Chương 13: Lần đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời của Phú Sát Dung Âm, Ngụy Anh Lạc luôn ghi nhớ trong lòng, tuy ngàn vạn không muốn, nhưng cũng không dám vi phạm ý tứ của nương nương. Có điều tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể dời qua ở chung với nương nương? Ngụy Anh Lạc cảm thấy ba ngày này phảng phất như ba năm.

Hôm nay quả thực nhàm chán, liền mang San Hô đi ra ngoài dạo quanh một chút, nhưng nàng không ngờ đi tới ngự hoa viên lại gặp phải Trầm Bích! Trầm Bích không phải ở lãnh cung sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng lại bị nàng câu hồn mà thả ra? Bản thân vùi ở Diên Hy Cung ba ngày bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?,

"Anh Lạc!"

Ngụy Anh Lạc muốn tránh cũng không còn kịp rồi, Trầm Bích đã lên tiếng gọi nàng. Ngụy Anh Lạc liếc nàng một cái, người này thật đúng là tự quen tự đến trước sau như một.

"Dừng lại."

Mắt thấy Trầm Bích lại muốn sáp vào, Ngụy Anh Lạc vội vàng đưa tay ngăn cản nàng.

"Thế nào, nhìn thấy ta có phải rất vui vẻ hay không?"

"Không hề."

"Anh Lạc ~~~"

Giọng nói Trầm Bích ỏn ẻn ỏn ẻn, để cho Ngụy Anh Lạc toàn thân nổi da gà.

"Được rồi, chớ giả bộ trước mặt ta. Nói đi, tại sao Hoàng thượng lại cho ngươi đi ra?"

Trầm Bích thấy vừa đủ liền thu liễm.

"Đừng nói khó nghe như vậy mà, để người chung quanh nghe, cứ như ta bị nhốt lại vậy. Anh Lạc, đúng lúc ta một mình nhàm chán, cùng ta tản bộ một chút có được không?"

Ngụy Anh Lạc không cự tuyệt, dù sao bản thân cũng nhàm chán.

Hai người vừa đi vừa nói, Ngụy Anh Lạc tự động bỏ qua cách thức nói chuyện của Trầm Bích đối với mình, ở chung coi như không tệ.

Một đường nghe Trầm Bích lải nhải nói không ngừng bên cạnh, trong lòng có tâm sự, nên chỉ thỉnh thoảng đáp nàng đôi câu. Người bên cạnh đột nhiên ngừng bước, Ngụy Anh Lạc nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

"Anh Lạc, nhìn bên kia kìa."

Ngụy Anh Lạc nhìn theo ngón tay nàng, Thư phi? Bên cạnh chính là Khánh phi?

"Không phải là Thư phi và Khánh phi sao, có cái gì ngạc nhiên."

Ngụy Anh Lạc bất mãn mở miệng, người này đoán chừng là ở lãnh cung lâu đến phát ngu rồi.

"Hai người này quan hệ luôn tốt như vậy sao?"

Trầm Bích cũng không thèm để ý Ngụy Anh Lạc, lại thuận miệng hỏi.

"Thoạt nhìn có vẻ thế."

Trầm Bích giống như nghĩ đến điều gì, mặt hưng phấn chuyển hướng Ngụy Anh Lạc.

"Anh Lạc, ngươi nói xem chúng ta hay là các nàng quan hệ tốt hơn?

"Ngươi đầu óc có bệnh à!"

Bị Ngụy Anh Lạc mắng, Trầm Bích chỉ cười không nói.

"Nếu đã trùng hợp như vậy, chúng ta cũng đến chào hỏi đi."

Trầm Bích cũng không để ý Ngụy Anh Lạc có nguyện ý hay không, kéo nàng đi về phía Thư phi bọn họ.

"Trầm Bích bái kiến hai vị tỷ tỷ."

Theo lễ mà nói, Trầm Bích nói như vậy vốn dĩ rất bình thường, nhưng Ngụy Anh Lạc nghe xong lại ở trong lòng đem Trầm Bích mắng một trận. Tốt xấu gì bản thân cũng tiến vào hoàng gia trước nàng, chưa bao giờ thấy nàng xưng hô mình như vậy.

Thư Khánh hai người thấy Lệnh phi cùng Thuận tần thì cũng có chút kinh ngạc, Khánh phi kia càng là có hơi đỏ mặt hướng về phía Ngụy Anh Lạc hành lễ.

"Lệnh phi nương nương cát tường."

"Không cần đa lễ."

"Hai người, nhìn gì vậy?"

Không biết là Trầm Bích vô tình hay cố ý, thời điểm nói đến "hai người" cố ý kéo chậm tiết tấu, Thư phi cùng Ngụy Anh Lạc ngược lại không phát giác điều gì, chỉ là Khánh phi đứng một bên lại vùi đầu sâu hơn.

"Trong lúc rãnh rỗi, cùng Vãn Vãn ra ngoài đi dạo tới lui. Hôm nay thấy Thuận tần đúng là làm bổn cung cảm thấy mới lạ."

Tuy rằng nghe hiểu ý tứ trong lời của Thư phi, Trầm Bích cũng không tức giận, chỉ cười nói:

"Cũng thật trùng hợp, đúng lúc Tần thiếp nhàm chán, cho nên đi mời Anh Lạc nhà ta cùng ra ngoài dạo một chút."

Ngụy Anh Lạc hung hăng trợn mắt nhìn kẻ vô sỉ này, cái gì gọi là Anh Lạc nhà nàng? Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Ngụy Anh Lạc chỉ xem như Trầm Bích là vì đốp chát lại Thư phi, nên cũng không mở miệng so đo.

Thư phi vốn dĩ muốn nói Trầm Bích này thật không biết xấu hổ, nịnh hót Ngụy Anh Lạc. Nhưng mà thấy Ngụy Anh Lạc đều không phản bác, trong lòng cũng không dám chắc, không biết quan hệ hai người rốt cuộc là như thế nào.

"Bổn cung đúng là không biết, Lệnh phi nương nương lúc nào cùng Thuận tần quan hệ tốt như vậy."

Lục Vãn Vãn nghe lời này một cái, cẩn thận nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, thấy sắc mặt người nọ quả nhiên u ám xuống, vội vàng đưa tay nhẹ nhàng kéo Nạp Lan Thuần Tuyết một chút, tỏ ý nàng không nên nói nữa.

"Bổn cung cùng ai tốt đó là chuyện của bổn cung, Thư phi muốn quản vấn đề này?"

Ngụy Anh Lạc ngược lại không phải thật tức giận, chỉ là thân phận bày ở đó, tuy rằng bản thân tùy ý, nhưng cũng không thể để mất uy tín đúng không?

Thư phi bổn ý cũng không phải như vậy, nhưng ăn nói vụng về thành ra nói sai. Nghe Lục Vãn Vãn nhắc, mới giật mình nhận ra.

"Lệnh phi nương nương thứ tội, Nạp Lan tỷ tỷ tính tình bộc trực, nhưng lời nói ra không có ác ý, xin nương nương đừng trách tội."

Lục Vãn Vãn vội vàng mở miệng, cầu xin cho nàng.

"Khánh phi nương nương thì lại rất hiểu."

Ngụy Anh Lạc không mở miệng, Thuận tần ngược lại mở miệng trước, giờ thì ngay cả Ngụy Anh Lạc đều nghe được rõ ràng trong lời người này có ý khác.

Quả nhiên, Lục Vãn Vãn nghe được Thuận tần nói như vậy, mặt lại đỏ.

"Thần thiếp từ nhỏ quen biết với Nạp Lan tỷ tỷ, cho nên biết Nạp Lan tỷ tỷ nói chuyện nhất định không phải cố ý xúc phạm."

"Anh Lạc, ngươi thấy sao?"

"Bổn cung cũng không phải người nhỏ mọn, chỉ là Thư phi từ nay về sau phải gia tăng chú ý mới được, hôm nay là gặp bổn cung, lần sau nếu là người khác, bổn cung không dám cam đoan kết quả vẫn sẽ như vậy. Bổn cung không định làm khó dễ, chỉ là có ý tốt muốn để cho Thư phi nhận được chút bài học."

Ngụy Anh Lạc nghiêm trang nói xong, phát hiện hai tay Thuận tần kéo tay mình đang run? Nghiêng đầu nhìn về phía nàng, liền thấy người nọ cúi đầu cười trộm. Không nhịn được, chìa tay phải ra ở trên đầu nàng nhẹ nhàng gõ một cái.

"Anh Lạc?!"

"Thuận tần cũng vậy, về sau ở bên ngoài không được vô lễ."

"Ờ."

Thư phi nhìn hai người hỗ động, phát hiện mình đoán không sai, quả nhiên Thuận tần này cùng Lệnh phi giao tình rất sâu.

Nhưng mà Lục Vãn Vãn vẫn không dám ngẩng đầu, lúc Thuận tần nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác như bị người nhìn thấu tâm tư vậy. Kéo Thư phi mặt còn tức giận, vội vàng hành lễ với Ngụy Anh Lạc rồi cáo lui.

"Người bị ngươi làm tức giận bỏ đi rồi, vui vẻ chưa?"

Thuận tần nhìn hai người đã đi xa, cũng không đem lời của Ngụy Anh Lạc nghe vào tai.

"Anh Lạc, ngươi có phát hiện Khánh phi rất kỳ quái hay không?"

"Ta cảm thấy ngươi kỳ quái hơn."

Thuận tần như cũ không nhìn Ngụy Anh Lạc, thầm phỏng đoán điều mình mới nhìn thấy. Nàng nhớ ban nãy lúc Anh Lạc còn chưa đi qua, đã thấy hai người này ở cạnh ao nhìn gì đó, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng lại phát hiện Khánh phi vốn dĩ chú tâm nhìn ao khẽ ngẩng đầu, nghiêng người mắt không chớp nhìn Thư phi? Điều này làm cho bản thân không khỏi suy ngẫm một phen.

"Anh Lạc, ngươi có từng yêu người nào chưa?"

Ngụy Anh Lạc bị nàng không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy, sửng sốt. Ước định của bản thân với Hoàng thượng trước kia khi chưa trở thành Hoàng quý phi chỉ có Thuận tần biết, cho nên, Thuận tần đột nhiên hỏi như vậy là ý gì?

"Phó Hằng trước kia có tính không?"

Cẩn thận suy tư chốc lát, cảm thấy chỉ có Phó Hằng là từng để bản thân động tâm."

"Được rồi, coi như đi. Vậy ngươi có cùng hắn hôn bao giờ chưa?"

Thuận tần vốn dĩ chỉ là tò mò hỏi, không ngờ trên mặt Ngụy Anh Lạc lại xuất hiện đỏ ửng khả nghi.

"Trầm Bích, ngươi có phải là muốn trở về lãnh cung không?"

Ngụy Anh Lạc cố ý dùng uy hiếp để che giấu lúng túng, người này sao cái gì cũng dám nói?!

"Chẳng lẽ chưa?"

Thuận tần căn bản không tin Ngụy Anh Lạc uy hiếp, lại hỏi tiếp.

"Trầm Bích!"

"Nếu không thì ta dạy ngươi một chút nhé."

Ngụy Anh Lạc còn chưa kịp phản ứng, Thuận tần đã xích lại gần, hôn lên môi nàng, chờ nàng phát hiện thì đã muộn, trợn đôi mắt thật to nhìn người gần trong gang tấc, trên môi truyền tới cảm giác để cho nàng nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.

Nhưng mà Trầm Bích lại trước một bước lui ra.

"Cảm giác thế nào?"

Không sợ chết nhìn Ngụy Anh Lạc đang ngốc ngẩn ra hỏi, trong mắt lại đầy ý cười.

Ngụy Anh Lạc đầu tiên là khiếp sợ nhìn đối phương, sau đó không biết tại sao quỷ thần xui khiến lại chìa ngón tay nhỏ ra vuốt lên vị trí mới bị Thuận tần hôn qua.

"Tạm được."

Mở miệng, mới giật mình nhận ra mình nói cái gì. Mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Thuận tần cả giận nói:

"Ngươi làm cái gì với ta vậy?!"

Nói xong, phát hiện vẫn có gì sai sai. Mình đang nói gì vậy?

Thuận tần thấy Ngụy Anh Lạc như vậy, không nhịn được cười to lên.

"Ha ha ha ha ha ha ha, Anh Lạc, ngươi thật đáng yêu."

"Ngươi!"

Trước nay đều là Ngụy Anh Lạc bắt nạt người khác, hôm nay cuối cùng để cho nàng thể nghiệm một lần cái gì gọi là tức không nói nên lời. Chốc lát sau, tỉnh táo lại, xoay người nhìn San Hô đứng phía sau.

"San Hô."

San Hô kinh hãi không ít hơn Ngụy Anh Lạc bao nhiêu, nghe chủ tử kêu, vội đi tới.

"Chủ tử."

"Ban nãy cát lọt vào mắt bổn cung, Thuận tần thay bổn cung thổi mắt, nhớ không?"

"Nô tài nhớ rồi."

San Hô đi theo Ngụy Anh Lạc, cũng coi như từ từ quen với phương thức nói chuyện của nàng. Kinh hồn táng đảm gật đầu một cái, đứng sang bên.

"Trầm Bích."

"Ừ?"

"Bổn cung suy sét mãi vẫn cảm thấy lãnh cung tương đối thích hợp ngươi hơn."

Xoay người nâng lên một nụ cười nơi khóe miệng, để cho Thuận tần nhìn ngây ngô, trong lòng thầm mắng, hồ ly tinh này, học được thật là mau.

"Lệnh phi nương nương, tần thiếp biết sai rồi."

Ngụy Anh Lạc nhìn Thuận tần trong lòng thầm nói, hừ! Muốn đấu với bổn cung, bổn cung phụng bồi tới cùng.

"San Hô, về cung."

"Vâng, nương nương."

Thuận tần nhìn Ngụy Anh Lạc đi xa, nụ cười luôn luôn ở trên mặt nháy mắt biến mất. Nước mắt lấp lóe chút ánh sáng ảm đạm, phảng phất như đổi một người.


Trữ Tú Cung.

Lục Vãn Vãn nhìn Thư phi, từ lúc trở lại vẫn luôn đứng ở trong sân phát giận, cũng không biết nên an ủi như thế nào. Vốn chính là nàng sai trước, Thuận tần tuy khó ưa, nhưng có Lệnh phi làm chỗ dựa, bản thân cũng không có biện pháp nào.

"Nạp Lan tỷ tỷ đừng nóng nữa."

Thử lên tiếng an ủi.

"Bổn cung có thể không tức giận sao? Chẳng qua là một tần phi nho nhỏ mà cũng dám ức hiếp đến trên đầu bổn cung!"

"Nạp Lan tỷ tỷ, Thuận tần mặc dù chỉ là tần phi, nhưng nàng hiện tại đang được Hoàng thượng sủng ái, càng huống chi còn có Lệnh phi nương nương bênh vực nàng, cho nên đừng cùng nàng cứng đối cứng thì tốt hơn.

Lục Vãn Vãn rủ rỉ nói, hy vọng người này có thể bớt giận một chút.

"Ngươi chính là nhát gan sợ chuyện, cũng không biết giúp bổn cung!

Lục Vãn Vãn bị nàng nói như vậy, trong lòng rất khó chịu, bản thân ngay cả bảo vệ nàng còn không làm được, nói gì đến...

Thư phi nói xong, tức giận xoay người định bước vào trong điện, lại quên phía sau có ghế đá, chân bị cản trở, thân thể mất thăng bằng té về phía trước. Lục Vãn Vãn vốn dĩ vẫn đứng bên trái nàng, nhìn động tác của nàng liền không kịp nghĩ nhiều, đưa tay ra muốn kéo nàng, kết quả hai người cùng nhau té xuống đất. Một khắc cuối cùng, Lục Vãn Vãn dùng hết khí lực để cho người nọ đối mặt bản thân, còn mình thừa nhận sức nặng hai người thẳng tắp té xuống đất. Bởi vì dựa quá gần, dẫn đến sau khi hạ xuống môi của Thư phi trùng hợp cùng nàng đụng nhau.

"Hm!!!"

Đau, là cảm giác đầu tiên, mùi hương giữa hơi thở người nọ là cảm giác thứ hai. Tạm thời quên mất sau lưng đau rát, toàn bộ chú ý đều bị cảm giác môi người nọ dán vào hút đi.

Thư phi lát sau thức tỉnh, vội vàng từ trên người nàng bò dậy. Lúng túng một hồi mới nhớ ra Lục Vãn Vãn hình như bị thương.

"Vãn Vãn, có sao không?"

Cẩn thận đỡ nàng từ dưới đất đứng lên.

"Không, không sao."

Lục Vãn Vãn nhịn đau an ủi.

"Còn nói không sao! Ngươi xem bổn cung như mù sao?"

"À phải, xin lỗi."

Lục Vãn Vãn không biết tại sao nàng tức giận, trừ nói xin lỗi ra không biết nên nói cái gì.

"Ngươi sao lại ngu như vậy!"

Thư phi nói xong, ôm lấy nàng, nước mắt không chịu thua kém chảy xuống. Không biết là bởi vì ban nãy bị Thuận tần chọc tức hay là bởi vì người trước mặt. Chỉ là nhìn bộ dạng nàng ngốc nghếch như vậy, trừ tức giận ra, phần lớn chính là thương tiếc.

"Phải, xin lỗi."

Lục Vãn Vãn có chút thụ sủng mà kinh, Nạp Lan tỷ tỷ bởi vì mình ngã mà thương tiếc sao? Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn quan tâm bản thân. Khiếp đảm đưa tay ôm lại người đang khóc thút thít trên đầu vai, hưởng thụ hạnh phúc có chút hư ảo này.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net