Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình huống hiện tại không thể nó quá cứng nhắc sao, Khổng Tuyết Nhi cứ như cũ ôm chặt cổ Hứa Giai Kỳ, cô đi đâu nàng liền đu theo đó. Tư thế hiện tại không thể nào khó coi hơn, nàng được Hứa Giai Kỳ ôm cả thân người lên tựa như con tinh tinh đu bám thân cây, vô cùng chặt.

"Nhi, chị trước đi xuống, để em làm đồ ăn cho chị đã."

Khổng Tuyết Nhi không nghe lời cô nói, tiếp tục rút vào hỏm cổ người kia làm ngơ. Cô quả thật hết cách với người phụ nữ đã qua tam tuần này, vuốt vuốt mái tóc dày mềm mượt của nàng Hứa Giai Kỳ liền nảy sinh thích thú.

" Chị không đói, ôm chị về phòng đi mà."

"Được rồi, theo lời chị."

Hứa Giai Kỳ ôm theo nàng trở về phòng, suốt vài bước đi đó thôi nhưng cô có thể nhìn thấy nụ cười của nàng bây giờ vô cùng vui vẻ. Người phụ nữ làm cô yêu chết này tỏ ra thích thú khi được cô bế sao, thật không hợp với tuổi của nàng chút nào. Cho đến khi đã ngồi trên giường nàng vẫn không chịu buông tay, nội tâm Hứa Giai Kỳ có linh cảm không tốt đi.

"Chị...ừm!"

Hai bàn tay gầy guộc của nàng ôm lấy khuôn mặt đang ngỡ ngàng của cô, Khổng Tuyết Nhi đôi môi ngọt ngào cứ như vậy tấn công. Thoắt một cái, Hứa Giai Kỳ ngã người ra phía sau ở bên dưới ôm lấy nữ nhân ngự trên thân mình. Hai cánh tay ôm lấy eo nhỏ siết lấy. Khổng Tuyết Nhi rất thơm, trên cơ thể nàng ấy luôn ngự trị một loại hương thơm vô cùng đặc biệt, khiến ngoại nhân say mê không ngớt.

Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng mở hàm răng để nàng tiến vào, bản thân cũng ôn nhu đáp lại Khổng Tuyết Nhi. Khoang miệng bỗng chốc ướt át, hòa cũng ngọt ngào của giây phút này đây. Tay Hứa Giai Kỳ sau một lúc du ngoạn đã ở bên dưới lớp áo mỏng manh của nàng từ khi nào, vi vu trên tấm lưng trơn bóng của người kia.

Trải qua một đời chồng, vốn dĩ Khổng Tuyết Nhi đã quá quen thuộc cảm giác này nhưng vì cớ gì khi cô chạm vào da thịt lại bỏng rát nóng bừng bừng như thế. Bờ vai Khổng Tuyết Nhi vô thức run rẩy vì đê mê, bàn tay trên lưng nàng sớm đã chuyển đi vị trí nhạy cảm hơn. Rời khỏi nụ hôn cháy bỏng, Khổng Tuyết Nhi sau đó bị bàn tay cô hành hạ đến không còn sức lực chống trả. Chỉ gục trên ngực áo Hứa Giai Kỳ thở dốc, nhưng có điểm kỳ lạ.

Dừng lại động tác, Hứa Giai Kỳ bật người ôm nàng trong vòng tay, đáy mắt mở to nhìn Khổng Tuyết Nhi đang ôm ngực thở dốc liên tục, hơi thở nàng không ổn định.

"Nhi, chị đừng làm em lo....Nhi?!"

Tiếng cô rơi vào hỗn loạn, thế này là thế nào, người phụ nữ này đang đau sao, tại sao cô không hề biết. Hứa Giai Kỳ hai mắt trực trào lệ nhưng cố kiềm nén lại, bàn tay run rẩy bấm số điện thoại nhưng một cỗ yếu ớt ngăn cô lại, nàng nắm chặt lấy áo Hứa Giai Kỳ nức nở lại lắc đầu.

"Giúp chị...thuốc...ở trong ngăn thứ hai...ha..."

Hứa Giai Kỳ vứt điện thoại sang một bên, tay nhanh chóng lục lọi hộp tủ đầu giường, đem thuốc đến cho nàng. Cho đến khi nàng bình ổn trở lại, Hứa Giai Kỳ mới dám thở. Nàng hướng cô phía trên nở một nụ cười, nụ cười gượng này là sao, Khổng Tuyết Nhi, nửa năm qua nàng rốt cuộc chịu đựng bao nhiêu thứ khổ cực đây.

" Đừng lo...sẽ không sao đâu Kỳ...a"

Bả vai nàng bị cắn đến suýt chút nữa bật máu, Hứa Giai Kỳ hung hăng ở trên vai gầy của nàng cắn lấy. Nàng không trách cô, chỉ im lặng vỗ vỗ tấm lưng ái nhân, quả thật khoảng thời gian không có Hứa Giai Kỳ sức khỏe nàng ngày càng xuống dốc, nhung nhớ cùng với tần suất làm việc liên tục khiến tim nàng yếu đi, ít nhất là đến hôm nay mới đau dữ dội như thế. Nàng thật tiếc, một chút nữa thôi, một chút nữa thôi nàng liền trở thành người của Hứa Giai Kỳ, của người nàng yêu.

"Đến bệnh viện được không...?"

Nghe câu này của Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi chỉ lắc đầu, các nàng làm gì có tiền đây chứ, số tiền tiết kiệm của cô vốn dĩ không đủ chữa trị cho căn bệnh này.

" Chị không sao...Chỉ là căn bệnh nhỏ thôi mà."

"Chị biết rõ bản thân như vậy, còn để em làm càn sao?!"

"Chị muốn là người của Hứa Giai Kỳ."

Khổng Tuyết Nhi nói nhẹ như không nhưng nàng không biết lời này tựa thái sơn ngự trị trong tim Hứa Giai Kỳ nặng đến cỡ nào. Hứa Giai Kỳ ánh mắt tình ý tràn đầy ôm nàng thật sâu vào lồng ngực, như muốn cùng nàng hòa làm một, mà nàng chỉ đơn giản nhu thuận ở đó im lặng lắng nghe âm thanh từ nơi ngực trái Hứa Giai Kỳ phát ra.

" Chị cởi đồ ra đi."

Năm chữ này Hứa Giai Kỳ phun ra khuôn mặt vẫn tĩnh, chỉ có Khổng Tuyết Nhi đỏ mặt không hiểu nhưng vẫn làm theo. Tuy là như thế, nàng nào có biết tâm Hứa Giai Kỳ đang rối như tơ còn bị nàng đốt đến sắp phỏng rồi. Đến chiếc quần lót cuối cùng thoát hạ, cơ thể Khổng Tuyết Nhi mới khiến Hứa Giai Kỳ đau lòng không thôi. Bàn tay khi nãy ở trên thân thể nàng phát hiện không ít chỗ gồ ghề, háo ra tất cả là những vết bỏng lớn nhỏ chi chít. Cô cắn môi mình đến bật máu, nếu không phải Khổng Tuyết Nhi nhìn ra cô nghĩ gì liền xoay lưng Hứa Giai Kỳ sẽ tiếp tục như thế. Nuốt xuống nóng giận, Hứa Giai Kỳ đem nàng ôm vào lòng, để hơi ấm của mình sưởi cho người phụ nữ này.

"Vì cái gì mà chị ra nông nỗi này?"

"Không sao đâu mà...."

"KHÔNG SAO! LẠI LÀ KHÔNG SAO, CHỊ XEM TÔI LÀ CÁI GÌ, ĐỒ NGỐC SAO?!"

Tiếng quát của Hứa Giai Kỳ thật sự rất lớn, khiến nàng giật mình không ít. Nhưng hình ảnh sau đó liền làm Hứa Giai Kỳ hối hận, nàng nước mắt giàng giụa xoay người ôm chặt lấy cô rối rít xin lỗi, cô cảm nhận được, nàng ấy đang sợ hãi, rất sợ hãi.

"Giai Kỳ...Chị chị xin lỗi, em đừng giận... đừng giận có được không? Chị nói, chị đều nói mà...Chỉ xin em, đừng giận, đừng bỏ đi nữa...đừng đi..."

Nức nở, Khổng Tuyết Nhi đem uất ức phát tiết, Hứa Giai Kỳ càng nghe lấy càng đau lòng. Cô nhìn nàng, trước mắt một mảnh nhạt nhòa, cô cũng không kiềm được mà khóc mất rồi. Nàng ấy vẫn luôn miệng nói xin lỗi, nàng ấy không sai nhưng nàng ấy không muốn cô giận, hơn hết nàng sợ cô rời đi. Hứa Giai Kỳ không muốn nhìn thấy nàng như thế, thân thể đứng lên ý định ra ngoài nhưng hông sau đó đã bị nàng ôm cứng.

" Đừng đi...đừng đi mà..."

"Buông ra đi..."

Nàng khóc càng thêm lợi hại, chỉ là cô không ngờ lúc Hứa Giai Kỳ gỡ tay nàng ra xoay người đi, nàng ấy đã ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cô cắn chặt răng đi đến ôm xốc nàng trở lại giường, hung hăng cắn môi nàng mà hành hạ. Tiếng nấc vẫn còn đó nhưng một lát đã thay thành tiếng ưm a đứt quãng. Cảm xúc, phẫn nộ, đau lòng, đồng loạt bộc phát, Hứa Giai Kỳ thoát hết quần áo đem đôi môi ngọt như mật ông của nàng cắn mút sưng đỏ không thôi.

Không khí dần loãng đi, Hứa Giai Kỳ chuyển môi mình xuống cái cổ trắng nõn của nàng tiếp tục cắn lấy. Nàng dù đau nhưng vẫn mặc cô hành sự, vì sao, vì nó khiến cô không rời đi nữa. Bàn tay nàng ấy luồng vào những sợi tóc ngắn đen tuyền của Hứa Giai Kỳ, khẽ dùng lực kéo cô càng sát mình hơn. Tiếng nỉ non của nàng vô tình khiến dục vọng Hứa Giai Kỳ được khơi gợi. Mười ngón tay các nàng đan khiết lấy nhau, Khổng Tuyết Nhi để cô tự do lộng trên cơ thể mình, nàng đang rất hạnh phúc.

"Đau thì nói với em nhé..."

Giọng Hứa Giai Kỳ khản đặc, tuy nhiên không thể che giấu được sự sủng nịch trong lời nói, tâm can của nàng được sưởi ấm không ít. Chờ đợi cái gật đầu từ nàng, Hứa Giai Kỳ mới dám dùng lực, bàn tay phủ lên khỏa mềm mại bên kia của nàng, bên còn lại được môi cô chăm sóc vô cùng chu đáo. Lần này Hứa Giai Kỳ không tấn công dồn dập như lúc nãy, cơ bản cô không muốn nhìn người phụ nữ này chịu đau đớn. Từng cái hôn quanh ngực nàng rơi xuống vô cùng dịu dàng, đôi lúc sẽ để lại ấn ký đo đỏ.

"Ưm...Giai kỳ...em nhẹ thôi...a"

Quả thật Hứa Giai Kỳ nghe theo lời nàng nói đi, lực đạo giảm đi không ít. Men theo vùng bụng phẳng lỳ tìm đến nơi ngon ngọt, Hứa Giai Kỳ hít một ngụm khí lạnh liền liếm láp mật động kích tình. Khổng Tuyết Nhi bị tấn công bất ngờ, khoái cảm dễ dàng đánh úp, cơ thể hưởng ứng mà cong lên.

"Chị thật ngon..."

Hỗn đản, Khổng Tuyết Nhi bản thân kiềm lại giọng của mình, xung quanh nhà các nàng còn có người sinh sống không thể những âm thanh xấu hổ này lọt ra ngoài được. Ngón tay Hứa Giai Kỳ như một con kiến, đùa nghịch hoa huyệt của nàng đến đáng thương, đợi một chút lại bắt lấy bạch thở xoa nắn.

Bỗng nhiên Hứa Giai Kỳ đem nàng lật người, đối diện với tấm lưng sinh đẹp kia trong đầu cô lại nổi lên tà ý. Đôi môi giáng xuống mảng da thịt nóng hổi, ngọt ngào lưu lại trên vật chủ hoa hoa ký. Khổng Tuyết Nhi chỉ biết ôm chặt lấy cái gối, kiềm nén lại khoái cảm để không bật ra âm thanh. Chốc, Hứa Giai Kỳ vén mái tóc dày của nàng sang hai bên làm lộ ra cổ ngọc, cắn lấy khiến Khổng Tuyết Nhi trong vài giây a âm thanh không nhỏ.

" Không cần kiềm nén, em muốn nghe!"

"Không...kh..được...a..ưm...đừng mà..."

Hứa Giai Kỳ cắn cắn vai nàng không ít lần, mỗi lần đều lộng đến vai nàng ấy run lên lẩy bẩy. Biết đã đến, cô bàn tay tìm đến hoa huyệt ướt đẫm của nàng trêu đùa, đúng như dự đoán nàng ấy buông bỏ kiềm nén mà bật lên âm thanh kiều mị. Ngón tay lần theo mép thịt tìm lối nhỏ đi vào, đoạn nửa ngón tay liền nghe đến tiếng điện thoại.

Hứa Giai Kỳ bực tức không thôi, nhưng cô không thể không nghe máy, bất quá Khổng Tuyết Nhi lại nhìn cô yêu mị mỉm cười. Nàng ấy vẫn nhu thuận nằm yên, đổi lại cô từ lú nào mới phát giác ngón tay mình đã nằm sâu bên trong nàng mất rồi. Nữ nhân lớn mật, thật lắm chiêu trò mà, Khổng Tuyết Nhi bấm nút nhận trên màn hình, giọng nói lúc này của nàng chính là bức người bên đầu dây kia đến phát hỏa.

" Cô là ai? Sao lại nghe máy? Giai Kỳ, chị ấy đi đâu rồi?"

"Em ấy...a...ưm...nhẹ thôi, đang ở đây...a...!"

Quả thật cách ăn giấm chua của Khổng Tuyết Nhi cũng rất khác người, ngang nhiên đối với tình địch phóng tia cảnh cáo.

" Cô, cô, tôi muốn chuyện với chị ấy!"

"Không được...ân...ưm Kỳ ...nhanh nhanh lên a...!"

"Cô...Cô....!"

Xem ra người kia vị chọc đến tức giận rồi, Khổng Tuyết Nhi không buồn tắt điện thoại, trực tiếp không quản thúc âm thanh phát càng lớn. Hai ngón tay Hứa Giai Kỳ cũng càng ngày vào sâu, ra sức thúc đẩy trong khó khăn, hoa huyệt hút chặt lấy ngón tay, điều này thật khiến cô thích thú. Khổng Tuyết Nhi rên rỉ không kiêng kị, chọc cho kẻ kia bực tức cúp máy mới xoay sáng Hứa Giai Kỳ câu cô ra sức.

"Kỳ...nhanh lên...a!"

"Không được...không...chậm một chút...a!"

"Không không...không...Chị ra...Chị ra...aaaaaaa!"

Ngón tay Hứa Giai Kỳ bị mật động hút chặt, cảm nhận rõ ràng co thắt bên trong. Khổng Tuyết Nhi đạt cao triều run rẩy không ít, sau đó mới sụi lơ nằm xuống giường thiếp đi. Bên cạnh, Hứa Giai Kỳ cũng dùng sức không kém, rút ra ngón tay được bao bọc bởi ái dịch của nàng mà thầm mỉm cười.

Đêm còn dài, Hứa Giai Kỳ rốt cuộc đã ôm trong tay người mình yêu, rốt cuộc đã có được nàng rồi sao....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net