Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả biệt thự Triệu gia chìm trong bóng tối, cái không khí khó chịu như lạc vào mê trận liền khiến người khác cảm giác bị giam cầm. Tấm rèm lất phất vì những cơn gió, cánh cửa sổ cũng không biết tự bao giờ đã mở toang. Ánh sáng lóe lên sắc bén đòi mạng, nhưng hành động đột nhiên dừng lại hoảng hốt tìm một chỗ ẩn nấp.

Tiếng bước chân dần thanh thúy rõ ràng, người đến là ai, nàng cũng không rõ. Dao ngắn trong tay đặt ở tư thế sẵn sàng chiến đấu, cũng có thể thẳng tay đoạt mạng người. Kẻ đến dừng lại, cơ bản do nàng không nghe được bất kỳ tiếng động nào nữa.

Đến khi nàng phát hiện thì hơi thở người kia đã ở ngay bên cạnh nàng, Ly nhi khẽ xoay người đem dao đâm hướng tới. Tuy nhiên không kịp với tốc độ đối phương, nàng nhanh chóng bị khống chế trên sàn nhà lạnh lẽo. Nàng căn bản không phải kẻ dễ chịu thua, nàng chân nhanh nhạy kẹp lấy hông kẻ kia thuận lợi cả thân người đu lên cơ thể đối phương. Kỳ lạ đối phương chỉ thủ không công, hoàn toàn không có ý định đáp trả nàng. Nàng không quan tâm, dao ngắn lóe lên lần nữa, ngay tấm lưng người kia hạ xuống.

Dường như mọi thứ đều được người kia đoán được, tay nàng bị nắm chặt, con dao đã tự lúc nào ở góc phòng. Cả cơ thể nhỏ nhắn bị người kia ôm chặt, bàn tay không yên phận ở nơi căng tròn chả nàng xoa nắn. Đúng vậy, kẻ có thể làm như thế này với nàng chỉ có một người. Nàng nương tựa ánh trắng mờ nhạt nhìn rõ khuôn mặt người kia.

"Về thôi, cô ta đã đoán được mọi thứ!"

"Sao chị lại đến đây, không phải đã nói rồi sao?"

Câu nói tuy mang đầy trách móc nhưng chung quy vẫn hướng người kia làm nũng. Nàng mân mê cổ áo người kia, hít lấy hương thơm mê người của cô.

" Không phải vì lo cho em sao..."

"Dẻo miệng!"

Cả hai thân ảnh sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi, căn biệt thự lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

...

Mấy ngày này, Ngu Thư Hân luôn ôm theo Tạ Giai Giai đi sát bên Triệu Tiểu Đường. Ngay cả lúc đi đến nơi lưu hàng cũng không rời nữa bước, đây chính là cô căn dặn, cô không muốn bất cứ gì nguy hiểm xảy ra với cả hai.

Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, bọn chúng hành động vô cùng nhanh chóng. May mắn Triệu Tiểu Đường là người nhạy cảm, cũng đi trước một bước ngăn chặn mọi thứ.

Triệu Tiểu Đường thu xếp một căn phòng để nàng và Tạ Giai Giai nghỉ ngơi, thoạt nhìn đều rất lỏng lẻo canh phòng. Nhưng chỉ cần có một chút động tĩnh hàng loạt vệ sĩ xung quanh sẽ lao ra. Cô thừa biết nàng và Tạ Giai Giai là điểm yếu mà kẻ thù muốn nắm nhất của Triệu Tiểu Đường.

"Triệu tổng, đã sắp xếp xong, chúng ta chỉ cần đợi đối phương ra tay sẽ tóm gọn được!"

Mọi thứ đều nằm trong dự tính, bất quá Triệu Tiểu Đường cảm thấy tất cả đều quá dễ dàng, có chút nghi ngờ. Chợt điện thoại cô reo lên, là Hứa Giai Kỳ gọi đến.

" Tiểu Đường, em nhất định phải cẩn thận, chị vừa phát hiện một chuyến bay gấp gáp bay đến Hồng Kông. Là phi cơ tư nhân."

"Có điều tra được là của ai không?!"

"Không, nhưng có một người biết nó..."

"Của ai?"

...

Hứa Giai Kỳ sau khi thông cáo toàn bộ sự việc đến Triệu Tiểu Đường, cô hiện tại ngồi trước màn hình laptop vô cùng căng thẳng. Kẻ địch của các nàng quá nguy hiểm, không những đánh đến địa điểm lưu hàng mà còn thâm nhập vào Triệu thị. Lần này Khổng Tuyết Nhi cũng vào cuộc, vẫn là nàng tài giỏi, không uổng phí hơn 15 năm ở Khổng gia tiếp quản tập đoàn.

Việc chiếc phi cơ bí ẩn đó là của ai chính do nàng nói, nàng quá mức quen thuộc đi. Người này bọn họ vạn vạn không ngờ đến, hậu thẫu sau lưng cũng không nhỏ. Điều làm Hứa Giai Kỳ bất ngờ nhất, người này từng cứu lấy một mạng của Ngu Thư Hân, hiện tại lại xoay lưng muốn hại các nàng sao.

Virus mà kẻ địch thả xuống làm cô đau đầu không ít, bất quá Hứa Giai Kỳ còn có cả một nữ nhân từng làm dậy sóng thương trường không thua lấy Triệu tổng lẫn EstherYu kia. Nhìn Khổng Tuyết Nhi tự tin như vậy, Hứa Giai Kỳ có một chút kiêu ngạo đi.

"Ngốc tử, còn nhìn chị liền không cho em vào phòng tối nay!"

"Được được, đều theo chị!"

Ai biểu nàng là lão bà đại nhân của cô cơ chứ.

...

Tiếng mưa rả rích bên ngoài, Ngu Thư Hân chui rúc vào lòng Triệu Tiểu Đường thấp thỏm không yên. Nàng hiểu rõ tình hình hiện tại, cho dù các nàng trốn tránh kẻ địch cũng sẽ tìm ra các nàng. Hoặc chạy trốn suốt đời, hoặc một lần giải quyết mọi ân oán. Tạ Giai Giai được cô bí mật đưa đi nơi khác, an toàn tuyệt đối. Nhưng điều cô tức chết chính là Ngu Thư Hân một mực không nghe lời, nắm chặt cổ áo Triệu Tiểu Đường kịch liệt phản đối. Vì vậy, Triệu Tiểu Đường ôm lấy bả vai nàng xoa lấy, nữ nhân sống chết cùng cô này, vô cùng ngốc.

Sấm chớp đánh liên hồi, làm mưa lất phất ít phút sẽ vùn vụt những tiếng bước chân, tiếng những vũng nước bị đạp lấy. Triệu Tiểu Đường để Ngu Thư Hân ở lại bên trong, bản thân được vệ sĩ bao xung quanh ngẩng cao đầu bên ngoài dõng dạc.

"Chúng ta không thù không oán, sao phải truy cùng giết tận?"

Tiếng của cô vang vang trong mưa, sau vài phút mới có người đáp.

"Đúng, chúng ta vốn dĩ không có ân oán gì. Chỉ cần giao ả họ Ngu kia ra đây, tôi liền không động đến Triệu Tiểu Đường cô."

Giọng nói càng lúc càng gần, bất quá tầm nhìn bị hạn chế ai cũng không rõ được người đang nói đang ở đâu. Triệu Tiểu Đường không hoảng, tâm tĩnh như nước, mặc cho nước mưa không kiên kị rơi ướt cả vai áo.

"Bất quá người này không thể giao."

Một câu nói của cô, lập tức khiến những âm thanh rợn người xung quanh vang lên lạch cạch.

"Vậy thì xin thứ lỗi, Triệu tổng!"

Ngay sau đó, từ bốn phía hơn ba mươi sát thủ lao đến, vệ sĩ của cô từ trước đã có chuẩn bị cũng khó khăn chống đỡ.

Tiếng súng, tiếng chém giết, tiếng la hét khắp nơi như bức người phát điên. Ngu Thư Hân cắn răng, nàng không rõ bên ngoài như thế nào, Triệu Tiểu Đường nhất định không được xảy ra chuyện.

Bỗng chốc, nàng nghe thấy tiếng la đau đớn của Triệu Tiểu Đường. Rốt cuộc không ngăn được mà chạy ra ngoài, nàng trước kia là một nữ nhân đáng sợ, khi bị ép vào bước đường cùng sẽ trở thành địa ngục a tỳ. Tầm mắt lạnh lẽo quét qua từng thứ ngỗn ngang trên nền đất ẩm, không mất bao lâu liền tìm thấy Triệu Tiểu Đường đăng bị bao vây. Ngu Thư Hân động tác thuần phục đánh ngất một tên sát thủ, tay nhanh nhẹn lên đạn khẩu súng vừa đoạt được rồi bắn. Tiếng súng thanh thúy xé toạt mọi thứ, những kẻ muốn lấy mạng Triệu Tiểu Đường lần lượt ngã xuống không rõ lý do.

Khi mọi thứ dần trở nên dễ thở hơn, cô mới nhìn thấy Ngu Thư Hân đã ở trước mắt khóc đến thương tâm.

"Nói cái gì hả, không phải nói không để bị thương sao? Triệu Tiểu Đường, Đường chỉ giỏi lừa người ta!"

"Là tôi sai, tôi sai haha!"

Cứ ngỡ chỉ các nàng sẽ chết ở đây, kẻ kia không hề hay biết đám sát thủ của mình đều bị giết trong vô thức. Phút chốc chỉ còn lại hơn mười người xung quanh mình, kẻ đó sắc mặt trở nên xám xịt ra lệnh rút lui.
Còn chưa kịp đã thêm một toán người đến tấn công, nhưng bất quá đám người này không phải người của Triệu Tiểu Đường.

Vậy rốt cuộc chúng là ai, chỉ thấy người trong tay từ từ gục xuống trên vai mình...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC