Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàng đoàng

"Triệu tổng đúng là bách phát bách trúng, thật đáng khâm phục."

"Tôi cũng không lợi hại đến vậy."

Triệu Tiểu Đường tháo xuống đai đeo lưng, quả thật cô từ lúc 10 tuổi đã cầm súng theo Triệu ba đến đây luyện tập. Một đứa trẻ cầm trên tay khẩu súng lại không hề có chút sợ hãi ngược lại còn rất điềm tĩnh. Trải qua bao nhiêu năm, Triệu Tiểu Đường tuy không thường lui tới trường tập bắn nhưng tài thiện xạ vẫn không thuyên giảm. Người đàn ông không ngừng ghen ngợi Triệu Tiểu Đường là đối tác cùng cô hợp tác ở Pháp. Người này tuy còn trẻ tuổi nhưng so với cô tuyệt không thua, lần hợp tác này chính là một loại cá cược đối với Triệu thị. Hợp tác với công ty ở nước ngoài luôn có nhiều rủi ro tiềm ẩn, Triệu Tiểu Đường không sợ thua lỗ chỉ là cô muốn bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Đặt khẩu súng lên bàn, Triệu Tiểu Đường sau đó liền hướng ánh mắt về phía Ngu Thư Hân. Nhìn xem nàng ngủ say như vậy, tay vẫn ôm khư khư lấy tập hồ sơ cho dù cô có yêu cầu nàng thôi đi. Nữ nhân này thật có chút kỳ lạ, nhưng không phải Triệu Tiểu Đường không đề phòng, toàn bộ cuộc nói chuyện đều chỉ xoay quanh những đề tài thời trang, nếu Ngu Thư Hân chỉ đăng giả vờ thì cũng thu về công cóc.

"Triệu tổng, tôi thấy thư ký của cô khí chất không bình thường!?"

"Trợ lý của tôi khí chất cũng phải tốt một chút."

"Rất xinh đẹp!"

"Nhưng rất tiếc cô ấy là nữ nhân của Triệu Tiểu Đường tôi rồi."

Ngu Thư Hân trong lòng thầm cười tươi, không uổng công nàng giả vờ ngủ, nghe được chính miệng Triệu Tiểu Đường khẳng định thật ra vui vẻ không ít. Chỉ là cái gì mà nữ nhân của tôi, nàng chỉ là nữ nhân của darling thôi, Triệu Tiểu Đường đắc ý quá rồi.

Nghe lấy Triệu Tiểu Đường nói, người đàn ông kia cũng không tỏ vẻ quá kinh ngạc, dường như đã quá quen thuộc. Đơn giản chỉ cười xòa tiếp tục cùng Triệu Tiểu Đường so tài.


...

"Triệu tổng, tôi thấy bảng kế hoạch lần này của tổ thiết kế quá mức sơ sài, hay là bảo họ làm lại lần nữa."

Ngu Thư Hân đích thị là một cái loa phát thanh không ngừng nghỉ, Triệu Tiểu Đường cùng nhân viên họp đã rất đau đầu, đằng này Ngu Thư Hân còn không ngừng ở bên tai cô lải nhải nói cái này không được cái kia không hợp. Nhưng khi muốn mắng nàng lại nhìn thấy khuôn mặt đêm hôm đó, chỉ có thể ngầm tức giận trong lòng. Xoa xoa thái dương Triệu Tiểu Đường không biết tuyển lấy Ngu Thư Hân làm trợ lý là đúng hay sai nữa.

"Tổng tài, ngài có cần tôi xoa trán giúp ngài không, ngài xem ra rất mệt mỏi."

"Ừm."

Tiến đến bên cạnh Triệu Tiểu Đường, bởi vì cô ngồi trên ghế không quá cao nên khi Ngu Thư Hân đứng trước mặt tầm nhìn lặp tức bị thứ gì đó cản trở. Chính là da thịt trắng nõn của Ngu Thư Hân không hẹn mà gặp thu vào mắt Triệu Tiểu Đường, sau cái lần cùng nàng thân mật, cơ thể nữ nhân này có bao nhiêu mê hoặc cô đều biết rõ. Không chỉ mỗi thân thể Ngu Thư Hân quyến rũ mà còn có mùi hương kích thích khứu giác người khác nữa. Mái tóc uốn nhẹ rủ xuống, che giấu đi một đôi môi đang cong lên, bàn tay Ngu Thư Hân giống như thứ dược liệu thần kỳ, mỗi cái xoa dịu đều thoái mái hơn bao giờ hết. Triệu Tiểu Đường chốc lát bị loại khoái cảm này mê hoặc, chỉ là Ngu Thư Hân hôm nay quyến rũ lạ thường, rất có mị lực.

Đáy mắt Triệu Tiểu Đường vô tình va vào ánh nhìn của người kia, cảm giác từ trên cao nhìn xuống, ngũ quan Triệu Tiểu Đường có chút đẹp mắt ưa nhìn. Ngu Thư Hân đôi tay không an phận bắt đầu duy chuyển xuống gò má nhẵn nhụi của người kia. Không biết từ khi nào, trên đùi Triệu Tiểu Đường liền xuất hiện một con mèo hoang thích câu dẫn này. Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Thư Hân nhìn đến cánh môi Triệu Tiểu Đường, cảm giác mềm mại quen thuộc này, nàng muốn nếm thử nó lần nữa.

"Trợ lý Ngu, cô đang câu dẫn tôi sao?"

"Là ngài quyến rũ quá đó, Triệu tổng!"

Bàn tay Ngu Thư Hân đột nhiệt bị bắt lấy, vài giây đảo khách thành chủ, nàng bị Triệu Tiểu Đường chế ngự trên bàn. Mặc cho vật dụng bị hất đi không thương tiếc, Triệu Tiểu Đường hiện tại chỉ chú tâm đến nữ nhân không sợ chết này.

Chẳng mấy chốc không khí căn phòng nóng lên, Ngu Thư Hân ngón tay lướt đến từng kẽ hở quần áo Triệu Tiểu Đường, mỗi cái chạm đến da thịt đều như thiêu đốt người khác.

"Ngu Thư Hân, cô sợ chết không?"

"Nếu tôi sợ đã không chơi với lửa, Triệu tổng cũng nên biết điều đó chứ!"

"Chỉ là không ngờ cô chơi lớn như vậy, hợp đồng đó, xin lỗi, tôi sẽ giữ nó!"

Ngu Thư Hân biết Triệu Tiểu Đường đang nói về cái gì, chính nàng cũng không ngờ bản thân làm mất đi bản hợp đồng quan trọng đó, khó hiểu nhất, tại sao nó lại nằm trong tay Triệu Tiểu Đường. Đại khái chỉ mỉm cười với Triệu Tiểu Đường một chút, ván bài đầu tiên nàng nhận thua, nhưng đổi lại dường như cô bị nàng câu dẫn mất rồi. Nắm lấy cà vạt kéo khuôn mặt đang đắc ý kia lại gần, Ngu Thư Hân hôm nay muốn trả thù kẻ gây chuyện này.

"Triệu tổng nếu đã biết tôi câu dẫn, vậy thì sao không mau đến đây đi~"

"Trợ lý Ngu thật dũng cảm đấy!"

Ba giây chiếc cà vạt đã yên vị trên sàn nhà lạnh lẽo, Ngu Thư Hân đem cả người Triệu Tiểu Đường ngã lên cơ thể mình, nếu không phải người kia tay chống cự lại thì cả hai sớm đã cùng nhau sát gần rồi.


Đôi môi căn mộng trước mắt mỳ thực không thể chối bỏ được, Triệu Tiểu Đường vẫn còn động lại cảm giác đêm đó. Nhưng khi khoảng cách cả hai chỉ còn lại chưa đầu 1 cm thì bên ngoài liền truyền vào tiếng gõ cửa.

Ngay lập tức sau đó, Ngu Thư Hân đẩy nhẹ vai cô, còn nở một nụ cười trêu chọc mới chịu xoay lưng đi mở cửa. Triệu Tiểu Đường thật muốn nguyền rủa kể phá hoại chuyện tốt của cô, nhưng người đó không ai khác chính là Chu Tinh Kiệt đi vào. Lần nữa hắn cảm giác như mình mới chọc giận Triệu Tiểu Đường, nhìn xem ánh mắt muốn giết người của cô đang ghim trên người hắn, sau gáy đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

" Có chuyện gì?"

Nàng bên cạnh thật muốn bật cười, đường đường là tổng tài quyền lực lại đi bực tức khi có người phá đám, nữ nhân như Triệu Tiểu Đường thật khó tìm, khá có chất thú vị. Thấy không khí có chút căng thẳng, Ngu Thư Hân tìm cớ rời đi pha nước, đại khái chính là tránh đứng ở đó sẽ cười ngốc mất, Chu Tinh Kiệt bộ dạng quá mức buồn cười.

" Thiết kế lần này cô muốn lấy đề tài là gì?! Tổ thiết kế cần một đề tài cụ thể từ cô, nên...."

"Thạch Lựu, quả lựu hồng căng mộng, không thiếu phần mạnh mẽ, lại dễ dàng bóp nát."

"A, tôi đi báo cho bọn họ biết, Triệu tổng, chú ý thân thể!"

Chu Tinh Kiệt vừa nói xong liền co chân chạy đi, cho đến khi Ngu Thư Hân quay lại Triệu Tiểu Đường mới kịp nở nụ cười.

"Xem ra Triệu tổng rất vui vẻ, kể tôi nghe một chút chuyện vui của ngài đi!"

Không ngoại lệ, Ngu Thư Hân dùng chính cách nàng trước đây hay câu dẫn đám đàn ông dơ bẩn kia, ngồi vào lòng Triệu Tiểu Đường, ở trước ngực người kia làm nũng.

"Tổng tài, kể cho tôi có được không?"

"Sao tôi phải kể cho cô nghe?! Trên danh phận cô cũng chỉ là trợ lý"

"Vậy thì tổng tài, trong lòng ngài tôi là gì?"

Vừa dứt lời Ngu Thư Hân khuôn mặt lộ ra điểm cười sáng lạn, dường như nước đi này quá khôn ngoan, Triệu Tiểu Đường không đỡ được. Nhìn vào mỹ cảnh trước mắt, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể nuốt nước bọt thay cơm tránh hành động không xuất như lúc nãy. Không thấy người kia trả lời, Ngu Thư Hân lại càng được nước làm tới, đưa mặt lại gần người đang kiềm chế kia.

"Tổng tài, em đối với ngài là gì nào?!"


"Là..."

....











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net