rất hiện quả, nhanh nhạy, EstherYu vẫn như thế. Hôn lên mái tóc đỏ rượu của nàng, Triệu Tiểu Đường thì thào thuật lại tình hình khi nãy. Nàng chỉ nhìn cô mỉm cười rồi cho người đi tìm, dám ám sát cả nữ nhân của nàng thì chính là không sợ chết đi.

Trở lại với Hứa Giai Kỳ, cô đậu xe gần nơi Khổng Tuyết Nhi làm việc không xa. Chỉ dám đứng bên ngoài đó nhìn nàng ấy, ngay cả mồ hôi đầy trán của nàng cô cũng không đến lau được. Cửa hàng thức ăn nhanh hội tụ rất nhiều loại người, Hứa Giai Kỳ cũng không phải chưa từng làm đến loại công việc này. Mà có vẻ như Khổng Tuyết Nhi lại gặp phải loại người không nên gặp rồi.

Người phụ nữ khuôn mặt hung dữ hướng Khổng Tuyết Nhi quát nạt, đứa trẻ bên cạnh lại cậy mẹ mình mà ra sức dùng đồ chơi đánh vào người nàng. Đại khái chính là nàng không cẩn thận bị đứa trẻ kia đụng vào cánh tay khiến thức ăn đổ ra sàn, người xung quanh nghe thấy tiếng động lớn liền xoay lại nhìn xem. Người phụ nữ kia không rõ chỉ nghe lời một phía từ đứa nhỏ mà hướng nàng quát tháo, còn có đôi lúc véo đến da thịt nàng sưng đỏ. Hứa Giai Kỳ nhịn không được, tay chân sớm căng cứng vì tức giận.

Lôi nàng ra phía sau, Hứa Giai Kỳ lại trừng mắt với người phụ nữ điêu ngoa kia cảnh cáo. Tuy bị khí thế của cô bức sợ nhưng có vẻ vẫn muốn gây sự.

" Cô là ai mà xen vào, tránh ra chỗ khác!!"

Ở phía sau Khổng Tuyết Nhi cũng đối cô lắc đầu ý muốn bỏ qua, cùng lắm nàng đền lại tiền cho người kia. Nhưng sẽ chẳng có việc gì nếu đứa trẻ kia không làm ra hành động sau đó. Chỉ nghe thấy tiếng nàng hét lên sau lưng cô, Khổng Tuyết Nhi ôm lấy trước ngực nếp vào người Hứa Giai Kỳ sợ hãi. Tức giận ngùn ngụt, Hứa Giai Kỳ cầm lấy tay đứa trẻ kia kia dạy dỗ. Nhưng vẫn là nàng kéo tay cô lại, đem Hứa Giai Kỳ đang tức giận dẫn ra ngoài. Người phụ nữ kia nhìn các nàng rời đi, còn làm ra mấy hành động thân mật liền híp đôi mắt lại. Sau đó Hứa Giai Kỳ nghe thấy lời người đàn bà kia nói xong, cơn tức giận đã sớm lên đến não.

Mặc kệ Khổng Tuyết Nhi ở phía sau có ngăn cô phát tiết nhưng sức nàng vốn dĩ không thể ngăn cô lại đi.

"BÀ CÓ GIỎI THÌ LẶP LẠI LỜI VỪA NÓI?!"

Cô rống lên, người xung quanh cũng bị dọa đến sợ hãi lùi lại vài bước. Quả nhiên bà ta không chịu thua cô cũng lớn giọng nói câu đó lại.

" Tôi nói cả hai người đều là lũ bệnh hoạn, nhìn đi, nắm tay nắm chân lại làm ra mấy hành động thân mật đấy, không bệnh thì là gì!"

Từng câu từng chữ bị cô thu vào trong tai, Hứa Giai Kỳ đôi mắt ngập trong tơ máu đỏ ngầu nhìn chầm chầm người phụ nữ trước mặt. Cô tiến lên một bức bà ta lùi về một bước, chỉ khi đụng phải cạnh bạn phía sau mới bất đắc dĩ dừng lại.

" Tôi nói cho bà biết, chúng là không bệnh. Chúng ta yêu, chúng tôi sống như những người bình thường, bà nên câm mồm thối của mình lại đi!"

"Cô..."

"Còn nữa, bà nên giáo dục lại con của mình, nhìn xem nó bao nhiêu tuổi đã làm ra hành động đáng xấu hổ kia rồi!!!"

Không để bà ta có cơ hội nói tiếp, Hứa Giai Kỳ kéo Khổng Tuyết Nhi đến bên cạnh.

" Tôi nói cho bà biết, chúng tôi yêu nhau không ảnh hưởng đến các người, cũng sẽ không vì các người mà chia xa nhau. Bà nên nhớ, những người như chúng tôi không bệnh, bà mới bệnh!"

Sau đó vài giây liền có tiếng vỗ tay, lần lượt tiếng vỗ tay lại càng lớn, người phụ nữ kia bị cô làm cho cứng họng liền tức tối dẫn con mình rời đi. Hứa Giai Kỳ tiếp đến mới thả lỏng, dám sỉ nhục người yêu cô sao, tự tìm đường chết mà, hừ hừ.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi trong lòng cô vì cái gì lại cười khúc khích chứ, không phải chuyện gì vui vẻ mà. Nàng không nói chỉ nhẹ đẩy vai cô trở về làm việc, ánh mắt trước đó muốn nói rằng cô nên đợi nàng một chút. Hứa Giai Kỳ thở hắc đi đến một cái bàn trống ngoan ngoãn ngồi đợi ái nhân, một màn được các cô gái xung quanh chứng kiến mà không khỏi ngưỡng mộ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net