Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tức chết Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường chính là đệ nhất siêu cấp đáng chết. Câu dẫn thất bại không nói, đáng xấu hổ nhất là người kia không những phũ nàng mà còn bảo nàng kỳ quái, người này nàng phải nhanh chóng đá khỏi ghế tổng tài mới được, tức chết nàng.


"Tổng tài, em đối với ngài là gì nào?~~"


"Là đồ dở hơi, kỳ quái, không biết xấu hổ hơn nữa còn tự tin mù quáng."


Triệu Tiểu Đường một tràn đều không chừa cho Ngu Thư Hân một chút mặt mũi, trực tiếp đánh sập đắc ý của nàng. Giận dữ lên tới não, Ngu Thư Hân liều mạng đưa hàm răng cắn chặt vào vai người kia song đã chạy chối chết ra ngoài. Cho dù rất đau nhưng Triệu Tiểu Đường chính là đối với người con gái thú vị này muốn trêu chọc một chút. Bóng dáng người kia cũng khuất, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm vui vẻ.

" Là gì à, chẳng lẽ nói em là lão bà của tôi.."

Tiếng cười khúc khích của Triệu Tiểu Đường may mắn không bị ai nghe thấy, quả thật rất dọa người, loại âm thanh này không nên nghe.


...


Ngu Thư Hân nàng không làm trợ lý cho cô nữa, chết tiệt nói nàng kỳ quái, Ngu Thư Hân này mới không kỳ quái, kể kỳ quái lập dị chính là Triệu Tiểu Đường kia. Mỗi lần nàng bực tức đều sẽ quẹt thẻ liên tục, lần này cũng không ngoại lệ, Lâm Tiểu Trạch bên cạnh thật muốn toát cả mồ hôi, sơ xài cũng hơn 2 vạn tệ rồi, Ngu Thư Hân còn muốn mua đến khi nào đây.


" Tiểu Hân, chẳng phải cậu nói đi làm sao, hôm nay bộ được nghỉ à?!"


Bạn tốt cũng không biết lựa thời gian mà hỏi, ngay lúc Ngu Thư Hân sinh khí nhất hỏi, rốt cuộc nhận lại một khuôn mặt đầy hắc tuyến của nàng.

" Không làm nữa, tên tổng tài chết tiệt, sao cô ta không đi chết đi!"


"Aida đại tiểu thư nhà tôi ơi, cậu sắp quẹt đến banh cái thẻ rồi kìa, có gì từ từ kể mình nghe!"

Tức giận cũng không làm được gì, Ngu Thư Hân bình ổn lại một chút tâm tình sau đó mới nghiêm túc nói với Lâm Tiểu Trạch.


" Mình hỏi cậu, nếu có một người cậu cực kỳ chán ghét nói cậu kỳ quái, dở hơi thì cậu sẽ làm thế nào?!"


Biết chắc chắn Ngu Thư Hân bị ai đó bảo nàng như vậy, sinh khí lần này khá lớn, người kia không những lợi hại mà còn biết chọc vào chỗ đau của nàng ấy, khâm phục.


"Khiến cho người đó sống không bằng chết! Trước đối xử tốt sau đó đá một cước, chắc chắn sẽ nhận lại đả kích rất lớn nha!"


"Ý kiến hay, Triệu Tiểu Đường, cô không thoát khỏi tay rồi đâu!"


Lâm Tiểu Trạch cuối cùng cũng rõ lý do Ngu Thư Hân tức giận như vậy, Triệu Tiểu Đường có ai mà không biết, nổi tiếng với khuôn mặt như khúc gỗ, không những vậy trong giới thượng lưu người kia càng không giao thiệp nhiều, đời sống vô cùng khép kín. Đối diện với một người như vậy, Ngu Thư Hân lại thuộc dạng không Three không mở miệng, hơn nữa khi mở miệng chính là muốn ăn luôn đối phương, nay sinh khí chắc chắn khúc gỗ đó mặt lạnh phũ phàng nàng ta rồi. Khẽ nuốt nước bọt vào trong, Lâm Tiểu Trạch không biết bản thân có hiến kế đúng cho Ngu Thư Hân hay không, nhưng cô thật muốn xem Triệu Tiểu Đường còn có thể khiến Ngu Thư Hân từ một EstherYu trở thành một nữ nhân dễ dàng sinh khí như hiện tại.

Nói chính là Ngu Thư Hân hôm nay không chỉ quẹt hơn 10 vạn tệ, còn mua rất nhiều thứ đồ linh tinh, Lâm Tiểu Trạch hai tay giúp nàng xách đồ cũng sắp rụng rời đi, đúng là nên trách Triệu Tiểu Đường một chút, sao lại chọc giận Ngu Thư Hân chứ.

...



Sau khi Ngu Thư Hân bỏ đi, Triệu Tiểu Đường tâm trí không thể tập trung vào công việc được, trong đầu đều là khuôn mặt giận dỗi của người kia. Ngay cả Chu Tinh Kiệt hơn ba lần gọi cô Triệu Tiểu Đường cũng không có để tâm đến, vui vẻ mỉm cười suýt dọa bất tỉnh nhân viên trong phòng họp. Cũng may Chu Tinh Kiệt nhanh trí chuyển sang đề tài khác nếu không cả căn phòng đều sẽ mắt chữ a mồm chữ o mất, chung quy Triệu tổng hôm nay có bệnh.


Kết thúc buổi họp cũng không có gì quan trọng, Triệu Tiểu Đường hôm nay liền về sớm một chút, nhưng tâm tư vẫn thật để ý đến Ngu Thư Hân còn chưa trở về công ty. Bỏ xuống điện thoại, vừa vặn đối tác lại mời Triệu Tiểu Đường dùng cơm tối, theo phép lịch sự cô không thể nào từ chối được chỉ có thể nhờ Chu Tinh Kiệt để ý đến nàng một chút. Bánh xe bẻ sang hướng khác, Triệu Tiểu Đường lắc lắc đầu, vẫn là nên đi tìm nữ nhân kỳ quái kia.


Xác định vị trí của Ngu Thư Hân không khó, vì bản tính cẩn thận của Triệu Tiểu Đường vốn dĩ rất dễ tìm ra nàng. Trong mấy chốc đã đến nơi, một nhà hàng khá nổi tiếng ở đây. Hiện tại Triệu Tiểu Đường một thân thường phục, quần áo rất đỗi bình thường nhưng cũng không quá bần tiện đi, không quá mất mặt. Chỉ là vừa bước vào mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người Triệu Tiểu Đường, thật có chút không quen, cô ít khi mặc như thế này đi ra ngoài, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nhưng lại là vì một nữ nhân kỳ quái, dở hơi.

Có thể trong suy nghĩ Triệu Tiểu Đường rất bình thường nhưng đối với người có mặt ở đó thì thật có chút quái dị, đeo khẩu trang đội nón, từ đầu đến chân đều là quần áo thể thao, đôi giày hầm hố, tuy ai cũng nhìn ra được đồ trên người cô là những mẫu mã khó mua được nhưng vẫn có cảm giác không hiểu nổi. Lại còn hiên ngang đi vào, bộ dạng như muốn đánh nhau.

Mặc cho bên ngoài bị cô làm cho náo loạn, Ngu Thư Hân cùng Lâm Tiểu Trạch trong căn phòng VIP đang rất nhàn nhã dùng món trò chuyện.


" Tiểu Hân, Triệu Tiểu Đường đó thật sự rất đáng ghét sao?!"

"Là đại đáng ghét, mình thật muốn băm cô ta ra làm trăm mảnh, nếu không phải cô ta nắm được đuôi mèo của mình, mình liền đá cho họ Triệu đó một cước."


Nhắc đến Triệu Tiểu Đường, khuôn mặt Ngu Thư Hân sẽ tự động biểu lộ ra bộ dạng đanh đá chua ngoa của mình, đây đích thị là một bạch phú mỹ khó hầu hạ. Lâm Tiểu Trạch chỉ lắc đầu, Triệu Tiểu Đường chỉ mong không quá thảm đi.


Rốt cuộc ồn ào vào đến tận phòng Ngu Thư Hân, chính là vừa vặn nhân viên phục vụ vừa mở cửa Triệu Tiểu Đường đột nhiên xông vào bên trong khiến cho người có mặt ở đó không kịp trở tay. Ngu Thư Hân mắt tròn mắt dẹp nhìn quái nhân trước mắt của mình, càng nhìn lại càng quen mắt. Ánh nhìn đột nhiên rơi vào ý cười biểu lộ qua đôi mắt của người kia, hình ảnh đêm mưa đó ùa về trong ký ức Ngu Thư Hân, là darling.

Lập tức thay đổi 360°, Ngu Thư Hân ban nãy sẽ còn sinh khí khó chịu thì giờ đây liền hóa thành nữ nhân nũng nịu chạy đến ôm lấy Triệu Tiểu Đường.


"Darling, người ta thật nhớ darling đó."

"Bạn em sao?"


Đã diễn thì phải diễn cho trót, Triệu Tiểu Đường một lòng cùng Ngu Thư Hân phối hợp vậy, tuy có hơi kích động vì người kia thay đổi nhanh quá nhưng vẫn nên kiềm chế lại nội tâm. Triệu Tiểu Đường không có đáp lại cái ôm của Ngu Thư Hân, cũng không đối nàng quá mức nuông chiều, chỉ đơn giản đứng cho nàng đu bám. Nhất thời Lâm Tiểu Trạch cùng nhân viên phục vụ còn chưa định hình được vấn đề thì Ngu Thư Hân đã lên tiếng đuổi hết người không liên quan ra ngoài, trả lại căn phòng êm ấm. Đến giờ phúc này Ngu Thư Hân cũng chưa có rời khỏi người Triệu Tiểu Đường, đối phương cao hơn nàng nên việc đu bám như thế thật có chút ỷ lại.

Nghe Ngu Thư Hân luôn miệng gọi người vừa mới bước vào là Darling, Lâm Tiểu Trạch cái gì cũng không hiểu, bộ dạng ngốc ngốc nhìn hai người show ân ái trước mặt. Chỉ là tại sao Lâm Tiểu Trạch nhìn người kia lại xuất hiện hình ảnh Triệu Tiểu Đường trong đầu đi, rất giống.


Chỉ vừa nghi ngờ một chút, Lâm Tiểu Trạch liền phát hiện bản thân đoán đúng rồi. Vì Ngu Thư Hân ôm lấy Triệu Tiểu Đường, lưng đối diện với Lâm Tiểu Trạch hoàn toàn không biết khuôn mặt biểu cảm cô ra sao. Chính là Triệu Tiểu Đường đôi mắt híp lại, đưa ngón tay lên miệng ra ám hiệu bảo cô giữ bí mật, Lâm Tiểu Trạch ban đầu còn chưa hiểu nhưng với đầu óc kinh doanh của mình cũng nhanh chóng ngộ ra được. Ngu Thư Hân lần này đạp phải đinh sắt rồi, tưởng chừng là đối người kia hành hạ nhưng rốt cuộc bị Triệu Tiểu Đường trêu chọc đến không biết chuyện gì. Triệu tổng quả không hổ danh là Triệu tổng, trị được Ngu Thư Hân cũng chỉ có thể là Triệu Tiểu Đường. Lâm Tiểu Trạch cảm thấy suy nghĩ mình thật khác người, vốn dĩ không định nghĩ đến một mối quan hệ không đứng đắn như thế nhưng nhìn xem bộ dáng Ngu Thư Hân hiện tại, có thể nói là bị người kia bỏ bùa rồi.


Ôm đủ lâu, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng chịu buông Triệu Tiểu Đường ra, xoay người lại giới thiệu với cả hai. Cô chính là loại không thích cùng người lạ quá mức thân thiết, tuy Ngu Thư Hân bên cạnh không ngừng nói nhưng số lần Triệu Tiểu Đường mở miệng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa từ đầu đến cuối khẩu trang và nón cũng chưa được tháo ra.


Cuộc nói chuyện rất nhanh kết thúc, đại khái nguyên do đến từ Ngu Thư Hân, nói cái gì có việc cần xử lý gấp, nhưng rốt cuộc là để Lâm Tiểu Trạch về một mình còn bản thân cùng tình nhân bỏ trốn. Nếu thân phận Ngu Thư Hân bại lộ ra ngoài, chỉ sợ tiêu đề báo ngày mai sẽ là Doanh nhân nổi tiếng EstherYu công khai tình nhân được bao nuôi hoặc chính là Triệu Tiểu Đường được bao nuôi nên mới có vị trí như hiện tại, đúng thật có chút dở khóc dở cười.


Triệu Tiểu Đường hỏi đến Ngu Thư Hân muốn đi đâu, ngược lại nữ nhân không biết xấu hổ kia liền nói đến nhà cô. Một đường chỉ có Ngu Thư Hân dùng ánh mắt nóng rực nhìn người kia, Triệu Tiểu Đường có muốn tập trung cũng không được.


"Em đừng có mà câu dẫn tôi, tôi đang lái xe đấy, rất nguy hiểm."

"Darling, tại sao darling lại che giấu khuôn mặt mình?!"

"Vì xấu, rất xấu xí!"

Ngu Thư Hân không hỏi nữa, cho dù không được nhìn lấy khuôn mặt người kia, nhưng lăn lộn nhiều năm như thế Ngu Thư Hân thừa biết người kia vô cùng xinh đẹp, đôi mắt còn rất thu hút.


Sau đó, trên xe cũng không còn ai lên tiếng nữa, vô cùng im lặng. Nhưng Ngu Thư Hân tuyệt không phải dạng có thể ngồi im không nói gì, thật sự rất bức rức.


"Darling có nhớ em không?"


"Không."


"Thật vô tâm."


"Tôi không vô tâm, chỉ là tôi thật sự không nghĩ đến em."


Những lời này quả thật rất dễ tổn thương người khác, nhưng Ngu Thư Hân không có mềm yếu như thế, đơn giản chỉ cười gượng không phản bác cũng không thừa nhận.

" Tại sao lại tìm em?!"


"Tôi cũng không biết nữa, hình như...chỉ muốn gặp em."


Thật ra câu này lại động lại trong lòng Ngu Thư Hân sâu hơn, cảm giác rất ấm cũng rất dịu dàng. Ba chữ " muốn gặp em" này, quả thật rất đáng giá đối với nàng, trước đây cũng chưa từng có ai nói với nàng như vậy, Ngu Thư Hân cảm thấy bản thân mình yêu thật rồi...



--------
Tg: Chỉ muốn nói một chút về bài hát Muốn Gặp Anh mà hai bạn nhỏ đã biểu diễn, đứng ở góc nhìn của mình thì dường như cả hai muốn thổ lộ điều gì đó, dù sao cũng chỉ là suy đoán của mình, nhưng vẫn hi vọng hai bạn nhỏ có thể cùng nhau như vậy...

Ngu Thư Hân:

"Mặc cho thời gian bốn mùa thay đổi
Mặc cho vũ trụ vật đổi sao dời
Tấm chân tình này của tôi mãi mãi bất biến giữa thời gian
...
Muốn nhìn thấy em, chỉ muốn gặp em
Dù tương lai hay quá khứ tôi chỉ muốn gặp em
Trải qua hàng ngàn hàng vạn dòng thời gian, giữa biển người vẫn nương tựa bên nhau. "

Triệu Tiểu Đường:

"Muốn bên em mỗi sớm tối
Muốn ngắm nhìn từng biểu cảm của em
Muốn đồng hành cùng em trên mỗi chặn đường từ quá khứ đến tương lai, quấn quýt bên nhau
Muốn theo dõi mọi khoảnh khắc trên instargam để không bỏ lỡ hành trình nào
của em
Có chăng em cũng như tôi, đợi chờ một câu "em nguyện ý". "

Ngu Thư Hân: "Em nguyện ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC