Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dã La Kiện bộ dạng thất thỉu đến đáng thương, hắn từ nhỏ đến lớn chỉ mới động tâm lần đầu tiên, mà người hắn động tâm rốt cuộc đã kết hôn, còn có luôn con rồi. Hắn chẳng lẽ tình đầu cũng là tình cuối sao, hắn sắp chết tâm rồi.

Nhưng ông trời không tuyệt đường người Dã La Kiện vừa vặn đụng phải một người mà khi hắn nhìn lấy liền lòng lần nữa nở hoa. Nguyên lai, người phụ nữ trước mắt hắn quá mức xinh đẹp, đến nổi hắn ngây người thất thố mà chẳng hay biết. Người kia cảm thấy thật kỳ lạ, cho dù cô có nói gì hay làm gì hắn cũng không phản ứng, chân mày đôi chút co giật cô đành mặc Dã La Kiện đi.

Khi hắn tỉnh mộng thì người đã đi mất, mái tóc ngắn, đôi mắt hồ ly tinh xảo, hắn yêu rồi, còn dữ đội hơn đối với Ngu Thư Hân. Tiếng cười ngây ngốc của hắn là người xung quanh bất đắt dĩ tránh né, hắn có bệnh nha.

"Triệu Tiểu Đường, ở công ty em thật có người điên!"

"Ồ, thế à..."

....

Ở một bệnh viện, những ca cấp cứu đến nghẹt thở liên tục diễn ra. Nguyên lai vừa có một vụ tai nạn giao thông khiến cho đoàn xe của một trường đại học lao xuống chân cầu. May mắn nơi đó không quá sâu, duy chỉ tài xế thiệt mạn ngay tại chỗ, học sinh sau đó được đưa vào bệnh viện gấp.

Y tá dù nam dù nữ đều căng thẳng giúp các bệnh nhân cầm máu, có người tay chân phế, cũng có người đang mất dần ý thức. Điều họ có thể trông chờ chính là các bác sĩ, cứu lấy những người trẻ tuổi này, trong đó có một người, một người nay đã trở về mang theo năng lực "cải tử hồi sinh".

Nữ bác sĩ đôi chân dài bước đi có chút vội, cầm theo một ống nghe cùng đèn phin chuyên dụng. Tấm rèm được kéo ra một chút, bên trong là kinh hoàng, cánh tay vì bị vật thể nặng đè lên mà trở nên nát đi. Cô không có bất kỳ biểu cảm nào khác, khuôn mặt vẫn điềm nhiêm quan sát bệnh nhân.

"Đẩy vào phòng cấp cứu, tôi sẽ phẫu thuật cho anh ta, mọi trách nhiệm cứ để tên tôi."

Dứt lời bước chân gấp gáp tiến lại một giường bệnh khác thuận tiện quan sát tình trạng những người khác. Ngoại trừ tình huống của nam sinh viên kia khá nguy hiểm thì những người còn lại, cô nghĩ nghĩ bác sĩ ở đây sẽ lo liệu được, nếu không, họ không cần làm bác sĩ nữa.

Ca phẫu thuật của cô kéo dài hơn 3 tiếng, cánh tay kia của anh ta bắt buộc phải cắt bỏ, nếu không sẽ hoại tử đến mức gặp Diêm vương đi.

Thân ảnh thon dài một lần nữa rời đi, những người nhìn theo bóng lưng ấy vẫn luôn kỳ lạ. Con người đơn độc đó không bao giờ ở trong tầm mắt họ hơn 10 giây ngoại trừ những tình huống bắt buộc , thoáng chốc đã như chưa từng tồn tại.

Cởi bỏ bộ đồng phục bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật, Tôn Nhuế khẽ thở hắc, cũng lâu lắm rồi cô mới cầm đến dao mổ, may mắn không có sai sót. Chốc chốc nhìn lên đồng hồ, đã đến giờ cô trở về rồi, con mèo nhỏ ấy chắc chắn đang chờ cô.

...

Căn hộ của Tôn Nhuế không lớn cũng không nhỏ, hai người liền có thể nói là khá thoải mái. Tuy gia cảnh Tôn Nhuế rất khá nhưng cô chưa từng đụng tới, mọi thứ đều là tự lập nên mà có. Bất kể Tôn ba Tôn mẹ có cùng cô thương lượng về việc dọn về nhà nhưng Tôn Nhuế vẫn cứng đầu. Cô không thích bị bó buộc, cũng không thích ở cùng người khác, cho dù là thân sinh đi nữa. Nhưng từ khi con mèo nhỏ kia xuất hiện, thường lệ đó bị phá vỡ hoàn toàn.

Tôn Nhuế là loại người gì, là người rất dễ bắt chuyện, luôn luôn là khuôn mặt hiền lành dễ gần, rất hào sảng phóng khoáng. Nhưng thâm sâu vẫn rất khó đoán được.

Lạch cạch vài tiếng, cánh cửa vừa mở hương thơm quyến rũ của mèo nhỏ đã ngập trong mũi cô. Nguyên lai còn chưa thấy được khuôn mặt người kia đã bị cưỡng hôn, mèo nhỏ chắc chắn rất nhớ cô.

Đôi môi mềm mại ngọt ngào không ngừng va chạm với cánh hoa của cô, Tôn Nhuế thuận tay ôm lấy thắt lưng mèo nhỏ. Vốc người thấp bé càng khiến người kia dễ dàng lọt thỏm vào lòng cô, một cánh tay rồi hai cánh tay, thoắt đã nâng bổng người kia lên. Tóc đen tán loạn rũ xuống, đôi mắt xanh biếc của người kia khuấy sâu vào tâm can Tôn Nhuế, mèo nhỏ của cô vẫn vậy, vẫn rất xinh đẹp.

"Ly nhi, nhớ tôi?"

Đôi mắt xanh biếc vẫn nhìn cô chăm chú, bàn tay áp lên má Tôn Nhuế xoa nhẹ. Môi lần nữa bị nàng chiếm lấy, đây là hành động thay cho lời nói sao. Ướt át xâm lấn, Tôn Nhuế ban đầu thuận cho nàng động, sau đó thay đổi vị thế đem Ly nhi cưỡng ép. Cái lưỡi nhanh chóng làm chủ thế trận, bức ép đến nàng thở dốc liên tục. Buông tha, Ly nhi khuôn mặt trắng nõn bỗng nổi lên vài tầng mây hồng, Tôn Nhuế yêu chiều hôn lên môi nàng vài cái nữa. Đây là cách thức chào đón mỗi khi cô trở về của nàng ấy, Lưu Ly, một nữ nhân ngoại lai đi.

Chính xác người này là cô nhặt được, nói nhặt cũng không đúng. Kể từ lúc giúp nàng chữa trị vết thương, thuận tay liền cứu nàng khỏi kẻ chủ mưu muốn lấy mạng Triệu Tiểu Đường, nàng đã trở thành cái đuôi của cô rồi. Ban đầu gặp gỡ nghĩ nữ nhân này cũng không thuộc dạng dính người như thế, còn muốn giết cô cơ mà. Nhưng đêm đó ôm nàng trong tình trạng sốt cao trở về, Ly nhi dần dính người như thế.

Có một điểm Tôn Nhuế rất ưa thích, Ly nhi cơ bản sau một đêm là người của cô thì mỗi ngày đều hứng tình đòi cô ôm lên giường. Tôn Nhuế bất quá không biết phải làm thế nào, rốt cuộc cùng nàng giao hoan không ít lần một ngày.

Lưu Ly rất đẹp, lúc trước do bị thương mà sắc mặt tái nhợt khó nhận ra. Sau một thời gian chữa trị thì đúng là "khuynh thành", đặc biệt là đôi mắt xanh biếc của người phương Tây nàng sở hữu. Hỏi đến, mẹ nàng ấy là người Anh Quốc, nên đôi mắt vì thế phi thường nhiều sắc tố một chút. Nhưng nàng ấy không có sở hữu chiều cao như người phương Tây, cơ bản nàng thấp bé nhẹ cân đến bất ngờ, nếu không nhìn đến chứng minh thư sẽ nghĩ đây là một học sinh cấp ba đi. Tôn Nhuế không muốn bị cảnh sát hỏi thăm nên bất quá giấu nàng ấy trong nhà.

Mèo nhỏ này rất quấn lấy cô, bình thường bộ dạng đều nhu thuận, tuy nhiên một khi đến kỳ động dục liền đòi hỏi đến một ngày. Tôn Nhuế cũng bị nàng dọa sợ hết lần này đến lần khác.

Quần áo lung tung trên sàn nhà, một thấp một cao ở ngay trong phòng khách nảy sinh nóng bỏng da thịt. Nàng thân người được Tôn Nhuế nhấc bổng đặc trên thành ghế sofa, bàn tay luồng ra sau gáy Ly nhi âu yếm.

"Ly..."

Nàng ấy thường rất hay kiệm lời, ân ái cũng như thế ít nói, Tôn Nhuế không để tâm, đôi môi ở trên người nàng nhu lộng. Da thịt mịn màng bức người đến phát điên của nàng khiến cô không kiềm chế được, hôn ngân đỏ thẫm vì vậy lưu lại không ít. Bàn tay còn lại ẩn nhẫn sau tấm lưng gầy của nàng ôm lấy, Lưu Ly chính là hưởng thụ.

Hai cánh tay ôm chặt Tôn Nhuế như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, cơ thể vì kích tình mà trở nên nóng bỏng. Khuôn ngực đẫy đà bất đồng với thân thể cũng vì vậy mà phập phồng. Tôn Nhuế yêu nhất dáng vẻ này của nàng ấy, vô cùng nhu thuận để cô hoành hành.

"Ly nhi...yêu tôi không?"

"Ưm..."

Lưu Ly bị tấn công đột ngột, miệng vừa định mở lấy thì Tôn Nhuế đã vào bên trong. Ngón tay Tôn Nhuế rất dài, ít nhất là đối với nàng là thế, toàn bộ chiều dài ngón tay đều đã an vị bên trong nàng. Lưu Ly chỉ có thể bám vào bờ vai của cô thở dốc, nhịp thở gấp gáp cầu tình. Để nàng quen thuộc cảm giác Tôn Nhuế mới bắt đầu động tác ra vào, Lưu Ly lần nữa bị bức điên càng ôm chặt lấy Tôn Nhuế, ngón tay cắm trên lưng người kia đến bật máu.

"Nhuế...Nhuế....em.."

Bất quá nàng không chịu được liền muốn cầu xin, nhưng vì cái gì lời thoát ra khỏi cổ họng đã hóa thành tiếng rên rỉ xấu hổ. Lưu Ly cắn cắn lên bả vai cô, lực cắn của nàng ấy thật sự rất mạnh, cô đau nhưng cũng không phàn nàn, chỉ cam chịu để nàng ấy hung hăng. Bên dưới vẫn không ngừng ra vào, thành thị hai bên ép chặt lấy ngón tay Tôn Nhuế. Mãi cho đến khi Lưu Ly thân thể khẽ run rẩy, Tôn Nhuế liền biết nàng đến. Môi cười tà rút ra hai ngón tay còn đẫm mật dịch của nàng, Lưu Ly ánh mắt mơ hồ nhưng cũng chứa đầy bất mãn nhìn Tôn Nhuế.

Ôm nàng trở về phòng, Tôn Nhuế bản thân thoát hạ quần áo trên người, tiếp theo lại lấy một viên thuốc kỳ lạ bỏ vào miệng. Lưu Ly còn chưa định hình được tình huống đã lần nữa bị cô chiếm đoạt đi đôi môi sưng tấy. Cái lưỡi ranh mãnh một đường đẩy viên thuốc vào cuống họng Lưu Ly bắt ép nàng nuốt xuống. Nàng không rõ cô làm cái gì nhưng dạo gần đây cô thường xuyên để nàng uống nó.

Tôn Nhuế cúi người hôn lên vầng trán đầu mồ hôi của nàng, sủng ái vuốt ve khuôn mặt Lưu Ly.

"Ly nhi...Sau này cực khổ cho em rồi!"

Dứt lời liền nở một nụ cười không thể nào gian manh hơn được nữa, Lưu Ly còn đang bận suy nghĩ cô rốt cuộc là đang nói gì. Ngón tay lợi dụng trượt vào trong, nàng khẽ cong người, bàn tay còn lại của Tôn Nhuế vì vậy thuận lợi luồng đến sau lưng nàng ôm lấy, dùng lực nâng lên một chút. Khoảng cách cả hai ngày càng rút ngắn, bầu ngực no đủ đưa đẩy làm sao đã ở yên trước môi Tôn Nhuế. Ngậm lấy đỉnh đậu hồng hào phía trước, nàng vì vậy mà run rẩy lên không ít, ngón tay cô cũng luật động bên dưới ngày càng nhanh. Chẳng mấy chốc, Lưu Ly ôm chặt lấy Tôn Nhuế cắn lấy, cao trào khiến nàng kịch liệt phản ứng, lực đạo cắn liền tăng hại đến vai Tôn Nhuế bị nàng làm cho chảy máu.

Một lúc sau khi cao triều, Lưu Ly rả rời nằm trên giường lớn, sắc mặt hồng hào trông thấy. Khuôn mặt vẫn còn dư âm của cuộc hoan ái mà bất giác gợi tình, Tôn Nhuế giúp nàng vén mấy sợi tóc bết trước trán. Chợt, bàn tay bị người kia nắm lấy, từng ngón tay nhỏ nhắn của nàng xen kẽ vào, bỗng chốc mười ngón đã đan vào nhau khít chặt.

"Lưu Ly..."

"Nơi này...thật?"

Đem tay cả hai đặt ở dưới bụng mình, đôi mắt không giấu nổi niềm vui của nàng đều bại lộ. Tôn Nhuế ngốc ngốc nhìn nữ nhân này, nàng ấy vô tình lại xinh đẹp như thế sao, đây không phải phàm nhân đi. Nhìn đến ai cũng nghĩ nàng ấy là thiên thần hạ phàm nhưng cơ bản nàng ấy từng là sát thủ máu lạnh. Cô không đáp, vuốt ve vầng trán nàng rồi lại hôn hôn, thời gian sẽ thay cô trả lời cho nàng ấy.

"Hôm nay có mệt không?"

"Về đến nhà liền không còn."

"Dẻo miệng!"

Lưu Ly bộ dạng ghét bỏ xoay người, chính là nàng đang che giấu xấu hổ của mình. Nhưng không nghĩ đến người kia cả gan ôm ngang nàng lên cao.

"Nhuế muốn làm gì đấy?!"

"Chúng ta đi tắm nha."

Tên biến thái này nàng còn không biết, sắc lang. Lưu Ly nhu thuận để cô ôm đi, vì cơ bản nàng cũng là...sắc nữ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC