Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dã La Kiện thật sự làm thật, hắn cho người điều tra Hứa Giai Kỳ đi đâu, ở đâu, thường xuyên ra vào nơi nào. Hắn không những thế còn tận tâm chuẩn bị hoa mỗi ngày gửi đến nhà của cô. Nhưng có một điểm hắn không hiểu chính là Hứa Giai Kỳ cũng không phải loại nghèo nàn gì, sao lại ở nơi chật hẹp này. Còn có người bước ra cửa nhận hoa của hắn là một người phụ nữ quá ba mươi, Dã La Kiện đứng ở xa trông thấy, nữ nhân kia có chút quen mắt.

Bất quá hắn không để ý, chỉ là mỗi khi rời khỏi nhà mỗi sớm Hứa Giai Kỳ đều sẽ ôm chào tạm biệt người kia, hắn trong đầu vẫn thập phần mơ hồ. Nói các nàng người thân cũng không đúng, chẳng phải lai lịch Hứa Giai Kỳ ghi rất rõ ràng cô không còn thân nhân sao.

Chiếc xe của nàng đi rồi hắn mới thôi suy nghĩ, hắn không quan tâm, lần này hắn hạ quyết tâm nhất định phải thu được Hứa Giai Kỳ. Dã La Kiện cầm lấy bó hoa lén lút đến trước cửa nhà cô đặt xuống, nhưng không ngờ, người bên trong một thanh mở cửa. Hắn cả người đều cứng nhắc không phản ứng, hiện tại mới rõ ràng, nàng chẳng phải trước khi từng là đối tác của ba hắn sao. Hắn năm 14 tuổi có từng gặp qua nàng, hắn chính xác kém nàng 10 tuổi, lúc ấy nữ nhân này còn trẻ, chỉ mới đôi mươi rất quyến rũ. Ngần ấy năm gặp lại, Khổng Tuyết Nhi vẫn như thế, vẫn rất đẹp nhưng nét đẹp mặn mà, tha thiết, không còn yêu mị như trước, kẻ nào cũng sinh tâm ma.

Nàng ngược lại một chút gì cũng không quen hắn, không khí bỗng chốc rơi vào trầm mặt. Dã La Kiện là kẻ không chịu đựng được sự im lặng, hắn nhếch cái cằm lên hơi cao nhìn xuống nàng nói.

" Hoa này cô chuyển cho Giai Kỳ cô ấy, tôi rất bận không có nhiều thời gian đâu!"

Đây là ra lệnh cho nàng, Dã La Kiện cũng xem thường nàng quá rồi. Phá lệ thất thố, Khổng Tuyết Nhi không những không nhận hoa còn mạnh tay đóng cửa. Một thanh khiến cho mặt mũi Dã La Kiện đều không còn, đành để lại vài câu mắng mỏ rồi rời đi, nữ nhân không biết điều như thế ngoài Triệu Tiểu Đường thì vẫn còn sao, trên đời này ngoài mẹ hắn thì nữ nhân nào cũng như nhau, đều là hoa cỏ. Sinh ra trong gia đình giàu có, tâm tự nhiên sinh ra kiêu ngạo, điều này không trách Dã La Kiện. Khổng Tuyết Nhi trở vào trong cũng chỉ cười trừ.

" Muốn cùng tôi giành lão bà, cũng chỉ là một tên nhóc con!"

...

Hứa Giai Kỳ mấy hôm nay cùng Triệu Tiểu Đường thực có hợp đồng cần bàn bạc, đại khái quan tuyên hàng hóa các nàng bị giữ lại, không nhập vào kho được. Nếu chỉ nói việc mày quả thật đối với Triệu Tiểu Đường thì đây là điều dễ dàng giải quyết, nhưng vài điểm bất đồng số lượng hàng hóa không có vấn đề, chính là một số lô hàng bị người ta phá. Kiện hàng này đối với Triệu thị không quá chú trọng nhưng nó là danh tiếng của cô, bất quá số lượng bị phá có thể hoàn lại. Hứa Giai Kỳ sắc mặt nghiêm trọng, đây là điều cô không mong muốn nhất, kẻ gây bất lợi không ra mặt, lại còn không để lại manh mối, hoàn toàn đoán không được ý đồ. Kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, tình hình đúng là không mấy tốt đẹp.

Bên trong hai kẻ đang căng thẳng thì Ngu Thư Hân bên ngoài cũng không khá gì hơn. Ôn thần đến rồi, hắn đến nữa rồi, Ngu Thư Hân chân chậm chân nhanh tìm chỗ trốn nhưng đã không kịp.

"Thư ký Ngu, lâu rồi không gặp!"

Cách gọi này, hắn ta rốt cuộc mới vừa té ở đâu sao, nàng đôi lúc ngẩn người. Dã La Kiện ngang nhiên lướt qua nàng đẩy cửa vào trong, đúng lúc Triệu Tiểu Đường đang không vui tặng cho hắn một quyển sách dày cộp.

Hứa Giai Kỳ càng không quen biết cũng không đỡ hắn dậy, Ngu Thư Hân càng chán ghét đi tới chỗ Triệu Tiểu Đường làm dịu cơn nóng giận của người kia. Phải nói Triệu Tiểu Đường dạo này rất dễ sinh khí, không còn khuôn mặt lãnh đạm như lúc trước, nàng cũng không biết lý do là vì đâu, nhưng nàng biết chỉ cần nàng dỗ ngọt cô liền không còn sinh khí nữa. Đợi Dã La Kiện đứng dậy, cô cũng hồi phục lại khuôn mặt nhàn nhạt nhìn hắn.

"Dã tổng đến đây có việc gì sao?!"

Hắn xoa xoa cái mũi rồi lại nhìn đến Hứa Giai Kỳ, người quả là rất đẹp, hắn không giống như mấy lần trước ngu ngốc, nhẹ giọng hướng cô ám chỉ.

" Không có gì, tôi đến đây chỉ để ngắm mỹ nữ thôi?"

Ngu Thư Hân bên cạnh tinh ý nhận ra Triệu Tiểu Đường không tốt liền nhanh miệng hạ hỏa.

"Nơi này đều là mỹ nữ, anh muốn ngắm?"

Quả thật các nàng đều là mỹ nữ, nhưng ở trước mặt Triệu Tiểu Đường nói ngắm mỹ nữ, chẳng lẽ là nói ngắm cô sao. Dã La Kiện bị dọa cho sợ, sắc mặt Triệu Tiểu Đường đúng là giết người. Hắn vội vã xua tay.

" Không, không Triệu tổng hiểu lầm rồi, tôi là..."

"Là?"

"Là là..."

"?"

Dã La Kiện cảm thấy thật ức bách, Triệu Tiểu Đường mang đến cho người ta cảm giác bị chèn ép đến mức nghẹt thở. Tuy hắn thường hay nói hắn không sợ phụ nữ nhưng cô là ngoại lên duy nhất, từ nhỏ Dã La gia tộc cùng Triệu gia tộc là hai nơi đối đầu đấu đá lẫn nhau, hắn cũng từng chứng kiến Triệu Tiểu Đường thân thể nhỏ nhắn quật ngã cả người chú cường tráng của hắn. Như thế vì sao hắn lại không sợ được cơ chứ, Triệu Tiểu Đường không thể giỡn.

"À, đây chắc là Hứa Giai Kỳ, tôi có nghe một chút về cô haha!"

Dã La Kiện thu lại sợ hãi đi đến trước mặt Hứa Giai Kỳ chìa tay, mong ngóng cô đáp lại. Mà Triệu Tiểu Đường bắt đầu một thanh nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt của Dã La Kiện rất khác.

"Thật hân hạnh được ngài chú ý!"

Hứa Giai Kỳ là người hiểu rõ lý lẽ, phép lịch sự cô cũng không từ chối mà bắt tay với hắn. Nhưng câu nói phía sau của hắn, Hứa Giai Kỳ ánh mắt tựa như hiện ra tơ máu địa ngục a tỳ quỷ quái.

" Cô không nên ở nơi đó làm gì, có thể đến căn hộ của tôi. Còn có người phụ nữ kia, tôi nghĩ tôi quen thuộc!"

Bàn tay nắm lấy tay hắn bóp lấy, Dã La Kiện cảm thấy lực đạo mạnh đến đau chết hắn liền muốn rút tay. Hứa Giai Kỳ ngừng trệ, cô không muốn nàng ấy bị ai nhận ra, nàng ấy sẽ lại chạy đến ngôi nhà đó. Nàng ấy là giới hạn của cô, Hứa Giai Kỳ ánh mắt nhìn Dã La Kiện như muốn bóp chết hắn mà nói.

"Để nàng yên!"

Xoay lưng rời đi, bước chân nghe rõ âm thanh của sự hoảng loạn lẫn lo sợ. Dã La Kiện được buông tha liền suýt xoa bàn tay, một chút nữa hắn đã bị bóp nát. Giờ đây hắn mới để ý có lẽ đối với Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi khiến cô lưu tâm không ít. Hắn đột nhiên chìm vào suy tư.

...

Hứa Giai Kỳ điện thoại không ngừng bấm vào dãy số của nàng, cả đời này Hứa Giai Kỳ chưa bao giờ lo sợ đến như thế. Chiếc xe cô lao thẳng trong mưa, cũng không rõ từ khi nào bên ngoài đã như thế.

Bỏ mặc tất cả, Hứa Giai Kỳ chân đạp mạnh đem cửa phá đi. Một thân ướt đẫm xông vào, tâm tình không thể nào rối hơn được nữa. Nhưng khi đôi mắt nhìn đến tấm lưng gầy của nàng, nàng ấy là đang loay hoay trong căn bếp chật hẹp. Không nói cũng không báo trước, hai cánh tay siết lấy eo Khổng Tuyết Nhi ôm vào.

Nàng ban đầu là bất ngờ, sau đó là hoảng hốt vì cái gì cô lại ướt như thế. Khổng Tuyết Nhi xoay người vén những sợi tóc dính trên mặt người yêu sang một bên, hai bàn tay áp lên ngũ quan hài hòa kia để hơi ấm có thể hâm nóng người này.

"Em cũng không phải con nít, tắm mưa thật sự không tốt!"

Tuy là lời trách móc nhưng Hứa Giai Kỳ tâm liền một trận vui vẻ càng ôm chặt nàng. Môi cũng không quên thôi mấp máy.

"Thật may quá, chị đây rồi..."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC