Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tuyết Nhi vẫn chuyên chú dùng khăn lau khô tóc của Hứa Giai Kỳ, nhưng nàng không rõ cô từ khi về đến cái gì cũng không giải thích, lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt nàng nhìn được, cái gọi là lo sợ, gọi là hoảng hốt, Khổng Tuyết Nhi bỗng nghĩ nghĩ đến một số việc.

"Giai Kỳ..."

Nàng lờ mờ đoán được lý do, Khổng Tuyết Nhi không phải kẻ không biết bảo vệ bản thân, chỉ là người này nàng không yên tâm. Bỏ xuống chiếc khăn, nàng ngồi trên đùi Hứa Giai Kỳ áp tai vào nơi lồng ngực đối phương thử thỉ.

"Chị sẽ không sao đâu mà..."

Thoáng đã hoàng hôn, những tia nắng vàng rực phủ lên dung nhan xinh đẹp này, đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt mê người và cả hơi thở, tất cả của Khổng Tuyết Nhi, đều đẹp đẽ như thế. Bàn tay ma sát với vầng má mềm mại, ngón tay cái không chủ động vuốt ve. Nàng không phản kháng, nhu thuận nghiêng đầu khiến cả khuôn mặt như tựa vào bàn tay Hứa Giai Kỳ. Mái tóc bồng bềnh của nàng ấy cũng vì vậy xen lẫn vào trong từng kẽ hở ngón tay, loại cảm thụ này thật thoải mái.

" Em rất sợ một ngày, một ngày họ mang chị đi...Tuyết Nhi..."

Không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hứa Giai Kỳ khóc, khóc đến độ thương tâm, tâm can phế liệt. Khổng Tuyết Nhi vội vàng kéo Hứa Giai Kỳ vào ngực ôm lấy.

" Xin em, chị xin em đừng khóc nữa...làm ơn..."

Cô khóc, nàng khóc, cả hai người trong ánh hoàng hôn mà nức nở. Một kẻ cố gắng níu giữ, bàn tay ôm siết cơ thể người yêu như muốn thâu nàng vào lòng. Còn một kẻ đau đến nát tan, nàng chứng kiến Hứa Giai Kỳ vì nàng thống khổ như vậy, bao lần đều như thế, rất đau.

Đến khi Hứa Giai Kỳ mệt mỏi thiếp đi, Khổng Tuyết Nhi mới buông lỏng tâm tình. Nàng hôn lên từng điểm thanh tú trên khuôn mặt Hứa Giai Kỳ, nụ hôn mang theo vụ chua chát của nước mắt.

" Hứa Giai Kỳ...là tôi nợ em, nợ em rất nhiều...chỉ cầu xin em đừng khóc nữa..."

Ngay cả khi trong giấc mơ, Hứa Giai Kỳ vẫn ôm chặt lấy người mình yêu, có lẽ suốt đời cũng không muốn buông bỏ.

...

Triệu Tiểu Đường xoa xoa chiếc eo không chút dư thừa nào của người bên cạnh, mặc dù đối với Hứa Giai Kỳ chưa bàn bạc được bao nhiêu nhưng cũng không quan trọng lắm. Cơ bản cô nắm được không ít manh mối, cũng phải nhờ đến nữ nhân tài giỏi như nàng. Quá khứ một EstherYu lẫy lừng sao có thể xem thường được, bất quá không có băng phái Ngu gia chống lưng, nàng càng không thể quang minh chính đại ra mặt. Nhắc đến Ngu đại gia tộc, Triệu Tiểu Đường nảy sinh không ít tò mò, hơn một năm quá Ngu gia dường như bốc hơi. Tuy The Season vẫn vận hành bình thường nhưng những phi vụ to lớn họ mặc nhiên không có quan hệ.

Lặng nhìn trần nhà, Triệu Tiểu Đường ít khi suy tư nhiều như thế, đầu vô thức sinh ra một chút đau đớn. Ngu Thư Hân vốn ngủ chưa sâu, nghe được thanh âm không tốt của Triệu Tiểu Đường mà tỉnh.

"Đường làm sao thế?!"

Cô không đáp, chỉ ngã người nằm xuống sắc mặt trở nên xấu.

"Chị đi gọi bác sĩ..."

"Đừng! Chị giúp em xoa đầu một chút!"

Bị cô cản lại, nàng biết rõ được mức độ nặng nhẹ, chỉ ngoan ngoãn ngón tay ở thái dương cô xoa dịu. Cảm giác lành lạnh từ tay nàng khiến cơn đau đầu của Triệu Tiểu Đường thuyên giảm không ít, đường chân mày vì vậy cũng dãn ra rất nhiều.

"Vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sau?!"

Nàng nhẹ giọng, tuy các nàng biết rằng kẻ nhúng tay vào lần này là người quen, Ngu Thư Hân cũng có lúc nghi hoặc Hứa Giai Kỳ nhưng cơ bản không có bằng chứng, càng không thể vội vàng kết luận. Cô căn bản không có động cơ cùng họ đối đầu, bất quá là không có khả năng. Thủ đoạn đối phương vô cùng tinh tế, tuyệt không để lại dấu tích. May mắn thấy kẻ vận chuyển hàng lần này là kẻ thấy lợi quên nghĩa, cầm tiền của Triệu Tiểu Đường nói không xót một chữ, người kia dùng nặc danh để sai khiến họ phá hàng. Ngu Thư Hân theo cái tên đó mà lần theo dấu vết, chỉ điều tra đến việc người kia là kẻ có hiểu biết về Triệu thị và người kia cũng là phụ nữ.

"Ngày mai chị cùng tôi đến Hồng Kông một chuyến, chỉ còn phiên hàng vận chuyển từ bên đó về vẫn an toàn. Nếu tôi đoán không lần thì đối phương sẽ ra tay tiếp theo với kiện hàng đó."

"Được, để chị đi chuẩn bị!"

"Không cần thiết, lần này Tiểu Giai cũng sẽ đi cùng."

Nghe giọng điệu nàng đoán được chuyến đi lần này không đơn giản. Mục đích duy nhất các nàng đi vội vàng như thế cũng chính là nguy hiểm cận kề. Ngu Thư Hân không hỏi đến nguyên nhân, tay tiếp tục xoa nhẹ vầng trán của Triệu Tiểu Đường.

"Còn mẹ thì sao, bà ấy ở đây có an toàn không?"

Triệu Tiểu Đường có chút bất ngờ về cách xưng hô này, nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn. Cô ngăn lại động tác kéo Ngu Thư Hân nằm xuống bên cạnh, chỉnh góc chăn cho nàng rồi ngồi dậy.

"Chị không cần lo, Mạch gia thế lực tuy không lớn nhưng đủ khả năng bảo vệ bà ấy. Hơn nữa, em quên rằng, mẹ tôi là từng là nữ chủ nhân của Triệu gai sao?!"

Đúng vậy, nàng có nghe đến mẹ Triệu Tiểu Đường là người không đơn giản, cũng không phải không có nguyên do mà mổ người phụ nữ không chỗ dựa, trụ vững được trong Triệu gia đầy toan tính. Ngu Thư Hân sau đó không có hỏi nữa, tận hưởng cái hôn đầy ôn nhu của cô thiếp đi.

Triệu Tiểu Đường hôm nay vẫn đến thư phòng làm việc, đã một khoảng thời gian cô ở nơi này xử lý những chuyện lớn nhỏ. Cũng duy chỉ Ngu Thư Hân vào được nơi này, nàng tuy nhiên không có ý kiến hay nghi hoặc. Đó cũng chính là lý do Triệu Tiểu Đường yêu nàng như thế, nhu thuận hiểu chuyển, hơn hết nàng là người phụ nữ nắm được thời thế.

Ngón tay miết nhẹ chiếc chìa khóa trên tay, Triệu Tiểu Đường trầm ngâm một lúc. Năm đó Triệu ba rời đi, để lại toàn bộ Triệu gia cho cô, và kể từ lúc đó cô không một ngày được an ổn. Nếu không là bắt cóc thì cũng là ám sát, bất kể nơi nào cũng sẽ có kẻ nhìn chằm chằm vào người cô. Khi trưởng thành, cô dần dần học được cách phô trương bản thân, biến mình thành kẻ ai ai cũng không thể đụng đến. Nhưng dạo gần đây, cô dường như cảm nhận được cái chết đang dần dần tìm đến mình. Cô bắt đầu dấy lên sợ hãi, sợ rằng một ngày sẽ rời bỏ nàng. Tuy nhiên Triệu Tiểu Đường nhất định không để chuyện đó xảy ra, lý do duy nhất chính là cô không muốn Ngu Thư Hân cô độc.

Cất chiếc chìa khóa đi, Triệu Tiểu Đường bắt tay vào xử lý công việc. An bài một chút Triệu thị, nghi ngờ về kẻ đó trong đầu cô càng ngày càng rõ rệt.

...

Ngu Thư Hân còn đang say ngủ cảm nhận được ai đó ôm lên cao, bất quá ngửi được hương thơm quen thuộc liền không để tâm.

Triệu Tiểu Đường bế nàng ra xe, cùng tiếp sau đó là một người phụ nữ đã lão ôm theo Tạ Giai Giai mơ mơ hồ hồ dụi mắt. Nhìn một chút căn biệt thự trước mắt, Triệu Tiểu Đường cuối cùng xoay đầu vào trong. Ngồi ở ghế sau ôm Ngu Thư Hân trên người, nữ nhân ngốc này có trộm vào nhà còn không hay mất. Chiếc xe chở các nàng tốc độ rất nhanh, phút chốc đã đến sân bay.

Lần nữa ôm Ngu Thư Hân lên, suốt quá trình Ngu Thư Hân có vẻ không muốn tỉnh đi, an ổn tựa vào người cô đánh cờ với Chu Công. Nhưng như vậy không quá phiền, hiện tại ngủ ngon vẫn là điềm tốt.

Đến khi an vị trên ghế hạng thương gia, Ngu Thư Hân mới từ từ mở đôi mắt sáng của mình. Triệu Tiểu Đường còn không lạ, véo cái mũi cao cao của nàng trừng phạt.

" Đường không gọi chị dậy?!"

"Chẳng phải giờ đã dậy rồi sao."

Ngu Thư Hân đầu dụi vào ngực Triệu Tiểu Đường làm nũng, có cô nàng không cần cảnh giác, cũng không cần phải lo ngại bất cứ điều gì, muốn hưởng thụ loại chăm sóc bảo bọc này đến kiếp sau, kiếp sau nữa. Cho dù là trời sập cũng có người chống đỡ thay nàng, muốn ở cạnh Triệu Tiểu Đường thật lâu đi...


Chỉ sợ một nỗi dây tơ hồng đứt đoạn...




------
Truyện cũng gần đến hồi kết rồi ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net